Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Quyển 4 - Chương 22: Lời kể của lão Phùng



Mọi người đều im lặng sau khi nghe tôi nói, điều đó lại càng khiến tôi cảm thấy lúng túng.

Tôi toan ngồi dậy, nhưng không biết từ khi nào hai chân đã bị trói cứng lại. Nãy giờ mặc quần dày quá nên tôi chưa phát hiện ra, lúc này định cử động mới cảm nhận được dây trói trên chân.

Tôi càng tỏ ra kỳ quái, thấy ánh mắt Bạch Khai cũng đầy vẻ hung tợn.

Mẹ kiếp, bọn họ định nướng tôi như nướng heo sữa hả?

Tần Nhất Hằng thấy tôi nằm bẹp dưới đất như con nhộng, bấy giờ hắn mới nhớ tới chuyện cởi trói cho tôi. Lúc hắn ngồi xuống, tôi mới thấy cả hai tay hắn đen như mực, không rõ dính phải thứ gì.

Khi ngồi dậy lau miệng, tôi mới biết không chỉ hắn mà kể cả tay tôi cũng đen thùi lùi, trông như vừa bị khói hun. Tình trạng thế này chỉ xuất hiện trong các vụ hỏa hoạn, chẳng lẽ vừa rồi hầm trữ đồ bốc cháy nên bọn họ mới cứu tôi đến đây? Tôi nhìn xung quanh, ở góc hầm có một tủ sắt to giống hệt cái mà tôi đã thấy trong căn nhà kia.

Tiểu Khuyết, anh đừng nhúc nhích. Từ từ, bình tĩnh, hiện giờ anh rất dễ ngất xỉu. Bạch Khai gọi tôi, song tôi không đáp lại, bởi tôi đã bị cái tủ sắt hấp dẫn toàn bộ sự chú ý.

Bước đến gần mới biết cái tủ sắt này vẫn có điểm khác với cái kia. Mặc dù kiểu dáng giống nhau nhưng tủ sắt rất bẩn, cả trong lẫn ngoài đều đen thui. Tôi giơ tay quẹt thử, bàn tay liền dính đầy tro đen.

Tôi hỏi, cái tủ này để làm gì? Mấy người đốt lửa từ đây sao?

Tôi đưa mắt nhìn phía dưới tủ, một cái bếp lửa rất lớn được xây dưới đất. Bên cạnh còn có một ống dẫn khói thô to nối thẳng lên nóc, thoạt nhìn cũng chẳng biết lớn chừng nào, vì nó được làm phẳng với mặt đất nên mới đầu tôi cũng chưa để ý.

Thảo nào hầm trữ đồ ăn lại ấm áp như vậy, thì ra là có thiết bị sưởi ấm.

Tôi lại nhìn sang bên cạnh, quả nhiên ở một góc khác chất khá nhiều củi gỗ phế vụn. Sở dĩ nói vậy là vì nó rất phổ biến ở nông thôn, không phải do chặt cây lấy gỗ, mà là từ các đồ gỗ, nội thất gỗ bỏ đi, sau đó gỗ này đem ra làm củi đốt để tránh lãng phí.

Tôi tiện tay cầm lấy một thanh gỗ, định tìm Bạch Khai để báo thù.

Tuy nhiên tôi khựng lại ngay lập tức, bởi tôi bỗng phát hiện thanh gỗ trong tay khá đặc biệt. Hầm trữ đồ quá tối, tôi lại sốt ruột muốn xác nhận lại điểm đặc biệt của nó, bèn gọi Bạch Khai ném bật lửa sang đây. truyện tiên hiệp hay

Bạch Khai trêu tôi, Tiểu Khuyết à, nghĩ thoáng ra, đừng tự thiêu nhé! Nói vậy nhưng y vẫn đưa bật lửa cho tôi.

Tôi đánh bật lửa soi sáng, chợt giật mình, vội ngồi xổm xuống xác nhận những thanh gỗ khác, đoạn ngây ngẩn cả người.

Đống gỗ này là từ tủ quần áo kia!

Tủ quần áo liên quan đến Âm Hà!

Mẹ kiếp, tôi không rõ nó đáng giá hay không, nhưng trước kia Tần Nhất Hằng đã chạy khắp Trung Quốc để tìm nó. Chẳng lẽ ở thôn này tủ quần áo bị coi như phế phẩm sao?

Mẹ kiếp, rốt cuộc trong thôn còn bao nhiêu tủ quần áo như vậy nữa?

Tôi quay đầu nhìn Tần Nhất Hằng, hiển nhiên hắn đã biết, chỉ lặng lẽ gật đầu với tôi.

Lão Phùng ngồi xuống ngẩng đầu nói, sếp Giang à, bây giờ chúng tôi cần cậu nói cho chúng tôi biết cậu đã thấy gì?

Tôi không rõ ông ta có từng học tâm lý học hay chưa, nhận ra trước đây ông ta chỉ giả vờ tỏ ra ngây ngốc thì lòng tôi lại vô cùng khó chịu. Nghe lão Phùng hỏi vậy, cảm giác bực bội phai đi ít nhiều. Tôi lại nhìn Tần Nhất Hằng, có lẽ hắn cũng đang chờ tôi kể. Vì vậy tôi bèn châm điếu thuốc, thuật lại tất cả sự tình vừa nãy, cuối cùng vẫn không quên tố cáo hành vi ác độc của Bạch Khai.

Bạch Khai cười nói, Tiểu Khuyết, anh vốn không sao cả, bởi người anh nhìn thấy không phải là tôi, đó chỉ là dáng vẻ của tôi trong lòng anh. Anh có rất nhiều cách để thoát ra, tôi không biết bình thường mình để lại ấn tượng cho anh như thế nào, tóm lại anh thấy tôi đẩy anh ngã xuống, đó chỉ là suy nghĩ của anh thôi. Anh nhìn xem, nước là tôi rót cho anh, quần áo trên đất cũng là do tôi trải cho anh đấy.

Bạch Khai nói gì cũng không lọt tai tôi, trong đầu tôi bây giờ chỉ quanh quẩn mỗi một chuyện.

Hóa ra những gì tôi thấy không phải là sự thật?

Tôi nói, không đúng. Trước đó ba chúng ta ở cạnh nhau, sao chỉ có mình tôi đến được cái chỗ bí ẩn kia, còn hai người lại ở đây chơi với lửa! Vả lại hiện giờ chúng ta đang ở hầm trữ đồ nào thế? Cách căn hầm cũ có xa không? Tôi không tin, tôi phải đi xem mới được.

Bạch Khai ngăn tôi lại, đừng nhúc nhích, nghỉ ngơi đi, vốn chẳng có hầm trữ đồ ăn nào khác cả. Tất cả đều là do anh tưởng tượng ra thôi. Từ đầu đến cuối chúng ta vẫn luôn ở đây, không tin thì anh nhìn đi, cái thang bắc xuống còn đó kìa!

Tôi ngó theo hướng Bạch Khai chỉ, quả nhiên bắt gặp cái thang dẫn xuống hầm.

Đúng lúc ấy Tần Nhất Hằng chợt lên tiếng, Giang Thước, lát nữa tôi sẽ giải thích cho anh. Hiện tại tôi chỉ muốn anh suy nghĩ cẩn thận, xem có bỏ sót chỗ nào hay không?

Tôi rà lại toàn bộ ký ức trong đầu, kỳ thực thời gian nán lại trong đó không lâu lắm, nói chung không thể sót chuyện gì cả. Bỗng tôi nhớ đến tấm danh thiếp kia, bèn hỏi Tần Nhất Hằng, cậu có từng tới đó bao giờ chưa? Ai đã mang danh thiếp đến? Chẳng lẽ cũng là do não tôi hư cấu ra? Mẹ nó, chuyện từ thời xưa lắc rồi, mắc gì tôi lại nhớ tới?

Tần Nhất Hằng khẽ lắc đầu, lão Phùng, ông giải thích cho sếp Giang đi.

Lão Phùng liền quay người ngồi xuống đất, sau đó nói với tôi, sếp Giang à, chúng tôi cũng rất bất đắc dĩ! Người trong thôn đang chết dần rồi, nơi này đã mấy chục năm không có thêm nhân số. Nhà nào cũng tuyệt hậu! Đã không thể sinh đẻ được thì thôi, kể cả những đứa trẻ ra đời cũng lần lượt chết yểu. Hơn nữa thôn chúng tôi chẳng thể dọn đi hết, một khi dọn đi, e rằng đến cả người lớn cũng không sống nổi.

Dường như lão Phùng đang nói thật, nhưng ông ta đã từng lừa tôi một lần, ai biết lần này ổng có tiếp tục giả bộ đáng thương hay không.

Tôi hỏi, ông nói rõ ràng hơn đi. Lý do vì sao? Chỗ này có chất phóng xạ hay bị ô nhiễm?

Lão Phùng lắc đầu rồi chỉ về phía cái tủ sắt.

Mọi chuyện bắt nguồn từ cái tủ này. Khi ấy tôi trạc tuổi ba người, người ta đồn nhà nước định khai thác dầu mỏ ở đây, có thể tuyển công nhân từ trong thôn. Người trẻ các cậu làm sao hiểu được, vào thời đó ở địa phương chúng tôi, có thể trở thành công nhân của đất nước là một chuyện vô cùng đáng tự hào. Tất cả trai tráng trong thôn đồng lứa với tôi đều cực kỳ hào hứng, chẳng ai muốn dành cả đời ở nơi núi rừng này cả, một khi làm công nhân dầu khí, tương lai được đặt chân đến thành phố cũng không còn xa xôi.

Tuy nhiên người trong thôn ngóng đỏ mắt vẫn không thấy tin tức. Nửa năm trôi qua, cuối cùng cũng có vài nghiên cứu viên tới từ thủ đô. Bọn họ dạo một vòng quanh thôn, sau đó ở lại nhà tôi hết nửa tháng. Ba ngày trước khi rời đi, họ bố trí cho trai tráng trong thôn đào căn hầm này, bảo là muốn khảo sát tính chủ động của mọi người. Lúc ấy chẳng ai nghĩ nhiều, đều tăng ca làm thêm giờ, nửa ngày đã đào xong. Nhóm nghiên cứu viên đi kiểm tra rồi nói rằng sẽ về thành phố báo cáo. Thôn dân còn nhiệt tình tiễn họ đến tận cửa thôn, đến giờ ấn tượng vẫn còn khắc sâu trong lòng tôi, trong số các nghiên cứu viên có một người rất ít nói, chưa bao giờ cười. Nhưng vào hôm đó, anh ta bỗng nhiên quay đầu mỉm cười với mọi người, mỗi lần nhớ tới vẫn khiến tôi lạnh cả sống lưng.

Sau đó người trong thôn lại chờ đến dài cổ, nửa tháng sau, rốt cuộc bọn họ cũng trở lại.

Lần này chỉ có ba nghiên cứu viên cùng với một số máy móc được bọc kín bằng vải bố, không ai biết là gì cả. Một người trong thôn tò mò, bèn âm thầm xốc lên mới biết đó là tủ quần áo.

Lão Phùng chỉ đống củi gỗ rồi lại chỉ vào tủ sắt, nói tiếp, ngoài ra còn có cái tủ này và cái bếp lửa kia nữa.

Ba nghiên cứu viên chỉ huy trai tráng trong thôn sắp xếp tủ sắt và bếp lửa, cuối cùng mới nói với trưởng thôn, vì thời gian phê duyệt khá lâu nên sắp tới chưa thể khai thác dầu được, nhưng sẽ có nhiều nghiên cứu viên thường xuyên tới đây để thu thập số liệu. Đến lúc đó chúng tôi phải đưa họ đi xem tủ sắt và tủ gỗ này. Tất cả phải nghe theo sự chỉ huy của họ.

Trưởng thôn không thể nói thêm điều gì, bởi họ bảo danh sách công nhân có hạn, mỏ dầu nằm dưới sự quản lý của quân đội, yêu cầu sự phục tùng cao. Nếu ai không nghe theo mệnh lệnh sẽ loại khỏi danh sách ngay, vì vậy chẳng ai dám trái lời, thậm chí cũng không có gan hỏi thử xem cái tủ sắt dùng để làm gì.

Quả nhiên y lời ba nghiên cứu viên nọ, một tuần sau lại có thêm một người tới. Lúc ấy người kia vô cùng yếu ớt, trên người mang theo cả thương tích. Anh ta gặp trưởng thôn rồi tức khắc xuống hầm ngay, thậm chí còn không cho chúng tôi bôi thuốc. Sau đó anh ta chỉ huy người trong thôn chẻ một cái tủ quần áo ra, dùng gỗ đó để đốt bếp lửa. Cuối cùng anh ta bảo mọi người ra ngoài hết, một mình ở dưới hầm rất lâu.

Sau khi anh ta rời đi, người trong thôn mới vào xem xét, phát hiện không chỉ có củi gỗ, dường như người nọ còn thiêu thứ gì đó trong tủ sắt nữa, nhưng là gì thì không ai biết được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.