Hùng Miêu Viên Viên

Chương 3-2: Hạ



Nhưng! Này cũng không phải trọng điểm!



“Ngươi vào trong cung tìm thứ này à?” Trời? Lỗ tai hắn xảy ra vấn đề sao? Hắn có thể chấp nhận một tiểu tử ba tuổi đột nhiên biến thành thiếu niên, nhưng y có thể lấy được mấy thứ này từ trong hoàng cung canh chừng nghiêm nghị đi ra?



Viên Viên còn không hiểu mình đã phạm vào chuyện tốt gì, thẳng thắn mà gật gật đầu, một hơi cắn hết dưa và trái cây trên que trúc.



Ăn thật ngon! Ăn thật ngon! Thật sự ăn rất ngon !



Viên Viên vì đang ăn thức ăn không phát hiện cái mông mình xuất hiện cái đuôi vừa tròn vừa nhỏ, may mắn là ở phía sau, không để Thanh Trúc nhìn thấy cái cục lông tròn màu đen động ở trên vạt áo.



“Trước kia Bạch Hổ đại nhân đã nói với ta, nếu như không có tay nghề của Liệu Liệu đại nhân, như vậy rượu ngon nhất trên đời này khẳng định ở trong cung, quần áo cũng vậy, thức ăn cũng giống nhau, xem! Thật sự! Những người này thật sự đem đồ ăn tốt nhất đều cho cái hoàng đế gì đó , hoàng đế kia đã làm cái chuyện tốt gì, khiến mọi người đều đối hắn tốt như vậy?”



Hoàng đế kia đã làm cái chuyện tốt gì?



“Rất đơn giản, hắn chỉ cần giết ngàn vạn người , hoặc là nghĩ biện pháp dùng dược độc chết huynh đệ của mình, bước lên vị trí cao nhất trên Kim Loan điện , như vậy là có thể làm cho mọi người đối hắn tốt như vậy.” Kia là trả lời tùy ý , có thể nói là không hề suy nghĩ nhiều , nhưng hắn không nghĩ tới lời của mình, nghe thế nào cũng như là tràn ngập hà khắc cùng châm chọc.



“Thanh Trúc?”



Đối với cách nói tràn ngập phê phán này , Viên Viên tuyệt không quen, yêu tộc không phải cái loại tộc đàn biết phê phán , phần lớn bọn họ đều là ngay thẳng, bởi vậy mới có thể thường thường bị người ta cười nhạo xưng là loại không có đầu óc, phản bội, yêu tộc cũng thường xuyên phản bác , nhân loại bất quá là một đám sinh vật tràn ngập tâm cơ .



Nhưng Viên Viên cũng không biết là Thanh Trúc lại nói ra những lời thực đáng sợ lại tràn ngập tâm cơ như vậy, thậm chí, y cảm thấy chính là bởi vì Thanh Trúc còn chưa thực sự chân chính lĩnh hội sự thâm trầm của nhân lọai , bởi vậy hắn mới có thể nói ra những lời mà có thể nghe ra hắn đã từng bị tổn thương như thế, lộ ra một mặt yếu ớt kia của bản thân.



Thở dài, Thanh Trúc biết mình bắt đầu trước mặt Viên Viên lộ ra một mặt ngay cả mình cũng không biết , nhưng có lẽ là bởi vì trên người có một nửa huyết thống yêu tộc , đồng dạng cũng có sự thẳng thắn , bởi vậy cũng không quá quan tâm, dù sao thì Viên Viên, cũng không phải hoàng thân quốc thích ngay cả tên hắn cũng không biết .



“Quên đi, Ngươi dùng phương pháp gì vào cung điện của thái tử ?” Đây mới là việc phải chất vấn .



“Yêu thuật trong miệng nhân loại, ngươi lại không dạy ta võ công, ta chỉ có thể dùng yêu thuật độn thổ, ngươi làm được không? Ngoạn vui lắm a! Lúc trước khi Liệu Liệu đại nhân mới vừa dạy ta pháp thuật này, ta cùng yêu tộc khác chơi đến quên trời đất, có đôi khi một người không cẩn thận từ trong đất chui lên, lại ngã chìm vào trong hồ, nếu tính sai toàn bộ phương hướng thì rất thê thảm .” Y không phải cố ý , nhưng đặc điểm lớn nhất của Viên Viên chính là thường xuyên sẽ đem một chuyện nói xong liền dính đến chỗ khác , kết quả Phương Phương chịu thua là bởi vì y nói quá nhiều chuyện.



Bởi vậy kế tiếp Thanh Trúc liền nghe y dạy làm thế nào để dùng thuật độn thổ.



Kỳ thật rất thú vị, nhất là khi nghe tới lần thứ ba Viên Viên thất bại, là thế nào chạy vào trong động của hai con dã hùng* , vừa lúc thấy hai con hùng đang cố gắng “Chế tạo” ra cục cưng của bọn họ , hai con hùng kia dường như có linh thức, hiện tại đang cố gắng tu luyện thành hình, sau đó phi thường xấu hổ ghi hận việc Viên Viên nhìn lén bọn hắn “chế tạo” cục cưng , mỗi một lần nhìn thấy Viên Viên, đều là bộ dáng nghiến răng nghiến lợi .

_hùng:gấu



Hai người nói , không tự giác liền di chuyển đến cái đình nhỏ bên cạnh phòng bắt đầu hàn huyên, Viên Viên một bên vừa nói, một bên từ trên người lấy ra thức ăn đủ loại kiểu dáng , làm người ta hoài nghi y rốt cuộc là dùng phương pháp gì đem tất cả mấy thứ này đều nhét vào trong lòng đây ?



Mặc dù là nói hai người nói , nhưng kỳ thật phần lớn đều là Viên Viên đang nói, Thanh Trúc nghe, ngẫu nhiên phát ra âm thanh đồng ý biểu đạt mình đang nghe.



Thanh Trúc thích nghe chuyện Viên Viên nghịch ngợm gây sự , lúc mình tuổi còn nhỏ, hắn chưa bao giờ biết được nguyên lai tuổi thơ là chuyện thú vị cỡ nào, cho dù là cùng đồng bạn cãi nhau, đánh cho song phương mặt mũi bầm dập, rồi ngày hôm sau không cam lòng bị cha mẹ áp đi giải thích, kia đều là kỷ niệm đặc biệt, bởi vì mặc kệ là vui vẻ hay là bi thương, đều so với cô đơn còn hảo hơn, ở trong thế giới cô đơn không có hỉ nộ ái ố, có đôi khi lại nhịn không được tự hỏi mình,có phải đang tồn tại ở trong cái nơi phồn hoa này hay không.



“Nột! Muốn cùng nhau không?”



Thần kinh Viên Viên có đôi khi phi thường thô, nhưng có đôi khi lại so với ai khác còn tinh tế hơn, tuy rằng Thanh Trúc không cố ý che dấu, nhưng việc không đem cảm tình trong lòng lộ ra ngoài cũng đã thành thói quen, nhưng mà Viên Viên có thể cảm nhận được ý nghĩ của hắn, lần đầu tiên gặp mặt, y đã cảm thấy cần làm bạn với người nam nhân này.



“Cái gì?” Cách Viên Viên nói chuyện , trong khoảng thời gian ngắn Thanh Trúc không tiếp được.



“Cùng nhau chơi đùa a! Chúng ta cùng đi ra ngoài phủ Vương gia vui đùa một chút được không, lúc này chợ mới bắt đầu không bao lâu, chúng ta đi tới nơi đang náo nhiệt đó, vừa lúc hôm nay khách điếm kể chuyện Hồng Phất nữ như thế nào gặp gỡ Cầu Nhiêm Khách* ác! Ta thích nhất Cầu Nhiêm Khách , tuy rằng rất to lớn, nhưng tiêu sái như vậy , ta thật không hiểu Hồng Phất nữ vì cái gì không thích hắn chứ?” Nói nói lại lạc đề, chuyện này làm y bối rối vài ngày , còn bắt đầu chán ghét khách nhân lần kia ngồi cách y cái bàn , y chưa từng nghe qua chuyện này , nhưng khi nghe người ta kể, ghét nhất là có kẻ đem kết quả kể trước cho bạn bè nghe, lỗ tai mình lại thính, một chữ một chữ toàn bộ đều nghe không lọt chữ nào, làm cho y thiếu chút nữa đem chén trà thành cây trúc mà cắn.



_TBD: ta không biết chuyện hai người này, ai giúp dùm đi.



“Có lẽ là bởi vì râu của Lý Tịnh hay thứ gì khác.” Nhìn Viên Viên ngay cả vấn đề này cũng nghĩ nhiều như vậy, Thanh Trúc nhịn không được bắt đầu đùa.



“Ít đến! A! Không cần nói sang chuyện khác, như thế nào? Chúng ta cùng đi chợ ngoạn đi?”



Người nói sang chuyện khác đến tột cùng là ai a?



“Ta không thể.” Thanh Trúc lắc đầu, hắn thấy ánh mặt trời theo khe hỡ lá trúc chiếu xuống, dừng ở trên mặt Viên Viên, làm cho hắn không tự giác vươn tay vì y che lại, không cho ánh mặt trời phá hủy đôi mắt đã đen nặng kia.



“Không thể? Là không thể? Không nghĩ? Hay là không muốn?”



”Đúng vậy không thể.” Thanh Trúc lắc đầu.”Ta không hiểu được ngươi biến thân ra sao, từ truyện mà ngươi nói, còn có phương thức, ta đoán có lẽ ngươi cũng là yêu tộc, nhưng trên thực tế mặc kệ là yêu tộc hay là nửa yêu, đều không thể rời đi phủ Vương gia hoặc tiến vào nơi này, đó cũng là nguyên nhân ta phủ quyết chính mình .”



Tất cả mọi người đều nghĩ trong di chiếu của tiên đế có nói, ngay cả đương kim hoàng đế cũng không được động một cọng tóc gáy của Thanh Trúc, không ai có thể ở tiến vào phủ Vương gia nếu Thanh Trúc không muốn .. Những thứ này là tiên đế sủng ái con mình , bồi thường cho hắn vì không thể lên làm hoàng đế, khiến hắn có thể tránh phải đối mặt với tranh đoạt vương vị tàn khốc, nhưng mà, sự thật so với suy nghĩ của mọi người còn hắc ám hơn nhiều.



Nơi này, là một nhà giam, trước kia, năm đó chỉ dùng để nhốt mẫu thân khi chưa phải là phi tử , hiện giờ, là nhốt đứa con sớm đã bị vứt bỏ mấy chục năm .



Viên Viên không thích cảm giác bi thương , cho nên y biết rõ những lời này rất là tàn khốc, y lại vẫn như cũ tươi cười nhìn Thanh Trúc, sau đó hai tay đè nặng đôi mắt màu đen.



“Ta đích thật là yêu tộc ác! Yêu quái trong miệng của nhân loại , cùng mẫu thân ngươi là giống nhau … Ân… Không quá giống nhau, bà ấy là trúc ta là hùng, là cái lòai rất lớn, răng nanh lợi hại , bộ lông dày, móng vuốt bén nhọn cùng lực lượng cường đại !” Viên Viên mở lớn hai mắt,h ỉnh chóp mũi, lộ ra răng nanh, hai tay rời khỏi mắt giơ lên hai bên cao , mười ngón tay gấp khúc, bộ dáng giương nanh múa vuốt , sau đó từ trong cổ dùng lực rống lên một tiếng.



“Khụ!” Thanh Trúc bị nước miếng của mình làm cho sặc, xin tha thứ hắn thiếu sức tưởng tượng, hắn sống ở trong kinh thành cũng không có chân chính nhìn qua hùng , đại khái xem qua chỉ có từ trong thư cùng tranh, nhưng tuyệt đối cùng bộ dáng thiếu niên trước mắt cố gắng giả hung hãn là cực kỳ không giống.



“Lòai rất lớn rất lớn ?”



”Đúng vậy… A…” Mắt Viên Viên dạo qua một vòng, có chút chột dạ… Nếu lớn lên bình thường thì đúng là rất lớn , y không có nói láo.



“Răng nanh lợi hại ?”



“Răng nanh nguyên hình của ta thật sự rất lợi hại.” Phải không? Tuy rằng y vẫn duy trì bộ dáng ba tháng , nhưng hàm răng của y có dài ra , có thể gặm rất nhiều rất nhiều gậy trúc ác!



“Bộ lông dày?” Thanh Trúc nhìn Viên Viên đang giương nanh múa vuốt, nhìn cái đuôi tròn màu đen phía sau y kia bởi vì công lực không đủ mà lòi ra, cố gắng chịu đựng không làm cho hai mắt của mình nhìn chằm chằm vào .



XCH : mới gặp đã nhìn mông người ta rồi =]].



TBD: nhìn hết tòan thân từ lâu rồi =]]]]]



“Nguyên hình! Ta là nói nguyên hình của ta!”



“Móng vuốt bén nhọn cùng lực lượng cường đại?”



Thanh Trúc quả nhiên thấy cái miệng kia phồng lên như hắn đã đóan trước, bộ dáng lòng đầy căm phẫn , nhưng đôi mắt đen kia lại cố tình đem một phần khí thế đó hoàn toàn đè thấp… Không! Phải nói là không thấy luôn.



Trong ánh mắt của hắn, nhìn Viên Viên cho dù là bộ dáng thiếu niên vẫn chỉ đứng đến bả vai hắn , hai cái răng nanh tuyết trắng không biết có phải hay không thích gặm gậy trúc, tiểu răng nanh đặc biệt bén nhọn, nhưng hàm răng lại đặc biệt đều, tóc đen bóng, vừa nhiều vừa mỏng, thoạt nhìn mềm nhẵn nhưng khi sờ lên lại có cảm giác mềm mại, đến mức mượt mà trơn bóng, các đốt ngón tay của hai tay còn xuất hiện tiểu xoáy, cánh tay thịt thịt , cùng cái đuôi tròn đen phía sau ra sức đong đưa…



Kết luận, nếu nguyên hình Viên Viên thật là một con hùng, như vậy nhất định là một con hùng thực đáng yêu .



“Ai nha! Nguyên hình của ta như thế nào không phải trọng điểm, trọng điểm là ta là yêu tộc nhưng ta có thể đi vào phủ Vương gia!” Cảm giác được Thanh Trúc tựa hồ chưa bị lời mình thuyết phục, Viên Viên lại phát huy ra thần công nói sang chuyện khác, hơn nữa công lực cường hãn đến có thể lợi dụng phương thức như thế đem trọng tâm câu chuyện chuyển thành để tài thảo luận , y hy vọng Thanh Trúc không hạ một câu là “Nếu vậy ngươi biến cho ta xem” .



Y không ghét nguyên hình mình ,mẫu thân y có khen y là hùng miêu xinh đẹp nhất trong phạm vi trăm dặm, có tóc mượt mà nhất , còn có bộ lông hắc bạch phân minh* , ánh mắt lớn nhất … Điều kiện tiên quyết là.. Đặt cùng các đứa bé trai ba tháng tuổi để nói.

_hắc bạch phân minh: trắng đen rõ ràng, TBD:con Hồ thúi kia cứ chừa ra cho ta chú thích hoài a !! Ta là beta, beta đó biết ko ? Ko có nghĩa vụ chi chú a.



“Ngươi muốn nói đáp án cho ta?” Thanh Trúc từ đề tài thảo luận của y thay đổi đề tài, trong lòng đại khái đối với nguyên hình của Viên Viên hiểu rõ, tuyệt đối! Không giống y vừa mới hình dung.



“Hắc hắc! Đáp án là bởi vì ta không có yêu khí, Ngươi không có cảm nhận được đúng không? Ở trong này sở dĩ hạn chế yêu tộc hoặc là nửa yêu ra vào, nhất định là cùng yêu khí có liên quan, bởi vì ta trên người không có yêu khí, cho nên ta có thể tiến vào, có thể đi ra ngoài.” Y thật sự là quá thông minh.



“Vậy ngươi có biện pháp giải quyết?” Thanh Trúc phát hiện mình tựa hồ đối với Viên Viên , trong lòng có một loại cảm giác giống như là yêu thích, nhìn Viên Viên bởi vì nội dung đề tài mà thay đổi biểu tình trên mặt, làm cho hắn rất khó quay lại cái cảm giác thân thể kỳ thật chỉ là cái bao không khí cho thể xác , hắn có thể cảm nhận được chính mình không hề trống rỗng .



“Đương nhiên! Chính là… Chỉ sợ là phải chờ, ta là ăn Thiên Thiên quả đã chín mới tiêu trừ được yêu khí trên người , lúc này đây chờ Thiên Thiên quả chín cần thời gian đại khái là nửa năm , khi đó ta có thể cùng Thương Ưng đại nhân xin cho ngươi một viên , kia là có thể tiêu trừ yêu khí trên người của ngươi , có thể tự do ra vào phủ Vương gia này .” Viên Viên vui vẻ mà nói xong, nhưng mà nói xong rồi, y lại cảm thấy những lời này thực có bao nhiêu khiến người ta khổ sở, Thanh Trúc nói cái chỗ này hạn chế người có yêu khí ra vào, như vậy…



“Thanh Trúc… Ngươi… Ở trong này bao lâu rồi ?”



“Ba mươi năm? Bốn mươi năm? Ta không có tính qua.” Nhìn lá trúc xanh biếc đầy trời , Thanh Trúc không biết người bình thường hoặc là yêu tộc, đối một người bị hạn chế ở một chỗ còn sống có cảm giác gì, nhưng hắn biết, nếu có một ngày, sống ở một địa phương nho nhỏ , không ai muốn nói với ngươi, cũng không ai muốn sống cùng với ngươi, ngàn vạn lần đừng trách ngày hôm nay dài như vậy, bởi vì sẽ khiến người ta điên cuồng, bởi vậy tính tình liền trầm tĩnh , theo thói quen như vậy , liền trở nên càng ngày càng lạnh đạm.



“Chưa từng có đi qua những nơi khác?” Viên Viên có điểm khổ sở, thời gian y hóa thành hình người cũng không quá ba mươi năm, ba mươi năm không nhiều lắm nhưng đủ để cho y hiểu biết nhiều hơn về thế giới này, có bao nhiêu mới lạ, mà Thanh Trúc, lại ở trong này ba mươi năm, mỗi ngày đều đối mặt với những người như vậy, nhìn cảnh vật như vậy, bầu trời như vậy .



“Có, hoàng cung, trước đây ta ở lại trong cung không lâu, cho đến khi mẫu thân ta qua đời, hắn không muốn nhìn ta, liền ban cho ta nhà cửa mới thôi.”



“Người chưa bao giờ để ý qua ta, bởi vậy cần gì phải lo lắng có thể thấy ta hay không?” Ngày đó, thái giám một tay nắm tay hắn, một tay kia mang theo một cái tay nải nho nhỏ, bên trong trừ bỏ vài bộ quần áo, cái gì đều không có, tuy rằng nửa yêu trưởng thành tương đối chậm, nhưng hắn khi đó cũng đã gần hai mươi , cho thái giám nắm tay hắn, chỉ là sợ hắn chạy trốn, kia trong tay, cầm một lá bùa màu đỏ .



“Quả nhân* không cần ngươi, nhưng nương ngươi, mặt của ngươi, muốn ngươi sống ở nhà mà nương ngay đã từng sống, chính là hy vọng ngày quả nhân chết, cũng không muốn có cơ hội gặp lại .” Phụ hoàng hắn, mặc long bào, đội châu quan, nắm trong tay thiên hạ, dùng song mắt trống rỗng nhìn hắn, không có nửa phần tình cảm, ngay cả một tia hận thù cũng không có.

_Qủa nhân: một cách xưng hô của vua.



Bắt đầu khi đó, nửa phần cảm giác hắn đối với cha của hắn cũng biến mất vô tung, từ nhỏ số lần gặp mặt đếm trên đầu ngón tay, không có cố gắng liên hệ thì tình cảm vốn cũng ít đi, sau này cho dù ngay cả bị quyết định con đường cuối cùng cho mình, hắn sẽ làm gì được ư?



Nhưng… Sự thật , dù tình cảm rất ít, câu nói đầu tiên của phụ thân, cũng đủ trình độ để cho hắn biết đau là cái dạng gì , mới có thể khiến người ta ngay cả hồi tưởng đều không muốn hồi tưởng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.