Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Quyển 4 - Chương 25: Công dụng của tủ sắt



Tôi nghe Bạch Khai nói mà sững sờ, lát sau mới có thể hỏi lại, mấy người thiêu tôi à!?

Tự nhiên tôi thấy cả người ngứa ngáy khó chịu, bèn cởi áo ra xem. Tất cả những nơi tôi nhìn được đều đen thùi lùi, đó chính là tro bụi trong tủ sắt!

Bạch Khai vỗ vào bụng tôi, để lại một dấu tay lớn. Không ít tro bụi đã dính vào quần áo, dù vậy hành động của y vẫn khiến tro bay lên mù mịt.

Tần Nhất Hằng nói, Giang Thước, chúng tôi không thiêu anh. Chẳng qua chỉ nhốt anh vào trong tủ rồi hun khói một lát. Vạn Cẩm Vinh cũng từng làm như vậy, anh yên tâm, tôi ở bên ngoài đã tính toán kỹ thời gian, anh sẽ không gặp nguy hiểm, sắp tới có lẽ sẽ thấy hơi tức ngực, chịu qua mấy ngày là được.

Tần Nhất Hằng nói nghe khá nhẹ nhàng, tôi lập tức trở nên nóng nảy. Mẹ kiếp, vậy mà bảo không nguy hiểm? Mấy người nghĩ rằng những người chết trong hỏa hoạn là do chết cháy à? Đệch mợ, đó là do chết ngạt đấy!

Dứt lời, tôi bèn hít sâu vài cái, Tần Nhất Hằng không nhắc thì tôi chẳng cảm nhận được, nhưng lần này tôi lập tức thở hổn hển khó nhọc.

Tiểu Khuyết, anh muốn trách hai chúng tôi sao? Anh chỉ ở trong đó có vài giây thôi! Bạch Khai chỉ sang Tần Nhất Hằng, anh mau giải thích cho anh ta đi, đảm bảo làm cho tên nhóc này sợ chết khiếp luôn.

Tần Nhất Hằng ừ một tiếng, ngẫm nghĩ rồi nói, Giang Thước, tủ sắt và cái bếp lò chỉ là những đồ vật bình thường, huyền cơ nằm ở củi gỗ kia kìa. Củi gỗ được bổ ra từ tủ quần áo, lúc thiêu cháy nó có thể sinh ra mối liên hệ với một thế giới khác. Những người đó biết được điều này nên mới cất công chạy tới vùng địa cực để truyền tin tức đến thế giới khác mà chúng ta không thấy được.

Bạch Khai chen lời, vùng địa cực trong huyền học chính là những nơi gần nhất với cực dương của đông tây nam bắc. Dù sao anh cũng không hiểu được, anh chỉ cần biết nó chính là nơi này là đủ rồi. Tần Nhất Hằng, anh tiếp tục đi.

Tần Nhất Hằng khẽ mím môi rồi nói tiếp, còn chuyện bọn họ liên hệ với nơi nào và người nào thì trước mắt tôi cũng chưa rõ. Tôi chỉ có thể nói với anh những suy đoán của mình, khả năng cao đó chính là nơi Âm Hà tồn tại. Tôi chưa từng nghĩ đến phương pháp này, nếu không phải vì Vạn Cẩm Vinh lưu lại dấu vết, e rằng đến bây giờ chúng ta vẫn còn đang quanh quẩn trước chân tướng.

Tôi lên tiếng, được rồi, tôi có thể hiểu được những gì hai người nói. Tuy nhiên bọn họ tới đây là để trao đổi tin tức, đáng lẽ phải thiêu những thứ có thể ghi chép thông tin mới đúng. Cho dù không phải quyển vở thì cũng nên là tờ giấy chứ? Tôi tận mắt chứng kiến mọi thứ bên trong rồi, không hề có bất cứ ghi chép nào cả!

Có lẽ tin tức họ muốn truyền đạt không thể ghi lại bằng chữ viết được. Tần Nhất Hằng dùng tay gõ lên tủ sắt vài cái. Trước khi anh vào đó, tôi cũng có suy nghĩ giống anh, có thể bên trong sẽ có khá nhiều ghi chép, nhưng sau khi nghe anh miêu tả, tôi mới vỡ lẽ, thật sự không thể dùng chữ viết được, mỗi một đồ vật bên trong ngăn tủ đều chứa đựng quá nhiều tin tức, thậm chí vượt xa cả phạm vi của ngôn từ.

Tôi sửng sốt, cậu đừng bảo rằng mấy thứ đó đều là USB nhé! Chẳng lẽ tôi đang giao tiếp bằng công nghệ cao với người ngoài hành tinh à?

Tần Nhất Hằng cười đáp, đó là những vật tùy thân của người ta, đối với một thế giới khác, để hiểu biết về một người thì không cần phải miêu tả nhiều, chỉ cần có được đồ tùy thân là đủ rồi.

Tần Nhất Hằng quay lại nhìn thẳng vào mắt tôi, tất cả những người mà họ nghi ngờ có liên quan đến chuyện này, họ sẽ lén trộm đi những vật tùy thân của người đó. Có thể là tiền, có thể là quần áo hoặc tóc, như nhau cả. Danh thiếp của anh ở trong đó cũng như vậy, lần đầu tiên chúng ta đến tập đoàn Hoành Đạt đã bị người ta nghi ngờ rồi.

Tôi chửi thầm, mẹ kiếp! Nghe còn trâu bò hơn cả máy tính, thiêu cái gì cũng biết? Nhưng đến đây thì tôi đã minh bạch, thảo nào bên trong tủ sắt hỗn loạn như một đống rác. Bất chợt tôi nhận ra một vấn đề, trong đó có một gian phòng có cả chăn đệm. Không lẽ chăn đệm cũng bị thiêu vào đó? Nhưng vì sao nó không nằm trong tủ sắt? Là vì quá lớn nên không bỏ vừa ư?

Tôi vội nhắc nhở Tần Nhất Hằng, một căn phòng trong đó có chăn đệm, ngoài ra còn có điện thoại và hộp cơm nữa. Tôi quên nói mất!

Tần Nhất Hằng khẽ cảm thán rồi lâm vào trầm tư, đoạn hắn lẩm bẩm, xem ra những lời lão Phùng nói đều là sự thật.

Sau đó hắn ngẩng đầu nói với tôi, nếu vậy thì mọi chuyện đã rõ. Lão Phùng ban nãy đã từng kể, có một lần nhóm nghiên cứu viên mang theo một người che mặt xuống hầm. Sau khi họ rời đi thì không thấy người đó nữa, chỉ e người đó chưa từng đi ra.

Bạch Khai tròn mắt như vừa bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng tôi cũng đã có câu trả lời, chẳng qua tôi vẫn không thể xác định được đáp án này có đúng hay không. Tôi thử thăm dò, ý của cậu là trước đó họ chỉ thiêu đồ vật, còn lần này họ thiêu cả một người sống?

Tần Nhất Hằng khẽ gật đầu, tôi lập tức cảm giác được giọt mồ hôi trên trán lặng lẽ chảy xuống cằm. Chăn đệm vẫn được trải trên giường, chứng tỏ căn nhà ấy vẫn có người sống? Người bị thiêu vẫn luôn sinh sống ở đó sao?!

Mẹ nó, làm sao có thể thiêu đốt một người sạch sẽ như vậy?

Tuy bếp lò này lớn, nhưng ắt hẳn nhiệt độ của nó không đủ để thiêu được cả xương cốt.

Đương nhiên không cần phải thiêu sạch, những người đó hoàn toàn có thể mang phần còn lại ra ngoài. Tần Nhất Hằng nói tiếp, anh không chú ý đến chi tiết mà lão Phùng kể sao? Sau khi người này bị thiêu mới bắt đầu có người tự chôn sống trong rừng. Giữa hai việc này chắc chắn có quan hệ.

Tôi gật đầu, mẹ nó, chuyến đi lần này đúng là không uổng công, sắp viết thành chuyện "Nghìn lẻ một đêm" được rồi.

Nhưng người nọ bị thiêu vào đó để làm gì? Trước kia không phải đã trao đổi được tin tức rồi sao? Chẳng lẽ trong đó bận quá, một người làm không xuể nên mới cần tuyển thêm nhân sự? Lương tháng thì không có, một đi không trở về. Đệch mợ, có thằng nào ngu như vậy hả?

Đây cũng là một điểm đáng ngờ. Tần Nhất Hằng gọi Bạch Khai sang một bên, hai người thì thầm gì đó giống như đang phân tích. Một lát sau, hắn mới quay lại nói, tôi cảm thấy khả năng lớn nhất chính là người trước đó ở bên trong trợ giúp bọn họ không có cách nào để làm tiếp. Đương nhiên không phải do người này chết hay bị bệnh, vì vậy khả năng cao là hắn đã biến mất. Bọn họ không còn cách nào khác mới phải bổ sung thêm người, nhưng người được bổ sung không giỏi bằng, cho nên họ cần dùng phương pháp tự chôn sống mình để duy trì cục diện ấy.

Tôi nghe mà đầu óc choáng váng, song ngẫm lại thì cũng không khó lý giải lắm. Nói một cách đơn giản, trước đó ở bên trong là một nhân viên lương cao có thực lực, nhưng người ta đã nghỉ việc. Công ty đành tuyển nhân viên mới vào, tuy nhiên người mới không có năng lực, công việc thì bù đầu, yêu cầu thì quá cao. Công ty chỉ có thể dùng cách khác để đáp ứng hắn, vì vậy mới có người tự sát. Mẹ kiếp, nếu tôi giải thích đúng thì nhân viên này quá đỉnh, nhẹ nhàng bức tử đồng nghiệp.

Tần Nhất Hằng đợi tôi trong chốc lát, cũng coi như quan tâm đến chỉ số IQ của tôi. Thấy tôi suy nghĩ xong xuôi, hắn mới nói, bây giờ chỉ sợ phần lớn thông tin có ích trong đó đã bị Vạn Cẩm Vinh lấy đi, trước mắt chúng ta chỉ có thể đi đường vòng. Bên trong có danh thiếp lúc trước anh đưa cho tập đoàn Hoành Đạt, xem ra chúng ta phải chuyển hướng giải quyết khối xương cứng này đã. Giang Thước, anh không cần đi, tôi đã thương lượng với Bạch Khai, chỉ cần hai người chúng tôi là đủ rồi. Lần này phải đối phó với tập đoàn Hoành Đạt, ma quỷ không thành vấn đề, nhưng một tập đoàn khổng lồ như vậy chắc chắn người sống sẽ nhiều hơn cả ma quỷ, thứ chúng ta phải đối mặt có thể còn phức tạp hơn cả tưởng tượng. Anh nghe tôi, đừng nhúng tay vào vũng nước đục này.

Trong lúc Tần Nhất Hằng nói, Bạch Khai ở bên cạnh gật đầu lia lịa. Xem ra hai người họ đã quyết định xong.

Tôi đáp, cậu nói không liên quan là không liên quan hả! Còn nhiều chuyện cậu chưa giải thích cho tôi đấy! Cậu muốn đi cũng được! Nhưng trước tiên phải nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện cho tôi biết, sau đó cậu thích đi đâu thì đi.

Tần Nhất Hằng không trả lời mà chỉ nhìn tôi, im lặng như một pho tượng.

Bạch Khai thấy tôi nổi giận bèn lên tiếng hòa giải. Tiểu Khuyết, anh đừng nóng vội. Anh hãy tin chúng tôi, anh muốn nhúng tay vào vũng nước đục này là quyền tự do của anh, hai chúng tôi cũng không thể nào ngăn cản được. Tuy nhiên nếu anh còn coi chúng tôi là bằng hữu thì hãy nghe lời đi, có một số chuyện không nên biết sẽ tốt hơn. Tần Nhất Hằng cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi. Vả lại hai chúng tôi đi sẽ an toàn hơn, có thêm một kẻ ăn hại như anh để làm gì? Cứ ở nhà nghỉ ngơi chờ chúng tôi chiến thắng trở về, chúng tôi chỉ điều tra chút thôi.

Tôi càng khó chịu khi nghe Bạch Khai nói. Chuyện này tôi đã quyết, chắc chắn sẽ không bao giờ lùi bước.

Hai người họ thấy tôi không mảy may dao động, bèn không khuyên nhủ nữa, chỉ nói rằng nên ra khỏi hầm trước, sau đó tính tiếp.

Tôi bám theo hai người họ không rời nửa bước, nhưng lại nghĩ ở nơi núi sâu rừng già thế này cũng chẳng có chỗ nào để chạy, hẳn sẽ không đến mức bị bỏ rơi.

Chúng tôi nghỉ lại nhà lão Phùng thêm một ngày rưỡi rồi mới quay về. Trong thôn để lại một cục diện vô cùng rối rắm, dù suy cho cùng vẫn không liên quan nhiều đến tôi, nhưng tôi thật sự cũng có một chân trong đó. Trước khi rời đi, tôi làm một ly rượu nhỏ với lão Phùng xem như lời từ biệt, sau cùng mới leo lên xe lừa giao hàng cho siêu thị nhỏ trong thôn.

Trước đây tôi không nghĩ nhiều, đến lúc ra ngoài mới biết xe lừa giao hàng chưa từng đi vào thôn, cách cửa thôn 1 km đã bắt đầu dỡ hàng hóa xuống rồi. Trên đường đi tôi có hỏi ông chủ, ông ta bảo bao nhiêu chuyện kỳ quái trong thôn đã truyền khắp làng trên xóm dưới, chẳng một ai dám vào thôn cả. Dù sao hàng hóa cũng không nhiều lắm, tiền hàng mỗi năm thanh toán một lần, mỗi lần ông ta đi lấy tiền là một lần kinh hồn bạt vía, cầm tiền xong cũng không dám nán lại lâu, vội vàng chất hết đặc sản trong thôn rồi lập tức trèo lên xe lừa.

Tôi ngồi trên xe lừa ngoái nhìn thôn xóm dần hút mắt, ai có thể ngờ được nơi này cất giấu nhiều bí mật như vậy? Quay đầu lại, trên nền tuyết trước mặt chỉ có con đường hẹp dài bị xe lừa giẫm lên. Rốt cuộc điều gì đang chờ tôi ở phía trước?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.