Tôi bỗng nhớ đến rất lâu trước đây Tần Nhất Hằng từng cho tôi xem một video, trong đó Vạn Cẩm Vinh nói rằng mình đã phát hiện ra một công trình kiến trúc có phong thủy kỳ lạ, chẳng lẽ là nó sao?
Ai đã dùng gạch đó để xây nhà? Tòa nhà qua tay tôi quá nhiều, bất kể là niên đại hay vị trí địa lý đều có sự khác biệt nhất định. Ai đủ khả năng làm ra một công trình to lớn như vậy? Rõ ràng đây không phải chuyện mà dăm ba công nhân xây dựng có thể làm được?
Không biết, nhưng thế cục này quá lớn. Với hiểu biết của tôi về Tần Nhất Hằng, hắn sẽ không làm được, nhưng tôi đã cho ra một kết luận... Bạch Khai nói rồi chớp mắt với tôi. Thứ trên người anh biết viên gạch giấu ở đâu, đây là nguyên nhân khiến Tần Nhất Hằng phải đưa anh theo.
Tôi thở dài, mấy cái thuyết âm mưu này đã chẳng còn mới mẻ với tôi. Dù sao tôi cũng bị lợi dụng rồi, còn lợi dụng để làm gì thì tôi chẳng hơi đâu tò mò nữa.
Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Anh có quen ai giúp được không? Tôi châm điếu thuốc hỏi, có lẽ chúng ta nên tìm xem cái túi gạch này đến từ tòa nhà nào trước, ai biết được lại mò ra chân tướng thì sao.
Cũng có một người, nhưng không thể tính là bạn. Bạch Khai chấm tay vào nước trà rồi viết lên bàn ba chữ —— Vạn Cẩm Vinh.
Không ngờ phản xạ có điều kiện của tôi lại lớn đến vậy, hoặc cũng có thể do tôi uống hơi nhiều, chỉ cần thấy ba chữ này tôi đã lập tức nôn khan.
Bạch Khai vứt cho tôi điếu thuốc, nói, ngoại trừ hắn ra không ai có thể làm được. Nếu anh muốn đi, chúng ta phải nhanh chóng làm liền. Còn nếu anh không đi thì tôi vẫn sẽ đi, anh chỉ cần yên tâm ở nhà dưỡng thai chờ điện thoại, phản ứng thai nghén của anh hơi quá rồi kìa.
Tôi rót cho mình tách trà, miễn cưỡng nhịn xuống cơn buồn nôn. Sao tôi có thể không đi được? Mẹ kiếp, rốt cuộc vì sao ông đây phải bôn ba ngày đêm chứ? Nghĩ vậy tôi lại cảm thấy ấm ức trong lòng, phải rít mấy hơi thuốc lá mới tạm bình tĩnh lại. Tôi nói, tôi đã đi quá lâu đến nỗi quên mất lý do mình bắt đầu, nhưng tôi vẫn cần phải đi đến đích.
Đệch mợ, Tiểu Khuyết, anh không thể nghĩ như vậy được. Đời người giống như một chuyến đi, quan trọng không phải là đích đến mà là cái xe anh lái! Bạch Khai xoa huyệt thái dương, nói, xong chuyện này tôi sẽ kiếm thật nhiều tiền, mạng của anh đã có ông nội Bạch bảo kê!
Chúng tôi nghỉ ngơi ở nhà của Tiền chưởng quỹ mấy tiếng, cho đến khi hoàn toàn tỉnh rượu mới từ biệt ông ta.
Không ngờ Tiền chưởng quỹ cũng có thú vui cuộc sống, buổi tối còn ngồi câu cá bên ao. Cô gái kia vẫn ở bên cạnh hầu hạ như cũ, tôi cứ nghĩ rằng đó là con gái ông ta, đến khi thấy Tiền chưởng quỹ đứng dậy ôm eo cô ta thì mới biết đó là vợ ổng. Xem ra ông ta cũng biết hưởng thụ phết.
Tôi nói cho Tiền chưởng quỹ biết tiếp theo chúng tôi sẽ đi điều tra về lai lịch của những viên gạch, không làm phiền ông ta nữa.
Tiền chưởng quỹ không giữ chúng tôi lại, chỉ dặn dò chúng tôi phải cẩn thận rồi tiễn đến tận ngoài sân, sau đó đưa cho tôi một cái túi vải. Tôi lên xe mới mở ra xem, trong đó là hai miếng lót giày thêu hình hai con linh thú, không biết là kỳ lân hay con gì. Bạch Khai lấy nhìn thử rồi bảo tôi lót bên trong giày, Tiền chưởng quỹ là một người chu đáo, chắc chắn thứ này có thể hộ thân. Giày tôi không lớn, bỏ thêm miếng lót vào lại cảm thấy hơi chật chội, nhưng Bạch Khai đã nói vậy thì tôi cũng không tiện lôi ra lại, đành cố chịu đựng mà lái xe.
Theo sự chỉ huy của Bạch Khai, chúng tôi lái thẳng đến sân bay. Đến khi máy bay hạ cánh đã là sáng sớm hôm sau.
Lúc này tôi mới phát hiện không thể xem thường trí nhớ của Bạch Khai được, lần trước chúng tôi chỉ vội vã đến đây vào ban đêm, không ngờ Bạch Khai lại có thể thông thạo dẫn tôi tới chỗ ở của Vạn Cẩm Vinh một lần nữa. Phải đến tận khi tôi đứng dưới khu chung cư cũ kỹ này mới nhận ra.
Tôi thấp thỏm đi lên lầu, chỉ lo Vạn Cẩm Vinh không có nhà, vậy thì chúng tôi đến một chuyến vô ích rồi. May mà Bạch Khai vừa gõ cửa đã có người ra đón, tôi nhìn thoáng qua bên trong, thấy Vạn Cẩm Vinh đang ngồi uống trà ở phòng khách, hắn không ngẩng đầu lên mà chỉ giơ tay ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống.
Bạch Khai cũng từng qua lại với Vạn Cẩm Vinh vài lần nên chẳng cần tôi phải mở miệng. Tuy vậy, ở trước mặt Vạn Cẩm Vinh, Bạch Khai vẫn tỏ ra khá khách sáo, y thì thầm gì đó với Vạn Cẩm Vinh tận nửa ngày. Thi thoảng Vạn Cẩm Vinh lại ngước nhìn tôi một cái, sau đó Bạch Khai khua tay múa chân làm động tác múc ăn. Bấy giờ tôi mới hiểu ra, mẹ nó thằng cha này lại lấy tôi ra làm giao dịch với Vạn Cẩm Vinh, tôi nằm mơ cũng không thoát nổi.
Chẳng qua nếu đã yêu cầu người ta giúp đỡ thì chắc chắn phải trả giá. Tôi đành im lặng uống trà, cố gắng không nghĩ đến những chuyện sau này.
Một lát sau, Vạn Cẩm Vinh nói, lấy gạch ra cho tôi xem thử. Hắn cầm lấy gạch rồi bảo, các anh cứ chờ ở đây. Nói xong hắn quay người đi vào phòng trong.
Bấy giờ tôi mới nhỏ giọng chất vấn Bạch Khai, mả cha nó, sao anh lại lấy tôi ra trao đổi!
Anh thì biết gì? Cái này gọi là hy sinh vì sự nghiệp hiểu chưa? Khoan nói đến chuyện ăn chút tro cốt, cho dù muốn anh hiến thân để ngủ với cái tên họ Vạn kia thì anh cũng phải ăn diện thật đẹp mà lấy lòng hắn. Bạch Khai nhìn về phía cửa phòng, Tiểu Khuyết, tôi cảm thấy có lẽ Vạn Cẩm Vinh biết những viên gạch đó.
Tôi cũng đã nghĩ đến chuyện này, ban nãy khi Vạn Cẩm Vinh nhận lấy gạch, tôi đã cẩn thận chú ý đến vẻ mặt hắn. Dù hắn không tỏ vẻ gì, nhưng lòng dạ kẻ này thâm sâu khó lường, diễn kịch chỉ là chuyện dễ như bỡn. Tôi đáp, trước tiên chúng ta cần phải tìm được Tần Nhất Hằng đã.
Trong lúc hai chúng tôi nói chuyện, Vạn Cẩm Vinh đã bước ra, hắn không chỉ thay quần áo mà còn mang một chiếc khẩu trang lớn, sau đó vứt cục gạch cho tôi rồi mở cửa đi ra khỏi nhà.
Tôi biết hắn đã đồng ý giúp đỡ, vội theo xuống lầu, quả nhiên ở dưới đã có một chiếc SUV màu đen đợi sẵn. Vạn Cẩm Vinh ném chìa khóa xe cho Bạch Khai, nói, lần này không thể dùng tài xế được, anh lái xe đi. Dứt lời hắn liền ngồi vào ghế phụ.
Chiếc xe chạy thẳng về hướng nam, qua năm tiếng phi như bay trên cao tốc, chúng tôi đến một ngã tư rồi rẽ phải rẽ trái thêm vài giờ nữa, cuối cùng dừng lại ở địa phận tỉnh Giang Tô. Đến lúc này cơ thể tôi đã hơi rệu rã, vả lại còn chưa ăn sáng nên bụng cứ kêu rên không ngừng, thế là chúng tôi bèn tìm một quán ăn để lấp đầy dạ dày trước. Bữa cơm không có gì đặc biệt, nhưng vì có Vạn Cẩm Vinh ở đây nên tôi đành miễn cưỡng ăn một muỗng lớn tro cốt. Đến khi ăn xong, tôi nôn ra gần hết, cơ bản là chẳng có gì vào bụng.
Dọc đường Vạn Cẩm Vinh rất hiếm mở miệng, thường thường giơ tay chỉ tới chỉ lui. Lần này hắn cũng dùng tay hướng dẫn, nửa tiếng sau chiếc xe đã ngừng lại trước một khoảng sân ở ngoại ô thành phố.
Vị trí của cái sân này khá đặc biệt, đáng lẽ nó không trơ trọi hẻo lánh như vậy, nhưng xung quanh lại chẳng có bất cứ căn nhà nào. Tôi quan sát một lượt, xa xa toàn là đồng ruộng và rừng cây, lại gần chỉ lác đác vài ngôi nhà nhỏ bị bỏ hoang. Tôi đoán trước đây có thể nó là một nhà xưởng hoặc quán ăn nào đó, tóm lại khá giống với những căn nhà dễ bắt gặp trên đường quốc lộ.
Lần này khác với các lần đi xem nhà trước kia, tôi quan sát vô cùng tỉ mỉ. Tòa nhà rất lớn, gần bằng một căn nhà cũ mà tôi mua được hồi mới vào nghề. Bức tường ngoài sân tương đối cao, từ bên ngoài nhìn vào không thể thấy được phía trong, nhưng xem nóc nhà thì có thể khẳng định đây là một căn nhà cũ nát. Mái ngói thuần một màu đen tuyền, mỗi một góc đều có thụy thú (*) tọa trấn. Bốn phía không một bóng người, chẳng thể nào hỏi thăm về nguồn gốc tòa nhà này được. Tôi không dám tự tiện bước vào trước, chờ Vạn Cẩm Vinh dẫn đầu mở cổng ra, rốt cuộc tôi mới thấy được toàn cảnh bên trong sân.
(*) Thụy thú: là những con vật mang lại điềm lành và cát tường.
Đây thật sự đúng là một tòa nhà cũ rích, thậm chí trong sân còn có một chum nước to đã rỉ sét, mặt đất lát gạch xanh, cỏ dại mọc đầy giữa những khe gạch. Lần này chúng tôi đến tìm nguồn gốc của những viên gạch nên tôi càng để tâm đến gạch hơn, bèn cúi người xuống sờ, phát hiện nó không cùng loại với viên gạch kia. Bố cục của cái sân không giống kiến trúc phương Nam lắm, ngược lại thiên về phong cách của phương Bắc hơn. Ba phía chia ra làm ba gian nhà lớn, khiến tôi không biết phải vào bên nào trước.
Dường như tòa nhà đã lâu chưa có người ở, tử khí âm trầm, khung cửa sổ bám đầy mạng nhện to nhỏ. Vì sao căn nhà cổ kính thế này lại không ai đến dọn dẹp, thậm chí cũng chẳng có kẻ nào thèm phá phách, càng nghĩ càng thấy kỳ quặc.
Vào nhà chính xem thử. Vạn Cẩm Vinh nói rồi đi thẳng về trước, bỗng nhiên hắn dừng lại, các anh nhớ cẩn thận, bây giờ là ban ngày, chắc chắn buổi tối ở đây sẽ không yên ổn.