Hùng Thụ Đương Tự Cường

Chương 5



Mới đó mà đã một tuần trôi qua kể từ lần Hùng Hùng lái xe chở Phạm Hiểu Dương về nhà. Lớp tập thể dục vẫn tiếp tục hoạt động, thế nên cả hai vẫn thường gặp lại mỗi lần Phạm Hiểu Dương đến đón Tả Tinh Tinh. Lúc gặp nhau chỉ cười nói vài câu xã giao nhạt tuếch.

Hoàn toàn không tiến triển chút nào hết.

Và rõ ràng là, tình cảm giữa Phạm Hiểu Dương và Tạ Tinh Tinh rất tốt, ai có mắt đều nhìn thấy hai người bọn họ đang ở giai đoạn thời cảm mặn nồng, Hùng Hùng có vắt nát óc cũng không nghĩ ra cách chia sẻ bọn họ. Cái loại cảm giác tuy nhụt chí cũng không nguyện buông tay này làm Hùng Hùng khổ sở vô cùng, sợ rằng đến khi hai người bọn họ vào lễ đường thành hôn luôn rồi hắn mới chịu buông tay.

Nói ngắn lại là, tuy bây giờ hắn gần như đã hết hẳn cơ hội, vẫn ngoan cố muốn đem Phạm Hiểu Dương nắm trong tay.

Joseph đã từng nói một câu vô cùng thâm thuý: “Ống thẳng bẻ cong thì dễ, còn trai thẳng bẻ cong thì khó, trừ khi hắn vốn gay sẵn rồi mà vẫn chưa phát hiện thôi.”

Hùng Hùng nhíu mày hỏi: “Có khi nào hắn gay sẵn mà vẫn chưa phát hiện không?”

Joseph phụt máu chết tại chỗ.

*******************************

“Sunny, dạo này gặp chuyện vui gì sao, làm việc rất có năng suất, cứ tiếp tục như vậy. Đúng là tấm gương tốt cho đàn em học tập mà.” Người phụ nữ tóc dài trang điểm loè loẹt chỉnh lại cổ áo giúp Phạm Hiểu Dương.

“Ok. Chị Tình, chị phải tin em chứ.”

“Ừ tin, sao lại không tin… Mà nè, sao dạo này không thấy Garry đến làm việc, tính tới nay đã lặn mất ba ngày rồi đó. Cậu về nhắn với cậu ta, nếu ngày mai không xuất hiện, thì từ nay không cần xuất hiện nữa.”

Phạm Hiểu Dương nhéo nhẹ mặt cô: “Biết rồi, em sẽ nhắn với cậu ấy. Chị Tình à, chị cũng không nên tức giận, sẽ ảnh hưởng đến nhan sắc đó. Nếu khuôn mặt xinh đẹp của chị xuất hiện nếp nhăn thì thật quá đáng tiếc. Sau này ít tức giận lại một chút.”

Chị Tình sờ sờ mặt mình, cười nói: “Nếu như ai cũng hiểu chuyện như cậu thì tốt rồi, tôi sẽ trẻ đi được vài tuổi, trông như cô gái đôi mươi ấy… Được rồi, không nói nữa, cậu mau đi làm đi, đừng để khách hàng đợi lâu.”

Phạm Hiểu Dương mỉm cười gật đầu, đẩy cửa phòng bước vào trong. Bên trong có một đám người đang ngồi vừa uống rượu vừa ca hát, xung quanh còn có vài đồng nghiệp của hắn.

“Dì Trần, làm chị chờ lâu rồi.” Phạm Hiểu Dương ngồi xuống cạnh một người phụ nữ, mỉm cười nói, “Thật ngại quá, tôi tự phạt mình một ly.”

Người phụ nữ kia ôm lấy cánh tay hắn, khuôn mặt tuy rằng được bảo dưỡng rất kĩ, nhưng vẫn nhìn ra là đã có tuổi rồi: “Ừa, một ngụm uống sạch, không cho phép ngừng lại.”

“Đó là đương nhiên. Dì Trần nói sao tôi dám không nghe?” Nói xong, Phạm Hiểu Dương cầm tay cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó. Hành động này tuy vô cùng trong sáng, nhưng vẫn làm những người khác một trận ồn ào, dì Trần cũng vì thế mà đỏ cả mặt, chỉ biết cười cười.

Nói xong, Phạm Hiểu Dương thực sự một hơi uống sạch rượu trong ly, sau đó cười đặt ly rỗng xuống cho mọi người xem.

Dì Trần bật cười, tựa vào người Phạm Hiểu Dương nói: “Vẫn là Sunny hiểu ý tôi, nếu chồng tôi ở nhà có thể được như cậu, tôi nguyện ở trong nhà mãi không ra đường.”

Phạm Hiểu Dương lắc đầu, kề tai dì Trần nói nhỏ: “Chính vì tôi không phải chồng chị, nên mới kích thích hơn, không phải sao?”

“Oa, chỉ mới vài ngày không gặp, cậu đã học được không ít thứ xấu.” Dì Trần cười đánh nhẹ lên ngực hắn.

Phạm Hiểu Dương thuận tay nắm lấy cổ tay cô, tiếng nói càng thêm trầm thấp: “Vậy chị thích tôi thế nào? Hửm?”

Thủ thuật này hắn đã dùng nhiều rồi. Phụ nữ trên đời, một số thích loại đàn ông hiền lành tốt tính, một số lại thích dạng đàn ông hoang dã xấu xa một chút,… Dù sao thì, chỉ cần bọn họ hài lòng, muốn hắn trở thành dạng đàn ông thế nào cũng được hết. Thậm chí hắn còn quên mất, con người ban đầu của mình ra làm sao.

“Hiểu Dương? Thật sự là con sao?”

Ở nơi thế này, là ai mà có thể biết tên của hắn?

Phạm Hiểu Dương quay đầu nhìn lại, mặt đột nhiên tràn đầy khiếp sợ. Dù nhiều năm trôi qua, hắn vẫn không quên được gương mặt này, “Bà…”

Tại sao? Tại sao bà ta lại đến đây?

Đầu Phạm Hiểu Dương rối như tơ vò, vội vàng bật dậy khỏi ghế, sơ ý làm vỡ mất chai rượu vang đắt tiền của khách.

“Hiểu Dương? Hiểu Dương con chờ một chút!” Giọng nói lanh lảnh và tiếng giày cao gót của người phụ nữ cứ theo sau lưng mãi chẳng chịu tha. Phạm Hiểu Dương không ngừng nhanh chân đi về phía trước, vô tình lại đụng trúng chị Tình.

“Sunny, cậu muốn đi đâu?”

Hắn không trả lời. Bước qua chị Tình rồi gấp gáp đi về phía cửa, hắn cấp thiết muốn thoát khỏi đây. Thẳng đến khi mệt đến không thở được, hắn mới ngồi xụp xuống trên vỉa hè thở dốc từng cơn.

Một chiếc xe thể thao mui trần màu hồng phấn đậu ngay bên cạnh, giọng nói mà hắn không muốn nghe nhất lần thứ hai vang lên: “Hiểu Dương, con làm việc ở đó sao?”

Phạm Hiểu Dương nhìn cũng không nhìn người phụ nữ đó, chỉ cười nhạt hỏi: “Còn bà, tới những chỗ như thế để bao trai sao?”

Người phụ nữ kia ngẩn người, sau đó nói: “Dì ly hôn rồi. Vui chơi một chút thì có gì sai chứ?”

“Ly hôn rồi? Thì ra bà vẫn cưới thằng cha đã có vợ con kia á?”

Khi đó Phạm Hiểu Dương còn rất nhỏ. Hắn chỉ nhớ bà ta vì muốn cưới đàn ông đã có vợ mà cãi nhau ầm ĩ với cha, sau đó bỏ nhà ra đi, cha hắn cũng vì thế mà luôn khổ sở tự trách bản thân trong một thời gian dài. Ông bà sớm đã qua đời từ lâu, một mình cha nuôi dì khôn lớn, không nghĩ tới cả người thân duy nhất cũng không đáng tin cậy.

Kỳ thực, hắn không có quyền gì để chỉ trích dì hết, bản thân không tốt còn dám nói ai?

“Cha con gần đây sức khoẻ không được tốt.” Người phụ nữ cầm lấy một quyển vở nhỏ, trên đó có ghi địa chỉ liên lạc, “Đây là số điện thoại di động của dì, con muốn gọi lúc nào cũng được hết.”

“Cha không muốn gặp tôi đâu.” Phạm Hiểu Dương cuộn tờ giấy lại.

“Hai người là cha con, bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện gì có chuyện gì không giải quyết được chứ.” Người phụ nữ bất đắc dĩ nói, “Dì sẽ không nói công việc hiện tại của con cho ông biết, đỡ cho con phải lo bị mất mặt, những việc thế này con tự nói thì hơn.”

Người phụ nữ nói xong liền lái xe rời khỏi, để lại Phạm Hiểu Dương sửng sốt đứng tại chỗ một lúc lâu, tời giấy trên tay đã bị vo thành nhàu nát…

***********************************

Địa chỉ nhà Phạm Hiểu Dương là ở đây, hẳn là không sai đi… Hùng Hùng ngồi trong xe, thở dài nhìn toà chung cư đối diện, nhưng trong lòng cũng vô cùng vui sướng.

Lần trước lái xe chở Sunny về nhà, Hùng Hùng vì phấn khích quá độ mà quên mất số nhà của hắn. Vất vả lắm mới tìm lại được địa chỉ chung cư mà Phạm Hiểu Dương ở, nhưng lại gặp phải vấn đề tiếp theo — hắn không biết số phòng.

Tại sao Hùng Hùng khi không lại chạy đến nhà Phạm Hiểu Dương??

Bởi vì hôm nay Hùng Hùng không cần đi làm, cũng không có hẹn với ai hết, tự dưng lại rất muốn rất muốn gặp Phạm Hiểu Dương, nên đến khi hắn định thần lại thì đã đứng trước cửa chung cư người ta.

Xuống xe, Hùng Hùng lưỡng lự không biết nên gõ cửa phòng nào, chẳng lẽ lại kiểm tra từng phòng một? Chỉ sợ hắn chưa kịp làm gì, bộ an ninh đã chạy tới bắt người.

“Xin hỏi anh muốn tìm ai?”

Garry từ xa đã nhìn thấy hắn lén lén lút lút ngoài hành lang, cũng vô cùng bất đắc dĩ. Hùng Hùng thân hình cao to vạm vỡ, hắn không dám chọc vào, chỉ đành lịch sự hỏi đối phương.

“A… Cho tôi hỏi một chút… Anh có biết.. Phạm Hiểu Dương không?” Nghe thấy có người hỏi, Hùng Hùng thuận tiện hỏi thăm.

“Phạm Hiểu Dương? Cậu ấy là bạn cùng phòng của tôi, hai người quen nhau sao?”

Đúng là may mắn mà, không cần lãng phí chút công sức nào cũng tìm được.

Hùng Hùng nhanh chóng mỉm cười, nhiệt tình nói: “Xin chào xin chào, tôi là bạn cậu ấy, đang có chuyện cần gặp lại quên mất số phòng. May mà gặp được anh, xin hãy dẫn tôi lên phòng cậu ấy. Cảm ơn anh.”

Trước đây sao không nghe Phạm Hiểu Dương nói hắn quen nhân vật lớn vậy nhỉ? Garry chần chờ nhìn hắn, không còn cách nào khác, hiện tại chỉ có thể mang hắn lên phòng thôi. Nếu như từ chối, có khi đối phương còn thẳng tay đấm vào khuôn mặt mà hắn tự hào nhất, khiến nó sưng vù lên.

__________________________

Khúc phía trên ấy, dì Trần lớn tuổi hơn Phạm Hiểu Dương nhiều, mình để xưng hô là ‘chị-tôi’ với ‘tôi-cậu’ nghe có kì quá không? ;__;

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.