Xây nhà không dễ dàng, mà phá nhà cũng chẳng đơn giản.
Đến tận lúc trời sẩm tối, nhóm công nhân mới lấy được thanh xà nhà xuống. Dưới đất đã chất đầy những đống đổ nát.
Thanh xà dài gần 10 mét, Bạch Khai dùng chân đẩy nó mấy cái nhưng vẫn không nhúc nhích, có thể thấy rằng nó rất nặng. Màu sắc không trầm như trước, có lẽ vì được đặt dưới ánh sáng nên không còn quá lạnh lẽo nữa.
Tôi không biết Vạn Cẩm Vinh định làm gì, bèn ném cho Bạch Khai một điếu thuốc rồi lấy hai viên gạch vỡ kê thành một chỗ ngồi tạm.
Vạn Cẩm Vinh đi quanh nó quan sát một lượt, trong miệng lẩm bẩm gì đó rồi bảo đám công nhân lấy máy cưa đến.
Tạp âm của máy cưa cũng to không kém khi dỡ nhà, tôi chỉ thấy đinh tai nhức óc nên đành ngồi ra xa.
Thanh xà được làm từ gỗ, nhưng tôi không rõ là loại gỗ gì mà vô cùng rắn chắc, dùng máy cưa cũng có phần khó khăn.
Bấy giờ trời đã tối hẳn, tôi bèn lên xe mở đèn pha chiếu sáng cho bọn họ. Hiệu quả cách âm trong xe tốt hơn một chút, tôi bỗng cảm thấy hết sức mệt mỏi và buồn ngủ. Trong cơn mơ màng, dường như tôi nghe thấy có người đang nói gì đó, thanh âm cách tôi rất gần. Tôi quay đầu nhìn, trong xe chỉ có mình tôi.
Tôi nhủ thầm, thôi bỏ mẹ, ngã kiểu gì mà giờ gặp ảo giác luôn rồi. Thế là tôi lại nhắm mắt tựa người vào ghế, lần này nghe thấy tiếng nói chuyện còn rõ ràng hơn trước, đối phương nói rằng, xin hãy cứu tôi.
Tôi giật thót mình, chẳng dám nán lại trong xe nữa.
Lúc này Vạn Cẩm Vinh đã châm lửa hơ phần mặt cắt ngang của thanh xà. Tôi tiến lại gần quan sát, chỉ thấy phía trên xà nhà có rất nhiều con sâu to béo đang chui ra bò tán loạn trên đó. Chúng nó cố gắng tránh né ngọn lửa nhưng lại không có bất cứ một con nào bò xuống khỏi thanh xà.
Tôi hiếm khi thấy nhiều con sâu to như vậy, ít nhất cũng phải dài tầm 5-6 cm. Một con thì còn đỡ, đằng này cả một đám rậm rạp khiến tôi sởn hết da gà.
Chắc hẳn đám công nhân cũng rất ngạc nhiên, bọn họ đều trốn ra xa, vẻ mặt lộ rõ sự căng thẳng, thi thoảng còn thì thầm to nhỏ với nhau.
Đây là loại sâu gì? Tôi hỏi Bạch Khai, chuyên gia ở lĩnh vực này.
Con mối. Tiểu Khuyết, giấc mơ của anh là do chúng nó giở trò. Bạch Khai vừa trả lời vừa đổ thêm xăng lên thanh xà.
Thảo nào trong mơ tôi thấy những kiến trúc phức tạp chồng chéo lên nhau, thì ra là tổ mối?
Tôi hỏi, mối thành tinh rồi à? Ban nãy ông đây có nghe thấy ai đó kêu cứu!
Bạch Khai bảo tôi lùi ra phía sau rồi mới nói, anh chớ mềm lòng, thứ này chính là yêu nghiệt. Thông thường xà nhà đều mang chính khí, nhưng bản thân căn nhà này đã có vấn đề. Thanh xà này bây giờ rất phù hợp để dưỡng tà.
Tôi lui về sau vài bước, những con mối lăn ra chết dưới đống lửa, nhưng càng lúc càng nhiều mối bò ra khỏi mặt cắt của thanh xà. Ngọn lửa chỉ mới thiêu rụi chúng, rất nhanh sau đó lại bị tụi nó che kín.
Mẹ ơi, rốt cuộc có bao nhiêu con mối vậy hả! Tôi hỏi, tại sao mấy con mối không bò đi chỗ khác?!
Con bà nó! Số lượng nhiều thật! Bạch Khai đáp, chúng nó đang bảo vệ mối chúa!
Tôi chợt bừng tỉnh đại ngộ. Vẻ mặt của đám công nhân đã chuyển sang trắng bệch, nhưng tiền công vẫn chưa trả, bọn họ vẫn chưa thể đi được.
Tôi đành trấn an bọn họ, mọi người đừng sợ, hai người kia là chuyên gia đó. Đừng lại gần đây!
Nói xong mới biết hiệu quả hoàn toàn trái ngược, đám công nhân còn hoảng loạn hơn.
Bỗng nhiên tôi nghe thấy một tiếng động lớn như pháo nổ, bèn quay đầu lại nhìn, một con vật màu đen bự chà bá vẫy cánh bay ra từ ngọn lửa!
Đôi cánh của nó đã bị lửa đốt cháy khiến nó bay lảo đảo, tốc độ chậm rì. Bạch Khai vội huơ tay tóm lấy một thanh gỗ nát đập nó nhưng không trúng. Nó tránh thoát được một kiếp, tiện thể bay về phía đám công nhân!
Chết tiệt! Tôi nghe Bạch Khai la lên rồi lập tức vọt qua bên đó, nhưng lúc này đã không kịp nữa rồi.
Trong nhóm công nhân chỉ có hai người phản ứng lanh lẹ trốn đi chỗ khác, mấy người còn lại bị dọa đến đờ đẫn, chỉ biết há to mồm mà không thèm cử động, mặc cho con vật to xác đang bay thẳng vào mặt mình!
Tình hình hiện tại rất đáng quan ngại, tôi không rõ bị nó cắn sẽ như thế nào, nhưng chắc chắn không tốt lành gì. Tuy nhiên tình trạng cơ thể tôi bây giờ đã khó mà tự bảo vệ mình, càng đừng nói đến chuyện giúp đỡ người khác, nhất thời tôi cũng luống cuống chẳng biết làm sao.
Tránh ra! Vạn Cẩm Vinh đột nhiên kéo tôi sang một bên, sau đó hắn vượt qua bên cạnh tôi.
Tôi vừa mới đứng vững, hắn lại chợt quay trở về, Bạch Khai theo sát phía sau. Hai người kẹp tôi ở giữa rồi vội vã chạy về phía chiếc xe. Cơ thể hiện tại của tôi làm sao chịu đựng nổi mấy hành động này, bao nhiêu đau đớn lại cùng lúc ùa về, đến nỗi tôi chỉ biết luôn mồm chửi bậy.
Ba người trốn sang một bên xe, Vạn Cẩm Vinh nói, Bạch Khai, lát nữa gắng đừng hấp hối, tôi có thể chữa được.
Bạch Khai gật đầu, sau đó y nhanh chóng lấy trong cốp xe ra một cái bao tải. Bao tải căng phồng, Bạch Khai mở túi, một mớ tiền giấy liền ào ra.
Cùng lúc đó Vạn Cẩm Vinh liền cắn rách ngón tay, bôi đầy máu lên tiền giấy. Bạch Khai cũng làm theo, tiền giấy ngay lập tức thấm máu đỏ thẫm. Tôi lau mặt, quả thật Vạn Cẩm Vinh đã tốn rất nhiều máu, ban nãy máu còn dính cả lên mặt tôi.
Bấy giờ tôi mới phát hiện bên nhóm công nhân đã im ắng từ khi nào. Tôi đứng dậy, nương theo ánh lửa từ trên nóc xe để nhìn sang bên kia, nhóm công nhân đã ngã chồng lên nhau như đang diễn xiếc, hoặc giống như đang làm động tác ăn mừng sau khi ghi bàn vào lưới. Người nằm trên đè ép người nằm dưới cùng đến mức khó thở, hiển nhiên người bị đè đang vô cùng khó chịu mà cố sức giãy giụa, nhưng vô ích.
"Khách qua đường bốn phía mau nghe lệnh! Tiền mở đường, tiền mở đường!" Vạn Cẩm Vinh đứng lên hô to, lạc!
Lời nói bất thình lình của hắn làm tôi giật nảy người, trong lúc hoảng loạn nên tôi không nghe kỹ, chỉ mới nghe rõ ba chữ tiền mở đường thì tôi đã tràn đầy thắc mắc, sao lại đột nhiên nhảy ra tiếng Nhật nữa?
Sau đó tôi mới chợt hiểu ra, mẹ kiếp đây là phương thuật của Vạn Cẩm Vinh! Bây giờ đám công nhân đó đều nghe hắn sai sử!
Vạn Cẩm Vinh vừa nói vừa bước qua phía bên kia, đến tận khi mũi giày hắn sắp chạm phải đầu của bọn họ, hắn mới ngồi xổm xuống lấy ra một miếng vải đen phủ lên người nằm dưới cùng. Một lát sau, những công nhân nằm đè lên nhau liền trôi tuột ra đất như bùn lầy.
Tôi nhìn mà há hốc mồm, Bạch Khai bên cạnh vẫn luôn tay rải tiền giấy, thậm chí có vài tờ bay vào mặt tôi mà tôi cũng chẳng còn hơi sức quan tâm.
Khi tiền giấy đã được rải xong, Bạch Khai mới bước đến chỗ Vạn Cẩm Vinh, cả hai cùng nhau khiêng từng người một đặt nằm xuống đất. Chắc hẳn hiện tại đã không còn nguy hiểm nữa, tôi cũng vội đi qua. Vạn Cẩm Vinh đưa miếng vải đen cho Bạch Khai.
Bạch Khai cười nói, đây là đồ tốt, không cần trả tiền đúng không? Dứt lời y liền tiện tay vo tròn miếng vải rồi nhét vào túi quần.
Tôi hiếu kỳ hỏi, đó là gì vậy?
Là đồ tốt! Bạch Khai sờ túi rồi đáp, Tiểu Khuyết, xà nhà đã đốt, thù này đã trả rồi, có phải anh nên quỳ xuống dập đầu cảm tạ không?
Tôi nhìn Vạn Cẩm Vinh rồi lại ngó sang Bạch Khai, nhất thời rơi vào hoang mang. Tôi bỗng nói, mẹ nó, tôi tới đây tìm manh mối của Tần Nhất Hằng! Sao giờ lại biến thành giúp tôi trả thù rồi?!
Bạch Khai khoát tay, lúc về tôi sẽ giải thích cho anh hiểu. Nói xong y lên xe trước.
Tôi cũng muốn mau chóng rời khỏi nơi quái quỷ này, ở đây đã hỗn loạn hết cả, trên mặt đất còn có mấy người đang nằm, nhìn thế nào cũng thấy bất an.
Nếu Bạch Khai đã yên tâm rời đi như vậy, chắc chắn đám công nhân không xảy ra chuyện gì. Tôi nghĩ ngày mai họ sẽ tự khắc tìm đến Vạn Cẩm Vinh để đòi tiền, vì vậy cũng yên tâm lên xe.
Cả ngày hôm nay trên người tôi toàn là bụi bặm, đến tối lại còn phải vật lộn thêm một trận, mới về khách sạn tôi đã lập tức tắm gội sạch sẽ thoải mái. Bạch Khai gọi hai chai bia và mấy món đồ nhắm, ngồi uống một mình trước.
Thấy tôi bước ra, y bèn vứt miếng vải lên bàn. Tiểu Khuyết, tôi không quên chuyện đi tìm Tần Nhất Hằng, nhìn đi! Đây là Tần Nhất Hằng!
Y đưa cho tôi một chai bia, sau đó chậm rãi mở miếng vải đen ra. Tôi thậm chí không dám chớp mắt, cũng không nhận lấy chai bia, chỉ biết tự châm cho mình một điếu thuốc.
Miếng vải đen được quấn kín mít, ba lớp trong ba lớp ngoài, mỗi lần Bạch Khai vén ra một lớp lại khiến trái tim tôi đập thình thịch.
Cuối cùng tôi cũng thấy được một con sâu to ở bên trong!