Chiếc xe chạy lòng vòng quanh thành phố, may mà tay lái của tài xế khá điêu luyện, chúng tôi cố ý tránh những tuyến đường chính nên không bị kẹt xe.
Những kẻ làm việc trong nghề này ít nhiều cũng có chỗ kỳ quái. Tôi đã quá quen với Tần Nhất Hằng và Bạch Khai nên chẳng cảm thấy họ bất thường, nhưng mấy người kia thì tôi chưa từng gặp gỡ, bây giờ cẩn thận quan sát mới thấy ai nấy đều vô cùng quái đản.
Trước tiên là thanh niên mặc áo gió bên cạnh tôi, tôi vô tình nhìn thoáng qua phía trong chiếc áo của cậu ta, rất nhiều túi nhỏ được may trong đó, hình như mỗi túi đều có đựng đồ, đảm bảo lúc bước đi sẽ cấn vào người. Nếu là người bình thường, ắt sẽ mua một cái túi to để chứa đồ cho khỏe. Còn gã Quảng Đông kia, tôi cũng mới phát hiện bên trong áo khoác của gã là một chiếc gile bằng tơ vàng cực kỳ quý giá. Tuy trên đời này không thiếu người giàu, nhưng tôi chưa từng thấy ai tùy hứng như vậy.
Tôi không rõ sự kỳ quái của họ đến từ đâu, trước đây tôi cứ đinh ninh rằng loại người như họ cố ý ra vẻ thần bí để khiến người ta cảm thấy kính nể, nói toẹt ra là để tiện bề lừa đảo. Sau này mất nhiều năm lăn lộn trong nghề, tôi mới biết kỳ thật đó cũng chỉ là thủ đoạn để bảo đảm tính mạng.
Có lẽ đây chính là tinh túy của huyền học, kể cả cao thủ như Tần Nhất Hằng cũng chưa chắc có thể giải thích được hết nguyên nhân trong đó, nhiều khi chỉ biết dựa theo phương thức mà tổ tiên truyền lại. Vậy nên tôi cho rằng huyền học được đánh đổi bằng sinh mệnh và máu tươi của các bậc tiền nhân. Cũng giống như Thần Nông nếm bách thảo vậy, anh biết được thảo dược này có thể trị bệnh gì, nhưng vì sao nó có thể trị được bệnh đó thì chẳng ai giải thích nổi. Trừ tà bắt quỷ, tránh hung chiêu cát cũng tương tự như thế.
(*) Thần Nông nếm bách thảo: Thần Nông là một trong Tam Hoàng thời thượng cổ, được mệnh danh là vị thần nông nghiệp và là ông tổ của nghề y dược. Truyền thuyết kể rằng vào thời viễn cổ, con người chưa biết chữa bệnh, Thần Nông đã nếm thảo dược rồi ghi chép lại dược tính của từng loại. Cuối cùng ông đã tổng kết rất nhiều kinh nghiệm dùng thuốc, thuốc nào có thể trị bệnh gì, tìm ra được 365 loại dược liệu có thể chữa bệnh.Sở dĩ tôi bỗng nhiên trở nên triết lý như vậy, nguyên nhân chủ yếu cũng chỉ vì đang đói bụng.
Chiếc xe chạy mãi mà chưa dừng lại, hình như mọi người không hề có ý định ăn tối.
Tôi nhịn không nổi bèn hỏi gã Quảng Đông, chẳng lẽ chúng ta cứ chạy xe đến khuya luôn à? Có phải nên làm tốt giai đoạn chuẩn bị trước không?
Gã Quảng Đông đáp, chúng ta phải xua hết mùi vị trên người cậu, nếu không bên phía ngài Tần Nhất Hằng sẽ rất dễ bị lộ tẩy.
Tôi nghe vậy đành ôm bụng ngồi yên, trước mắt chỉ có thể hi sinh dạ dày, lấy đại cục làm trọng.
Chiếc xe lao vút qua từng quán ăn, trong lòng tôi thầm cầu mong thời gian trôi nhanh lên một chút.
Tôi cảm giác như nửa thế kỷ đã trôi qua, vậy mà nhìn đồng hồ mới chỉ mất một tiếng. Lúc này cơn buồn ngủ ập đến, tôi gà gật vài cái. Đợi khi Bạch Khai đánh thức, đồng hồ đã điểm hơn mười giờ tối.
Xe đã ngừng lại. Qua cửa kính, tôi thấy một tòa nhà bốn tầng, lớp tường bao ngoài cũ nát, kiến trúc như được xây dựng từ thế kỷ trước.
Ban nãy vừa đánh một giấc nên bây giờ tôi không rõ mình đang ở đâu. Khung cảnh xung quanh hoang vu vắng vẻ, không có lấy một phương tiện ngang qua. Dõi mắt ra xa bắt gặp bóng dáng của vài tòa nhà lớn, tôi đoán mình vẫn chưa rời khỏi thành phố Thiên Tân.
Gã Quảng Đông mở cửa xe cho tôi, trong tay cầm một chùm chìa khóa.
Tôi ngẩng đầu quan sát tòa nhà tối đen như mực, âm trầm tử khí. Nếu đây là một công ty thì chắc chắn phải có bảo vệ trực đêm chứ? Lẽ nào họ không sợ ăn trộm sao?
Tôi cẩn thận để ý, thậm chí nơi đây còn chẳng có camera, càng nhìn càng giống nhà ma.
Tôi hỏi, chúng ta đi vào kiểu gì? Chìa khóa trong tay ông dùng để mở cửa à?
Gã Quảng Đông cười mỉm rồi khẽ gật đầu, người làm ăn mà, chuyện gì có thể giải quyết bằng tiền thì không cần phải dùng sức. Chùm chìa khóa này cũng khá đáng giá.
Vừa nói, Gã Quảng Đông vừa đi lên cầu thang, sau đó ngồi xổm xuống tìm chìa khóa mở cửa. Xong xuôi, gã đẩy cửa ra làm động tác xin mời. Cả đám chúng tôi bèn lần lượt bước vào.
Bên ngoài trông đã tối đen, không ngờ vào trong còn tối hơn. May mà nhân số chúng tôi nhiều, thanh niên mặc áo gió bật đèn pin lên, ánh sáng rọi qua bức tường trắng loang lổ. Dường như độ ẩm bên trong tòa nhà khá cao, lớp sơn trên tường tróc ra từng mảng lớn càng khiến tổng thể nơi đây thêm hoang tàn.
Tôi hỏi, bây giờ phải làm gì? Chúng ta chia nhau ra hành động hay sao?
Không cần chia ra, chỉ có một cái cầu thang này thôi. Bạch Khai nhìn xung quanh, mẹ kiếp, mặc ít đồ quá, sao ở đây lạnh thế?
Tôi cũng chợt cảm thấy nhiệt độ trong tòa nhà thấp hơn bên ngoài rất nhiều, bèn đưa tay nắm chặt cổ áo lại.
Đi thôi, chúng ta dò đường trước đã. Thanh niên mặc áo gió cầm đèn pin chiếu về phía hành lang, tôi bám theo sau cậu ta. Tuy tầng một trông có vẻ cũ kỹ nhưng bố cục vẫn được thiết kế theo kiểu tòa nhà văn phòng. Dọc hành lang chia ra thành nhiều văn phòng nhỏ, trước cửa cũng treo bảng tên, chẳng hạn như bộ phận nhân sự,... Tiếc rằng phòng nào cũng bị khóa cứng, chìa khóa của gã Quảng Đông không bao gồm mấy gian phòng này, chúng tôi cũng chẳng dám táy máy nữa, đành cùng nhau đi lên tầng hai.
Ban đầu ai nấy vẫn còn lộ vẻ căng thẳng, đến khi lên được tầng hai, cơ thể đã dần quen với nhiệt độ thấp ở đây, tâm trạng cũng thả lỏng hơn.
Chúng tôi bàn bạc với nhau, nếu đã cầm đèn pin thì cũng đâu lén lút cho lắm, chi bằng cứ thoải mái bật đèn luôn, cũng tiện hơn cho việc thăm dò. Vì vậy Bạch Khai vươn tay bật công tắc đèn hành lang ở tầng hai, khung cảnh trước mắt khiến tất cả mọi người đều giật mình.
Đập vào mắt tôi là một phòng nghỉ với vách ngăn bằng kính pha lê tạo thành kết cấu nửa kín. Bên trong là vài chiếc ghế sô pha và bàn trà, trông khá sạch sẽ, đối lập hẳn với sự bề bộn ngoài hành lang.
Đương nhiên đây chưa phải là thứ khiến chúng tôi bất ngờ, mà vấn đề là trên bàn đặt bốn cái cốc giấy rất đáng chú ý.
Chết tiệt, thì ra họ đã biết bốn người chúng ta sẽ tới đây ư? Bạch Khai khẽ nói, đã cất công pha loại trà hảo hạng rồi, sao lại không để thêm bao thuốc lá?
Tôi lại càng căng thẳng hơn, đúng vậy, nếu trước đó ở đây có người ngồi uống nước, sau đó nghe thấy động tĩnh nên mới trốn đi hoặc báo cảnh sát, khả năng này cũng cao lắm. Nhưng vì sao lại trùng hợp đến mức có bốn cái cốc giấy? Hay thật sự giống như Bạch Khai nói, chúng tôi đã sập bẫy rồi?
Tôi thấy Bạch Khai bước đến gần, vội vàng nhắc y đừng manh động. Tuy tôi không hiểu huyền học, nhưng bẫy rập thì ai cũng thấy được. Chưa biết chừng cốc nước kia có độc.
Bạch Khai phẩy tay, không phải nước, đây là rượu trắng! Xem ra là rượu tiễn biệt, hình như muốn tiễn chúng ta xuống suối vàng đấy!
Gã Quảng Đông lập tức hỏi thanh niên áo gió, chuyên môn của cậu có liên quan đến cái này không?
Thanh niên mặc áo gió lắc đầu đáp, nhưng tôi có thể thử xem. Dứt lời, cậu ta lấy từ chiếc túi trong áo gió ra một cái còi nhỏ, sau đó nhúng nó vào rượu trắng rồi ngậm còi vào miệng.
Tôi lấy làm lạ, thứ đồ kia có thể thử độc sao? Đột nhiên, thanh niên mặc áo gió ngả người ra sô pha như bị ngất xỉu.
Tôi dợm bước đến, gã Quảng Đông bèn ngăn tôi lại, đây chỉ là cách làm của hoàn nguyện sư bọn họ thôi, đừng lo lắng. Cậu ta đang ngủ, lát nữa tiếng còi vang lên là tỉnh lại liền.
Tôi đành kiên nhẫn nhìn chằm chằm vào thanh niên mặc áo gió. Phải thừa nhận công phu này đỉnh thật, chỉ mất một giây là ngủ liền! Nhưng nghĩ kỹ cũng thấy lạ, mẹ kiếp, cái còi đang nằm trong miệng cậu ta, lát nữa còi vang lên kiểu gì? Lẽ nào gã Quảng Đông sẽ huýt sáo gọi dậy? Ôi đệch, thế thì có khác nào gọi chó đâu?.
Đam Mỹ HàiTôi thả trí tưởng tượng bay cao bay xa, về phần thanh niên mặc áo gió thì vẫn đang nằm ngủ rất ngon lành.
Khoảng chừng hút xong hai điếu thuốc, cậu ta mới mơ màng ngồi dậy vỗ mặt mình mấy cái. Bạch Khai vội đỡ thanh niên áo gió rồi hỏi, thế nào? Mơ thấy gì?
Cậu ta lắc đầu, rất mơ hồ, chỉ nhìn thấy một bãi biển, có khá nhiều con cua đang chạy trốn. Ngoài ra không còn gì nữa.
Tôi nghe hai người kia nói chuyện với nhau, đoán rằng huyền cơ nằm ở trong mộng. Con cua và bãi biển ư? Chẳng lẽ muốn nhắc nhở chúng tôi rằng con cua làm đồ nhắm rượu rất ngon? Tôi khẽ lắc đầu xua đi ý nghĩ này, có lẽ là bởi bụng tôi đang kêu ùng ục vì đói.
Gã Quảng Đông vẫn bình tĩnh như cũ, dùng mũi ngửi hương rượu rồi nói, chúng ta không thể trì hoãn nữa, hôm nay đến đây để thăm dò, trước mười hai giờ phải xong việc. Các vị đều là cao thủ, chỉ cần để mắt lẫn nhau thì sẽ không có vấn đề gì, phía trên vẫn còn hai tầng nữa, chúng ta phải nhanh lên thôi.
Gã Quảng Đông nói rồi nhận lấy đèn pin từ tay thanh niên mặc áo gió, dẫn đầu bước qua hành lang tầng hai. Bố cục tầng này giống hệt tầng dưới, chẳng qua trên bức tường ngoài hành lang dán rất nhiều tin tức về nhà ở, tôi nhìn sơ qua, đủ loại thông tin từ trời nam biển bắc. Điều này không hợp lắm với một công ty môi giới, bởi thông thường mỗi công ty môi giới chỉ phụ trách một địa phương để tiện dẫn khách hàng đi xem nhà, đồng thời cũng nhằm tập trung vào một khu vực nhất định. Huống gì nơi này còn là trụ sở chính, không phải chi nhánh tiếp xúc trực tiếp với khách hàng, hoàn toàn không cần phải dán thông tin về nhà đất ở đây.
Tôi cẩn thận phân tích lại, sau đó mới hiểu ra, chắc hẳn đây đều là nhà ma. Trong số thông tin về những ngôi nhà đó, có vài cái tôi đã từng thấy rồi, chẳng qua vì nhiều lý do nên tôi không mua lại. Xem ra công ty này đã mở rộng kinh doanh ở đây, khiến cho cạnh tranh trong ngành của chúng tôi càng thêm khốc liệt.
Dạo một vòng quanh tầng hai không có thu hoạch gì. Tôi nghĩ cho dù đi lên tầng trên cũng chỉ là mấy văn phòng giám đốc và chủ tịch mà thôi, sẽ chẳng phát hiện điều gì mới mẻ cả.
Quả nhiên phòng đầu tiên trên tầng ba là phòng tài vụ, bên cạnh là các văn phòng giám đốc. Nằm cuối tầng ba là văn phòng tổng giám đốc, cánh cửa không giống với các văn phòng khác, tôi nhón chân muốn nhìn qua kẽ hở nhưng nhận lại chỉ toàn là tro bụi.
Cuối cùng cũng đến được tầng cao nhất, nghĩ đến chuyện sắp được lấp đầy cái bụng đói, tâm trạng tôi trở nên hào hứng hơn hẳn.
Bốn chúng tôi rẽ vào cầu thang, nhưng chưa đặt chân lên tầng bốn thì chợt khựng lại, bởi vì cửa cầu thang tầng bốn đã bị người ta hàn các ống thép thành một hàng rào, một đoạn xích sắt thô to bằng cổ tay thòng xuống đất, phía trên còn buộc một dải lụa đỏ và một ổ khóa còn lớn hơn cả nắm tay.
Bạch Khai lắc cửa, từng chiếc lục lạc nhỏ treo trên đó phát ra âm thanh leng keng.
Tiểu Khuyết, anh nhìn xem thứ này có quen mắt không? Bạch Khai quay đầu lại nói với tôi.