Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Quyển 4 - Chương 28: Đối diện



Không thể để tình hình bất ổn này tiếp tục kéo dài, đã vậy diện tích cửa kính cũng chỉ chừng đó, nếu treo thêm gương nữa e là không còn chỗ.

Tình thế giằng co đã đến nông nỗi này, chẳng biết bên công ty đối diện như thế nào, bên này thì không thể hạ mình xuống để nói chuyện được. Mấy ông lãnh đạo, đặc biệt là người ở trong doanh nghiệp nhà nước lâu năm, lại càng coi trọng sĩ diện hơn.

Đương lúc mọi người không biết phải làm sao, đột nhiên một nhân viên trong công ty trở bệnh nặng, đến bệnh viện cũng không tìm được nguyên nhân. Mọi người bắt đầu cảm thấy sợ hãi, ai ngờ được chiếc gương lại mang theo sát khí kinh khủng như vậy. Suy cho cùng sĩ diện cũng không quan trọng bằng tính mạng, dưới ánh nhìn lo lắng của nhân viên, lần này lãnh đạo đành phải đích thân đi thương lượng với bên kia.

Tuy nhiên mọi chuyện lại không hề đơn giản. Sau khi lãnh đạo qua bên kia mới phát hiện công ty đối diện đã dọn khỏi chỗ đó rồi, được biết trước kia công ty nọ làm tiếp thị qua điện thoại, nói trắng ra là công ty lừa đảo. Hình như bọn họ nghe ngóng được tiếng gió, trước khi cảnh sát tới điều tra đã vội vã dọn đồ chạy lấy người. Tiền thuê văn phòng được thanh toán trước một năm, chưa tới hạn nên cũng chẳng ai quan tâm đến công ty này.

Vị lãnh đạo định bảo ban quản lý cao ốc mở cửa văn phòng, sau đó gỡ hết gương xuống là xong, nhưng chưa gì đã nhận được một cuộc điện thoại gấp của nhân viên. Họ nói rằng sáng nay có một người vẫn đi làm bình thường, giữa trưa còn ăn cơm cùng đồng nghiệp, đến chiều thì phát hiện người đó đã chết trong phòng vệ sinh. Không rõ chết vì bạo bệnh hay bị kẻ khác hạ độc.

Sợ cái gì thì đến cái đó, người nằm trong bệnh viện vẫn còn sống khỏe, đằng này nhân viên ở công ty thì chết bất thình lình. Lãnh đạo vội vàng quay về xử lý, nhưng xử lý thế nào thì không rõ lắm. Những công nhân này cũng chỉ nghe bảo vệ ở đây kể lại, bảo vệ không biết thì họ làm sao biết được. Cuối cùng, sau khi giải quyết xong cái chết của nhân viên kia, cả công ty liền dọn đi nơi khác. Lúc đám công nhân mới tới, những chiếc gương vẫn còn treo đầy trên cửa kính, họ đành phải gỡ hết xuống.

Tôi sắp xếp lại trình tự câu chuyện ở trong đầu. Những gì đám công nhân nói đều giống hệt nhau, vả lại họ cũng chẳng có lý do nào để gạt tôi, lời họ nói có thể tin được, nhưng rốt cuộc nguyên nhân sâu xa của chuyện này là gì? Hiện tại đã không thể nhìn thấy những cái gương treo ở đối diện nữa, cảnh tượng khi ấy chỉ có thể tái hiện lại trong đầu.

Trước đây văn phòng này từng xảy ra chuyện, sau đó nó bị ảnh hưởng như thế nào, cuối cùng được giải quyết ra sao? Đoạn giữa bị thiếu một phần rất quan trọng, mặc dù đã có người chết, nhưng sau này trong văn phòng còn xuất hiện chuyện kỳ quái nào hay không thì chẳng ai biết được, bởi vì khi đó không còn ai ở đây nữa.

Tôi lại hỏi thăm một công nhân khác, hóa ra bọn họ chỉ làm việc vào ban ngày. Các công ty ở tòa cao ốc này vẫn mở cửa như bình thường, bọn họ không dám làm ồn, công việc chủ yếu chỉ là lắp đặt những vật dụng mới và lót lại sàn nhà. Ngoài ra họ chưa từng gặp chuyện lạ nào cả, đây cũng là nguyên nhân khiến họ kể lại sự tình một cách thoải mái như vậy.

Tôi nhìn đồng hồ, còn lâu trời mới tối. Không còn cách nào khác, những việc liên quan đến âm khí phải để ban đêm mới biết được.

Tôi tỏ thái độ với gã Quảng Đông, bảo rằng sau khi trời tối sẽ đến đây xem thử, đến lúc đó mọi chuyện ắt sáng tỏ.

Tôi thuật lại nguyên văn của Tần Nhất Hằng, cố ra vẻ thần bí hơn một chút. Gã Quảng Đông gật đầu lia lịa, đoạn muốn mời tôi dùng bữa. Đương nhiên ở những khu kinh doanh thế này không thiếu các nhà hàng xa hoa sang trọng. Khẩu vị của tôi không tốt kể từ sau chuyến đi Mạc Hà vừa rồi, vậy nên lần này tôi bèn chấp nhận lời mời của gã ta.

Trong lúc dùng bữa, tôi do dự chẳng biết có nên gọi cho Bạch Khai hay không. Về phần Tần Nhất Hằng, dọc đường tôi chưa từng thấy hắn lấy điện thoại ra. Song tôi lại không rõ tình hình bên kia, sợ rằng gọi đến sẽ làm hỏng việc, thế là lại thôi.

Tiện thể tôi kể về mấy trải nghiệm trước kia của mình, gã Quảng Đông nghe tôi nói mà phục sát đất.

Lúc quay lại tòa nhà, nhóm công nhân đã tan ca hết. Trong văn phòng ngổn ngang đồ nghề và bàn làm việc còn đang lắp dở. Tôi tiện tay kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống, lòng thầm tính toán lát nữa phải diễn kịch như thế nào. Gã Quảng Đông thấy tôi lâm vào trầm tư, bèn cung kính đứng chờ bên cạnh.

Tôi vận hết công suất não, nhớ lại trước đây Tần Nhất Hằng đã nhiều lần nói về gương. Thậm chí lúc còn chân ướt chân ráo vào nghề, tôi từng dùng gương để xử lý mấy thứ dơ bẩn. Thứ nhất, nó có thể trừ tà. Thứ hai, nó có thể phản lại sát khí. Nghĩ vậy, tôi bỗng giật mình, phần lớn mọi người đều biết rõ về hai công dụng này của gương. Lẽ nào văn phòng đối diện đã phát hiện ra điều gì đó nên mới treo gương lên, muốn xua sát khí về lại bên này? Bằng không, chẳng ai đột nhiên treo một cái gương như vậy cả?

Tôi lại liếc nhìn về phía văn phòng đối diện đen như mực, màn đêm vừa buông xuống, mọi thứ đều chìm vào bóng tối.

Tôi nghĩ mình cần phải qua đó xem thử. Đam Mỹ Hài

Tôi bảo gã Quảng Đông chờ ở đây, còn mình đi xuống lầu rồi qua bên văn phòng đối diện.

Sự tình đã qua từ lâu nhưng văn phòng ấy vẫn trống không. Tôi nhòm vào trong qua lớp cửa kính, dù chưa đến mức bừa bộn nhưng cũng chẳng sạch sẽ là bao. Trên sàn nhà la liệt vài chiếc ghế dựa, tôi thử kéo tay nắm cửa, phát hiện nó đã được khóa lại cẩn thận. Bản thân tôi không có kỹ năng phá khóa cạy cửa, quay đầu lại còn bắt gặp một cái camera đang hướng thẳng về mình, thế là tôi đành bó tay.

Do dự một hồi, tôi bèn xuống lầu tìm ban quản lý tòa cao ốc. May mà hiện tại không quá trễ, nhân viên quản lý vẫn chưa tan ca, lúc tôi đến tìm thì gã đang xem phim Mỹ trên máy tính bảng.

Tôi không nói thẳng mục đích đến đây của mình mà chỉ viện ra một cái cớ, nói rằng tôi đang xem phong thủy cho văn phòng đối diện, hy vọng có thể vào văn phòng ở đây để có góc nhìn tổng thể hơn.

Nhân viên quản lý tỏ ra mất kiên nhẫn, không định mở cửa cho tôi. Tôi đành mời gã một điếu thuốc và nịnh nọt vài câu, thậm chí còn nhét 300 đồng vào dưới máy tính bảng của gã. Nhân viên quản lý thấy tiền là sáng mắt, lúc này mới mỉm cười hòa nhã cầm lấy chìa khóa đi lên lầu với tôi.

Tôi đi sau lưng gã, bỗng nhiên rất muốn đạp gã một cú.

Tuy nhiên chính sự quan trọng hơn, tôi chỉ đành siết chặt nắm tay, cố gắng đè nén lửa giận.

Vào văn phòng mới biết sàn nhà đã đóng một lớp bụi dày, mỗi bước đi sẽ in lại dấu chân trên đó.

Nhân viên quản lý nhìn quanh một vòng, xác nhận không còn đồ đạc nào có giá trị để ăn trộm được, thấy phong cách ăn mặc của tôi cũng đường hoàng tử tế, bèn dặn dò tôi sau khi ra khỏi đây nhớ khóa cửa cẩn thận, xong xuôi gã mới yên tâm xuống lầu.

Tôi quan sát xung quanh, văn phòng này không rộng rãi như bên kia, thậm chí còn cũ nát hơn vài phần. Nhìn cách bài trí cũng có thể đoán được trước kia chỗ này chuyên tiếp thị qua điện thoại. Tôi phát hiện một gian phòng nhỏ tách ra khỏi văn phòng, có lẽ đó chính là văn phòng làm việc của lãnh đạo. Nghĩ vậy, tôi bèn đẩy cửa đi vào xem.

Đồ đạc trong phòng đã bị dọn sạch, cả bàn làm việc cũng không còn. Thấy chẳng có gì đặc biệt, tôi lại ra ngoài quan sát tiếp.

Nhìn ra cửa sổ có thể thấy được văn phòng bên kia. Ở phía đối diện, gã Quảng Đông đang bật một ngọn đèn nhỏ, ánh đèn mông lung mờ ảo như hắt lại từ cõi xa xăm, chỉ lờ mờ trông được dáng vẻ gã Quảng Đông và một số người khác.

Tôi đoán có thể gã quá sốt ruột chờ tôi quay về hoặc bỗng dưng phát hiện có vấn đề ở khâu trang hoàng lại văn phòng, vì vậy mới gọi thêm vài công nhân đến. Hình như họ đang nói chuyện với nhau, thậm chí càng lúc càng có thêm nhiều người, đến nỗi tôi không thể phân biệt được ai với ai nữa.

Chẳng lẽ suy đoán của tôi sai rồi? Ông chủ của công ty marketing qua điện thoại cũng có thể là một người rất mê tín. Tôi biết nhiều gia đình có thói quen treo gương mặc cho bên ngoài có sát khí hay không. Chưa biết chừng ông chủ ở đây cũng chỉ treo gương theo thói quen mà thôi?

Tôi lại dõi mắt về phía đối diện, bỗng nhiên giật nảy mình vì phát hiện ra một việc rất kỳ lạ.

Bấy giờ gã Quảng Đông đã đến bên cửa sổ, dường như đang huơ tay ra hiệu cho tôi. Tôi thấy gã còn cố gắng muốn nói điều gì đó, tiếc rằng tôi không thấy rõ khẩu hình miệng của gã.

Đúng lúc ấy, tôi chợt nhận ra một chuyện. Mẹ kiếp, có thể trước kia người ở văn phòng bên này cũng từng thấy cảnh tượng giống tôi bây giờ. Tôi lập tức gọi cho số điện thoại ghi trên danh thiếp của gã Quảng Đông, đầu kia vừa bắt máy, tôi liền hỏi gã ngay, bên bác có mấy người?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.