Hùng Thụ Đương Tự Cường

Chương 4



Phạm Hiểu Dương ngớ ra, sau đó mới vội vàng lấp liếm nói: “Cùng bạn đến đây thôi, tuỳ tiện nhìn một chút.”

Hắn nói xong liền hối hận, cái lí do cũ rích này ai mà thèm tin chứ? Mặc dù sự thực đúng là như thế.

Nhưng Hùng Hùng là người đơn thuần, Phạm Hiểu Dương lấy lí do gì hắn cũng sẽ tin, đồng thời cũng vì thế mà buồn mất vài giây. Đã sớm biết Sunny là trai thẳng, còn ôm nhiều hi vọng quá làm gì?

“Cậu sống ở đâu, tôi lái xe chở cậu về. Anh Tiền vừa nãy không phải người lai lịch đơn giản, nếu như để hắn biết chúng ta chỉ giả vờ sẽ làm hắn nổi giận thực sự, đến lúc đó còn kéo thêm nhiều phiền phức.”

Trên thực tế, tên Tiền vừa rồi chỉ là một tên nhà giàu lắm tiền, thuê vệ sĩ đông như vậy chỉ muốn làm người khác chú ý đến hắn. Người khác có thể không biết, nhưng Hùng Hùng lại biết rất rõ. Tuy biết rõ nhưng hắn vẫn muốn diễn một vở lừa Phạm Hiệu Dương, cơ hội tốt như vậy đâu phải lúc nào cũng có, hắn chỉ hai người gần gũi thêm một chút mà thôi.

“Vậy làm phiền anh.” Ngày hôm nay có bao chuyện xui xẻo, tâm tình Phạm Hiểu Dương rất không vui. Nhưng cuối cùng vẫn còn may là có người đứng ra giúp hắn.

Trong lòng Hùng Hùng thầm làm ra kí hiệu hình chữ V*, đến cả ông trời cũng giúp hắn. Thế là, Hùng Hùng và Phạm Hiểu Dương cùng bước vào trong xe.

*V: Victoria – Kí hiệu chiến thắng:))

“Cậu không say xe chứ? Tôi có thuốc này.” Hùng Hùng vừa khởi động xe vừa hỏi.

Phạm Hiểu Dương lắc đầu: “Không có.”

Hùng Hùng tuyệt vọng cố gắng tìm chủ đề để nói: “Ừm… Vậy cậu có muốn nghe radio không? Lúc này đang kể chuyện tâm linh đó, cảm động lắm.”

“Không cần đâu, cảm ơn.” Cơ mặt Phạm Hiểu Dương giật giật.

“Ồ… Thế có đói không? Chúng ta đi ăn khuya một bữa nha? Gần đây có một số quán ăn bán đồ vừa ngon vừa sạch sẽ.”

“Thật sự không cần gì hết, anh tập trung lái xe là được rồi.” Phạm Hiểu Dương không có tâm trạng làm gì hết, hắn hiện tại chỉ muốn nhanh chóng về nhà, tắm rửa rồi đánh một giấc thôi.

“Ừm, thế thôi vậy.” Hùng Hùng lúc này mới tập trung lái xe, bất quá, vừa nghĩ đến việc người ngồi cạnh là Sunny đã vui đến muốn bay lên, hai tay đang cầm lái cũng kích động run nhè nhẹ, “Phải rồi, chỉ biết tên tiếng Anh của cậu là Sunny, vậy còn tên tiếng Trung là gì vậy?”

Phạm Hiểu Dương có chút do dự, bình thường bên ngoài hắn chỉ dùng tên tiếng Anh thôi, ngay cả đồng nghiệp cũng chỉ toàn gọi hắn là Sunny, hắn cũng chẳng có ý định nói tên thật của mình cho người nào nghe hết. Có điều, tên ngồi đây mặt mũi hiền lành ngốc nghếch, chắc chẳng phải loại ác nhân gì, hơn nữa qua hôm nay chưa chắc sẽ gặp lại, nói hắn nghe chút cũng không sao.

“Là Phạm Hiểu Dương, Hiểu trong bình minh, Dương trong thái dương.”

“Thảo nào tên tiếng Anh của cậu lại là Sunny, rất hợp đó.” Mỗi lần Hùng Hùng nhìn thấy hắn, cả thế giới xung quanh như được bao bọc bởi ánh hào quanh chói lọi.

“Thật sao?” Phạm Hiểu Dương mỉm cười.

“Thật đó.” Hùng Hùng không chút do dự nói, “Cậu tạo cho người khác cảm giác an toàn ấm áp, chắc chắn là loại người chu đáo dịu dàng… Tạ Tinh Tinh bạn gái cậu thật sự rất hạnh phúc.”

Nếu có thể làm bạn trai mình thì còn gì bằng.

“Chỉ là vẻ ngoài mà thôi, không nên tin như thế.” Phạm Hiểu Dương nhắm mắt dựa vào ghế, Hùng Hùng lén nhìn hắn, tên này đúng là đẹp chết được, “Anh mới biết tôi một ngày một đêm thôi, chắc chắn còn nhiều điều không biết. Nói không chừng tôi chỉ là một kẻ xấu xa lười biếng thích hưởng thụ.”

“Cậu không cần khiêm tốn, mắt tôi nhìn người chuẩn lắm đó.” Đèn đường bật lên màu đỏ, Hùng Hùng dừng xe chờ, thuận tiện liếc mắt ngắm Phạm Hiểu Dương.

Phạm Hiểu Dương lần này không đáp lại nữa, khoé miệng khẽ nhếch tạo thành một nụ cười.

Ai gặp qua hắn cũng đều nói như vậy, đúng là những kẻ dễ lừa.

******************************

“Hiểu Dương? Hiểu Dương?”

A… Ba à, cho con ngủ thêm chút nữa thôi. Ba cứ đi làm việc, lúc về con muốn ăn ba cái sủi cảo…

“Hiểu Dương, thức dậy đi, đến nhà của cậu rồi.”

Gì cơ?

Phạm Hiểu Dương mở mắt, ngơ ngác nhìn quanh, mới nhớ ra mình chẳng còn là cậu nhóc trong căn nhà cũ khi xưa nữa. Hắn bây giờ hai mươi ba tuổi rồi, là ngưu lang, làm việc trong câu lạc bộ đêm. Hơn nữa còn không thèm làm việc chăm chỉ.

“Xin lỗi, tôi ngủ quên mất.” Đã lâu lắm rồi không có ai gọi hắn là ‘Hiểu Dương’, hiện giờ nghe có người gọi vậy làm hắn thấy có chút không thoải mái.

“Không sao, không đánh thức cậu dậy, tôi cũng có lỗi.” Hùng Hùng cười toe toét.

Trách không được Phạm Hiểu Minh vừa rồi nhầm hắn là ba, râu mép này, giọng nói này, thân hình vạm vỡ này, cả hàm răng trắng đều kia nữa… Thật sự rất giống nhau.

“Lần sau gặp lại.”

Được rồi, hắn lỡ miệng nói “lần sau”.

“Ừm, hẹn gặp lại!”

Thẳng đến khi Phạm Hiểu Dương đã bước lên lầu, Hùng Hùng mới không kiềm chế được hét lên sung sướng, “Thành công rồi!!”. Đúng là, hạnh phúc đến mức không thực. Hắn cảm thấy bản thân vô cùng may mắn, có khi chẳng bao lâu nữa Tạ Tinh Tinh và Phạm Hiểu Dương sẽ chia tay, nếu hắn tiếp tục cố gắng thì thành công là việc sớm muộn thôi!

Tuy hiện tại không phải ban ngày, nhưng Hùng Hùng đã xây được một giấc mộng hão huyền đẹp đẽ.

**********************************

Dòng nước ấm nóng chảy dọc theo cơ thể, xoá đi mệt mỏi cả ngày dài. Phạm Hiểu Dương nhắm mặt lại, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh mình và cha những ngày xưa. Mẹ của hắn trong lúc mang thai, vì mất máu quá nhiều mà bất hạnh qua đời. Sở dĩ cha Phạm Hiểu Dương có thể tái hôn, tìm một người vợ khác về, những người xung quanh cũng thay nhau giới thiệu đối tượng cho cha hắn xem mắt, nhưng ông đều lấy lí do ở rể nhà vợ, không muốn sau này nếu lại sinh con sẽ làm Phạm Hiểu Dương bị ảnh hưởng. Cho nên sau tất cả, ông vẫn không đồng ý tái hôn.

Cha Phạm Hiểu Dương nấu ăn đặc biệt ngon, nhất là món bánh trứng, kẹp bên trong là chân giò hun khói, sau đó chế thêm một lớp nước sốt ngọt, đó là món Phạm Hiểu Dương thích nhất, ngày nào cũng đòi ăn.

Ông là một người cha tốt, lại bất hạnh không có được thằng con trai hiếu thảo. Bây giờ hối hận thì đã muộn rồi, hắn chẳng còn mặt mũi nào mà về nhà gặp ông.

“Hô…”

Phạm Hiểu Dương tắt vòi sen, dùng khăn tắm lau khô mặt cùng cơ thể, sau đó khoác bộ áo ngủ lên người.

Hắn cho tới bây giờ vẫn không có tiền đồ như thế, thảm hại như chìm trong một đống bùn nhão, vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh mặt trời. Hắn tự biết bản thân vô dụng chẳng thể làm gì ra hồn, sau này về già sẽ tìm một nơi thật yên tĩnh, sống một mình sau đó chết đi. Hắn không muốn cưới vợ, càng không có ý định sinh con đẻ cái, chỉ muốn một mình vô lo vô nghĩ.

Chỉ là hắn thấy có lỗi với cha, vì dòng họ Phạm đến đời hắn phải đoạn tử tuyệt tôn. Bất quá… Hắn không mong cha hắn sẽ áp đặt suy nghĩ lên mình.

Cứ thế miên man suy nghĩ, Phạm Hiểu Dương thiếp đi lúc nào không hay, cũng mơ vài giấc mơ vụn vặt. Trong mơ, là hắn và cha trong ngôi nhã cũ kĩ vào một mùa hạ nóng bức. Trong nhà chỉ có duy nhất một cánh quạt trần, Phạm Hiểu Dương đang nằm ườn trên sàn ngủ trưa, cánh quạt thổi “vù vù” trong không khí. Cha hắn ngồi ngay bên cạnh, quạt thêm cây quạt giấy để hắn ngủ ngon hơn. Trên bàn là một cái muỗng với trái dưa hấu còn hơn một nửa, bình thường mỗi lần ăn dưa hấu hắn chỉ ăn đúng chỗ không có hạt.

“Hiểu Dương.” Cha gọi hắn.

“Vâng?” Hắn miễn cưỡng mở miệng, vẫn nằm yên bất động trên sàn nhà.

“Lần sau đến đây đi, tôi sẽ tính rẻ cho cậu.”

Cái gì?

Phạm Hiểu Dương quay đầu nhìn lại, cư nhiên là khuôn mặt tươi cười ngây ngô của Hùng Hùng. Sau đó… Hắn tỉnh dậy.

“Giấc mơ này có ý nghĩa gì chứ?” Hắn buồn bực tự hỏi chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.