Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Quyển 4 - Chương 19: Hầm trữ đồ Ăn



Tôi thấy vợ chồng lão Phùng trong đám đông, ngoài ra còn có những gương mặt quen thuộc. Tôi biết tất cả đều là người dân trong thôn, số lượng nhiều thế này chỉ e là cả thôn cùng tới.

Tôi chẳng dám lên tiếng chào hỏi, nhìn ánh mắt đám đông cũng đoán được đối phương không có ý tốt. Kể cả vợ chồng lão Phùng, trước kia đối xử với chúng tôi thân thiện chất phác, hiện giờ cũng trưng ra vẻ mặt vô cảm khiến lòng tôi trở nên nguội lạnh.

Phải làm sao đây? Bạch Khai khẽ hỏi Tần Nhất Hằng.

Tần Nhất Hằng hít sâu một hơi, dường như đến hắn cũng không chắc chắn. Lát sau hắn mới nói, không thể dùng biện pháp cứng rắn, chỉ đành đi bước nào hay bước ấy. Chắc hẳn bọn họ cho rằng chúng ta sẽ chết ở trong rừng, họ vẫn luôn đứng đó chờ chúng ta. Nếu chúng ta chạy thì họ sẽ không đuổi theo, nhưng chúng ta có thể chạy đến đâu?

Tôi nghe vậy liền thấy bất an trong lòng, trước kia mỗi lần gặp nguy hiểm, tuy phải chịu thiệt nhưng cục diện vẫn luôn nằm trong tay chúng tôi. Song bây giờ lại bị người ta nắm mũi dắt đi, tôi thật sự vô cùng lo lắng, chết thì thôi, đằng này chỉ sợ bọn họ dùng cực hình tra tấn khiến chúng tôi sống không bằng chết.

Mải nghĩ, Tần Nhất Hằng đã bước về phía trước.

Tôi đi sau cùng, nhìn bóng lưng của Tần Nhất Hằng và Bạch Khai, bỗng dưng cảm thấy thật tự tin. Tôi được tiếp thêm dũng khí, không còn sợ sệt nữa.

Ra khỏi cánh rừng, đám đông liền xông tới nhưng không một ai lên tiếng. Tôi đang đợi kẻ cầm đầu mở miệng, nhưng quan sát một vòng vẫn chẳng tìm được ai giống như kẻ cầm đầu cả. Có lẽ đợi quá lâu dưới trời tuyết, khuôn mặt người nào người nấy đều đỏ bừng lên vì lạnh.

Một lúc sau, cuối cùng trong đám đông đã có người lên tiếng, nhưng lại khiến tôi kinh ngạc vì đó là lão Phùng.

Ông ta nhìn thẳng vào mắt tôi, nói, các cậu hãy đi theo tôi.

Ba chúng tôi bị đám đông áp giải về nhà lão Phùng. Căn nhà của lão Phùng không xa khu rừng, chỉ đi một lát là tới.

Mọi người không vào nhà mà vòng ra phía sau, lão Phùng mở cánh cửa gỗ dưới đất rồi bước xuống đầu tiên, những người còn lại đứng yên tại chỗ, chỉ có ba chúng tôi xuống theo, thậm chí còn chẳng phái người đi cùng.

Chúng tôi bò xuống dưới bằng một cái thang gỗ, vài bước đã tiếp đất. Dưới này thắp một cây đèn dầu tù mù, ánh sáng nhạt nhòa không thể soi rọi được thứ gì, quang cảnh tối tăm và mơ hồ.

Tôi đoán đây là hầm trữ đồ ăn chỉ có ở phương Bắc. Căn hầm không sâu lắm, thường dùng để cất giữ một ít thực phẩm như cải trắng, v.v... Tuy nhiên bây giờ hầm trữ đồ đã được dọn sạch, âm thanh vọng lại càng thêm rõ ràng.

Tôi vươn tay sờ soạng mặt đất, nền đất dưới chân cực kỳ cứng cáp. Ngẩng đầu lên, tôi thấy lão Phùng cầm theo cây đèn dầu mở cánh cửa trước mặt ra.

Tôi không ngờ hầm trữ đồ ăn còn có thể xây sửa thành một phòng một sảnh, sau đó cũng bước thấp bước cao đi qua cánh cửa kia.

Càng bất ngờ hơn khi tôi phát hiện phía sau cánh cửa lại là một căn hầm trữ đồ ăn giống hệt như vậy. Không chỉ tương tự nhau về diện tích và độ cao, mà đến cả cây đèn dầu cũng ở cùng một vị trí. Bên cạnh đèn có một người đang đứng, người nọ thấy chúng tôi tới cũng xách cây đèn dầu lên rồi mở ra một cánh cửa khác giống lão Phùng.

Lúc này tôi đã hơi e sợ rồi, ắt hẳn phải có mục đích đặc biệt nào đó mới có thể sửa lại hầm trữ đồ ăn thành ra thế này.

Tôi không biết điều gì đang chờ đợi chúng tôi nữa.

Sau khi đi vào một hầm trữ đồ khác, tôi đã hoàn toàn rơi vào hoang mang.

Hai cánh cửa trước, tôi vẫn có thể áng chừng được ở dưới này ứng với vị trí nào trong thôn. Nhưng khi nhìn thấy người thứ ba cầm cây đèn dầu mở cánh cửa thứ ba liên tiếp, tôi quyết định không nghĩ nữa, đi thẳng tới cuối đường luôn.

Lạ lùng thay, Bạch Khai lại im lặng suốt dọc đường, không giống như bị dọa sợ lắm. Tôi thấy y đi đằng trước ra vẻ đắc chí, dường như đang có ý đồ gì đó. Ngoại trừ lão Phùng còn có thêm hai người khác, bất đắc dĩ tôi cũng không thể mở miệng được, bèn chọt y mấy cái, định trao đổi bằng ánh mắt.

Tuy nhiên lúc vươn tay ra, tôi lại nhìn thấy lòng bàn tay Bạch Khai tựa như nắm chặt thứ gì đó. Nhân cơ hội người cầm cây đèn dầu không để ý, y liền lặng lẽ vứt nó xuống đất. Tôi vừa bước qua thứ đó vừa vội vàng quan sát, ánh sáng nơi đây vốn đã vô cùng yếu ớt, tôi chỉ biết thứ đó không lớn lắm, hình như cũng khá nhẹ.

Lúc đến hầm trữ đồ thứ tư, tôi đã không thể giấu nổi sự kinh ngạc nữa.

Những người này không hề giống thôn dân, à không, chắc chắn bọn họ không phải là thôn dân.

Tuy căn hầm nhìn có vẻ đơn giản, nhưng để xây được nó không phải chuyện dễ dàng. Với tình hình hiện tại có lẽ còn lâu mới đến điểm cuối, chẳng biết phía trước còn bao nhiêu hầm trữ đồ như vậy nữa.

Lần này tôi quyết tập trung chú ý để xem thử Bạch Khai đang giở trò gì. Cuối cùng tôi đã thấy rõ, hóa ra y đang lặng lẽ vứt những nút áo của mình xuống đất.

Ban đầu tôi còn lơ mơ khó hiểu, nhưng ngẫm lại thì chợt bừng tỉnh đại ngộ. Bạch Khai thật sự rất thông minh, hiện tại chúng tôi đang đi qua từng căn hầm một, tuy thoạt nhìn thì giống một đường thẳng đơn giản, nhưng ai biết được có thể chúng tôi đang ở giữa một mạng lưới ngầm khổng lồ nào đó. Lát nữa chẳng may xảy ra cơ sự gì, Bạch Khai sợ rằng chúng tôi sẽ lạc đường trong đây.

Tôi không nghĩ lo lắng của Bạch Khai là dư thừa, mẹ kiếp, có khi tinh thần của những người này đều bất ổn hết rồi. Nói thật, bây giờ cho dù chúng tôi ngang qua vô số căn hầm trữ đồ để tới được điểm cuối, sau đó lão Phùng đột nhiên cười ha hả nói rằng ổng muốn đánh mạt chược mà thiếu người nên mới mời ba chúng tôi đến, thì lúc đó tôi cũng chẳng cảm thấy quá ngạc nhiên nữa. Đối với một số người bất thường, bạn không thể nào dùng tư duy bình thường để hiểu được họ cả.

Quả nhiên đằng sau mỗi cánh cửa của hầm trữ đồ lại là nhiều cánh cửa khác.

Dọc đường, tôi không còn đếm số cửa mình đã qua nữa, người theo bên cạnh càng lúc càng đông. Cây đèn dầu tuy tù mù nhưng bù lại số lượng nhiều hơn, quanh cảnh bốn phía cũng nhờ đó mà rõ ràng hơn. Căn hầm nào cũng chỉ có mặt đất nhẵn nhụi và bức tường trơn láng, không biết nơi này được phết sơn hay bản thân lớp đất đã mang màu sắc như vậy. Những tia sáng le lói tỏa ra xung quanh như bị vách tường và mặt đất nuốt chửng trong bóng tối. Tôi bỗng nhớ đến trước kia Bạch Khai từng nói, yêu quái thành tinh hóa hình người sẽ cho thêm những nguyên liệu hấp thụ ánh sáng vào hang ổ của mình. Lẽ nào chẳng mấy chốc chúng tôi sẽ được diện kiến một con yêu quái tu luyện thành tinh? Có thể chính là củ nhân sâm vạn năm đó?

Bạch Khai mặc khá nhiều đồ của đám thi thể kia, chắc hẳn không lo thiếu nút áo. Song ngày càng qua nhiều hầm trữ đồ, nút áo đã sắp dùng hết, tôi bèn giật nút áo của mình xuống lặng lẽ đưa cho y. Bạch Khai không quay đầu lại mà chỉ khẽ giơ ngón cái lên like cho tôi.

Những căn hầm trước đều có người đứng đợi, dần dần chỉ còn lại cây đèn dầu chứ không thấy ai nữa.

Tôi không tính thời gian, ước chừng đi được 30-40 phút, cuối cùng lão Phùng cũng dừng lại trước một cánh cửa. Ông ta quay đầu nói, vất vả cho các vị rồi.

Bạch Khai cười đáp, không vất vả. Lão Phùng, mấy ông xây cả cái sân bay dưới lòng đất à? Chuyến bay thẳng từ hầm trữ đồ số 1 đến hầm trữ đồ số xx, lúc phục vụ hành khách, cô tiếp viên hàng không vùng Đông Bắc sẽ mở mồm hỏi: "Cưng muốn ăn gì hông?"

Bạch Khai chợt ngừng cười, nghiêm túc nói, mẹ nhà ông, ông nghĩ chúng tôi tới đây là để khách khí với ông đấy hả? Có quần què gì nói nhanh lên!

Lão Phùng không quan tâm đến Bạch Khai nữa mà quay sang nhìn tôi.

Chúng tôi cũng rất bất đắc dĩ, sếp Giang à, chúng tôi đã chờ cậu rất lâu, lâu hơn nhiều so với cậu nghĩ đấy.

Tôi sửng sốt, lão Phùng liền đẩy cửa ra nói, xin mời. Còn ông ta thì lui sang bên cạnh.

Ái chà, thì ra anh mới là khách vip. Bạch Khai nhường đường cho tôi rồi dặn, cẩn thận nhé Tiểu Khuyết, tối nay tôi và Tần Nhất Hằng sẽ tới đón anh tan học!

Tôi hít sâu một hơi, dù cực kỳ thèm thuốc lá nhưng vẫn phải nhịn xuống, lúc này tôi không muốn để lộ ra vẻ sợ sệt.

Khi ngang qua Tần Nhất Hằng, hắn khẽ vỗ vai tôi, không nói gì. Tôi gật đầu, mẹ kiếp ông đây không hèn như xưa nữa đâu, bảo ngu thì được, chứ quyết không hèn!

Bước chân qua cánh cửa, tôi cứ tưởng đây chính là căn hầm cuối nên ắt phải lớn hơn các căn khác. Ai ngờ nhìn lướt qua cũng chẳng cảm thấy nó có gì đặc biệt, kỳ quặc hơn, cả gian phòng trống không, thậm chí còn chẳng có cả đèn đầu.

Tôi quay đầu lại nhìn lão Phùng, chợt nhận ra cánh cửa đã được khẽ khàng đóng lại từ lúc nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.