Hóa ra cao thủ cũng chẳng ghê gớm hơn chúng tôi là bao. Bạch Khai đi theo sau Vạn Cẩm Vinh dặn dò tôi, Tiểu Khuyết, sau khi trời tối đừng chạy lung tung, trong nhà có ma đó!
Tôi chửi tục một tiếng, sự hiếu kỳ dâng lên, tôi bèn nhanh chân vượt qua Bạch Khai vào nhà trước.
Gian nhà chính tối tăm hơn tôi tưởng, khắp nơi đầy tro bụi, không có bất cứ một đồ đạc nào, thậm chí đồ gỗ trang trí trên tường đã bị người ta lấy đi mất, chỉ lưu lại vài vệt trắng. Trần nhà rất cao, ngước nhìn có thể thấy được xà nhà thô to và dày nặng, có vẻ khi xây dựng đã tốn rất nhiều công sức.
Không có gì đẹp đâu, nghỉ ngơi trước đi, tối đến tính tiếp. Vạn Cẩm Vinh ngồi xuống đất làm tro bụi bốc lên mù mịt.
Tôi hỏi, tòa nhà này có lai lịch thế nào? Nhìn có vẻ cũ lắm rồi.
Đậu má, công nhận ăn tro cốt cũng có hiệu quả thật. Bạch Khai ho khan hai tiếng, con mẹ nó Tiểu Khuyết anh không bị sặc bụi à?
Bạch Khai tiện tay đẩy mấy cánh cửa sổ ra, nhưng bên ngoài không hề có tia sáng nào rọi vào, trong nhà vẫn âm u như cũ.
Trời nhiều mây à? Bạch Khai thò đầu ra nhìn rồi nói, thiết kế hay lắm, bên ngoài có nắng đổ lửa cũng không chiếu vào đây được.
Tôi nghển cổ nhìn theo, bấy giờ ánh tà dương còn chưa khuất núi, mặc dù không chói chang như giữa trưa nhưng bầu trời còn sáng sủa. Tôi ngẩng đầu, cũng không thấy có bất kỳ thứ gì che chắn.
Sao vậy? Sao trong nhà không sáng? Tôi tò mò chọc chọc Bạch Khai.
Đơn giản thôi, bức tường có vật liệu hấp thụ ánh sáng. Vạn Cẩm Vinh nhàn nhạt trả lời.
Tôi ồ một tiếng, đã vậy thì đành mở đèn flash điện thoại lên. Mặc dù trong phòng không có gì nhưng cũng không thể bất cẩn bỏ qua bốn góc được. Tôi nhìn xung quanh, vách tường không bị hư hại, có lẽ những viên gạch không phải được cạy xuống từ gian phòng này. Tôi bèn quay về bàn bạc tiếp với Bạch Khai.
Gian phòng này dùng vật liệu hấp thụ ánh sáng để làm gì? Chẳng lẽ dùng để che giấu mấy thứ ma quỷ?
Bạch Khai lắc đầu rồi chỉ vào Vạn Cẩm Vinh, nói, chuyện này phải hỏi đại sư, tôi không dám múa rìu qua mắt thợ. Tuy nhiên điều anh nói cũng có khả năng, truyền thuyết kể rằng yêu quái thành tinh hóa hình người, hòa nhập với xã hội, nhưng vẫn sẽ giữ lại vài thói quen hồi còn là động vật. Khi chúng nó xây nhà sẽ cho thêm mấy thứ mà người khác không biết, khiến căn nhà quanh năm suốt tháng âm u tù mù giống như đang ở trong hang động.
Tôi hỏi, thế tòa nhà này là do yêu quái xây nên ư? Ba chúng ta tới để cứu Đường Tăng thoát khỏi đây sao?
Tôi mới dứt lời, Vạn Cẩm Vinh đột ngột đứng lên làm cả tôi lẫn Bạch Khai giật thót mình.
Hai người ở yên tại đây. Vạn Cẩm Vinh chỉ vào chân tường, tôi muốn lên đó nhìn xem.
Tôi và Bạch Khai tuy khó hiểu nhưng vẫn đứng yên, Vạn Cẩm Vinh thoắt cái đã giẫm lên vai tôi và Bạch Khai, chân hắn vừa dùng lực, trên tay đã quăng ra một sợi dây leo núi, vòng một vòng trên xà nhà. Vạn Cẩm Vinh nút chặt hai đầu sợi dây, lặng lẽ tóm dây thừng bò lên trên.
Tôi chứng kiến mà trợn mắt há mồm, không ngờ hắn ta lại có công phu lợi hại nhường này. Mả mẹ nó, hiện tại hắn đang giúp chúng tôi, nhưng nếu như hắn định trở mặt quay ra hại chúng tôi thì chẳng cần phải âm thầm giở trò, chúng tôi cũng không có cơ may thắng được.
Sau khi Vạn Cẩm Vinh đứng vững trên xà nhà, hắn bèn sờ soạng xung quanh một hồi khiến tro bụi rơi xuống từng đợt. Tôi vốn đang ngẩng cổ nhìn, đôi mắt liền dính bụi cay xè, đành phải đổi vị trí khác. Ai ngờ Vạn Cẩm Vinh đã đu dây thừng xuống lại.
Xem ra chúng ta phải lên xà nhà thôi. Vạn Cẩm Vinh xòe tay ra, trong lòng bàn tay hắn là một túi bánh quy với nhãn hiệu phổ biến trên thị trường.
Tôi còn tưởng rằng hắn sẽ lấy được đồ phong thủy gì đó, túi bánh quy làm tôi rất bất ngờ, nhưng suy nghĩ kỹ thì tôi liền hiểu ra, trước đây có người ăn trên xà nhà sao? Tôi lập tức liên tưởng đến Tần Nhất Hằng, bởi nếu là người bình thường thì chẳng cần phải làm vậy.
Vạn Cẩm Vinh không nhiều lời, chỉ vào dây thừng rồi đẩy Bạch Khai qua. Bạch Khai không chút do dự bò lên liền. Tôi thật sự không ngờ Bạch Khai cũng lợi hại như vậy, bắt đầu tự cảm thấy lo lắng cho bản thân mình. Mẹ kiếp, cái xà nhà này ít nhất cũng cao mấy mét, tôi không có chút lòng tin nào với mình cả.
Vạn Cẩm Vinh để tôi trèo lên trước, tôi không quan tâm có phải hắn che chở phía sau cho tôi hay không, chỉ cần tôi ngã xuống có người làm đệm lưng là được, nghĩ vậy tôi mới thấy yên lòng hơn.
Người bình thường bây giờ rất hiếm ai leo dây thừng, nhưng vào thế hệ của chú tôi, cái này có trong chương trình học thể dục. May mà hồi tôi còn nhỏ, chú thường hay đưa tôi đi chơi, tôi cũng từng có dịp leo rồi. Tôi dùng sức nhảy lên, cả người ôm ghì lấy dây thừng. Bấy giờ tôi mới cảm thấy lực cánh tay của mình quá yếu, đành cố gắng dùng chân kẹp dây thừng, miễn cưỡng nhích lên từng tí một. Quá trình này cực kỳ gian nan vất vả, đến khi Bạch Khai duỗi tay xuống dưới, tôi mới được tiếp thêm sức lực để bò lên.
Xà nhà bám đầy bụi nên rất trơn trượt, tôi vận sức cả buổi mới giữ vững được cơ thể. Sau khi quét mắt nhìn quanh một vòng, tôi phát hiện trên đây có khá nhiều túi giấy cùng loại, nào là khô bò, nào là chocolate, thậm chí còn có cả hộp sữa bò. Mỗi một túi giấy đều được cẩn thận dùng băng keo trong suốt dán vào xà nhà. Có thể thấy kẻ này đã sống trên đây được một thời gian rồi.
Tôi hỏi, tiếp theo phải làm sao nữa? Đừng nói là ngủ, muốn ngồi đực mặt ra đây cũng không được.
Bạch Khai cởi áo khoác ra, tìm một vị trí có thể tạm thời đặt chân rồi buộc chặt dây nịt vào, tạo ra một thứ đơn giản như cái võng để nằm xuống. Tôi cũng muốn bắt chước, ngặt nỗi chẳng có bản lĩnh như y, chỉ đành cắn răng chịu đựng.
Các anh đừng vội, chúng ta không cần phải chờ lâu đâu. Vạn Cẩm Vinh vững vàng ngồi xuống nói, trời cũng sắp tối rồi.
Tôi châm một điếu thuốc, tình hình bây giờ cũng chỉ có thể ngồi đợi mà thôi. May là trời tối nhanh hơn tôi tưởng, hoặc có thể bên ngoài vẫn chưa tối hẳn, chẳng qua ánh sáng không thể chiếu vào gian phòng này nên trông nó mới u ám. Tôi nhìn đồng hồ trên tay đã bảy giờ, chờ thêm lát nữa, đến khi xác định được bên ngoài đã hoàn toàn chìm vào màn đêm.
Trong gian phòng này giơ tay ra còn không thể thấy rõ năm ngón, tôi không ngờ nó lại tối thui như vậy nên chẳng dám cử động mạnh, chỉ e mình bất cẩn ngã lộn nhào xuống dưới.
Lúc này Bạch Khai cũng không nằm nữa mà dán sát lại gần tôi, tôi có thể cảm nhận được y cố ý giảm nhẹ tiếng hít thở của mình.
Bạch Khai thì thầm bên tai tôi, có người vừa bước vào. Y mới dứt lời, quả nhiên tôi nghe thấy vài tiếng bước chân vụn vặt từ trong sân đang hướng về gian phòng này.
Tôi cũng chẳng dám thở mạnh nữa, tiếng bước chân có vẻ khá ung dung, nhưng tuyệt nhiên không hề có tiếng nói chuyện. Rõ ràng người đến đây không chỉ có một, vậy mà bọn họ lại không nói gì với nhau, quả thật hết sức kỳ lạ.
Tôi nghe bước chân nọ chậm rãi đi vào rồi dừng lại giữa phòng. Mặc dù bọn họ ở ngay phía dưới tôi, nhưng tôi chẳng thể nào thấy rõ được người đến là ai.
Cảm giác căng thẳng đã lâu chưa xuất hiện bỗng chốc chiếm lấy tôi. Đột nhiên, người phía dưới bật sáng hai chiếc đèn pin, luồng ánh sáng thoắt ẩn thoắt hiện giữa gian phòng tối tăm.
Đây chắc chắn không thể nào là ma quỷ được! Đương lúc tôi phân vân có nên hét lớn một tiếng hù chết đám người này không, bỗng thấy ánh đèn pin chiếu thẳng lên chỗ mình.
Tôi thậm chí còn chưa kịp trốn, ánh đèn đã trùng hợp rọi trúng mặt tôi. Người phía dưới gào lên một tiếng rồi lập tức chạy trối chết ra ngoài, sau đó có người ở trong sân la to, sao vậy? Chạy cái gì hả!?
Một giọng nói run lẩy bẩy đáp lại, gian nhà này có ma thật đó! Trên xà nhà có tận bốn con quỷ!!
Tiếp đó là một loạt tiếng thét chói tai càng ngày càng xa.
Tôi chợt thấy dở khóc dở cười, hóa ra là một đám nhát gan tới đây tìm kiếm chút kích thích. Vậy mà lại khiến tôi sợ bóng gió một hồi lâu.
Khoan đã, sao lại là bốn con quỷ? Bạch Khai quay đầu nói với tôi, Tiểu Khuyết, anh nhìn xem bên cạnh anh có người khác hay không?
Tôi vừa nghe vậy đã dựng thẳng tóc gáy, nhưng xung quanh đen ngòm có thấy bóng dáng ai đâu? Tôi đành duỗi tay chậm chạp mò mẫm qua bên kia, ai dè đầu ngón tay tôi lại đụng trúng một thứ gì đó, tôi lập tức rụt tay về ngay. Mẹ kiếp có gì đó thật!
Tôi hoảng loạn muốn tìm điện thoại để chiếu sáng, Vạn Cẩm Vinh đột nhiên quát lớn, đừng nhúc nhích, đừng làm rối loạn đội hình!
Tôi dừng động tác lại, mồ hôi trên trán tuôn ra như suối. Ban nãy tôi quá vội vàng nên chẳng làm sao biết được mình đã chạm phải thứ gì, chỉ cảm thấy nó rất mềm mại, chắc chắn không phải vách tường.
Tôi nhích người về phía Bạch Khai. Bạch Khai vội nói, ôi mẹ ơi Tiểu Khuyết, anh đừng chen nữa, bên chỗ tôi tấc đất tấc vàng đấy!
Tôi nói, anh mau đổi chỗ với tôi đi, tôi chẳng biết cái mẹ gì đang xảy ra nữa.
Bấy giờ tôi bỗng nghe thấy Vạn Cẩm Vinh thở dài một hơi, chợt nhiệt độ trong căn phòng đột ngột giảm xuống.