Tôi nhặt những mảnh vụn áo lên, tất cả đều là vàng khiến tôi không nỡ lòng bỏ đi. Hơn nữa bây giờ gã Quảng Đông vẫn chưa rõ sống chết, không chừng thứ này sẽ trở thành manh mối quan trọng.
Tôi nhìn xung quanh, không phát hiện bất cứ cánh cửa bí mật nào. Tầng lầu này không có cửa sổ, hướng đi duy nhất của gã Quảng Đông chỉ có thể là xuống tầng dưới.
Tôi hỏi Bạch Khai, giờ phải làm sao đây?
Còn làm sao nữa! Tìm đi! Anh cho rằng sếp Bạch là người khổng lồ xanh hay gì? Biến hình một phát là rách mẹ cái áo? Bạch Khai nheo mắt, sếp Bạch chắc chắn vẫn còn ở đâu đó trong tòa nhà này.
Vẻ mặt của y không quá lo lắng, dường như rất tin tưởng vào bản lĩnh của gã Quảng Đông.
Tôi lại hỏi, tìm kiểu gì? Gọi tên ông ta à?
Thanh niên mặc áo gió xen vào, trước tiên chúng ta đừng gây nên động tĩnh quá lớn. Sếp Bạch dùng chiêu ve sầu thoát xác, có lẽ đã thoát thân rồi. Ngược lại chúng ta mới cần cẩn thận kẻo dính mai phục.
Thanh niên áo gió tắt đèn pin rồi từ từ bước xuống lầu, tôi bị Bạch Khai đẩy nhẹ, đi ở giữa bọn họ. Trước sau đều có người bảo vệ, trong lòng tôi vô cùng yên tâm, bèn không thèm nhìn trái nhìn phải nữa mà cúi đầu lo tìm vàng.
Về lại tầng ba, nhiệt độ tăng lên rõ rệt. Thanh niên áo gió bắt đầu tìm kiếm ngoài hành lang, sau khi tìm hết cả một tầng cũng không thấy bóng dáng gã Quảng Đông đâu, đến cả vàng cũng chẳng có.
Chúng tôi đành tiếp tục xuống dưới. Đi đến đoạn giữa tầng hai và tầng ba, thanh niên áo gió bỗng dừng lại. Tôi cũng vội đề cao cảnh giác.
Trước đó chúng tôi đã bật đèn tầng hai, nhưng hiện tại dưới này tối đen như mực, không có bất cứ tia sáng nào hắt lên.
Thanh niên mặc áo gió quay lại dặn dò, bước nhẹ một chút.
Ba chúng tôi bèn rón rén đi xuống cầu thang. Đặt chân lên hành lang tầng hai, tôi lập tức dỏng tai nghe ngóng. Xung quanh không hề có động tĩnh, chỉ có tiếng tim đập vô hình bị khuếch đại trong bóng tối. Chúng tôi sợ bị bại lộ, không một ai dám mở miệng, ngay cả tiếng hít thở cũng phải đè nén.
Hành lang u tối như vực sâu thăm thẳm, chúng tôi dán sát người vào tường mò mẫm từng bước một. Đột nhiên thanh niên mặc áo gió dừng lại, lần này cậu ta không lên tiếng, chỉ tóm lấy góc áo tôi kéo ra phía trước hàng ngũ. Sau đó cậu ta ghé sát lại thì thầm mấy câu với Bạch Khai, giọng nói cực kỳ nhỏ, tôi đứng gần như vậy nhưng vẫn không nghe được.
Bạch Khai thay đổi vị trí với thanh niên áo gió, y ép sát sau lưng tôi nói khẽ bên tai, Tiểu Khuyết, chúng tôi quên mất anh và Tần Nhất Hằng đã thay đổi quần áo. Ưỡn ngực thẳng lưng lên, bây giờ anh là cao thủ, anh phải toát ra khí thế khiến người ta sợ hãi.
Bạch Khai bóp bả vai tôi, bảo tôi dẫn đầu.
Tuy biết rằng phía sau còn có hai cao thủ, nhưng bóng tối trước mặt vẫn khiến tôi lạnh cả tóc gáy. Tôi nghĩ hành lang này cũng chẳng dài lắm, bèn tiến lên trước tiếp tục tìm kiếm.
Chưa đi được mấy bước đã đến cuối hành lang, tôi vỗ ra sau ý bảo hết đường rồi, nên trở về thôi. Ai ngờ tôi lại vỗ hụt vào khoảng không, vội xoay người lại nhìn, Bạch Khai và thanh niên mặc áo gió đã biến đâu mất rồi!
Khoảng cách tối đa giữa tôi và Bạch Khai không quá nửa mét, y lại có thể im hơi lặng tiếng biến mất như vậy khiến tôi giật cả mình. Chẳng lẽ trong tòa nhà này thực sự có thứ gì đó? Chính vì vậy nên gã Quảng Đông mới mất tích?
Lúc này tôi lại chẳng dám kêu to, đành huơ tay hòng xác định một chút, nhưng đương nhiên không sờ được gì cả. Nếu là thời điểm tôi mới vào nghề, e rằng tôi đã bất chấp mà cắm đầu chạy xuống lầu.
Tôi trấn tĩnh lại, suy nghĩ đến kết quả xấu nhất. Nếu Bạch Khai và thanh niên áo gió cũng bị mắc mưu, vậy sợ là tôi chạy cũng vô ích. Chẳng thà cố gắng hết sức may ra có hy vọng kéo nhau chết chùm.
Nghĩ thế, tôi bèn dựa vào trí nhớ mò đến chỗ công tắc điện. Song chưa tới nơi, phía xa bỗng nhiên lóe lên ánh sáng đèn pin. Ánh sáng đột ngột rọi thẳng vào khiến mắt tôi chưa kịp thích ứng, đến khi thấy rõ thì tôi suýt nữa bị dọa ngất tại chỗ.
Ở đầu hành lang bên kia là một người cao khoảng ba bốn mét, ánh sáng đèn pin chĩa lên trần nhà. Bóng dáng của nó hắt lên tường trông như một con rắn khổng lồ uốn éo qua lại, chực chờ tấn công bất cứ lúc nào!
Tôi lạnh buốt sống lưng, nếu đây là người thì còn đỡ, ít nhất còn lao vào đánh được. Nhưng tôi không thể nghĩ ra có người nào lại cao to như vậy!
Mẹ kiếp, người ngoài hành tinh à? Hóa ra tòa nhà này là căn cứ bí mật của người ngoài hành tinh sao?
Ánh sáng từ bên ấy không chiếu đến đây, tôi theo bản năng muốn náu mình vào chỗ tối. Bỗng dưng giọng nói của Bạch Khai vang lên, đừng đứng bằng một chân nữa! Ông đây sắp chịu hết nổi rồi!
Bấy giờ tôi mới phát hiện, mẹ nó, người ngoài hành tinh đâu ra! Đó chính là Bạch Khai và thanh niên mặc áo gió đang chồng lên nhau!
Trong tình cảnh này ai mà biết được chứ, đã thế áo gió của thanh niên kia rất dài, thoạt nhìn chẳng thấy chân cậu ta đâu, khiến tôi chưa thể nhận ra hai người họ ngay được. Tôi vội vã chạy đến, hai người đang làm gì vậy? Sư bố nó, lại còn bỏ đi mà chẳng nói lời nào.
Bạch Khai liền đáp, đừng đẩy nữa, ông đây chịu hết nổi rồi.
Tôi thấy thanh niên mặc áo gió đang soi đèn pin tìm gì đó trên trần nhà, bèn hỏi tiếp, hai người phát hiện được gì rồi?
Thanh niên áo gió chiếu đèn pin xuống bên cạnh tôi, anh nhìn đi!
Tôi quan sát theo hướng ánh sáng, bất giác sững cả người. Chúng tôi đang ở tầng hai, lúc cả đám lên đây, rõ ràng vị trí này là một phòng nghỉ với kết cấu nửa kín. Tuy nhiên dưới ánh sáng của đèn pin, giờ đây làm gì còn sô pha với bàn trà nào nữa, chỉ sót lại một khoảng trống. Thậm chí vách ngăn pha lê cũng đã biến mất.
Đờ mờ! Nhanh như vậy mà đồ đạc bị người ta dọn đi hết rồi ư? Sàn nhà đâu? Sàn nhà cũng mất rồi!
Tôi cầm lòng không đậu đi đến sờ mặt đất, xúc cảm lạnh lẽo truyền đến lòng bàn tay không thể nào là sàn nhà trong phòng nghỉ được.
Chuyện này đúng là nằm ngoài sức tưởng tượng, lúc chúng tôi xuống lầu đã cực kỳ cẩn thận, không có khả năng đi quá nhanh nên lỡ mất một tầng. Nhưng tầng hai thay đổi nhiều như vậy chỉ trong mấy chục phút ngắn ngủi thôi sao?
Tôi hỏi, có khi nào chúng ta vội quá nên đi lố xuống tầng một rồi không?
Bạch Khai đốp lại, nếu là tầng một thì cửa đâu? Mẹ kiếp, anh có nhìn thấy cái cửa ra vào nào không?
Tôi vội nhìn quanh, trong lòng khó nén căng thẳng. Ban nãy tôi chưa kịp suy xét đến vấn đề này, nếu đây là tầng một, cho dù trong toà nhà vừa tối vừa lạnh thì ít nhất cũng phải có chút ánh sáng từ ngoài cửa rọi vào chứ. Tuy nhiên ngoại trừ ánh sáng của đèn pin, mọi thứ đều chìm vào bóng tối.
Thanh niên mặc áo gió tìm tòi trên trần nhà một lúc lâu rồi mới nhảy xuống. Trần nhà không có vấn đề, cậu ta đưa đèn pin cho Bạch Khai, hay là đi lên nhìn xem?
Bạch Khai nhổ toẹt một bãi, mẹ kiếp, nếu là do quỷ che mắt thì con quỷ này đúng là to gan thật, đến cả ông đây cũng dám thách!
Dứt lời, y liền chạy lên trên lầu. Tôi sợ Bạch Khai đi nhanh quá, mình không theo kịp ánh đèn pin của y nên cũng vội bám theo sau.
Sau khi trở lại tầng ba, ánh sáng đèn pin của Bạch Khai lướt qua một vòng, ba chúng tôi lại giật mình kinh hãi. Không chỉ mỗi tầng hai, lần này cả tầng ba cũng đã có sự thay đổi. Mặc dù hồi nãy không xem xét cẩn thận, nhưng có thể thấy rõ tầng ba đã khác hẳn so với khi chúng tôi vừa lên đây.
Tôi nói, tôi hiểu rồi! Vấn đề kỳ quái của tòa nhà nằm ở đây. Khả năng cao gã Quảng Đông cũng đã biến mất như vậy! Hai người có từng thấy trong phim không? Một số nơi có thể kết nối được với không gian bốn chiều, chưa biết chừng chúng ta đã vô tình tiến vào lỗ hổng nào đó rồi đến một không gian mà bình thường không thể thấy được...
Tiểu Khuyết, với chỉ số IQ của anh thì đừng nên nói chuyện. Bạch Khai cắt lời tôi rồi quay qua thanh niên mặc áo gió, tôi không biết sư phụ cậu là ai, trước tiên chúng ta cứ thực hiện từng chiêu thức để phá quỷ đả tường (*) đi đã. Có thể vây được hai chúng ta, xem ra không dễ đối phó đâu.
(*) Quỷ đả tường (鬼打墙): hay còn gọi là quỷ đập tường, ma đưa lối quỷ dẫn đường, là hiện tượng đi mãi mà vẫn lòng vòng một chỗ không thoát được.
Thanh niên mặc áo gió ừ một tiếng, nói vậy thì những phương pháp cơ bản không có tác dụng. Sếp Giang, anh hãy nghe tôi nói. Quỷ đả tường thường chỉ khiến anh lòng vòng một chỗ, nhưng tòa nhà này khá đặc biệt, từ trên xuống dưới, chắc chắn chúng ta không hề đi vòng quanh. Lát nữa sẽ cần anh giúp đỡ, hy vọng anh đừng sợ.
Tôi nhìn Bạch Khai, có thể đoán được y đã bêu xấu rằng tôi nhát gan thế nào với thanh niên mặc áo gió. Tôi gật đầu, giờ không phải là lúc so đo chuyện này.
Thanh niên áo gió lại nói, bây giờ tôi và anh Bạch sẽ cõng nhau tiếp, anh hãy đi theo bên cạnh để quan sát, nhìn thấy dấu vết gì phải nói cho chúng tôi biết ngay, được chứ?
Tôi lại gật đầu, cậu ta và Bạch Khai đưa lưng về phía nhau, cánh tay hai người dùng lực kẹp chặt lấy đối phương. Tư thế kỳ quặc giống như mấy đứa nhóc hay chơi đùa hồi nhỏ.
Tôi cầm đèn pin soi đường cho hai người đi xuống lầu. Đi đứng bình thường đã khó, lúc xuống cầu thang còn chật vật hơn. Mỗi một bước đều đòi hỏi cả hai người phải có sự phối hợp ăn ý, tôi ở bên cạnh nhìn mà mệt theo.
Cuối cùng cũng xuống được tầng một, cụ thể mất bao nhiêu thời gian thì tôi không rõ, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, tôi thấy cách này tuy hơi ấu trĩ mà lại rất hữu dụng.
Quỷ đả tường đơn giản là một thủ thuật che mắt. Khung cảnh trước mặt sẽ nảy sinh biến hóa theo bước chân bạn, khiến bạn không thể phân biệt rõ ràng mình đang ở đâu, từ đó dẫn đến tình trạng lòng vòng một chỗ.
Hai người họ đưa lưng về phía nhau, một người nhìn đằng trước, một người quan sát phía sau, như vậy bắt buộc tình cảnh trước sau phải đồng thời thay đổi. Vô hình trung, muốn che mắt hai người sẽ càng khó khăn hơn. Thêm vào đó, hai người họ đều là cao thủ, có lẽ sẽ rất nhanh tìm được sơ hở thôi.
Nghĩ vậy, tôi định tán thưởng thanh niên áo gió, nhưng bất chợt nghe thấy một tiếng kẽo kẹt vang lên rõ ràng!
Ba chúng tôi khựng lại ngay lập tức! Âm thanh này chẳng khó để nhận ra, đó chính là tiếng mở cửa tủ quần áo!