Vừa nghe thấy thanh âm quen thuộc kia, tôi suýt chút nữa thì bật khóc. Nếu không phải do Bạch Khai giữ chặt lấy thì tôi nhất định đã đạp cửa mà lao ra rồi.
Tôi tức giận gọi vài câu, không ai trả lời.
Tần Nhất Hằng cứ như vậy nói một câu, sau đó dù tôi có kích động kêu gào gì đi nữa, bên ngoài cũng đã không còn động tĩnh gì.
Tôi ở bên trong bực bội lăn lộn mấy phút, rốt cuộc hiểu rằng Tần Nhất Hằng đã đi rồi. Cả người đều mệt mỏi, xụi lơ trượt dần xuống.
Bạch Khai khuyên tôi: "Anh đừng nghĩ nhiều. Theo tôi thấy mấy bức họa ở đây tám chín phần là do Tần Nhất Hằng để lại. Hiện tại hắn đến đây chỉ thị cho anh bước tiếp theo, xin hãy cho tổng hội chút mặt mũi."
Lời Bạch Khai không phải không có lý, chỉ là tôi thật sự cảm thấy không thoải mái, cũng lười tiếp lời y.
Tôi suy nghĩ tình trạng hiện tại một chút, trong đầu đưa ra vài kết luận.
Đầu tiên, các bức họa trong tủ quần áo này nhất định mang tin tức nào đó, nếu không Tần Nhất Hằng cũng không đến mức phải phí công chạy đến vẽ ở đây.
Nhưng nếu là như vậy liền sẽ sinh ra một nghi vấn. Nếu hắn có cái gì muốn nói cho tôi cứ dứt khoát nói luôn hoặc viết ra giấy có phải hơn không, đằng này còn phải tốn công vẽ vời, hơi thừa thãi.
Tôi thầm nghĩ chẳng lẽ Tần Nhất Hằng cũng không tìm được đáp án, cho nên mới đem câu đố này đến cho tôi, nhờ tôi cùng giúp tìm lời giải sao?
Nhưng nói như vậy, bản lĩnh của tôi hẳn hắn cũng biết rõ, thế mà còn đưa cho tôi làm gì chứ.
Không chỉ như vậy, câu nói vừa nãy kia của Tần Nhất Hằng khiến người khác cảm thấy thực khả nghi.
Còn một ngôi nhà chưa mua, những lời này thoạt nghe có vẻ rất dễ hiểu, nhưng nghĩ kĩ lại sẽ thấy bên trong bao hàm rất nhiều tin tức.
Còn một ngôi nhà, ngụ ý là khi chúng tôi đã mua được căn nhà đó rồi, bên trong sẽ có chỗ nào đặc biệt ư?
Lẽ nào Tần Nhất Hằng vẫn luôn tìm kiếm một loại nhà như vậy? Những căn nhà này có điểm gì giống nhau sao?
Tôi cố gắng nhớ kĩ lại, hai người chúng tôi làm nghề này lâu như vậy, nhà qua tay cũng không ít. Tuy nói mỗi một căn nhà hoặc nhiều hoặc ít đều có chỗ kì quái, nhưng sự tình phía sau lại khác nhau. Tôi thật không nghĩ ra chúng có thể có điểm chung gì.
Lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ Tần Nhị bị nghiện mua nhà à? Nhất định không có khả năng.
Suy nghĩ nửa ngày, không có đầu mối.
Tôi dứt khoát đem những suy nghĩ từ đầu chí cuối nói lại với Bạch Khai, muốn hỏi y có ý kiến gì không.
Chúng tôi dù quen nhau chưa lâu, nhưng Bạch Khai đã không ít lần xả thân cứu mạng tôi. Hiện tại có lẽ y chính là người duy nhất có thể giúp đỡ tôi rồi.
Bạch Khai mím chặt môi, suy nghĩ nửa ngày mới nói: "Nếu anh muốn tìm hiểu sự tình ẩn sau những việc này, thông thường chỉ có một biện pháp. Anh phải có được một manh mối, manh mối đó sẽ là mắt xích quan trọng xâu chuỗi tất cả vấn đề. Như vậy mới có thể đảm bảo vấn đề của anh được giải đáp đúng hướng. Tôi hỏi này, nếu cần một manh mối để xâu chuỗi tất cả những căn nhà mà hai người đã mua lại, anh nghĩ đó sẽ là gì?"
Tôi khó hiểu lắc đầu nói: "**?"
*Dạ vâng trong bản qt nó đích xác là vậy đó ạ. Mọi người nghĩ sao thì nghĩ nhé. Nhưng theo mình suy đoán thì nó chính là: " Quỷ à?"
Bạch Khai nhắc tôi: "Không, anh nên tìm một cái gì đó ổn định hơn, sẽ không phải chịu tác động từ bên ngoài."
Tôi bừng tỉnh nói: "Ý của anh là giá nhà? Cái này không đúng. Nhà thành phố bây giờ đúng là rất đắt, nhưng giá cả dễ dàng biến động lớn. Hơn nữa Tần Nhất Hằng người này căn bản không đặc biệt quan tâm đến tiền tài, mỗi lần làm ăn thành công cũng không hỏi lời lỗ thế nào ( có vợ quản rồi mà~). Hiện tại đột nhiên biến thành tham tiền, kêu tôi mua nhà, chuẩn bị làm một cái cuối cùng rồi rửa tay gác kiếm về quê cưới vợ? Anh có tin không?"
"Anh nói cái quần què gì đó! Ý ông đây là thời gian! Time! Anh có hiểu không hả!" Bạch Khai tức giận nói, anh cẩn thận ngẫm lại, từ lúc anh buôn bán đến giờ, mỗi một căn nhà vào tay đều có trình tự thời gian! Thời gian mới là manh mối ổn định nhất!
Tôi nghĩ lại, đúng là như vậy, từ ngôi nhà đầu tiên vào tay đến cái cuối cùng kết thúc. Dù có qua bao nhiêu năm đi chăng nữa, thời gian mua nhà vào chắc chắn không thể thay đổi.
Tôi hỏi: "Ý của anh là muốn tôi chú ý đến thời gian nhà vào tay ư? Kiểu như đều là tháng 5 mua vào, hoặc là tháng 12 *hào mua?"
*hào: không hiểu.
Bạch Khai lắc đầu nói: "Không phải, tôi muốn nhắc nhở anh, làm gì thì trước tiên phải xác nhận xem manh mối xâu chuỗi đã chính xác hay chưa đã, như vậy mới không tính toán sai lệch."
Bạch Khai nói một câu tôi nghe mà ngây ngốc, cái mẹ gì đó, thằng cha này đang định cùng tôi giảng giải triết học à?
Tế bào não tôi hiện tại căn bản không thể tự hỏi mấy vấn đề thâm ảo này được. Huống hồ, dù tế bào não tôi có dùng được đi chăng nữa, mẹ kiếp ông đây cũng không có hứng thú.
Tôi thở dài, một loại cảm giác bất lực bủa vây tâm trí làm tôi rất muốn bật khóc.
Cứ như vậy dù tôi không điên, Bạch Khai chỉ sợ điên mất rồi.
Tôi im lặng một lúc lâu, Bạch Khai liền đánh sáng bật lửa, hướng về người tôi.
Ánh lửa chiếu lên tủ quần áo một mảnh đỏ bừng, càng khiến những bức họa bên trên càng thêm quỷ dị.
Tôi nhìn những bức vẽ kia, bỗng nhiên hiểu được câu nói của Bạch Khai. Manh mối ổn định nhất là thời gian, cái này kì thật trong tiềm thức của tôi vẫn rất rõ ràng.
Cho nên vô luận suy đoán thế nào đi nữa, giả thiết thế nào đi nữa, cũng chưa từng hoài nghi qua điểm này.
Nhưng nếu là như vậy, vấn đề là ở đâu?
Trình tự thời gian... Trình tự thời gian! Trình tự!!!
Nếu trình tự này là sai thì sai?
Tôi làm cho chính mình hoảng sợ, trong đầu bỗng nhiên có một ý tưởng. Từ căn nhà thứ nhất bắt đầu, đến những căn nhà lớn lớn bé bé cùng Tần Nhất Hằng trải qua. Hình như rất nhiều căn nhà hắn đều có cách giải quyết vấn đề dễ dàng.
Hơn nữa tình huống sau đó cũng nói rõ, hắn có rất nhiều chuyện đã giấu tôi từ lâu.
Chẳng lẽ những căn nhà mà chúng tôi cùng nhau đi xem, kỳ thật hắn đã đến trước từ lâu rồi sao? Chẳng qua chỉ là mang tôi đi xem một lần nữa mà thôi!?
Tôi vốn cho rằng trình tự thời gian vốn là chính xác, kỳ thật chúng đối với Tần Nhất Hằng lại vừa lúc trái ngược ư?
Suy nghĩ theo hướng khác, tôi vẫn luôn cho rằng mình cùng hắn vốn là đi từ điểm a đến điểm b. Nhưng nếu Tần Nhất Hằng chính là từ điểm b mang theo một người trở về điểm a thì sao?
Tôi lập tức giật lấy bật lửa trong tay Bạch Khai, chiếu lên nhữnh bức họa xung quanh.
Rốt cuộc tôi cũng đã hiểu. Những bức vẽ này không phải là do Tần Nhất Hằng phát hiện trong tủ quần áo thu thập được rồi đem vẽ ra. Mà đó đều là những bức họa hắn đã gặp từ rất lâu về trước.
Tôi mặc kệ Bạch Khai có nghe hiểu hay không, chỉ cần có một người để tôi trút hết những suy nghĩ đang nhồi nhét đầy đầu kia là được.
Toàn bộ đều kể lại hết cho y. Bạch Khai liên tiếp a mấy tiếng, hung hăng chụp lấy bả vai tôi, nói: "Thiếu tâm nhãn, rốt cuộc anh cũng có một lần kiên cường được rồi. Nào nào, bây giờ với chỉ số thông minh này anh có thể trở thành người thứ hai sống sót từ tủ quần áo bước ra rồi đó!"
Y ngồi xổm xuống, nói, anh mau nói cho tôi một chút về những việc đã trải qua đi, càng rõ ràng càng tốt. Hiện tại anh thông suốt rồi, chúng ta con mẹ nó rốt cuộc cũng có thể hợp tác với nhau!
Tôi xoa xoa huyệt thái dương, những việc tôi trải qua thực sự quá nhiều, muốn nói hết cũng là một việc không dễ dàng.
Có điều hiện tại không biết còn phải trốn trong tủ bao lâu, có chuyện để nói vẫn tốt hơn phải đối mặt với bóng tối bít bùng này.
Vì thế tôi liền thuật lại từ đầu đến cuối, từ lần đầu tiên bắt đầu kinh doanh nhà đất, tất cả đều nói hết cho Bạch Khai.
Đối với những hồi ức trước kia, tôi đang định để lúc già rồi mới viết ra, không chừng còn có thể bán lấy tiền.
Nhưng thật không ngờ là sẽ nhanh như vậy.
Tôi ngồi trong bóng tối nói hết một tiếng, nhưng thật ra cũng chẳng nói được gì nhiều.
Một đêm lăn lộn, đại não tôi dần mất đi lực tập trung. Cuối cùng miệng lưỡi tôi cũng khô khốc, yết hầu không cách nào phát ra âm thanh được nữa. Xem ra thực sự không có cách nào tiếp tục nữa rồi.
Bạch Khai cũng biết hiện tại nơi đây đích xác không thích hợp để nói chuyện, không truy vấn nữa.
Hai người bọn tôi an tĩnh ngồi lại trong tủ quần áo mấy chục phút, liền nghe thấy đồng hồ của Bạch Khai tích một tiếng. Chắc là đến giờ rồi.
Y lập tức đẩy cửa tủ quần áo ra một khe hở, hưng phấn nói: "Tiểu Khuyết, trời sáng rồi! Có thể đi ra ngoài được rồi!"
Không chờ Bạch Khai nói hết câu, chúng tôi đã theo bản năng mà tông cửa xông ra ngoài. Ánh sáng bên ngoài làm tôi nhất thời không thích ứng kịp, hoàn toàn không mở nổi mắt.
Ánh mặt trời tràn vào bên trong khoang thuyền. Tôi run rẩy bước tới, cảm thấy bản thân trước giờ chưa từng yêu thích ban ngày đến như vậy, thật sự muốn lăn đùng ra ngủ ngay lập tức.
"Ta thao, trước rời thuyền đã rồi muốn nói gì thì nói!" Bạch Khai cố hết sức túm tôi đứng lên. Tôi xoay người nhìn lại, trong khoang thuyền thực sự khó coi, nơi nơi đều là máu. Không còn hơi sức đâu mà xem xét những thứ đó nữa, tôi dựa vào bản năng mà bước ra khỏi thuyền.
Ra đến boong tàu, rốt cuộc tôi cũng đã thấy được trời xanh biển rộng thân yêu. Gió biển tạt lên mặt tôi, làm tôi tức khắc cảm thấy một phen hoảng hốt.
Tối hôm qua chúng tôi ở đâu? Thuyền khi nào đã lặng lẽ trở về cảng mà một tiếng động cũng không có?
Tôi quay đầu nhìn về phía Bạch Khai, trên mặt y cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Bất quá lúc này không nên hỏi nhiều, tôi chỉ mong mau mau trở về, sau đó vào bệnh viện băng bó vết thương một chút, ngủ ngon một giấc. Thật ra thì tôi muốn ngủ luôn bây giờ cơ.
Bạch Khai đỡ tôi xuống thuyền, mà trên thuyền kia một bóng người cũng không có. Trên bến tàu cũng trống không.
Bạch Khai đem tôi đến ở một khách sạn gần đó, tôi lăn đùng ra ngủ không biết trời trăng gì nữa. Đến giữa trưa ngày hôm sau mới bị tiếng chuông điện thoại đánh thức mà tỉnh dậy.
Bạch Khai nói trong điện thoại: "Đi thôi, xuống đại sảnh ăn một chút, lát nữa tôi sẽ nói cho anh rốt cuộc trên thuyền đã xảy ra chuyện gì!"
Tác giả:
Hi! Chào các vị đại gia!
Editor:
Mọi người hãy tham gia nhóm truyện trên facebook nhé~