Hùng Ca Mạt Thế

Chương 6: Nguy hiểm



Kha Hùng chìm đắm vào mỹ cảm mà đôi tay của cô gái mang lại. Hồi ức kiếp trước như bão lũ ùa về. Không hay một tầng hơi nước mỏng manh vừa dâng lên trong đôi mắt. Khiến cho tất cả những ai bên cạnh nhìn thấy đều sững sờ, oanh động.

Chu Phong đi phía sau, nhận thấy không đúng, vội vã chạy lên trên. Gọi khẽ.

- Hùng Ca, anh ổn chứ.

Kha Hùng giật mình. Lắc đầu. Lại khôi phục một bộ dáng lãnh khốc như thường lệ.

Đúng lúc này, Trần Tiểu An đi tới. Cô nàng ngoan ngoãn đứng trước mặt Kha Hùng, gương mặt rạng rỡ như bình minh sau cơn bão.

- Kha ảnh đế. Em là trợ lý mới. Trần Tiểu An. Từ nay, mong anh chỉ dạy.

- Gọi Hùng Ca được rồi.

- Vâng ạ!

Kha Hùng nói xong thì bước nhanh lại vị trí của người phụ trách RoLax. Hắn chỉ sợ, nhìn Trần Tiểu An thêm một giây nữa sẽ lập tức đè con người ta xuống tại chỗ này. Vậy thì kinh hãi quá rồi.

Thái độ của Kha Hùng đối với Trần Tiểu An khá lãnh đạm. Chu Phong nhìn thấy thế, nội tâm an ủi được phần nào. Hắn bước tới, vỗ vỗ vai của đồng nghiệp mới, tặc lưỡi nói:

- Không sao. Dần dần rồi sẽ quen.

Kha Hùng đang đứng nói chuyện với người quản lý và nhiếp ảnh gia, nhìn thấy tiểu trợ lý Chu ngang nhiên ăn đậu hủ bà xã mình. Ánh mắt rét lạnh quăng qua.

Tiểu Chu vừa tỏ ra phong độ của đàn anh đi trước liền có cảm giác ớn lạnh sau lưng.

- Móa. Khi không nổi da gà. Có quỷ a!

- Còn không mau tới đây.

- Yes sir!

Tiểu Chu vừa nghe Kha Hùng lên tiếng thì vội vã lăn tới. Để lại một mình Trần Tiểu An hai mắt vẫn còn đang chìm ngập trong một rừng tim hồng đầy lãng mạn.

Nhiếp ảnh gia buổi chụp hình này là Ngô Đại Thắng. Một người trẻ tuổi nhưng rất có tài. Khuyết điểm lớn nhất của hắn là bản tính cực kỳ cầu toàn. Vì thế, thái độ trong công việc vô cùng nghiêm khắc, đến mức khắc nghiệt. Chỉ riêng với Kha Hùng là ngoại lệ.

- Kha Hùng, cậu sẵn sàng rồi chứ.

- Tốt!

- Vậy thì bắt tay vào việc thôi.

Kha Hùng gật đầu, theo nhân viên đi vào phòng thay trang phục.

Hai khắc sau, hắn quay trở ra. Không gian trong toàn bộ studio lập tức lặng ngắt như tờ.

Một thân áo sơ mi trắng bỏ vào quần âu đen. Tay áo xắn lên cao, khuy áo trên cổ mở ra, nửa kín nửa hở thập phần khêu gợi. Mái tóc được tạo kiểu đen bóng, bồng bềnh, thêm phần lãng tử. Gương mặt hoàn mỹ không góc chết được dậm thêm chút phấn. Sóng mũi cao vút, đôi môi tô chút sắc hồng tự nhiên nhưng không mất đi vẻ nam tính mà càng khiến cho bờ môi thêm quyến rũ. Chân mày vuốt nhẹ, đuôi mắt thêm chút màu đen để tăng lên độ sắc sảo, thẳm sâu như biển cả.

Giày da bóng loáng, từng bước tiêu sái tiến về phía phông màn đã được tạo hình hoàn hảo.

Tiểu Chu nhanh chóng tiến tới, đưa cho hắn một chiếc hộp màu đen có hoa văn tinh sảo. Bên trong là chiếc đồng hồ Rolax - dòng sản phẩm mới nhất – trung tâm của buổi chụp hình quảng cáo hôm nay.

Kha Hùng nhận lấy đồng hồ, đeo lên tay. Sau đó, bước vào vị trí đối diện trước ống kính.

Đèn flash lập tức sáng lên.

Đây là lần đầu tiên, Trần Tiểu An nhìn thấy Kha Hùng làm việc. Quả thật, vô cùng chuyên nghiệp. Từ việc lựa chọn góc độ ánh sáng, cho đến thần thái, ngôn ngữ hình thể và biểu cảm trên gương mặt, đều không tìm ra nửa điểm sai sót. Chỉ với một bộ trang phục, nhưng mà hắn có thể khiến cho người nhìn, thấy được vô vàn phong cách khác nhau. Đáng sợ nhất, dù trong hoàn cảnh nào thì hắn vẫn có thể làm nổi bật chiếc đồng hồ vô cùng sang trọng đeo trên cổ tay của mình.

Nhiếp ảnh gia Ngô hô “tốt”, “tốt” liên hồi. Người phụ trách của Rolax thì hai mắt cong thành một đường, khóe môi câu tới mép tai, không thể hài lòng hơn được nữa.

Buổi chụp hình nhanh chóng kết thúc. Ngô Khải Thắng vừa tính hô Finish thì Kha Hùng lập tức lên tiếng ngăn lại. Hắn hướng về người phụ trách của Rolax, kiến nghị.

- Tôi nhớ, Rolax cũng đã tung ra một nhãn hiệu đồng hồ dành cho nữ cách đây hai tháng. Không biết hôm nay có thể chụp chung hai dòng sản phẩm này được không?

- Được, tất nhiên là được. Nhưng mà người mẫu đại diện cho nhãn hiệu đó, hôm nay đã xuất ngoại, không thể tới a.

Người quản lý vừa mừng rỡ, vừa tiếc nuối.

Ai chả biết, trước giờ, Kha Hùng chỉ chụp ảnh một mình, không hề có bạn diễn chung. Nhưng hôm nay, Kha ảnh đế đã mở lời. Đó chính là mặt trời mọc ở hướng tây. Kinh hỉ ngoài ý muốn.

Kha Hùng nhếch mép cười. Bàn tay hắn nhẹ nâng lên, chỉ vào Trần Tiểu An đang đứng cạnh Tiểu Chu. Hờ hững nói.

- Để cô ấy thay thế là được.

Cả người quản lý và nhiếp ảnh gia Ngô đều nhìn chăm chú vào Trần Tiểu An, trong mắt đều là ngạc nhiên, tò mò, tìm hiểu. Quả nhiên, nếu không phải Kha Hùng lên tiếng, họ đều sẽ không chú ý đến một tiểu trợ lý nho nhỏ, ngoại hình chỉ dừng lại ở mức khả ái, linh động này.

Nhưng mà, có cẩn thận quan sát thì mới biết. Đôi bàn tay của cô ấy dĩ nhiên rất đẹp. Đẹp hơn cả đôi tay của người đại diện thương hiệu đồng hồ nữ của Rolax gấp nhiều lần.

Người quản lý chần chừ trong chốc lát. Sau cũng gật đầu. Gọi người dẫn Trần Tiểu An còn đang ngác ngơ, không hiểu chuyện gì đi vào phòng chuẩn bị.

Việc chuẩn bị cho Trần Tiểu An thật ra rất đơn giản. Mái tóc dài tới thắt lưng vốn đang buộc đuôi ngựa được xõa tung ra sau lưng, chải chuốt tạo kiểu bồng bềnh, uốn lượn. Gương mặt tô điểm thêm chút phấn son, tạo thành những điểm nhấn nổi bật, vừa thanh thoát, ngây thơ, vừa dịu dàng, quyến rũ.

Đôi tay được ngâm qua thảo dược trong khoảng một khắc. Móng tay được cắt tỉa cẩn thận. Sau đó, phủ lên một lớp sơn bóng màu hồng đào. Cuối cùng, cả đôi tay lại được bôi lên một lớp kem dưỡng da cao cấp, khiến cho nó sáng bóng, mịn màng, mềm mượt hơn.

Cả quá trình, Trần Tiểu An đều không thốt ra một câu. Cô cứ im lặng, tựa như người đang được lăn tới lăn lui, đặc biệt chăm sóc không phải là mình. Chuyên viên trang điểm nhìn thấy, hiểu lầm, lên tiếng trấn an.

- Cứ thả lỏng. Không có gì phải sợ.

Trần Tiểu An trong lòng cười khổ. Cô đây đâu phải là sợ. Là hưng phấn quá mức nên quên luôn năng lực ngôn ngữ đó chứ. Được chụp ảnh chung với Kha ảnh đế trong ngày đầu tiên nhận chức trợ lý. Cái bánh thơm từ trên trời rớt xuống, nhất thời cô còn chưa tiêu hóa xong a.

Việc chuẩn bị cho Trần Tiểu An tiêu tốn hết nửa canh giờ. Lúc cô bước ra ngoài, nhân viên của Rolax cũng đã mang chiếc đồng hồ dành cho nữ từ tổng công ty chạy tới.

Trần Tiểu An nhận lấy đồng hồ, đeo lên tay rồi tiến lại chỗ của Kha Hùng. Cả hai đứng đối diện với nhau. Phông nền phía sau một màu xanh, những cành hoa đào trang trí xung quanh rung rinh lay động, khung cảnh thơ mộng làm cho đôi nam nữ thêm da diết, hài hòa.

- Có anh đây, đừng sợ!

Trần Tiểu An vừa nghe được lời này, đôi chân thoắt cái lảo đảo, suýt ngã.

Kha Hùng lập tức kéo nhẹ, cả người của cô liền rơi vào một lồng ngực ấm áp. Máu mũi suýt chốc cũng trào ra ngoài.

- Móa … Hùng ca. Nghệ thuật diễn xuất của anh quả thật xuất thần nhập hóa…. Tiểu đệ bội phục a.

Chu Phong đứng bên ngoài, mở to mắt nhìn một màn trước mặt này, sợ hãi thốt lên.

Đám người còn lại cũng thế. Mấy chị em phụ nữ có mặt trong studio còn khoa trương đến nỗi, giơ tay, chụp lấy những trái tim hồng phiêu đãng sau màn thả thính của Kha Hùng, nhét vào lồng ngực của mình.

Ngô Khải Thắng thì cầm máy ảnh bấm liên hồi. Những khoảnh khắc ấn tượng như thế này, không lưu giữ lại thì quả là thiên địa bất dung, đại đạo không chấp nhận.

Dưới sự hướng dẫn của Kha Hùng. Trần Tiểu An dần dần cũng tìm được cảm giác, nhập vai hết sức suôn sẻ. Thậm chí, bản thân cô còn ảo tưởng, tình cảm giữa hai người đột ngột thăng hoa, trở thành một đôi yêu nhau thắm thiết.

Đáng tiếc. Ngay khi ánh đèn Flash vừa tắt. Toàn bộ nhu tình trong đáy mắt của Kha Hùng lập tức rút đi. Chỉ còn lại đôi con ngươi lạnh lùng, vô cảm.

Trần Tiểu An bỡ ngỡ một thoáng, rồi nhanh chóng hồi hồn.

- Ha ha. Tự mình đa tình. Kỹ thuật diễn xuất của Kha ảnh đế quả là danh xứng với thực.

Tiểu mỹ nhân tự an ủi chính mình.

Không ai để ý, ở một góc độ mà không có bất kỳ ánh mắt nào có thể chiếu tới. Khóe môi vị ảnh đế khẽ câu lên.

Kha Hùng đi thẳng tới chỗ của Ngô Khải Thắng, nhận lấy điện thoại từ Tiểu Chu rồi đưa cho Ngô nhiếp ảnh.

- Copy toàn bộ hình ảnh hôm nay chụp vào đây. Yên tâm, tôi tự biết cân nhắc, sẽ không ảnh hưởng đến công việc chung của tất cả mọi người.

Ngô Khải Thắng nhận lấy điện thoại trên tay Kha Hùng, cấm crắc kết nối với laptop của mình. Nhanh chóng chuyển giao hơn trăm tấm ảnh của buổi chụp.

Kha Hùng đợi mọi việc hoàn tất, nhận lại điện thoại rồi đi thay trang phục.

Tiểu Chu bưng mặt. Trong lòng bi thống thét gào:

- Hùng Ca sau một đêm bị Hoàng Nhược Hi chà đạp, tính tình bạo phát, nắng mưa thất thường. Tội nghiệp cho người làm trợ lý như hắn a.

Đúng là hành động vừa rồi của Kha Hùng đã làm cho Tiểu Chu, người theo hắn mấy năm hoảng sợ.

Lần đầu tiên trong sự nghiệp. Kha ảnh đế trực tiếp yêu cầu giữ lại những tấm ảnh đã chụp. Bởi vì, hắn muốn đền bù tiếc nuối cho một đời trước đó. Hắn và Trần Tiểu An bầu bạn bên cạnh nhau một thời gian dài, nhưng vẫn không có bất cứ tấm ảnh nào chụp chung. Đó là thiếu sót của kẻ làm chồng làm cha, chứ không phải do thói đời loạn lạc.

Từ Studio chụp hình đi ra, Kha Hùng bấm nút mở cửa xe. Chưa kịp ngồi vào, thì từ xa, một chiếc mô tô màu xanh sọc trắng gầm rú vọt ga, leo lên lề đường tông thẳng đến chỗ của hắn.

Kha Hùng nhìn thấy, đồng tử co rút. Vội vã trượt người lại phía sau.

Kẻ điều khiển xe mô tô đâm hụt, lập tức giảm tốc, cho xe nghiêng một góc 90 độ rồi vòng lại, cố tình đâm vào Kha Hùng một lần nữa.

…………………………………………………………………….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.