Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Quyển 4 - Chương 39: Điên đảo (3)



Tần Nhất Hằng gom hết đèn pin lại một chỗ rồi đặt xuống đất, tất cả ánh sáng trong hành lang tập trung thành chùm sáng khổng lồ. Hắn đưa lưng về phía chùm sáng đó, tôi chỉ thấy khuôn mặt hắn thoắt ẩn thoắt hiện.

Bạch Khai ngồi xuống bên cạnh tôi, trên người y dính đầy bột Thái Tuế nhưng trông y vẫn bình thường, ngược lại tôi bắt đầu cảm thấy buồn nôn.

Tần Nhất Hằng đạp một chân lên tủ quần áo, xin lỗi, tôi cũng không muốn phải mở đầu như vậy, nhưng đây là chuyện của rất lâu về trước. Khởi đầu của mọi chuyện đều có liên quan đến những cái tủ quần áo này.

Mấy chục năm trước, rất nhiều người trong ngành đều tham gia vào kế hoạch tuyệt mật, quy mô của kế hoạch này cực kỳ khổng lồ, tôi cũng vô tình bị liên lụy. Bây giờ các anh ít nhiều cũng biết về nó rồi, nhưng tôi có thể nói rằng những gì các anh biết chỉ là bề nổi của tảng băng chìm thôi.

Người thật sự tham gia vào kế hoạch năm ấy cũng chẳng còn lại bao nhiêu trên cõi đời này nữa. Để tự bảo vệ mình và bảo vệ người thân, bọn họ đã mang theo bí mật to lớn xuống mồ. Đương nhiên không ít kẻ trong số đó thậm chí còn chẳng có cơ hội để giữ kín bí mật. Họ đã bị thủ tiêu, không rõ ai ra tay, chỉ biết rằng bất cứ kẻ nào liên quan đến nó thì sẽ không thoát nạn.

Mấy năm nay tôi đã tìm được vài người nguyện ý giúp đỡ mình, tiếc thay bọn họ không có cơ hội để giúp tôi. Giang Thước, những lời tôi nói với anh trước kia là thật, trên đời này tôi không hề có bạn bè.

Sau đó, tôi không thể tiếp tục nhìn từng người chết đi vì liên lụy đến chuyện này, đành tự mình điều tra một cách vô định.

Với tôi mà nói, thứ tôi truy tìm đã không đơn thuần là chân tướng nữa, tôi muốn một đáp án, một đáp án cho chính sự tồn tại của mình.

Kế hoạch năm đó đã bắt đầu như thế nào, đến hiện tại tôi vẫn không rõ. Những gì tôi biết chỉ là phần sau của kế hoạch.

Mỗi ngày họ lại đưa một người xuống Âm Hà bằng tủ quần áo, không một ai sống sót trở về, người chết vô số. Nhưng sinh mạng của họ chẳng là gì so với toàn bộ kế hoạch. Đối với những kẻ bên trên, người chết chỉ là một con số được thống kê mà thôi, chẳng ai thèm quan tâm cả.

Tất cả cao thủ trong nghề đều có mặt tại đó, không phân chia khu vực và phe phái, nhưng điều bọn họ phải làm là không ngừng đưa người xuống rồi lại kéo thi thể về, rập khuôn giống hệt một cỗ máy. Song đối với chúng tôi, mỗi thi thể kia là một chiến hữu vẫn còn bừng bừng sức sống, là đồng nghiệp của chúng tôi.

Tôi tận mắt thấy nhiều môn phái huyền học đang dần mất đi người kế thừa. Khi đó ai ai cũng nơm nớp lo sợ, hằng ngày mọi người trong doanh trại đều truyền thụ cho nhau bí quyết gia truyền, mong rằng nó sẽ tiếp tục được lưu lại cho đời sau, ngay cả khi chỉ có một tia hy vọng nhỏ nhoi, bởi chẳng ai biết được ngày mai liệu mình có phải là người tiếp theo vào tủ quần áo xuống Âm Hà hay không.

Chính vào khi ấy, lần đầu tiên mọi kiến thức trong nghề được tổng hợp lại. Sau này những gì các anh thấy tôi sử dụng là kiến thức đã được thống nhất, không phân chia môn phái thể loại.

Lúc đó trong đội ngũ có một người trẻ tuổi, hắn cũng giống như tôi, căm thù kế hoạch này đến tận xương tủy nhưng lại chẳng thể thay đổi được điều gì. Bởi chúng tôi biết, dù cho bỏ trốn hay phản kháng đi chăng nữa, kết cục chỉ có bi kịch, thậm chí còn liên lụy đến người nhà.

Điều duy nhất chúng tôi có thể làm là cố gắng thực hiện kế hoạch thành công. Một khi nó thành công, chúng tôi mới được giải thoát. Vì vậy tôi và người thanh niên kia chẳng quản ngày đêm cùng nhau thương lượng biện pháp, nghiên cứu khả năng mới. Hẳn các anh cũng biết, hắn chính là Vạn Cẩm Vinh.

Cuối cùng trời không phụ lòng người, Vạn Cẩm Vinh đã tìm ra một cách có thể giúp người khác sống sót quay về.

—— Đóng băng ngăn lại dương khí.

Chúng tôi đã thành công cứu sống một người từ Âm Hà, tối hôm đó cả doanh trại như bùng nổ. Mọi người cảm thấy những ngày tháng tăm tối vừa qua sẽ chấm dứt. Nhưng... Nhưng không ai ngờ rằng, ác mộng mới thật sự bắt đầu từ đây.

Chúng tôi phát hiện người sống sót quay về từ Âm Hà đã không còn là người đó. Nói như vậy các anh hiểu không?

Tôi cảm thấy Tần Nhất Hằng đang nhìn vào mắt mình, nhưng trong bóng tối vô tận, tôi chẳng thể nào bắt lấy được ánh mắt hắn.

Bạch Khai hỏi, ý anh là có thứ gì khác đã sống lại nhờ người ở trong tủ quần áo?

Tần Nhất Hằng chà xát đôi tay, hình như hắn hơi căng thẳng.

Đúng thế. Ma quỷ dưới Âm Hà sống lại bằng cơ thể của những người trong tủ quần áo. Đây là một tin tức chấn động đối với bên trên, hôm sau kế hoạch không chỉ không dừng lại mà còn có thêm nhiều người khác bị dìm xuống. Vậy thì khác gì lúc trước đâu? Cho dù người xuống Âm Hà sống sót quay về, nhưng họ đã không còn là chính họ nữa, chúng tôi vẫn phải trơ mắt nhìn từng đồng đội của mình chết đi.

Tôi và Vạn Cẩm Vinh gần như phát điên, đồng thời cũng hiểu ra mục đích của kế hoạch này là gì.

Bên trên muốn để thứ dơ bẩn nào đó dưới Âm Hà sống lại.

Tôi không biết nó là gì mà quan trọng đến thế, bắt buộc phải đánh đổi bằng nhiều sinh mạng như vậy. Tôi định điều tra thông qua các dấu vết còn sót lại, xem thử thứ đó rốt cuộc là gì. Nhưng không tra ra được.

Người chết ngày càng nhiều, chỉ cần thứ đó vẫn chưa sống lại, kế hoạch sẽ mãi mãi không kết thúc. Song vào lúc ấy, kế hoạch bất ngờ bị ngưng lại.

Tôi buột miệng thốt lên, Vạn Cẩm Vinh cũng từng kể rồi, nhưng hắn chỉ nói sơ qua thôi. Tôi vội hỏi, vì sao kế hoạch bị ngừng lại? Thứ đó hoàn dương rồi ư?

Tôi thấy bóng Tần Nhất Hằng khẽ động, rõ ràng hắn đang lắc đầu.

Bởi vì trong doanh trại có vài người tạo phản, đó là một cuộc tạo phản tập thể. Ban đầu tôi không nhận ra, chỉ đơn thuần cảm thấy mấy người trong doanh trại cư xử rất kỳ quặc. Mà ở cái nơi quỷ quái như vậy, ai mà chẳng trở nên kỳ quặc cơ chứ? Bởi thế tôi cũng chẳng quan tâm lắm. Sau đó tôi mới biết, bọn họ đang cùng nhau lên kế hoạch làm một chuyện khác. Chuyện này bị bên trên phát hiện, toàn bộ doanh trại bị thanh trừng. Chỉ có số ít trốn thoát được, Vạn Cẩm Vinh chết trong biển lửa, bây giờ xem ra chỉ có cơ thể hắn là bị lửa thiêu rụi mà thôi.

Tôi hỏi, bọn họ chính là nhóm người đội mũ đúng không? Vì sao họ muốn tạo phản? Do phản đối toàn bộ kế hoạch hay vì muốn tự bảo vệ mình?

Bọn họ muốn hồi sinh một Chân Long. Tần Nhất Hằng gật đầu, gằn từng chữ một, bây giờ tôi có thể nói cho các anh biết tôi là ai, bởi vì muốn hồi sinh một Chân Long thì trước tiên phải diệt trừ tôi.

Tôi chính là Chân Long mà các anh hay nhắc đấy. Hahahaha, tôi là Chân Long, các anh thấy sao? Đến chính tôi cũng không biết vì sao lại là tôi, hahaha. Cả gia tộc vì tôi mà chết hết, họ hàng gần xa, người bên cạnh, từng người... từng người đều bỏ mạng.

Chính bởi vì hai chữ chết tiệt này!!! Chân Long!!!

Tần Nhất Hằng lau nước mắt, đây là vận mệnh đúng không? Giang Thước, khi ấy tôi và anh giống nhau, không biết gì cả. Vận mệnh đẩy mọi thứ đến trước mặt tôi, buộc tôi phải chấp nhận. Vậy nên tôi cũng rất giống anh, những gì bây giờ anh trải qua thì tôi đều trải qua rồi. Bây giờ anh cảm thấy bối rối, thì tôi cũng đã từng thấy bối rối. Đây là số mệnh đã định.

Tôi từng muốn chiếm lấy cơ thể anh, trên thực tế tôi cũng đã làm vậy.

Giang Thước, anh nhớ không, căn nhà thời Thanh mà hồi mới vào nghề chúng ta từng đến? Tôi nói với anh rằng muốn để cho hồn ma kia nhập vào anh, xin lỗi, tôi đã lừa anh. Ngày đó, tôi mới chính là kẻ muốn chiếm lấy thân xác anh. Xin lỗi.

Tôi như vừa bị ăn một phát đạn vào đầu, suýt nữa đã không thể gượng dậy nổi.

Tôi vẫn còn nhớ rõ hồn ma ở căn nhà thời Thanh đó phải đốt thánh chỉ mới chịu siêu thoát! Mẹ kiếp, trải nghiệm ấy chắc cả đời tôi cũng không quên được!

Tôi nhớ khi mình tỉnh lại, trên mặt giàn giụa nước mắt, dường như đến bây giờ cảm giác lạnh lẽo kia vẫn còn vương vấn nơi đây.

Tôi gào lên, vì sao cậu không làm đi!! Tôi đã tin tưởng cậu vô điều kiện, cậu còn chần chừ gì nữa?

Bởi vì Tần Nhất Hằng. Tần Nhất Hằng chậm rãi đáp, hôm đó nhập vào anh là hắn, không phải tôi. Chúng tôi đã trò chuyện thật lâu, hắn bảo muốn dùng tính mạng của mình để đổi lấy sự tồn tại của anh. Tôi đồng ý rồi. Giang Thước, tôi chỉ mới dùng cơ thể này của Tần Nhất Hằng không lâu, nhưng nếu tôi đã đồng ý thì sẽ không hại anh. Không chỉ là vì Tần Nhất Hằng, kể cả tôi cũng coi anh như người bạn tốt nhất, dù anh có tin hay không.

Trên đời này, chỉ có anh giống với tôi nhất, chúng ta đều không thoát khỏi số mệnh đã định.

Nhìn anh, tôi dường như thấy được bản thân mình trong quá khứ.

Vậy nên lần này tôi thật sự tới đây để giúp anh, giúp anh chấm dứt tất cả mọi chuyện, về sau tôi sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Anh phải mạnh mẽ lên, có người hy sinh vì anh, anh không nên như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.