Hung Thần Đồ

Chương 20: Chương 20




Viêm Đằng khoanh tay đứng dựa vào bức tường trong phòng bếp nhìn Điếu Huyền đang lóc vảy cá.

Không thể tưởng tượng nổi đường đường là Quỷ Đế đánh khắp thiên hạ lại có thể ngoan ngoãn làm một người phu quân đảm đang việc nhà đến thế.
Viêm Đằng day quanh thái dương, có chút bất lực hỏi: “Xác định cô gái đó là thật sao?”
Điếu Huyền vừa làm vừa vui vẻ nói: “Là thật! Đều nhờ ngươi nhắc ta.

Tương Thủy Kính không thể biết được việc bọn ta chưa từng làm qua, mà việc này cũng chỉ có mỗi ta và Bội Đề biết, cho nên không ai giả dạng được.”
“Là việc gì thế?”
Điếu Huyền hơi khựng lại: “Bí mật.”
Viêm Đằng không hỏi nữa.

Điếu Huyền bình thường có cái gì cũng kể lể với hắn, hiếm khi lại không chịu nói ra.

Hắn đoán chắc là chuyện tế nhị của phu thê bọn họ.
“Kẻ giả mạo kia cái gì cũng không chịu khai, rất cứng đầu.

Ngươi có muốn hỏi chuyện cô ta không?”
“Chỉ là một con rối thôi, có gì đáng hỏi? Với tính cách của Mộ Tước, kẻ vô dụng không giữ lại, chắc chắn không phí sức đến cứu cô ta.

Cho dù cô ta chịu khai, chỉ bằng lời nói của một con quỷ thì cũng chẳng ai tin.”
“Thế thì cứ nhốt lại, đợi sắp tới cho vào Bách Luyện Đỉnh để ta tu luyện.”
Viêm Đằng nghe vậy liền nảy ra một ý nghĩ: “Bách Luyện Đỉnh của ngươi có thể nào hút pháp lực của một người truyền cho một người khác không?”
“Nếu cả hai đều là quỷ thì được.”
Viêm Đằng âm thầm suy tính gì đó nên không nói nữa.
Điếu Huyền rửa sạch cá cho vào nồi hầm.

Có tiểu quỷ vội vội vàng vàng chạy từ ngoài vào báo: “Phu nhân nói đã đợi canh của chủ thượng một canh giờ rồi, hỏi khi nào có thể ăn?”
“Nói với nàng sắp xong rồi.” Điếu Huyền cười hăm hở đáp.
Tiểu quỷ lật đật chạy đi báo tin.

Viêm Đằng khó hiểu: “Nấu canh vui đến vậy sao?”
“Không phải nấu canh vui, mà là nấu cho người trong lòng nên mới vui.”
“Ta lại nghe đám tiểu quỷ xôn xao là ngày nào ngươi cũng tất bật trong bếp nấu canh cho nàng ta.

Nàng ta hành hạ ngươi thật không chút khách sáo.”
“Trước kia vẫn vậy mà.

Bội Đề rất thẳng tính, không thích có khi còn nắm tai ta nhéo nữa.

Nàng như vậy mới đúng là Bội Đề của ta.

À mà gọi sai rồi, phải gọi Tần Mi mới đúng.

Ta cứ quen miệng gọi tên cũ, hôm nọ khiến nàng giận không thèm ăn đồ ta nấu.”
“Vậy là ngươi thích bị ngược đãi hả?” Viêm Đằng rút ra kết luận bất ngờ.
Điếu Huyền cầm cây quạt quạt đi cái miệng quạ của y: “Đây gọi là chiều chuộng nương tử.

Ngươi không biết đâu, trước khi ta trở thành Quỷ Đế ngày nào cũng đi đánh giết nhau, hút mấy con quỷ khác để trở nên cường mạnh.

Có một lần, ta bị thương rất nặng, tình cờ ngất đi trước cổng nhà nàng.

Là nàng mang ta vào cứu chữa.

Sau khi lành ta lại đi đánh giết tiếp, lần nào cũng gắng gượng đến trước cổng nhà nàng mới ngất.

Có một hôm, nàng nói với ta hay là ta cứ ở luôn nhà nàng khỏi đi nữa, vì trước sau gì ta cũng sẽ mang một thân đầy thương tích mà quay lại thôi.

Thế là, bọn ta thành thân.

Thời gian đầu rất hạnh phúc, nhưng rồi ta dần dần phát hiện ra một sự thật không thể nào thay đổi.

Con người sẽ già yếu, sẽ chết đi, còn ta cứ thanh xuân bất biến, muốn chết cùng nàng cũng không thể.

Từng mất đi rồi nên sẽ càng trân trọng gấp bội khi có lại.


Bây giờ Tần Mi của ta cũng là quỷ rồi, nàng sẽ không già yếu, không chết đi nữa, cho nên ta càng phải chăm sóc nàng chu đáo hơn, đem hết những thứ ta có để bảo vệ và yêu thương nàng.

Có vậy mới không phụ khoảng thời gian chờ đợi bao lâu nay.”
“Không phiền ngươi làm tướng công tốt nữa.”
Viêm Đằng quay đi, chưa đi được bao xa vội quay trở lại: “Ngươi giúp ta một việc.”
Gần đây tâm tình của Chiêu Ngạn rất tệ, thế mà Viêm Đằng còn chọc cho hắn muốn chửi thề.

Tự nhiên lại nắm cổ áo hắn lôi đến Địa Hạ Cung, sau đó bỏ hắn lại đại điện mà đi tìm Điếu Huyền.

Thật sự là tìm chửi mà! Nếu muốn tâm sự gì với tên kia sao không đi một mình, còn phải lôi kéo hắn theo làm gì để bỏ mặc hắn như không khí vậy?
Chiêu Ngạn ngồi ôm một đĩa lớn hoa quả ăn gần hết thì bỗng thấy cửa đại điện mở ra.

Hắn tưởng là Viêm Đằng quay lại, không ngờ là một nữ nhân mặt hoa da phấn đoan trang bước vào.

Nàng thấy hắn ngồi xếp bằng trên bàn thì mi mắt khẽ giật.

Hắn thấy nàng có chút quen quen, nghĩ nghĩ rồi há hốc: “Mẹ nó! Lẽ nào là…ngươi?”
Tu Viên cầm khăn tơ bước tới, ngắt một trái nho ném vào cái miệng còn đang há của hắn: “Ăn chết ngươi đi!”
Chiêu Ngạn ho sặc sụa.

Mẹ nó! Khủng khiếp quá mà! Nữ nhân này lại đúng là Tu Viên.

Hắn vẽ bộ da cho y quen thuộc tới mức nhắm mắt cũng vẽ được, cho nên chút son phấn bên ngoài làm sao có thể đánh lừa hắn? Từng đường nét này đều do một tay hắn vẽ ra cơ mà.
Tu Viên đẩy Chiêu Ngạn ra khỏi bàn: “Ngươi đừng có làm rối đống sổ sách của ta.

Ta đã sắp xếp cẩn thận cả đêm qua để lát nữa Điếu Huyền đọc.”
Đôi tai Chiêu Ngạn như bị bịt kín, chỉ còn lại âm thanh ong ong.

Hắn hỏi: “Sao ngươi thành ra bộ dạng này vậy?”
Viêm Đằng đi vào, nhìn sơ Tu Viên một cái rồi hướng Chiêu Ngạn nói: “Đi thôi!”
Chiêu Ngạn rối mù nói: “Chưa đi được, ta còn…”
Chiêu Ngạn chưa nói xong đã bị sợi roi của Viêm Đằng vung tới kéo đi.

Hắn ra tới bên ngoài Địa Hạ Cung vẫn còn bất mãn gào lên: “Ta có chuyện, khi nãy ta thực sự có chuyện quan trọng…”
Viêm Đằng thu roi lại vào người: “Chẳng qua là ngươi muốn biết tại sao hắn lại ở trong bộ dạng nữ nhân thôi chứ gì?”
Chiêu Ngạn trợn mắt lên: “Ngươi biết???”
“Hắn chính là thê tử kiếp trước của Điếu Huyền.”
“Hả? Không phải! Hắn là nam nhân mà.” Chiêu Ngạn kinh ngạc phản bác.
“Lúc đầu thai người ta có cho chọn nam nữ sao?”
Chiêu Ngạn lắc đầu.

Này thì không có.
“Nhưng sao hắn không dùng bộ dạng nam nhân mà gặp Quỷ Đế bệ hạ?”
“Sự thật hơi khó chấp nhận.

Không thể xa cách mấy trăm năm rồi lại khư khư chạy đến nói ta là thê tử của ngươi, nhưng ta là nam nhân, ai mà chấp nhận nổi? Nếu là ngươi, ngươi tin không?”
Chiêu Ngạn lắc đầu.

Sự thật này hơi bị biến thái quá rồi.

Bất giác, Chiêu Ngạn đứng sững lại, trong lòng có tia xót xa dâng lên.
“Sao vậy?”
“Hắn là nam nhân, lại chấp nhận vì người hắn yêu mặc nữ trang, tô điểm son phấn, còn người hắn yêu nếu như chỉ bởi hắn là nam nhân mà không thể chấp nhận được, vậy thì sao có thể gọi là yêu chứ? Tu Viên quá đáng thương rồi.”
Viêm Đằng đưa một ngón tay lên vuốt vuốt nếp nhăn trên trán Chiêu Ngạn: “Bọn họ đều là người thông minh, tự sẽ biết nên giải quyết chuyện của họ thế nào, không cần ngươi phải lo lắng giùm.

Đêm nay dẫn ngươi đến Quỷ giới là để xem lễ hội thả đèn, không phải khiến ngươi phiền lòng.”
Chiêu Ngạn “a” lên một tiếng.

Thì ra Viêm Đằng muốn dẫn hắn đi chơi sao?
Hắn cau mặt lại chỉ ra chỗ đám quỷ đang cầm đèn đi tới: “Ngươi xem, lễ hội thả đèn ở đây có gì mà xem chứ? Trắng nhách một màu như đèn tang vậy.”
“Ta thấy cũng đẹp mà.

Ở Thần giới còn chẳng có lễ hội thả đèn.”
Chiêu Ngạn cảm thông.


Thần giới ấy à, cái gì cũng sang trọng quý phái, làm gì có mấy trò chơi bình dân kiểu này.
“Được rồi, hôm nay để lão tử đưa ngươi đi mở mang tầm mắt.”
Chiêu Ngạn dẫn Viêm Đằng đến quầy bán đèn mua hai cái đèn hoa sen.

Viêm Đằng chỉnh lại: “Một cái thôi.”
“Ngươi không cầu nguyện sao?”
“Ngươi nghĩ ta cần phải cầu xin ai nữa?” Viêm Đằng hỏi ngược lại hắn.
Chiêu Ngạn làm mặt quỷ trêu y.

Biết rồi! Thần thì chảnh chọe lắm, chẳng thèm cầu nguyện gì nữa.

Hắn sửa lại mua một cái đèn.

Chủ quầy đưa thêm một cây bút lông để viết tâm nguyện lên.
Chiêu Ngạn kéo theo Viêm Đằng ôm đèn và bút đến bờ sông, nhìn thấy đông nghẹt người bu quanh nên hơi nản.

Họ đi xa hơn một đoạn, tìm được chỗ thưa thớt hơn.

Chiêu Ngạn chỉ vào dòng sông đang chảy, làm ra vẻ học thức uyên bác nói:
“Đây chính là dòng sông lớn nhất ở Quỷ giới, gọi là Vô Hối.

Ngươi biết tại sao có tên này không?”
Viêm Đằng im lặng chờ nghe.

Chiêu Ngạn lại khoe khoang: “Vô Hối chính là không hối hận, nhắc nhở người chết rồi đến Quỷ giới không nên mang theo tạp niệm gì ở nhân giới nữa, chính là phải sống cuộc đời mới, thái độ mới,…”
Hắn chưa huyên thuyên hết thì có lão quỷ bên cạnh cười bỉ hai tiếng chen vào: “Người trẻ tuổi, Vô Hối này không phải là nghĩa đó đâu.

Vô Hối là không quay lại.

Người chết đến đây rồi thì giống như nước chảy đi, vĩnh viễn không quay lại được nữa.”
Viêm Đằng cũng cười nói: “Đa tạ lão bá chỉ dạy.”
Chiêu Ngạn mất mặt cúi gầm xuống.

Tự nhiên lại nhảy ra một kẻ phá đám, làm hắn mất mặt chết được.

Lão quỷ thả đèn xong thì bỏ đi.

Chiêu Ngạn ngó trước nhìn sau, chắc chắn xung quanh không còn ai nữa thì đính chính: “À…ừm…lúc nãy là nói nhầm thôi.”
“Ừ, nói nhầm.” Viêm Đằng lại cười.

Điệu cười chế giễu rất rõ ràng.
Chiêu Ngạn lúi húi cầm bút viết chữ lên đèn, tự nhủ quên đi quên đi, cũng không phải lần đầu hắn bị mất mặt.

Da mặt hắn vốn dày, đều chịu được hết.
Hắn mới viết được vài chữ, một cơn gió chợt thổi tới làm bay mất chiếc đèn ra giữa sông, lạc vào giữa vô số chiếc đèn đang trôi đến.
“Á á…đèn của ta…”
Viêm Đằng thản nhiên: “Mua cái khác viết lại là được.”
“Không được! Theo tục lệ mỗi người chỉ được mua một chiếc thôi, làm mất nghĩa là nguyện vọng sẽ khó thành.” Chiêu Ngạn quay sang nhìn Viêm Đằng, ánh mắt cầu cứu tha thiết.
“Chẳng lẽ ngươi bảo ta bơi ra giữa sông vớt đèn cho ngươi?” Viêm Đằng đoán dò ý hắn.

Chiêu Ngạn vậy mà lại không chút e dè gật mạnh.
“Đèn của ngươi chứ có phải của ta đâu? Muốn bơi ngươi tự mà bơi.”
“Nước sông Vô Hối lạnh lắm, ngâm trong đó lâu có thể làm nứt nẻ da thịt của quỷ.

Ta không phải quỷ chết cháy, chỉ có một bộ da này thôi, nứt rồi lấy gì xài?”
Viêm Đằng hít sâu.

Thật phiền chết người.

Y bước tới bờ sông.


Chiêu Ngạn cứ nghĩ y sắp sửa lao xuống, không ngờ lại biến ra một chiếc thuyền nhỏ phủ màn trắng.
“Ái chà!” Chiêu Ngạn thốt lên.

Làm thần đúng là sướng thật, thích biến gì thì biến nấy.
Viêm Đằng đọc thấu suy nghĩ hắn, càu nhàu: “Tốn rất nhiều pháp lực đó.

Còn không mau lên?”
Chiêu Ngạn hí hửng nhảy lên thuyền.

Viêm Đằng cũng theo sau.

Hắn hỏi: “Không có mái chèo sao?”
“Nó tự trôi.

À mà nếu ngươi thích tự chèo, ta cũng không ngại biến ra mái chèo đâu.” Viêm Đằng chọc ghẹo hắn.

Hắn hứ y:
“Miễn nha! Ta không thích cái loại lao động khổ sai đó đâu.”
Con thuyền nhỏ lững thững trôi, xung quanh là những đèn hoa sen viết đầy tâm nguyện bên trên.

Chiêu Ngạn đột nhiên thấy khung cảnh này có gì đó rất lãng mạn nên thơ.

Hắn ngồi trước mũi thuyền vươn tay ra mặt sông, quơ quào giữa những chiếc đèn tìm kiếm đèn của mình.

Khi thấy Viêm Đằng ngồi không chả làm gì, hắn kéo cánh tay áo y nhắc: “Tìm phụ ta đi chứ.”
“Đèn nào chẳng giống nhau? Đèn của ngươi ghi gì trên đó?”
“Mới ghi được ba chữ “ta muốn cầu” thôi…”
Viêm Đằng liếc hắn: “Vậy mà bảo làm mất nguyện vọng khó thành, ngươi còn chưa xin nguyện vọng gì mà.” Bất quá, nói thì nói vậy, y vẫn khều qua khều lại mấy chiếc đèn tìm phụ hắn.
Trong lúc tìm, Chiêu Ngạn đọc được mấy nguyện vọng, cười đến nội thương đọc lại cho Viêm Đằng nghe: “Trên đèn này ghi cầu cho lão bà sư tử Hà Đông nhà ta mau chết sớm để ta có thể lấy nhị nương nhà bên cạnh về làm thiếp.”
“Í í…còn có đèn ghi cầu cho tình địch của ta nổi nhọt đầy mặt, không có mỗi ngày lượn qua lượn lại trước ý trung nhân của ta.”
“Á…này thì cầu cho con gà nhà hàng xóm chết sớm một chút, mỗi ngày đều gáy đánh thức rất phiền.”
“Còn nữa nè…cầu cho ngày mai ta thức dậy xinh đẹp như thiên tiên, ra đường có nhiều nam nhân dòm ngó.

Há há há…khôi hài thật.”
Viêm Đằng mắng hắn: “Bớt đọc nhảm đi! Tìm thấy rồi!”
Y kéo một chiếc đèn lên đưa lại cho Chiêu Ngạn.

Chiêu Ngạn sửng sốt: “Sao ngươi tìm hay vậy?”
“Chữ ngươi xấu nhất, nên đèn của ngươi là độc nhất vô nhị trong đám đèn này.

Nói thật ta chẳng nhìn ra ngươi viết cái quái gì cả.

Như vẽ bùa vậy.”
“Ngươi bớt nhục mạ ta thì không sống nổi sao?” Chiêu Ngạn lườm Viêm Đằng: “Ta phải viết nguyện vọng, ngươi biến chỗ khác đi.”
“Làm như ta quan tâm?” Viêm Đằng đứng lên, bước vào trong mui thuyền nghỉ ngơi.
Chiêu Ngạn hí ha hỉ hửng cầm đèn viết.

Đầu tiên là xin cho hắn phát tài, tốt nhất là cả đời nằm trong đống vàng mà ngủ.

Tiếp theo là xin cho Lan Oanh khỏe mạnh.

Sau đó xin cho Tu Viên không cần giả nữ nữa, có thể đường đường chính chính ở bên cạnh Quỷ Đế bệ hạ.

Lại xin cho tên khốn kiếp đang nằm bên trong kia sớm rửa được nỗi oan, trở về làm đại điện hạ uy phong năm nào.

Lại xin…
Chiêu Ngạn dừng bút, hết chỗ để viết nữa rồi.

Hắn tiếc nuối thả đèn xuống lại mặt nước.

Lẽ ra muốn xin cho mình và tên khốn kiếp kia có chút gì đơm hoa, không đơm hoa nổi thì đơm cái rễ cũng được, nhưng vẫn là thiên ý sắp đặt, cái đèn cư nhiên lại không đủ chỗ.
Chiêu Ngạn đi vào trong mui.

Viêm Đằng nửa thân nằm trên nhuyễn nháp phủ chăn lông, chống tay nâng đầu nhìn ra ngoài cái khung nhỏ phủ màn trắng phất phơ để xem mấy chiếc đèn hoa sen trôi bềnh bồng.

Y thấy hắn vào liền hỏi: “Cầu nguyện xong rồi à?”
“Ừ!”
“Lại cầu một phu quân nhân trung chi long, tài mạo song toàn sao?”
Chiêu Ngạn hầm hầm cái mặt.

Tên này vừa mở miệng là muốn chọc chửi, cứ như ôn thần trong vận mệnh của hắn vậy.
“Ta cầu cho ngươi mau chết!”
“Ta sống dai lắm!”
“Thì phải! Người xấu thường sống dai.”
Con thuyền đụng vào một mỏm đá nhỏ nên lắc lư.


Chiêu Ngạn đang đứng mất thăng bằng ngã nhào ra phía trước, đè lên Viêm Đằng.

Viêm Đằng cười hắn: “Đây là lần thứ ba ngươi ngã lên người ta.

Lại cố ý hả?”
“Ngươi có cần tính kỹ vậy không?”
Chiêu Ngạn chống tay định đứng dậy, bị Viêm Đằng nắm cánh tay giữ lại.

Viêm Đằng nhìn chằm chằm vào hắn, đáy mắt sâu thăm thẳm như có ánh sáng chiếu vào, lay động thật khẽ.

Bất giác, y vươn người tới, một tay ôm eo hắn, tay còn lại nâng cằm đè lên môi hắn nụ hôn mãnh liệt.
Chiêu Ngạn đóng băng.

Mẹ nó! Mẹ nó! Hắn gào điên loạn trong đầu.

Y trúng xuân dược nữa rồi phải không?
Khi Viêm Đằng rút lưỡi ra, Chiêu Ngạn vẫn còn đóng băng.

Y hỏi: “Không phản kháng?”
Chiêu Ngạn bừng tỉnh, đang định mở miệng thì bị Viêm Đằng xoay cả người đặt dưới thân y.

Y nói: “Không phản kháng thì ta sẽ làm tiếp?”
“…”
“Làm tiếp thì sẽ không dừng lại?”
“…”
Viêm Đằng cúi xuống, lại gặm môi hắn nhấn sâu vào.

Hắn không phản kháng, nhắm mắt vòng tay qua cổ y ôm lại.

Mẹ nó! Hắn tự chửi chính mình.

Đúng là ngu muội háo sắc hết chỗ nói.

Người ta còn chẳng dụ dỗ gì mà mình đã sa lưới.

Nhưng mà, sa cũng sa rồi, thôi cứ mặc kệ hết đi.
Viêm Đằng gặm một đường thẳng xuống cổ Chiêu Ngạn, nới mở những tầng áo của hắn ra.

Hắn thật sự có chút không quen, hơi uốn éo người, dù sao cũng là lần đầu tiên có ai đó chạm vào da thịt hắn ngoài bản thân.

Hắn vô thức thở gấp, tay buông ra khỏi người y bấu vào chăn lông.
Viêm Đằng hôn rất nhẹ, nhưng mà vẫn có chút chiếm hữu ngang ngạnh, thỉnh thoảng sẽ cố tình lưu lại dấu răng, tựa như vẽ một bông hoa nhỏ trên vùng da thịt trắng trẻo.

Đến khi y cởi tiết khố của hắn, hắn có chút ngập ngừng: “Khoan, dừng lại xíu…ta không có kinh nghiệm vụ này, ngay cả xuân cung đồ ta còn chưa xem…”
“Hửm? Xuân cung đồ là gì?”
Chiêu Ngạn thầm nghĩ.

Thần giới thật tội! Chắc đến xuân cung đồ cũng chẳng có.
“Thì là tranh nam nữ quan hệ không mảnh vải che thân ấy.”
“Ngươi bảo chưa xem, thì sao lại biết đó là tranh gì?” Viêm Đằng cười hỏi lại.
Chiêu Ngạn ú ớ.

Mẹ nó! Giả ngây thơ mà lại lộ hàng rồi.
Viêm Đằng ung dung cho một ngón tay vào bên dưới khai phá.

Chiêu Ngạn cong người lên: “Á…đau…”
Viêm Đằng liếm lên môi hắn, dịu giọng trấn an: “Không đau, một lát sẽ hết!” Y đẩy thêm hai ngón tay nữa mở rộng phạm vi thôn tính.

Chiêu Ngạn vươn tay lên bấu vào vai áo y: “Đau chết luôn này!”
Viêm Đằng lại đè môi hắn hôn ngấu nghiến, trong lúc thăm dò từng ngõ ngách bên trong.

Khi đã nắm rõ tình hình, y mới rút tay ra, đưa hạ thân tới khiêu khích bên ngoài miệng huyệt ẩm ướt.

Chiêu Ngạn bị hôn nhưng đại khái chưa mất hết ý thức, vẫn nhận biết được có thứ gì nóng ấm đang cố tình chơi trò cút bắt với miệng huyệt của mình.

Hắn đỏ mặt, trượt khỏi nụ hôn của Viêm Đằng: “Cái đó…sẽ vào sao?”
“Khi nãy đã thống nhất rồi.

Không dừng lại.” Viêm Đằng thổi khí bá đạo vào tai hắn, còn cố tình làm rung rinh bông tai nhỏ do y tặng.

Hắn ớn lạnh sóng lưng, định đưa tay xuống ướm thử độ to nhỏ, nhưng sắp đưa đến gần liền rụt lại.

Nếu hắn dùng tay trần cầm lấy thứ kia, mặt mũi còn biết để đâu nữa? À thôi, dù gì hắn bị người ta đem lên thớt rồi, sắp thượng luôn rồi, làm gì còn mặt mũi nữa? Nghĩ vậy, hắn lại nhích nhích tay, đụng vào thứ ấy kiểm tra, kiểm tra xong mặt càng thêm đỏ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.