Hung Thần Đồ

Chương 3: Chương 3




Chiêu Ngạn càng nghĩ càng không ổn, vừa treo bức tranh xấu hơn Dạ Xoa mà mình vẽ xong vừa hướng Viêm Đằng hoài nghi hỏi: “Ngươi không lừa ta đấy chứ? Nếu hắn không phải thế này mà nhìn thấy ta vẽ hắn thành thế này chắc sẽ xé xác ta quá.”
“Quỷ Đế thì có thể đẹp đến đâu?” Viêm Đằng nhạo báng rồi lại nói.

“Bàn vào chuyện chính đi.”
Viêm Đằng biến ra một cái chuông nhỏ cho Chiêu Ngạn xem.

Chiêu Ngạn sửng sốt: “Đây không phải là loại chuông buộc trên đám xác chết sao?”
“Ngươi cũng để ý sao?”
Chiêu Ngạn gật đầu: “Ta còn tưởng ngươi đốt nó chung với đám xác chết rồi.

Đây là chuông Hạo Âm, thu hút âm khí trăm dặm xung quanh người đeo.

Thứ này là do Tử Ai, một trong Thập Nhị Hung tạo ra.

Ngươi có thể biết ta là quỷ ngay từ lần đầu gặp mặt.

Thập Nhị Hung là ai chắc không cần ta phải nói nhiều.”
”Hung cho đến nay vẫn là một bí ẩn của tam giới.

Bọn họ khi sống mang mệnh Thất Sát, khắc chết những người ở cạnh, khiến oan hồn của những người này không thể siêu thoát, đeo bám lên người họ và trở thành nguồn sức mạnh cho họ.

Khi chết, bọn họ biến thành quỷ cực hung, đi đến đâu liền hấp thụ oán khí cường đại đến đó, có khi còn nuốt sống những con quỷ khác để gia tăng sức mạnh.

Sau này Tà Quân vì muốn chống lại Quỷ Đế và Thần giới đã đi gom các hung trong khắp tam giới về nuôi dưỡng, nuôi được mười hai kẻ, lai lịch, giới tính, tuổi tác đều khác biệt, tục truyền là Thập Nhị Hung.”
”Ngươi nói cũng khoa trương quá rồi.

Họ kỳ thật chỉ là những cái xác biết di chuyển, còn bị người đời cho là thứ hung hãn khát máu.”
Viêm Đằng nghe được giọng buồn bã của Chiêu Ngạn, nói: “Ta tin hung cũng như người, có kẻ thiện kẻ ác.”
Chiêu Ngạn ngây ngốc tại chỗ: “Ngươi thương xót cho họ?”
“Ta chỉ thương xót cho người nên thương xót.

Nói lại chuyện khi nãy, ta muốn đến mộ của Đồng tướng quân xem kỹ hơn.”
Chiêu Ngạn tán thành, cùng Viêm Đằng quay lại mộ của Đồng tướng quân một lần nữa.

Ngôi mộ đã được sửa sang mới toanh, như thể chưa từng bị trận sấm sét nào đánh qua.

Kể cả cỏ mọc quanh mộ cũng được dọn dẹp sạch sẽ.
”Phải mở quan tài.” Viêm Đằng nói.
Chiêu Ngạn lớ ngớ: “Ngươi thích đùa nhỉ? Ngôi mộ này đã đắp lại rồi, muốn mở quan tài thì phải xới tung cả ngôi mộ lên lần nữa.

Đây là chuyện vô cùng thất đức.”
Viêm Đằng rút roi quất một phát xuống đất, mặt đất lập tức nứt đôi ra.

Y quất thêm phát nữa, cỗ quan tài bên dưới bị hất tung lên phía trên, nắp quan tài văng hớ hênh sang bên cạnh.
Chiêu Ngạn thất kinh! Tên này làm việc cũng nhanh gọn quá chừng.

Hắn nhìn vào trong, quả là quan tài rỗng như dự đoán.

Dù rằng không còn xác, nhưng để ngôi mộ bị mở ra như thế là chuyện đại kỵ, cho nên trước tiên vẫn phải đóng nắp quan tài rồi hạ táng như cũ.
Chiêu Ngạn lại gần quan sát nắp quan tài rồi đến cỗ quan tài, ngoại trừ những đoạn gãy vụn của thanh kiếm vàng, bùa và vài món đồ hạ táng bằng vàng ngọc ra thì không có gì đáng lưu ý hơn.
“Quan tài này làm bằng gỗ vân cương.” Chiêu Ngạn nói.
“Vậy thì sao?” Viêm Đằng hỏi lại.
“Loại gỗ này có vân như mắt người, trước nay không bao giờ dùng để đóng quan tài, bởi người ta cho rằng để những con mắt ấy nhìn chằm chằm vào người chết thì chẳng khác gì trù ếm.

Trên nắp quan tài có đinh nhọn đóng vào, đinh cũng bằng vàng, nhìn có vẻ rất xa xỉ nhưng vàng kỵ yêu ma.

Hơn nữa, những cây đinh càng về phần đầu quan tài càng được đóng nhiều hơn, chứng tỏ người sống muốn người chết vĩnh viễn phải nằm im bên dưới, không cho phép người chết ngọ nguậy được gì.

Bùa vẽ bằng máu chó cũng không ngoài mục đích này.”
“Vàng rất cứng rắn, người bình thường không thể nào bẽ gãy một thanh kiếm vàng nát vụn thế này, ta cho rằng hai chữ người sống kia chắc phải sửa lại.


Huống hồ, Ngô tướng quân đó có quỷ khí rất rõ ràng.”
Chiêu Ngạn đồng tình: “Ta cũng nhận ra điểm này.”
Viêm Đằng nói thêm: “Ngoài ra, lời đồn tình cảm huynh đệ tốt đẹp giữa Ngô tướng quân và Đồng tướng quân có vẻ là giả.

Chôn cất chỉ là một hình thức trù ếm khiến cho kẻ nằm trong quan tài phải câm miệng, còn bẻ nát một thanh kiếm vàng chôn theo thì chắc chắn cũng không phải cử chỉ yêu quý trân trọng gì.”
“Nhưng quái lạ ở chỗ nếu Ngô tướng quân hận Đồng tướng quân, ông ta phải phá nát thứ mà Đồng tướng quân yêu thích ném vào quan tài, chứ không phải là thanh kiếm mà ông ta yêu thích.

Ngươi nghĩ đúng không?”
“Ừ.

Hay là đến quỷ giới thăm dò một chuyến.”
Chiêu Ngạn nghe xong nhăn mặt: “Kẻ tu tiên cũng dám đến Quỷ giới sao?”
“Tam giới này có nơi nào mà ta không dám đến?”
“Thế còn đống này thì tính sao?” Chiêu Ngạn chỉ vào quan tài.
“Mặc kệ đi.”
“Dù sao cũng là mộ của người ta, ngươi đào lên mà cứ bỏ đi như vậy rất vô lương tâm, vô đạo đức.”
“Ngươi muốn ăn đánh?” Viêm Đăng giơ cao roi hỏi.

Chiêu Ngạn câm lặng, tự khóa miệng ngay tức thời.

Ai bảo hắn không có pháp lực, đấu võ mồm với y còn được, chứ bị y đánh là sẽ tan xương nát thịt.

Uy lực của sợi roi đó hắn đã chứng kiến rồi.
Chiêu Ngạn rút ra một tấm bùa, vung lên cao hô to: “Tứ phương đều hội tụ.

Quỷ môn mau mở ra.”
Một cánh cửa kết nối với Quỷ giới hiện ra ngay trước mặt bọn họ.

Chiêu Ngạn đẩy cửa bước vào trước.

Viêm Đằng liền đi theo sau.

Khi bọn họ đã vào hẳn, cánh cửa đóng sầm và biến mất giữa không trung.
Quỷ giới trong mắt của Chiêu Ngạn không phải chốn phồn hoa đô hội gì.

Hắn rất ít khi đến đây, nếu có đến cũng chỉ vì bán da vẽ cho đám quỷ chết cháy.
“Tại sao ở đây toàn là màu trắng?” Viêm Đằng hỏi.
“Ngươi chưa từng đến Quỷ giới?” Chiêu Ngạn ngạc nhiên.

Y nói từng gặp qua Quỷ Đế nhiều lần nhưng lại chưa từng đến Quỷ giới thì có vẻ kỳ lạ rồi.
“Đã từng, nhưng rất lâu rất lâu trước đây, ít nhất thì lúc đó Quỷ giới vẫn trang hoàng bình thường như nhân gian.”
“Ồ, ta chỉ nghe nói từ sau khi Quỷ Đế mất thê tử, tâm trạng lên xuống thất thường.

Có một năm nhằm ngày Thất Tịch, hắn đi quanh Quỷ giới, nhìn thấy đèn hoa rực rỡ đỏ chói thì vô cùng chướng mắt, đánh sập hết mấy sạp hàng, rồi ra lệnh về sau ở Quỷ giới chỉ có thể trang trí bằng màu trắng, không được phép dùng tới màu sắc khác, kiểu như muốn cả Quỷ giới này phải để tang cùng hắn.”
“Vui nhỉ?” Viêm Đằng cười cười.
“Đúng là có chút bá đạo, nhưng ta lại thấy hắn thật đáng thương.”
Đang đi trên đường, một con quỷ chợt tới chào hỏi Chiêu Ngạn: “Lại mang da mới đến bán sao?”
Chiêu Ngạn xua tay: “Không, lần này dẫn một quỷ mới tới tham quan nơi này.”
Con quỷ nhìn Viêm Đằng với vẻ rất thưởng thức: “Tiểu quỷ, gân cốt có vẻ cũng khá đấy.

Từ nơi nào đến?”
Viêm Đằng nghĩ rồi nói: “Núi Kỳ Chu.”
Con quỷ kinh tâm, vội kéo Chiêu Ngạn ra góc riêng: “Hắn đến từ nơi sinh ra Thập Nhị Hung sao?”
Chiêu Ngạn vỗ vai con quỷ trấn an: “Người bạn này của ta rất thích đùa ấy mà.

Không nói với ngươi nữa, bọn ta có việc cần làm.”
Chiêu Ngạn xua đuổi con quỷ rồi đến bên cạnh Viêm Đằng than vãn: “Thần tài sống của ta ơi, lần sau ngươi muốn đùa cũng đừng dọa mấy tiểu quỷ này chứ.

Ta còn phải làm ăn lâu dài ở đây.

Bọn chúng cũng là thần tài của ta đấy.”

Viêm Đằng nhếch môi: “Nghe rồi.”
“Ngươi đến Quỷ giới tìm ai nào?”
“Quỷ Phán!”
“Ai dô…các ngươi quen biết sao?”
“Không!”
“Thế sao lại tìm hắn? Hắn không tiếp người lạ đâu.”
“Cần thì tìm thôi.

Cứ đưa ta đến chỗ hắn ở, ta tự sẽ có cách khiến hắn phải ra đón ta.”
Chiêu Ngạn day day quanh thái dương: “Khẩu khí lớn nhỉ? Lát nữa bị đuổi khỏi cửa đừng trách ta không báo trước.”
Chiêu Ngạn đưa Viêm Đằng đến trước một tòa biệt viện, trước cổng có hai con quỷ mặt đen đứng canh gác.

Mặt đen bên phải vừa thấy Chiêu Ngạn đã reo lên: “Ồ, Chiêu họa sư, ngươi đến vừa đúng lúc, lớp da của ta sắp bong ra rồi.

Lại đây ta cho ngươi xem.”
Chiêu Ngạn ngao ngán phủi tay dữ dội: “Khỏi đi! Khỏi đi! Lần sau ta sẽ mang da đến bán cho ngươi.”
“Thế lần sau vẽ cho ta lớp da của tráng sĩ nhé.”
“Vì sao?”
Mặt đen bên trái cười lớn: “Gần đây hắn đang ghiền xem Võ Tòng đả hổ ấy mà.

Hay là ngươi vẽ cho ta lớp da con hổ đi.

Ta với hắn vật nhau coi ai thắng?”
“…”
Viêm Đằng khó chịu xen vào: “Chuyện phiếm thì miễn nói, kêu Quỷ phán của các ngươi ra đây.”
Mặt đen bên phải nghênh ngang hỏi lại: “Quỷ phán của bọn ta ngươi muốn gặp thì liền gặp à? Chiêu họa sư, đây là ai thế? Ngươi không nói cho hắn biết phép tắc ở đây sao?”
Chiêu Ngạn quay sang nói với Viêm Đằng: “Muốn gặp Quỷ phán thì phải nộp một trăm nén bạc.

Tuy ta và Tu Viên có giao tình, nhưng tính hắn kỳ quặc lắm, cực kỳ coi trọng luật lệ.

Lúc nào hắn cần da thì trực tiếp đến tìm ta, còn ta muốn tìm hắn vẫn phải tuân theo quy tắc này, cho nên quanh năm ta chẳng bao giờ tự đến tìm hắn cả.”
“Ta không có bạc.” Viêm Đằng nói và biến ra một tấm lệnh bài bằng đất nung đưa cho mặt đen bên phải.

“Ngươi giao cái này cho hắn, hắn tự sẽ biết nên làm gì.”
Mặt đen bên phải do dự, nhưng vì thấy sự tự tin của Viêm Đằng nên cũng cầm lấy đi vào trong báo cáo.

Lát sau, quả nhiên Tu Viên một thân áo tím cùng với mặt đen bên phải đi ra.

Tu Viên nhìn sơ Chiêu Ngạn rồi hướng Viêm Đằng trả lại lệnh bài và vái chào một cái: “Quý nhân đến tệ xá, xin mời vào đàm đạo.”
Viêm Đằng cất lại lệnh bài.

Tu Viên đi trước dẫn đường cho hai người bọn họ.

Chiêu Ngạn ngạc nhiên ra mặt, chạy nhanh lên vài bước hỏi nhỏ Tu Viên: “Đồ kiêu ngạo nhà ngươi sao tự nhiên khách sáo đến thế?”
“Lai lịch của hắn không tầm thường đâu.

Ngươi quen?”
“Cứ cho là vậy.

Hắn tạm thời ăn nhờ ở đậu quán của ta.

Có điều, sao ngươi nói lai lịch hắn không tầm thường?”
“Ở nhân gian, thấy Ngọc tỷ như thấy hoàng đế.

Ở quỷ giới, lệnh bài đó chính là Ngọc tỷ.

Nếu không phải người vô cùng đặc biệt và tôn quý, Quỷ Đế bọn ta sẽ không giao cả Ngọc tỷ cho hắn.


Đã hiểu chưa?”
Chiêu Ngạn hít hà thầm trong bụng.
Khi đến một căn phòng thoáng đãng, Tu Viên gọi người dâng trà nhưng Viêm Đằng cản lại: “Không cần! Ta muốn nhờ ngươi tìm kiếm thông tin của một người ở Quỷ giới.

Ta không biết tên, chỉ biết hắn họ Đồng, khi sinh tiền là tướng quân.”
“Được.

Phiền quý nhân chờ một lát.”
Tu Viên ra cửa đến thẳng phòng sổ sách kiểm tra.
Tầm nửa nén hương, y quay lại nói: “Quỷ giới có hai người họ Đồng đều từng làm tướng quân.

Một người đã bị giết, tan biến thành tro bụi.

Người còn lại nói rằng ông ta bị chết oan.”
“Oan thế nào?” Viêm Đằng hỏi.
“Trong trận đánh với người Hồ, ông ta giết được Hồ vương nhưng lại bị quân Hồ bắt được, tra tấn dã man đến chết.

Người huynh đệ kết nghĩa của ông ta Ngô Đạo gặp người Hồ đã nhát sợ bỏ chạy trước, không ngờ về đến doanh trại lại ngang nhiên cướp công của ông ta, còn vu cho ông ta tội phản quốc.

Sau đó, Ngô Đạo giả vờ nhân nghĩa nhặt thi thể ông ta về chôn, nhưng ông ta đã đội quan tài dậy.

Ông ta ở Quỷ giới không lâu thì bỏ đi, đến nay chưa thấy quay lại.”
Viêm Đằng và Chiêu Ngạn nhìn nhau.

Viêm Đằng nói: “Nếu đây là sự thật đằng sau tình huynh đệ tốt đẹp thì mọi chuyện trở nên dễ hiểu hơn rồi.”
“Nguyên nhân trù ếm có thể giải thích, nhưng lại phát sinh một chuyện càng khó hiểu hơn.

Ngươi nghĩ xem nếu cái xác trong quan tài không phải Đồng tướng quân, Ngô tướng quân cần gì phải trù ếm cẩn thận đến vậy? Báo thù…ái chà chà…?”
“Thanh kiếm vàng gãy nát…lẽ nào là…?”
Cả hai lại nhìn nhau lần nữa như cùng hiểu ra điều gì đó, chỉ có Tu Viên là chẳng hiểu gì.

Viêm Đằng lại nói với Tu Viên:
“Ngươi đi kiểm tra hộ ta một cái tên khác, Lương Mạch.”
Tu Viên rời khỏi.

Viêm Đằng hướng Chiêu Ngạn nói: “Chúng ta sắp xếp lại từ đầu.

Một trận sấm sét đánh sập mộ, trực tiếp phá vỡ trù ếm của quan tài.

Tiếp đó Hà trưởng thôn và con trai ông ta bị một cái xác có khuôn mặt giống hệt Ngô tướng quân đuổi theo đến Tam Thanh Quán.”
”Ta nhớ trận sấm sét này xảy ra mấy ngày trước lúc hai phụ tử Hà trưởng thôn bị xác chết đuổi theo.

Một xác chết nếu đã thành cương được giải hết trù ếm không lý nào ở yên trong quan tài đến mấy ngày chờ bọn họ tới mới bật dậy?”
Viêm Đằng đồng ý nói: “Ngoài ra những xác chết đuổi đến Tam Thanh Quán đều là hình nộm cả.

Có người đeo chuông Hạo Âm lên xác chết thu hút âm khí trăm dặm khiến chúng có thể di chuyển và giết người.

Kẻ này cũng biến khuôn mặt của chúng thành khuôn mặt của Ngô tướng quân.”
”Vậy nên cái xác thật trong quan tài đã tỉnh lại từ lúc có sấm sét.

Nó vừa tỉnh lại thì không thể nào trong thời gian ngắn chuẩn bị mấy cái xác đeo chuông Hạo Âm.

Kết quả duy nhất rút ra là nó có đồng minh giúp đỡ.

Nếu đã có đồng minh, vậy trận sấm sét kia cũng không phải vô tình mà là do kẻ này tạo ra, mục đích là thả nó thoát khỏi trù ếm.

Nhưng vì sao phải sử dụng khuôn mặt của Ngô tướng quân cho các hình nộm? Lúc đầu ta nghĩ là vì đổ hết tội ác cho Ngô tướng quân, nhưng vì ngươi nhắc đến thanh kiếm vàng, ta lại nghĩ đến một lý do khác hợp lý hơn.

Chính là để Ngô tướng quân giả kia biết Ngô tướng quân thật đã trở lại.”
“Không sai! Đều là quỷ thì không cần phải giết người rồi đổ tội cho một con quỷ khác làm gì.

Xác chết nằm trong mộ của Đồng tướng quân chính là Ngô tướng quân.

Đồng tướng quân có lẽ đã báo được thù.

Ông ta ném xác Ngô tướng quân vào mộ, bẻ nát thanh kiếm mà Ngô tướng quân giữ bên người, dùng đủ cách trấn yểm để cho Ngô tướng quân mãi mãi trở thành kẻ câm lặng.

Còn ông ta thì đóng giả làm Ngô tướng quân, lấy lại những gì nên có.

Chỉ là, Ngô tướng quân cũng không phải kẻ thiện lương gì, chết tức tưởi như vậy liền biến thành cương.”
“Mọi chuyện có vẻ dễ hiểu hơn rồi.” Chiêu Ngạn kết luận.

Viêm Đằng hạ thấp ánh mắt khiến Chiêu Ngạn lo ngại: “Còn gì khúc mắc sao?”
”Ngươi đã từng thấy con quỷ nào điều khiển được sấm sét chưa? Ngay cả Thập Nhị Hung cũng không thể, duy chỉ có thần quân của Thần giới mới làm được điều đó.

Thần quân lại đi cứu một con quỷ thì phía sau hẳn phải có một lý do tày đình.”
Tu Viên đúng lúc quay lại, hướng Viêm Đằng nói: “Lương Mạch trước đây sống ở Quỷ giới nhưng từ năm năm trước đã đi khỏi rồi.

Hắn vẫn còn để lại một thư trai ở phía Đông thành, gọi là Dị Văn Trai.”
“Lương Mạch là ai? Có liên quan gì đến chuyện lần này?” Chiêu Ngạn hỏi.
“Không, chỉ là chuyện riêng của ta.”
Chiêu Ngạn và Viêm Đằng rời khỏi biệt viện của Tu Viên, vẫn chưa quyết định được bước tiếp theo phải làm thế nào.

Viêm Đằng đang suy nghĩ, nhìn sang thì không thấy ai.

Y hoang mang xoay ra sau, xung quanh đông đúc quỷ qua lại, nhưng lại không tìm thấy bóng dáng của Chiêu Ngạn.

Đang sắp bực bội thì chợt có cánh tay từ sau vươn tới vỗ vào vai y.

Y sờ roi quay lại, nhìn rõ là Chiêu Ngạn mới hạ tay xuống.
”Sao mặt mày hầm hầm như bị ai cướp tiền vậy?” Chiêu Ngạn vừa cầm bát mì ăn vừa hỏi.
“Ngươi đi đâu?”
Chiêu Ngạn nhướn nhướn mắt nhìn vào bát mì: “Đi ăn.

Ta chạy loạn với ngươi cả buổi rồi không có gì trong bụng.

Ta là quỷ vẫn biết đói nha.

Nếu còn không ăn gì nữa thì ta sẽ chết thật đấy.”
Viêm Đằng hừ khinh bỉ: “Ngươi đã chết rồi.”
”Ừ, chết rồi, nhưng vẫn có thể chết được nữa.

Quỷ chết còn thê thảm hơn người chết nhiều.” Chiêu Ngạn vẫn nhai ngồm ngoàm trong lúc nói, nhưng lời lẽ bi đát khiến cho Viêm Đằng lạnh lòng.
“Ăn từ từ thôi.”
”Không được, ta đói lắm rồi.

Lại đây cùng ăn.”
Chiêu Ngạn kéo tay áo của Viêm Đằng lại quán mì và ngồi xuống, tự tiện gọi thêm một bát mì nữa, gọi xong mới chợt nhớ là Viêm Đằng không cần ăn uống nên đập tay xuống bàn:
“Ai dô, ta quên mất, quý nhân của chúng ta không cần ăn uống.

Không sao, để ta ăn hết cho.”
“Ngươi ăn? Bát này còn chưa xong mà.”
“Thế thì ngươi không biết rồi, sức ăn của ta vô cùng lớn.

Còn nhớ có lần đói suốt cả năm, lúc kiếm được tiền mua thức ăn thì ta đã ăn liền cả trăm bát mì.

Nhiêu đây chẳng nhằm nhò gì.”
”Ngươi lúc sinh tiền chết đói sao?”
Chiêu Ngạn húp nước rột rột rồi hỏi: “Ngươi nghĩ ta là quỷ đói à? Há há…không phải.

Ta không nhớ lúc ta chết thế nào, nhưng chắc chắn không phải chết trong cơn đói.”
”Ngươi chết bao lâu rồi?”
Du lão bản mang bát mì khác tới đặt sang chỗ Viêm Đằng.

Chiêu Ngạn đẩy bát mì đã ăn xong sang một bên, với lấy bát mì của Viêm Đằng nói: “Du lão bản à, cái này cũng là của ta.”
Du lão bản cười hắn: “Chiêu hoạ sư, cậu mời bạn đi ăn mà giành ăn hết, thế không quá đáng sao?”
“Đây là quý nhân nhà ta, đạo hạnh cao thâm, chỉ cần hớp không khí là đủ no rồi.” Chiêu Ngạn trả lời Du lão bản, cũng ngầm trêu chọc Viêm Đằng.
Du lão bản lắc đầu ngao ngán quay đi.
Chiêu Ngạn nhìn lại Viêm Đằng: “Ngay cả chết thế nào ta còn không nhớ được, làm sao nhớ là chết bao lâu rồi.”
“Ăn mau lên, chúng ta còn phải đến phủ của Ngô tướng quân giả xem thế nào.”
“Hối gì mà hối? Người ta nói trời đánh còn tránh bữa ăn, huống chi Ngô tướng quân giả đó sống chết liên quan gì ta? À à…quên một chuyện nữa.

Chúng ta vốn không biết phủ ông ta ở đâu, thế nên gấp cũng không được.”
“Ngô tướng quân thật chắc chắn sẽ đi tìm kẻ giả mạo, mà thanh kiếm vàng lại là vật tùy thân của ông ta lúc sống.

Truyền vào mảnh kiếm vỡ chút pháp lực, nó sẽ dẫn đường cho chúng ta tìm được ông ta.”
“Ừ nhỉ, thế mà ta quên.”
“Không phải ngươi quên, mà căn bản ngốc không nghĩ ra.”
Chiêu Ngạn trừng mắt với Viêm Đằng, thật sự muốn bỏ ăn lao vào bóp cổ y: “Con người ngươi chẳng nói được câu nào tử tế.

Kiếp trước ta có thù với ngươi à?”
Viêm Đằng chỉ cười nhẹ nhìn hắn, không nói nữa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.