Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Quyển 4 - Chương 16: Nhân sâm



Giọng nói của lão già đứt quãng và yếu ớt, vừa dứt lời đã lại ngất đi. Tôi khó khăn lắm mới nghe được lão nói gì, nhưng hoàn toàn chẳng biết ý lão là sao. Tôi đoán có thể đó là thuật ngữ trong huyền học, hoặc không thì là tôi nghe nhầm?

Đến khi Bạch Khai lặp lại lần nữa, tôi lại càng thêm mù mờ. Nhân sâm? Nhân sâm biết mọc chân đuổi theo con người à?

Thực sự tồn tại lời đồn nhân sâm là thứ có linh tính nên có thể tu luyện thành tinh. Nghe đâu nhân sâm thành tinh biết hóa thân thành trẻ con, thích đùa dai, nhưng cũng sẽ giúp đỡ người khác nếu họ gặp khó khăn. Thậm chí nhân sâm thành tinh còn biết chạy trốn, mới nãy vẫn còn ở đó, chỉ cần dùng xẻng đào lên thì lại chẳng thấy tăm hơi nữa. Chính vì thế, người ta mới hay bảo trước khi đào nhân sâm phải trói chặt nó bằng dây tơ hồng.

Tuy có biết bao nhiêu lời đồn nhưng tôi chưa từng nghe nhân sâm thành tinh có thể hại người, đã thế người bị nó hại chẳng phải người bình thường mà đều là cao thủ trong cao thủ. Nghĩ thế nào cũng thấy khó tin.

Tôi hỏi, nhân sâm gì? Nhân sâm thành tinh à?

Bạch Khai trả lời đơn giản, ừ, đã thành tinh.

Tôi thầm cảm thấy không ổn, Bạch Khai rất hiếm khi nghiêm túc như vậy, chỉ lúc nào thật sự gặp phải chuyện lớn thôi.

Tôi hỏi tiếp, nó thành tinh thì có thể ăn thịt người sao? Vậy nên bọn họ mới bỏ chạy?

Suy đi nghĩ lại thì không hợp lý lắm, nếu nó ăn thịt người, tại sao lão già kia vẫn còn sống sờ sờ ra đó? Lẽ nào già quá xương cứng thịt dai nhai không được?

Nó không ăn thịt người, Bạch Khai đứng dậy nói, nhưng cũng chẳng tốt hơn là bao. Tiểu Khuyết, anh từng thấy nhân sâm chưa?

Tôi chửi, mẹ nó! Sáng nào ông đây cũng súc miệng bằng canh nhân sâm đấy!

Bạch Khai cười nói, biết anh giàu rồi, có nhiều tiền thì càng phải quý trọng sinh mạng hơn nữa, mặc thêm quần áo vào đi.

Y nói xong thì khoác thêm áo của Tần Nhất Hằng, sau đó ném cho tôi bộ đồ của lão già kia.

Tiểu Khuyết, chắc anh không cần tôi phải giải thích thêm về nhân sâm đúng không? Cho dù nó là dược phẩm, đồ bổ hay thậm chí là thần vật có thể khởi tử hồi sinh, thì tóm lại nó vẫn có linh tính. Linh tính nghĩa là sao? Hôm nay tôi sẽ không giảng về huyền học nữa, nói trắng ra thì linh tính chính là nhận thức về sự sợ hãi cái chết và bản lĩnh cầu sinh. Trên thế gian, đạo lý này dành cho cả con người lẫn động thực vật.

Sợ hãi trước cái chết là gì? Đó là bản năng trời ban! Còn bản lĩnh cầu sinh lại là thứ anh có được sau đó. Hai thứ này bổ trợ cho nhau, có đủ cả hai mới có khả năng tu hành. Anh hiểu chưa?

Thú thật tôi nửa hiểu nửa không, bèn gật đầu hỏi lại, vậy theo như lời anh thì con gián thấy người sẽ chạy, đó có tính là sợ chết và bản lĩnh cầu sinh không?

Bạch Khai đáp, cái đó chỉ là sợ chết, không phải cầu sinh. Bản năng chạy trốn là phản ứng sợ hãi trước cái chết. Còn cầu sinh nghĩa là con gián sẽ lên kế hoạch giết chết anh để tránh việc bị anh đuổi giết. Đấy mới là cầu sinh thật sự!

Tôi nghe xong liền giật mình, khoan bàn đến phương diện triết học thì đạo lý này rất dễ hiểu. Chạy trốn chỉ là phương pháp tạm thời, bạn có thể tránh thoát được lần này, nhưng sự đe dọa về tính mạng vẫn sẽ luôn còn đó.

Tôi hỏi, chẳng lẽ bọn họ chọc phải nhân sâm nên mới bị nó phản kích?

Bạch Khai lắc đầu, không phải, tôi chỉ đang giải thích cho anh hiểu thế nào là linh tính. Nhân sâm có bản lĩnh cầu sinh. Nhân sâm ngàn năm, một sâm một hồn. Nhân sâm vạn năm, một sâm mười hồn! Có thể nhân sâm này sắp chết, cần tìm người bổ hồn.

Bạch Khai thấy một hàng dấu chấm hỏi trên đầu tôi, bèn giải thích tiếp, đơn giản thôi, sở dĩ nhân sâm có tác dụng khởi tử hồi sinh không phải vì nó đại bổ hay có dược tính cao. Đấy chỉ là cái nhìn của người ngoài nghề, huyền cơ thật sự nằm ở trong phần hồn của nó! Nhân sâm từ xưa đã hiếm thấy, mà nhân sâm lâu năm lại càng khó tìm hơn. Bây giờ nhân sâm được nuôi trồng đều không có nhiều giá trị, quý nhất vẫn là những cây nhân sâm được sinh ra và phát triển ngoài tự nhiên. Vào thời cổ đại, nếu đào được nhân sâm trăm năm mà không nộp lên thì rất dễ rước họa chém đầu. Chắc hẳn dân chúng không hiểu vì sao, nhưng người hoàng tộc thời ấy cũng giống như mấy kẻ nhà giàu bây giờ, đều sợ chết cả. E rằng nhân sâm là thứ duy nhất có khả năng khởi tử hồi sinh mà bọn chúng có thể tìm thấy được.

Cuối cùng tôi đã nắm được vấn đề, tức là nhân sâm ngàn năm tuổi sẽ hình thành hồn phách riêng sao? Những người hấp hối chỉ cần ăn nhân sâm bổ hồn phách là sống lại được luôn? Nghe chẳng đáng tin chút nào cả! Trước kia tôi cũng từng thấy nhân sâm ngàn năm trong một buổi đấu giá, giá của nó bị đẩy lên mức cao đến vô lý. Giờ ngẫm lại mới biết hóa ra lần đó có dân trong nghề!

Nhưng cho dù là vậy thì tôi vẫn còn băn khoăn. Tôi hỏi Bạch Khai, vì sao hồn phách của lão già không bị lấy đi? Ngược lại nó lại đuổi theo hai người kia?

Bạch Khai cười ha hả, anh không thấy câu hỏi quá vớ vẩn à? Anh sẽ chấp nhận ăn cứt trong khi có món vi cá mập sao? Nhân sâm đâu có ngu như vậy! Không nói đến Tần Nhất Hằng, chỉ cần thấy Vạn Cẩm Vinh thì đủ để nó chảy nước miếng ròng ròng rồi!

Bạch Khai bỗng thôi cười cợt, nghiêm túc nói, nhất định thứ này không dễ chơi, có thể đuổi theo quỷ già họ Vạn kia thì phỏng chừng là nhân sâm vạn năm trong truyền thuyết đấy. Nghe đâu thứ ấy chỉ có trên trời, Ngọc Hoàng Đại Đế còn xây riêng một cái bồn tắm để mời nó lên tắm rửa, hầu hạ của ngon vật lạ, sau đó Ngọc Hoàng liền sung sướng húp hết cả nước trong bồn tắm!

Bạch Khai càng nói càng lạc đề, nhưng từ đó có thể thấy được sự quý giá của nó. Đột nhiên tôi cũng chẳng thấy sợ nữa, ngược lại trong đầu còn tưởng tượng đến cảnh nếu bắt được nó thì chẳng cần kinh doanh nhà ma gì nữa hết! Song tôi lại lập tức lo lắng cho Tần Nhất Hằng gặp nguy hiểm, không còn lòng dạ nào mà nghĩ ngợi lung tung nữa, bèn giục Bạch Khai tiếp tục đuổi theo bọn họ.

Bạch Khai huýt sáo, hai người chúng tôi và một đám thi thể lại bắt đầu bám theo dấu chân.

Liệu có phải hai chúng tôi đang đâm đầu vào chỗ chết hay không? Mẹ kiếp, Vạn Cẩm Vinh bỏ chạy, còn tôi thì tự dâng mình đến? Tôi thấy không yên tâm lắm nên mới hỏi Bạch Khai, y chỉ cười bảo, ngài Khuyết à, anh nhớ lại xem, thế cục của tôi và Tần Nhất Hằng có gì khác nhau không?

Tôi không ngờ y sẽ hỏi như vậy, vừa nhìn chằm chằm dấu chân trên tuyết vừa suy nghĩ.

Vấn đề này tôi chưa từng nghĩ tới, nhưng sau khi rà một lượt trong đầu, tôi đã tìm thấy điểm mấu chốt. Theo tôi, sự khác biệt lớn nhất giữa hai người họ chính là mỗi lần Tần Nhất Hằng bày cục đều sử dụng vật chết, cho dù trước đó nó còn sống thì cũng sẽ giết chết mới dùng. Ngược lại, Bạch Khai dường như khá thích các loài động vật nhỏ, lần nào cũng có vài con vật còn sống.

Tôi nói suy nghĩ của mình cho Bạch Khai nghe, y bèn vỗ tôi cái bộp, mẹ nó, thông minh đột xuất! Kỳ thật trình tự của tôi và cái tên họ Tần kia giống nhau. Trừ tà diệt quỷ có thể phân môn phái, nhưng trình tự của chúng tôi thì không thể phân chia như vậy được, bởi vì kiến thức chúng tôi học được đều không khác nhau lắm, chỉ có phương pháp là dựa vào kinh nghiệm và thói quen của mỗi người thôi. Tóm lại thì biện pháp của Tần Nhất Hằng là mượn thiên địa, còn tôi là mượn vạn vật. Tôi không có thời gian giải thích tỉ mỉ cho anh được, nhưng anh ngẫm lại có thấy cách của tôi ấn tượng hơn không? Còn nữa, anh phải nghe kỹ đây. Sở trường của tôi là mượn vạn vật, nhân sâm cũng nằm trong vạn vật. Muốn bắt được nhân sâm đem về hầm canh có lẽ phải tốn chút sức lực, nhưng vẫn nằm trong khả năng của tôi!

Tôi nhìn Bạch Khai, lúc này tôi đang bước đi dưới trời tuyết lạnh lẽo ở nơi núi sâu rừng thẳm, nhưng không rõ vì sao trong thâm tâm lại cảm thấy vô cùng vui vẻ. Tôi nhớ về những bộ phim chiến tranh của Hollywood mà mình từng xem, về lòng tin giữa các chiến hữu. Cảm giác ấy thật sự rất khó tả, nó giống như một dòng nước ấm chảy xuôi vào lòng, xóa tan đi giá lạnh ngày đông.

Hai chúng tôi vẫn luôn đi theo dấu chân, song chưa phát hiện điều gì đặc biệt. Nhưng ít nhất mọi thứ không trở nên quá tồi tệ, bởi dấu chân vẫn chẳng thay đổi nhiều. Hơn nữa bầu trời đang dần hửng sáng khiến tôi cũng cảm thấy yên tâm hơn.

Nửa tiếng trôi qua, khung cảnh xung quanh bắt đầu rõ ràng hơn vào bình minh. Tầm nhìn tăng lên, ban đầu tôi chỉ nhìn thấy được dấu chân bên dưới, nhưng bây giờ đã có thể dõi mắt ra xa.

Đi thêm một quãng nữa, tôi trông thấy dường như có một người đang nằm sõng soài trên tuyết. Sau khi gọi Bạch Khai, tôi liền nhanh chóng chạy đến xem xét, quả nhiên đúng là Tần Nhất Hằng. Bấy giờ hắn đã hôn mê bất tỉnh, tôi vội kiểm tra cả người hắn một lượt, không có ngoại thương, có vẻ cũng chưa bị tê cóng.

Bạch Khai ở phía sau định chen lên, bảo rằng y sẽ gọi hắn dậy. Tôi vội ngăn cản, mẹ kiếp, sợ là thằng cha này lại chuẩn bị vả cho Tần Nhất Hằng mấy cái đây. Đối với người ngoài thì không sao, nhưng với người mình thì tôi không nỡ để y làm vậy.

Tôi đỡ Tần Nhất Hằng dậy, sau đó đắp quần áo lên người hắn. Tình hình hiện tại chẳng còn mong nghe lén được bí mật gì nữa, trước tiên phải cõng hắn về thôn đã, cứu người quan trọng hơn.

Tôi nhờ Bạch Khai đỡ Tần Nhất Hằng lên lưng mình, nhưng y đột ngột kêu dừng lại, sau đó y ngồi xổm xuống dùng tay mở miệng Tần Nhất Hằng ra.

Bạch Khai lôi từ trong miệng hắn một thứ gì đó to tròn, tôi cúi đầu nhìn, hình như là một mớ rơm rạ khô quắt.

Bạch Khai thốt lên, ôi đệt, chuyện gì đã xảy ra? Tại sao trong miệng hắn toàn là rễ nhân sâm vậy?

Sau đó Bạch Khai lại thảng thốt kêu to, trên tuyết có chữ kìa!

Tôi nhìn theo hướng ngón tay Bạch Khai chỉ, trên nền tuyết ngay cạnh Tần Nhất Hằng có dòng chữ, bên phải anh.

Ban nãy tôi quá hấp tấp nên không để ý. Trái tim tôi hẫng một nhịp, chết tiệt, dòng chữ này là mồi nhử! Tần Nhất Hằng tiết kiệm thời gian nên mới viết như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.