Bầu không khí trong đại sảnh kỳ quái ngượng ngùng, chủ nhà và khách nhân nhìn nhau không nói.
Ngân Tiền Đát nhìn không chớp mắt nam nhân mà nữ nhi đưa về, bất luận là ngoại hình hay gia thế đều được xem là nhân tuyển tốt cho vị trí rể hiền, “Cái này….. ngươi nói ngươi là?”
“Phượng phủ. Ngân bá mẫu, trước đây không phải người muốn Bình Nhi xa xôi ngàn dặm đến tìm ta chữa bệnh cho Ngân bá phụ sao?” Biểu hiện trên mặt Phượng phủ mang theo ý cười, nhưng trong đáy mắt lại lóe lên sự trào phúng.
Ngân Tiền Đát hít vào một hơi, “Đúng rồi, đúng rồi.” Xấu hổ né tránh cái nhìn chăm chú của hắn. Mạc Ngôn từng nói với bà, Phượng phủ căn bản đã biết trượng phu của bà không có bệnh, còn cố ý kê một đơn dược kịch độc nữa!
Muốn chết à, sao Bình Nhi lại tìm một người thương gai góc như thế, thật là khó ứng phó mà.
Ngân Bình Nhi kéo kéo tay áo của hắn, nhẹ nhàng lắc đầu. Nàng biết Phượng đại ca đang bất bình cho nàng, nhưng mà, hai người dù sao cũng là phụ mẫu nàng, như vậy không hay lắm.
Kể từ sau khi biết bọn họ lừa Bình Nhi lên núi, hắn liền bắt đầu chán ghét hai lão Ngân gia, nghe Bình Nhi kể chuyện ngày trước, hắn càng ghét Ngân phu nhân đối với Bình Nhi không công bằng.
“Ngân bá phụ, Ngân bá mẫu, ta cùng Bình Nhi hai người tình đầu ý hợp, lần này cùng Bình Nhi quay về, chính là muốn hướng hai vị cầu hôn.” Phượng phủ ngẫm lại, xem như đều đã qua rồi, hiện tại mới quan trọng.
Ngân Đại cùng Ngân Tiền Đát nhìn nhau, hai người đều lộ vẻ mặt khó xử, “Nhưng…. Bình Nhi đã có hôn ước rồi.”
Vì thay nữ nhi tìm một chỗ tốt, bà đã tìm một lượt khắp thành Lạc Dương mới tìm được một nam tử không tệ. Hắn cũng không để ý quái lực của Bình Nhi, bằng lòng lấy nàng làm vợ. Bây giờ như vậy, xem ra là bà tự chuốc phiền toái rồi, nữ nhi sớm đã lừa được hàng thượng đẳng.
“Chỉ là có hôn ước mà thôi, còn chưa bái đường thành thân, chỉ cần bá phụ, bá mẫu đồng ý giải trừ hôn ước là được. Việc bồi thường sẽ do Phượng gia chúng ta hoàn toàn chịu trách nhiệm.” Đơn giản mà nói, hắn là đang nói với hai lão Ngân gia, nữ nhi của các người, ngoài ta ra, ai cũng không thể gả.
Lời nói bá đạo như vậy, hắn lại nói một cách quang minh chính đại, làm tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
“Cái này…. các ngươi vừa mới quay về, vẫn nên đi nghỉ ngơi trước rồi tính sau.” Ngân Đại ra mặt trì hoãn.
“Dạ, phụ thân. Vậy tụi con đi chải đầu rửa mặt trước, đợi lát nữa ăn cơm sẽ nói sau.” Ngân Bình Nhi cũng phụ họa, hi vọng Phượng phủ đừng làm phụ mẫu nàng khó xử.
Phượng phủ còn chưa kịp trả lời đã bị Ngân Bình Nhi kéo mạnh người. Trước khi ra khỏi cửa, hắn quay đầu lại ánh mắt lạnh lùng nhìn hai lão Ngân gia, ý tứ uy hiếp vô cùng rõ ràng.
“Lão gia, cái cái cái này làm thế nào mới được? Chúng ta đều đã bàn xong với đối phương rồi, nói sau khi Bình Nhi trở về sẽ lập tức thành thân, bây giờ lại xuất hiện ra một Trình Giảo Kim, còn không dễ chọc nữa.” Ngân Tiền Đát vỗ vỗ ngực, vừa nãy ánh mắt Phượng phủ trước khi rời đi dọa bà toát hết mồ hôi hột.
Ngân Đại tức giận trắng mặt nhìn bà, “Mới đầu đã nói với bà rồi, không cần vội vã gả nữ nhi đi, ai kêu bà không nghe lời, lại còn nhân lúc nữ nhi không có nhà, lừa con rể vào cổng. Bây giờ thì hay rồi, nữ nhi cùng Phượng công tử người ta tình đầu ý hợp, vợ chồng son thắm thiết vô cùng, xem bà tiếp theo phải làm thế nào!” Lúc đầu ông cũng hết nước hết cái khuyên thê tử hồi lâu, nhưng chính là khuyên không được.
Chuyện hôn sự kia vẫn là bà mặt dày van xin đối phương ngàn lần, vạn lần mới cầu được, bây giờ muốn giải trừ hôn ước, đối phương mà bằng lòng mới lạ!
Ngân Tiền Đát xụ mặt xuống, đáng thương chu miệng lên, “Làm sao thiếp biết được sẽ thành thế này, lão gia, bây giờ phải làm sao?” Bà cũng biết bản thân sai rồi, nhưng mà làm cũng làm rồi, bây giờ có mắng cũng có ích lợi gì.
“Theo ta thấy, vẫn là giải trừ hôn ước trước mới được, không dễ gì có người thật lòng yêu thương Bình Nhi, thế nào ta cũng thuận theo nữ nhi lần này.” Ngân Đại đối với nữ nhi chính là áy náy tới đau lòng. Lúc trước lừa nữ nhi ra khỏi nhà ông cũng có phần, nữ nhi từ nhỏ đến lớn chịu ủy khuất cũng không ít, lần này ông thân làm phụ thân, nếu không bênh vực nữ nhi, quả thực không còn là người nữa.
Ngân Tiền Đát vẻ mặt đau khổ, không biết làm thế nào đành gật đầu, “Thiếp biết rồi, sẽ xử lý.” Chỉ nhìn điệu bộ đó của Phượng phủ, đã biết hắn thương nữ nhi thương tới tận tâm can rồi, nếu thực sự muốn bà gả nữ nhi cho người không yêu, chuyện tàn nhẫn như vậy, bà thân làm mẫu thân này cũng không làm được, có điều….. ai, rốt cuộc nên nói thế nào với đối phương đây?
Đưa Phượng phủ đi vào sân nhỏ của mình, Ngân Bình Nhi trên đường nhìn thấy nha hoàn, nô bộc mắt trừng lớn nhìn nàng, cười gật đầu. Sau khi đi vào phòng khách, nàng mới mở miệng, “Phượng đại ca, đừng vậy mà, dọa phụ mẫu của muội rồi.” Nàng quay đầu nhìn người ở phía sau, khuôn mặt mỉm cười.
“Không dọa muội là được.” Hắn càng thích nhìn nét mặt tươi cười như vậy của nàng, không có bất kỳ ưu tư nào, đơn thuần bởi vì vui vẻ mà nở nụ cười.
“Không phải muội còn có một vị ca ca ư? Sao không thấy huynh ấy?” Phượng phủ hỏi.
Ngân Bình Nhi lắc đầu, “Muội cũng không biết.” Nàng nghiêng đầu nhìn tên nam bộc đang đứng hầu hạ bên cạnh, “Thiếu gia đâu?”
Tên nam bộc đang nhìn đến há hốc mồm nghe thấy giọng nói của nàng mới hoàn hồn lại, “Thiếu gia? Thiếu gia cùng cô gia tương lai đi tiệm sách chọn sách rồi.” Hắn trả lời theo trực giác.
Một mũi tên lạnh lùng bắn về phía hắn, trong đôi mắt đen của Phượng phủ tràn đầy hàn ý, “Nói chuyện cẩn thận chút, khi nào sẽ trở về?” Hừ! Hóa ra cái tên không biết lượng sức mình kia đã thân thiết với người nhà này như vậy rồi.
Nam bộc sợ tới mức toàn thân run rẩy, “Là, là là, tiểu nhân biết, thiếu, thiếu gia cùng bằng hữu ra ngoài, đã…. đi, đi được nửa canh giờ rồi, chắc sẽ sớm, sớm trở về.” Hắn lắp ba lắp bắp nói, cũng rất thức thời đổi lại câu chữ.
Vị công tử anh tuấn này để ý xưng hô như vậy, lại cùng tiểu thư tay nắm tay, không phải là tiểu thư….. đã tìm được tình nhân trước rồi? Vậy Lâm công tử ở trong phủ phải làm thế nào?
“Cùng nhau đi chọn sách? Vị bằng hữu đó rất thường đến tìm thiếu gia sao?” Ngân Bình Nhi cảm thấy có chút không đúng.
“Không phải, tiểu thư, vị công tử đó ở tại phủ chúng ta một thời gian rồi.”
“Hắn cũng ở trong phủ?” Ánh mắt Ngân Bình Nhi khẽ tối sầm lại. Mẫu thân an bài như vậy, không phải là muốn nàng nhanh chóng thành thân sao? Không lẽ ngay cả đại ca và phụ thân đều tán thành mẫu thân làm như vậy?
“Đúng vậy, tiểu thư. Không có việc gì tiểu nhân xin lui trước.” Nam bộc khẩn cấp muốn đi chia sẻ thông tin động trời mới phát hiện ra với người khác, tiểu thư đã đưa tình nhân trở về trước rồi, thật là quá khiến người giật mình.
“Đi xuống đi.” Phượng phủ mở miệng thay Ngân Bình Nhi đang tâm phiền ý loạn.
Nam bộc vui vẻ khom mình hành lễ, lòng bàn chân cứ như bôi dầu chạy đi rất nhanh. Chính lúc hắn sắp bước ra khỏi cửa phòng khách, Ngân Bình Nhi lại cất giọng, “Đợi đã.”
Nam bộc buồn bực xoay người, “Tiểu thư, xin hỏi còn có việc gì phân phó?”
“Ta hỏi ngươi, mấy người ta thu nhận lúc trước đâu rồi?” Trong lòng nàng vốn đã hiểu rõ.
Nam bộc chần chừ một lúc mới mở miệng, “Tiểu thư rời đi không lâu, phu nhân liền cho bọn họ ra khỏi phủ, đa phần mọi người đều tìm được công việc mới, có thể tự chăm sóc bản thân.”
Nàng gật gật đầu, “Ừ, đi xuống đi.” Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, có điều mẫu thân như vậy cũng có lòng rồi, còn giúp mấy người đó tìm được công việc, có nơi để ở, như vậy cũng tốt.
“Đừng buồn.” Phượng phủ vỗ vỗ tay nàng, an ủi.
“Muội không buồn, kỳ thực mẫu thân làm như vậy mới đúng, sự giúp đỡ chân chính lẽ ra nên làm giống như mẫu thân vậy.” Lần này rời khỏi nhà thay đổi rất nhiều suy nghĩ của nàng, không, nên nói là, tất cả những bí mật che giấu nàng sau khi sáng tỏ, nhân sinh của nàng cũng theo đó mà thay đổi. “Muội nghĩ, phụ thân muội sinh bệnh có lẽ cũng chỉ là lý do gạt muội rời đi, vì đúng là tốt cho mẫu thân an bài lại từ đầu những người lười biếng ăn không ngồi rồi trong phủ.” Dứt lời, nàng giương mắt nhìn hắn, “Phượng đại ca, huynh sớm đã biết rồi đúng không?”
Phượng phủ khẽ thở dài, “Huynh biết, vì thế huynh mới…..”
“Huynh mới trên đơn thuốc của phụ thân, kê vị thuốc kịch độc.” Ngân Bình Nhi thay hắn nói ra lời vẫn chưa nói.
Phượng phủ ngẩn ra, “Làm sao muội biết?”
Ngân Bình Nhi đưa ngón tay trỏ ra chỉ chỉ vào đầu mình, “Phượng đại ca, muội là đơn thuần không phải ngu ngốc, ở với huynh lâu như vậy, cương mục bản thảo cũng biết không ít. Lúc huynh viết đơn thuốc muội cũng ở đó, mấy tên thuốc có phần hiếm thấy muội vẫn còn ấn tượng. Sau khi đối chiếu với y thư, mới phát hiện đều là dược thảo chứa độc tính cực mạnh.” Lúc đó nàng đã cảm thấy kỳ quái rồi, chỉ là cũng không nghĩ ngợi nhiều.
“Thật thông minh.” Phượng phủ không ngờ, với đầu óc của nàng, lại cũng có thể phát hiện ra sự tình không đúng. “Vậy sao muội không hỏi huynh?”
Nàng cúi mắt xuống, nhìn vào chỗ bàn tay hai người đang nắm, bàn tay to ngăm đen nhẹ nhàng yêu thương nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng ngần của nàng, “Bởi vì…. nếu vạch trần ra, muội không có cách nào ở bên cạnh huynh nữa.” Lời nói ra khỏi miệng, khuôn mặt liền đỏ bừng lên.
Nàng á, nhìn thấy hắn ngoài mặt thì lạnh lùng cứng rắn nhưng trái tim lại dịu dàng, cũng không muốn rời xa trái tim kia, thích có hắn bầu bạn, cho dù phát hiện sự tình có chút kỳ quái, nàng cũng tình nguyện chọn việc không rời đi. Bởi vì, nàng muốn ở bên cạnh hắn.
Phượng phủ ôm lấy eo của nàng, “Nếu không có muội, huynh nghĩ huynh vẫn sẽ sống ẩn dật trong núi sâu. Cảm tạ ông trời đã ban cho muội thiên phú, mới có thể khiến muội thông qua được thử thách, ở bên cạnh huynh.” Hắn nghĩ, có lẽ trời cao chính là đã an bài cho nàng và hắn nhất định sẽ gặp nhau.
“Huynh càng ngày càng biết nói ngọt rồi.” Cảm động đến đỏ mắt, nước mắt xíu chút nữa lại muốn rơi xuống. Bây giờ nàng mới biết, hóa ra hắn là người biết nói chuyện như vậy. “Muội cũng cảm ơn ông trời, cho muội được ở bên cạnh huynh.”
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa hề cảm thấy một thân quái lực có thể giúp nàng đạt được điều gì, bây giờ, nàng cũng xem như phát hiện ra điểm tốt rồi, đó chính là hắn.
“Muội yêu huynh.” Cảm động tràn ngập trong ngực, cuối cùng hóa thành lời yêu thương tha thiết.
Phượng phủ ôm chặt nàng, ghé vào bên tai, thì thầm, “Huynh cũng yêu muội, tiểu ngốc tử của huynh.”
Gương mặt tươi cười cùng nước mắt tràn đầy hạnh phúc tuyệt mỹ, “Huynh mới là của muội….. độc y mặt gấu độc nhất vô nhị.” Nàng nhớ tới lúc hai người mới gặp, hắn thật sự rất giống Hùng (gấu) thần y ở trên núi.
“Đúng vậy….. của muội…..” nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, hôn lên cánh môi mềm mại của nàng.
Ngân Tiền Đát rất muốn sớm đem chuyện hôn sự xử lý cho xong, nhưng mà…. bà thật sự không có dũng khí nói ra khỏi miệng. Vì thế chuyện này ngày này kéo sang ngày khác, nhanh chóng đã đến ngày thứ ba rồi, mà bà vẫn chưa nói ra, còn muốn bọn hạ nhân không được phép nhắc đến chuyện tiểu thư đã quay về phủ.
Mãi đến khi Lâm Vũ An ở trong Ngân phủ nghe được tin tức Ngân Bình Nhi trở về, chủ động tới viện của nàng tìm người, tất cả mọi chuyện mới được sáng tỏ.
Ngồi trong phòng khách, Ngân Bình Nhi đang chăm chú vùi đầu đọc sách y thuật, nàng hi vọng sau này có thể trở thành thê tử đảm đang có đủ năng lực giúp Phượng phủ.
Lâm Vũ An bước vào phòng khách liền nhìn thấy nàng đang ngồi trong phòng, nhất thời chỉ có thể ngơ ngác nhìn khuôn mặt nàng, không thốt được lời nào.
Lâm Vũ An vốn là một vị công tử quan gia, chỉ là sau đó gia đạo sa sút, sống qua nhiều ngày tháng khổ sợ, hắn mới bằng lòng cưới Ngân Bình Nhi. Cũng bởi vì ngày tháng khổ sở trải qua quá lâu, hắn không muốn nghèo khổ nữa, nghĩ rằng cưới một ác thê vẫn còn hơn chết đói. Hắn vốn tưởng rằng người phải lấy là một vô diệm nữ mặt mày hung tợn, không ngờ rằng….
Ngân Bình Nhi không những diện mạo vô cùng đáng yêu, xinh đẹp ngọt ngào, xem ra dáng vẻ cũng không giống như trong thành lưu truyền, là nữ nhân khủng bố sức mạnh vô cùng lớn, tính khí nóng nảy.
Ngân Bình Nhi lơ đãng ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy hắn đang đứng ngẩn người ở cửa, đôi mày thanh tú nghi hoặc khẽ chau lại, “Ngươi là ai?” Nàng trước giờ chưa gặp qua người này.
Giọng nói của nàng đánh thức Lâm Vũ An đang ngây ngốc, “Hả…… Ta….” Không kìm được lòng tiến lại vài bước, dung mạo xinh đẹp ngọt ngào của nàng lại mê người như vậy, cái miệng nhỏ đỏ hồng giống như đang chờ người cắn lấy.
Ánh mắt của hắn làm Ngân Bình Nhi cảm thấy rất không thoải mái, đặt sách trong tay xuống đứng dậy, “Ngươi rốt cuộc là ai? Ai cho phép ngươi vào nơi này? Mau rời đi!”
Lâm Vũ An nhìn điệu bộ khẩn trương như vậy của nàng, cười cười, “Bình Nhi, muội không cần lo lắng, ta là Lâm Vũ An, là trượng phu tương lai của muội.” Thật sự kiếm được rồi, không những có tiền có của mà còn là thiếu nữ xinh đẹp.
Ngân Bình Nhi sững sờ, hắn chính là vị hôn phu mà mẫu thân giúp nàng chọn ư? Đôi mày thanh tú không khỏi nhíu chặt hơn, tiêu chuẩn của mẫu thân cũng có phần quá thấp rồi…… Gượm đã, hắn nói hắn là trượng phụ tương lai của nàng, vậy…. “Mẫu thân ta chưa nói với ngươi sao?”
Cái này đến lượt Lâm Vũ An không hiểu, “Nói, nói cái gì?”
Ngân Bình Nhi mắng thầm trong lòng mấy câu, bất đắc dĩ nhìn hắn, “Mẫu thân ta vẫn chưa nói với ngươi chúng ta muốn giải trừ hôn ước sao?” Liền biết sự tình không đơn giản như vậy.
Kinh ngạc trừng lớn mắt, “Ngươi, ngươi nói cái gì? Giải trừ hôn ước?” Hắn không dám tin gầm nhẹ lên, cả người bỗng chốc được thổi bay lên trời nay lại bị người hung hăng đạp xuống địa ngục.
“Đúng vậy, ta đã có ý trung nhân rồi, vì vậy muốn giải trừ hôn ước với ngươi.” Mặc dù Ngân Bình Nhi cảm thấy có lỗi với hắn, nhưng lời nên nói vẫn phải nói.
Lâm Vũ An bước nhanh về phía trước, “Ai cho phép? Ai cho phép ngươi giải trừ? Hả?” Nắm lấy vai của nàng dùng sức lắc mạnh, hắn kích động rống to hét lớn.
“A! Ngươi buông ta ra.” Ngân Bình Nhi uống thuốc xong, khí lực so với người bình thường cũng chỉ mạnh hơn một xíu mà thôi. Lâm Vũ An trong cơn phẫn nộ sức mạnh vô cùng lớn, nàng hoàn toàn không thoát ra khỏi sự khống chế của hắn.
“Ngươi dám từ hôn? Ban đầu là ngươi trăm cầu ngàn cầu, muốn ta nhất định phải cưới ngươi. Sau khi ta đồng ý, ngươi lại đột nhiên dám nói muốn từ hôn?!” Lâm Vũ An không có cách nào chấp nhận được, khắp thành Lạc Dương đều biết hắn sắp cưới nữ tử quái lực này, bây giờ hắn đột nhiên bị từ hôn? Không ----- Không thể được, thế này hắn sẽ thành trò cười của tất cả mọi người!
Hắn không muốn sống tiếp những ngày tháng nghèo rớt mùng tơi này nữa, cơ hội này tuyệt đối không để người khác cướp mất!
“Phượng đại ca, Phượng đại ca! Người đâu!” Đau đớn trên vai làm Ngân Bình Nhi nhăn mặt lại, lớn tiếng kêu to.
“Không được phép kêu! Không được phép kêu!” Nàng vừa kêu Lâm Vũ An liền luống cuống, bàn tay lớn vội vàng bịt miệng nàng lại, hoang mang nhìn khắp bốn phía, cố gắng kéo nàng đi. Đang lúc muốn đi vào trong phòng---
“Buông nàng ra!”
Phượng phủ vẻ mặt lạnh lẽo, chậm rãi bước vào trong phòng, đôi mắt đen thâm thúy có chút kìm nén cơn giận. Nhìn thấy nam tử lạ mặt đang bắt lấy Ngân Bình Nhi, lửa giận tăng cao, muốn trực tiếp động thủ đánh hắn ta nhưng lại sợ sẽ ngộ thương Bình Nhi, hắn mới nhịn lại không xuống tay.
Cảm nhận được khí thế bức người của đối phương, Lâm Vũ An sợ hãi đột nhiên co tay lại, Ngân Bình Nhi nhân cơ hội dùng sức đẩy hắn ra, chạy nhanh về phía Phượng phủ.
Lâm Vũ An trước là hoảng sợ, mà sau đó đưa tay ra muốn bắt lại Ngân Bình Nhi, nam tử cao to khí thế khiếp người đã xuất hiện trước mặt hắn. Một giây sau, cả người hắn đều bị quẳng bay lên trời, đầu tiên là bị đánh văng lên trên bàn ghế, tiếp đó văng lên tường, cuối cùng từ trên tường từ từ trượt xuống, té xỉu trên đất.
Phượng phủ tiến về trước một bước, vẫn còn muốn cho hắn thêm một trận, Ngân Bình Nhi vội vàng nắm lấy tay hắn, “Phượng đại ca, đừng đánh nữa.”
“Hắn dám khi dễ muội, thì đừng mong giữ lại mạng mình!” Ngân Bình Nhi bình yên đứng bên cạnh hắn, hắn cũng không che đậy cơn tức giận điên cuồng nữa, sát khí trong đôi mắt đen không giảm, hắn thật sự muốn giết chết Lâm Vũ An!
Ngân Bình Nhi vội vàng lắc đầu, “Phượng đại ca, không thể giết người này.”
“Tại sao?”
Nàng cười khổ, nhìn người ở dưới đất, “Bởi vì hắn chính là trượng phu mà mẫu thân tìm cho muội.”
“Cái gì?!” Phượng phủ khinh thường liếc người nằm dưới đất một cái, lại quay đầu nhìn thấy nàng nhẹ gật đầu, hắn nhất thời cảm thấy vừa nãy không nên ra tay đánh tên này, trực tiếp hạ độc, một lần giải quyết có vẻ nhanh hơn!
“Ta không đồng ý, ta tuyệt đối không từ hôn!” Lâm Vũ An mặt đã sưng hơn một nửa, oán giận đập tay lên bàn, “Tên dã man nhà ngươi, lại dám ra tay đánh ta!” Hắn phẫn nộ trừng mắt nhìn Phượng phủ đang đứng bên cạnh Ngân Bình Nhi.
Ngân Đại bụm mặt lắc đầu, thật sự mất hết thể diện mà, nương tử lại cư nhiên có thể chọn loại người như vậy làm trượng phu cho nữ nhi? Cũng may vẫn thật sự chưa gả nàng cho hắn, nếu mà gả thật, ngày tháng của nữ nhi sau này sẽ rất khó sống.
Trên đại sảnh Ngân phủ, tất cả mọi người đều tề tựu đông đủ, trừ Ngân Chính Thường ra. Hắn thẹn với muội muội của mình, vì thế không dám xuất hiện trước mặt nàng, hơn nữa lại còn nghe nói muội tế tương lai không dễ chọc, sớm đã chuồn đi trước.
Ngân Tiền Đát cũng không nén được giận, “Phượng phủ, thật sự xin lỗi.” Nghe nữ nhi kể lại tình huống xong, bà cũng xấu hổ đến mức không ngẩng đầu nổi.
“Kêu hắn giao ra tín vật.” Phượng phủ lười biếng không muốn phí lời với loại người này.
“Lâm công tử, ta nghĩ hai nhà chúng ta vẫn không thích hợp kết làm thông gia, trước đây đồ đạc đáp ứng cho ngươi, ta đều đã đưa rồi, vẫn là giao ra hôn thư cùng tín vật đi.” Ngân Tiền Đát chủ động lấy ra thư hôn ước kết làm thông gia lúc ban đầu cùng vật ước hẹn của bên nhà trai.
Nhắc đến đồ vật này nọ, mặt Lâm Vũ An lập tức biến thành màu gan heo, “Bà nói cái gì?! Bà tưởng rằng tôi vì tiền mới lấy nàng?”
Hắn đột nhiên lớn tiếng ồn ào, tất cả mọi người đều lộ vẻ khinh thường.
Ngân Đại cùng Ngân Tiền Đát cũng không tiện nói gì, nếu nói hắn đúng hóa ra không phải thừa nhận chính mình dùng tiền để lừa gạt hiền tế, nhưng nếu nói không phải, dường như lại dễ dàng cho tên khốn kiếp này rồi.
Đúng là không có việc gì lại gây chuyện, ông tức giận trừng mắt nhìn phu nhân một cái. Ngân Tiền Đát xấu hổ giật nhẹ khóe miệng, bà cũng chỉ là có lòng thôi, nào biết sẽ biến thành thế này.
Ngân Bình Nhi khẽ thở dài, nàng cũng không biết phải làm thế nào, nếu nói không lấy lại được hôn thư, nàng cùng Phượng đại ca không có cách nào thành thân, chỉ cần náo loạn đến nha môn, sẽ liên quan tới vấn đề pháp luật, thật phiền phức.
“Ngươi muốn bao nhiêu tiền mới đồng ý giao đồ ra?” Phượng phủ dứt khoát, hắn nhìn ra được, người này ngoài việc không cam tâm ra, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là muốn nắm chặt lấy Ngân Bình Nhi, để bản thân có cơ hội trở mình.
Lâm Vũ An chính là không thích điệu bộ đó của hắn, giống như không coi mình ra gì, hừ nhẹ một tiếng, hỏi tiền phải không? Được, vậy hắn ra một giá, chặn miệng hắn không nói được lời nào! “Một trăm vạn hai trăm lượng!”
Tất cả mọi người trên sảnh đều há hốc mồm kinh ngạc, một, một trăm vạn hai trăm lượng!
“Ngươi đừng có quá đáng! Một trăm vạn hai trăm lượng?!” Ngân Tiền Đát xém chút nữa là đứng dậy giậm chân, tên tiểu tử này đơn giản chính là công phu sư tử ngoạm!
Lâm Vũ An ung dung cười, “Sao, không đưa ra được phải không? Vậy Ngân Bình Nhi cứ chờ gả cho ta đi! Haha!” Nhìn sắc mặt khó coi của mọi người, hắn cực kỳ vui vẻ, ánh mắt tà khí nhìn Ngân Bình Nhi một cái.
Ngân Bình Nhi rụt người lại, trốn ra phía sau Phượng phủ, “Phượng đại ca, muội không ngăn cản huynh nữa. Muội thấy huynh nói đúng, vẫn là độc chết hắn cho đỡ phiền phức.” Lúc này nàng cực kỳ tán thành suy nghĩ này.
Phượng phủ cười nhẹ vài tiếng, “Không phải lúc nãy muội còn nói ông trời có đức hiếu sinh sao, còn muốn huynh tha cho hắn một mạng?” Nha đầu này thay đổi cũng thật nhanh.
Cái đầu nhỏ của Ngân Bình Nhi lắc qua lắc lại, “Ông trời sẽ tha thứ cho huynh, Phượng đại ca, nhớ cho hắn chết thống khoái một chút, muội không muốn nghe thấy hắn kêu rên.” Dù sao là hắn giết, không phải nàng, vì vậy không sao cả.
“Haha….” Phượng phủ lần này nhịn không được cười lớn, “Nha đầu muội.” Học xấu rồi, tâm nhãn cũng trở nên sâu như vậy.
“Ngươi cười cái gì?” Lâm Vũ An thấy hắn không hề lo lắng chút nào, lửa giận trong lòng càng điên cuồng, giương giọng hỏi.
“Cho ngươi, lập tức giao đồ ra đây.” Phượng phủ cảm thấy thật sự rất buồn cười, một trăm vạn hai trăm lượng? Hắn có phần quá coi thường Phượng phủ rồi.
Cứ cho là mấy năm nay hắn trị bệnh miễn phí không lấy tiền, nhưng hắn còn có gia thế hậu hĩnh không phải sao. Phượng gia hắn ở phương Bắc chính là gia đình phú hào, chút ngân lượng này không lẽ không có?
Hắn sống trên núi mấy năm nay, kiên trì không về nhà lấy ngân lượng chính là tiết kiệm sức lực, lại còn thực sự cho rằng hắn nghèo tới mức không mua được một bộ quần áo sao? Phải biết rằng Phượng gia hắn bao đời nay đều buôn bán dược liệu, kinh doanh dược liệu sáu tỉnh phương Bắc đều do Phượng gia một tay làm chủ. Một trăm vạn hai trăm lượng, căn bản chỉ là hạt cát trong sa mạc.
“Ngươi có bản lĩnh thì lấy ra!” Lâm Vũ An còn lâu mới tin hắn có một trăm vạn hai trăm lượng. Mặc dù trang phục hắn mặc xem ra gia cảnh có chút giàu có, nhưng số tiền lớn như vậy, người bình thường không thể có được.
“Hắn đương nhiên có bản lĩnh, ta nói lão huynh, ngươi cũng đừng quá xem thường vị đệ đệ này của ta!” Giọng nói vang dội từ ngoài sảnh truyền đến, một vị nam tử tướng mạo giống Phượng phủ, cười sang sảng bước vào trong sảnh.
Phượng phủ thở dài, sao lại là huynh ấy tới? “Phụ mẫu đệ đâu?” Hắn rõ ràng muốn cô cô viết thư mời phụ mẫu đến, sao lại là huynh ấy?
Nam tử nhếch mép cười, “Cữu cữu cùng cữu mẫu hai ngày nữa mới tới, ta đến trước xem mặt đệ tức a.” Hắn dùng lực vỗ vào vai Phượng phủ.
Vai khẽ đau, Phượng phủ nghiêng người liếc hắn một cái, cúi đầu ghé sát tai Ngân Bình Nhi, “Tác dụng của dược đã hết chưa?”
Ngân Bình Nhi cong ngón tay lên tính tính, đã qua năm canh giờ rồi, “Ừ, thuốc hết tác dụng rồi, sao thế?” Sao bỗng nhiên lại hỏi nàng việc này?
Phượng phủ cười cười, “Đợi chút nữa ta muốn muội ra quyền, quyền thứ nhất nhớ đừng dùng lực, chém quyền ra là được, có điều quyền thứ hai nhớ dùng một phần lực.”
Ngân Bình Nhi nghi hoặc gật đầu, “Biết rồi.”
“Một trăm vạn hai trăm lượng phải không? Cho ngươi, giao đồ ra đây.” Nam tử thẳng thắn từ trong ngực rút ra một xấp ngân phiếu, đếm cũng không đếm liền đưa cho Lâm Vũ An.
Lâm Vũ An choáng váng, ngơ ngác đưa tay ra, mở ra xem, mỗi tờ đều là mệnh giá mười vạn hai, ước chừng có 10 tờ! “Một, một trăm vạn hai….”
“Đồ.” Bàn tay mở ra giật giật.
Có một trăm vạn hai này rồi, muốn cưới nữ tử thế nào mà chẳng có, Lâm Vũ An lập tức rút ra từ trong ngực hôn thư cùng vật đính ước, không thèm nhìn mà đặt vào tay hắn, “Một trăm vạn hai! Hahaha! Ta phát tài rồi! Ta phát tài rồi!” Có một trăm vạn hai này, hắn có thể khôi phục lại cuộc sống trước kia rồi!
Phượng phủ kéo Ngân Bình Nhi đi đến gần bên cạnh Lâm Vũ An, nhìn chuẩn hướng rồi nói, “Bình Nhi.”
“Hả?” Ngân Bình Nhi chần chừ một chút, nhìn thấy Phượng phủ hất hàm lên khích lệ, lúc này nàng mới ý thức xuất quyền ra.
Lâm Vũ An tay vừa mới cầm ngân phiếu một trăm vạn hai xong vui mừng quá độ, lại một lần nữa nếm mùi vị bay lên cao, hơn nữa còn sợ hãi kêu lớn. Lần này hắn thật sự tin lời đồn đại trong thành, hóa ra Ngân Bình nhi thực sự sức mạnh vô cùng! Nghĩ tới lúc nãy bản thân còn cứng rắn kéo nàng đi, hắn không khỏi mềm nhũn chân, té lộn nhào rời khỏi Ngân phủ.
“Bốp bốp bốp!” Ngân Đại, Ngân Tiền Đát cùng mấy nô bộc khác toàn bộ đều choáng váng, hoàn hồn trở lại lập tức vỗ tay kịch liệt, thật sự quá mạnh!
“Oa…. thật lợi hại.” Nam tử mới đến được dịp mở rộng tầm mắt, cũng vỗ tay theo.
“Bình Nhi, huynh giới thiệu với muội, vị này là đại đường ca của huynh, bây giờ thì….” Lại một lần nữa kéo Ngân Bình Nhi đi đến bên cạnh nam tử, chọn chỗ tốt, “Ra quyền!”
“Này, chờ đã! A----” Nam tử mới vừa giơ tay lên muốn đỡ, nhưng lại đánh không lại lực đạo mạnh mẽ như dời núi lấp biển kia, trở thành người thứ hai bay ra khỏi đại sảnh.
Ngân Đại, Ngân Tiền Đát cùng những nô bộc khác lại một lần nữa vỗ tay cỗ vũ!
“Bổ sung một câu, hắn chính là người hại huynh bái sư năm đó.” Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, hắn lại đợi không chỉ mười năm nha!
Ngân Bình Nhi che miệng cười, “Ha ha ha….” Nàng biết hắn là đang báo thù năm đó bị nhốt trên núi, y phục cũng không có mà mặc. Nàng càng cười càng vui vẻ, trực tiếp dựa sát vào ngực hắn, nhịn không được giơ tay lên, đánh vào ngực hắn một cái.
“A-----” Lần này tới lượt Phượng phủ kêu rên.
Mọi người thấy thế cười vang, đây chính là hại người thành ra hại mình.
--- ------ ------ ---------
Ngân Bình Nhi rốt cuộc cũng đã nhìn thấy sư phụ Kỷ Khải của Phượng phủ, ngay buổi tối thành thân của nàng và Phượng phủ.
Nàng vốn đang ngoan ngoãn ngồi trên giường đợi Phượng phủ, trong phòng dĩ nhiên còn có mấy nha hoàn cùng hỉ nương. Nhưng đột nhiên, tiếng nói chuyện của nha hoàn cùng hỉ nương đều không thấy nữa, trong phòng yên lặng như tờ, vô cùng quỷ dị. Nàng nhịn không được xốc khăn che mặt lên xem đã xảy ra chuyện gì, không ngờ trước mặt đột nhiên xuất hiện một lão nhân gia đầu tóc bạc trắng, đang mở to hai mắt nhìn nàng.
Không sai, thực sự chính là đang nhìn nàng, cơ hồ mặt đối mặt, mắt đối mắt, gần đến nỗi Ngân Bình Nhi sắp nhìn không rõ mặt ông rồi.
Im lặng một hồi, Ngân Bình Nhi mới chậm rãi mở miệng, “Á…. Sư…. phụ?” Trực giác cho nàng biết vị lão nhân gia này chính là sư phụ của Phượng phủ. Bởi vì Phượng đại ca đã từng mô tả diện mạo sư phụ cho nàng, so với lão nhân gia trước mặt giống y như đúc, mà từ khi hẹn ước với Phượng đại ca, nàng đã không xem hắn là sư phụ, ngược lại bắt chước Phượng đại ca gọi Kỷ Khải là sư phụ.
Lão nhân gia cười híp mắt, lùi lại hai bước, lúc này Ngân Bình Nhi mới nhìn rõ đồ mặc trên người lão nhân gia, cư nhiên lại là bộ đồ cưới giống nàng y như đúc!
Nhất thời, trong lòng Ngân Bình Nhi có dự cảm không tốt, chỉ mới muốn mở miệng la lớn, bả vai đột nhiên tê rần, cả người đều đứng yên không thể nhúc nhích.
“Cháu dâu ngoan của ta.” Lão nhân gia tinh nghịch cười khoát tay, “Ta chính là đợi rất lâu rồi mới đợi được cơ hội này chỉnh tên đồ đệ hư, con trăm ngàn lần cũng không được lên tiếng nha!”
Đưa tay ra nhấc cháu dâu lên vai, nhẹ nhàng xốc nàng lên, đặt trên xà nhà trong tân phòng. Ngân Bình Nhi không thể động đậy, bị doạ cho sợ đến toát mồ hôi hột, đôi mắt to ra sức đảo quanh.
Cầm khăn đỏ ở một bên lên, lão nhân gia đội lên đầu trước, sau đó búng nhẹ ngón tay. Ngân Bình Nhi liền nhìn thấy mấy nha hoàn cùng hỉ nương lại cử động trở lại, sự việc vừa nãy giống như chưa từng xảy ra.
“Kỳ quái, sao lúc nãy giống như đột nhiên ngủ thiếp đi vậy?” Hỉ nương khó hiểu nhìn trái phải.
Một vài nha hoàn vẻ mặt hồ nghi, lại nhìn về phía giường hỉ, tân nương tử vẫn ngoan ngoãn ngồi trên giường, vài người cũng không để ý nữa, tiếp tục chờ.
Không bao lâu sau, tiếng huyên náo ở ngoài cửa vang lên, hỉ nương cùng nha hoàn toàn bộ mở miệng cười, chờ tân lang bước vào đòi hồng bao thật lớn.
Cửa được mở ra, mặc mãng bào màu đỏ, tân lang trước ngực đeo một quả tú cầu đỏ bước vào, theo sau còn có rất nhiều nam nữ, toàn bộ đều là thân thích của Phượng, Liễu hai nhà.
“Phượng phủ, nhanh lên, vén khăn trùm đầu lên, ta đợi xem đệ tức tương lai xinh đẹp thế nào!” Đại nhi tử Liễu gia cười hì hì ầm ỹ.
Một đám người vừa nghe liền ồn ào theo, Phượng phủ cười cười, cầm lấy hỉ xứng mà hỉ nương bên cạnh đang bưng, từ từ đi đến bên giường, chậm rãi vén khăn đỏ lên.
Tiêu rồi! Ngân Bình Nhi ngồi trên xà nhà cao lập tức nhắm mắt lại, không dám tiếp tục nhìn nữa.
Chỉ thấy khăn đỏ phủ mặt sau khi được vén lên, nụ cười bên miệng của Phượng phủ cũng đông cứng lại, một đám đang náo loạn động phòng đứng phía sau toàn bộ cũng há hốc mồm.
Ngồi trên giường không phải tân nương mỹ lệ mới gả, căn bản chính là một lão đầu mặc đồ của tân nương, ông thậm chí còn giả bộ thẹn thùng, quăng cho Phượng phủ đang cứng ngắc sửng sốt vài ánh mắt quyến rũ.
“Tướng công!” Giọng nói ỏng ẹo vang lên.
Mọi người trong phòng nhất thời đều sởn hết gai ốc, sợ hãi nhìn lão nhân gia, nhất là Phượng phủ, sắc mặt trở nên tối sầm, mà sau đó không ngăn yết hầu, rống to long trời lở đất – “Lão đầu chết tiệt này, ta làm thịt ông----”
Nghĩ cũng biết, tân phòng loạn thành một đống, chỉ nhìn thấy tân lang tức hồng hộc cầm hỉ xứng liều mạng đuổi đánh lão nhân gia. Lão nhân gia lại giống như đứa trẻ đang chạy cho hắn đuổi theo.
Nhìn dưới đất một trận hỗn loạn, Ngân Bình Nhi thật muốn rơi lệ vì mình, sao không ai nghĩ đến nàng? Tướng công, mau đến cứu nàng a!