Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Quyển 4 - Chương 46: Trong văn phòng



Tần Nhất Hằng đi tới cạnh cột rồng, nhìn một lượt từ trên xuống dưới rồi nói, người ta hay bảo rồng cuộn hổ ngồi, anh xem thử tư thế của con rồng này thế nào?

Tôi nghe vậy cũng tò mò lại gần quan sát, dưới ánh đèn pin của Tần Nhất Hằng trông nó thật sự rất kỳ quặc. Con rồng được chạm khắc không phải kiểu quấn quanh cây cột, uy phong lẫm liệt nhìn xuống chúng sinh. Ngược lại, con rồng ấy tựa như đang bị thứ gì đó trói chặt vào cây cột, tư thế chật vật khó chịu, có vẻ khá đáng thương.

Có lẽ cột rồng được chạm trổ từ một khúc gỗ hoàn chỉnh, thô to dày nặng. Tôi không có tìm hiểu nhiều về chất liệu gỗ, nhưng trông đường nét chạm khắc tinh tế thì chắc hẳn khá xa xỉ.

Bạch Khai sờ soạng cột rồng rồi bảo, ok, tôi tin anh, hóa ra đây không phải là nghi thức chào đón mà là đòn phủ đầu.

Ừ, Tần Nhất Hằng lấy đồ trong túi ra lần lượt đưa cho chúng tôi, lát nữa đi vào mọi người nhớ cẩn thận, trước tiên phải ngậm phân dê để ngăn dương khí đã, an ninh ở đây chắc chắn không hề đơn giản như bề ngoài được.

Dứt lời, hắn bước tới cạnh cánh cửa, sau đó dùng thẻ ra vào để mở cửa, không quên quay lại dặn dò, sau khi vào đó sẽ không thể nói chuyện được, mọi người hãy cố gắng bám sát nhau.

Tôi nhìn phân dê trong lòng bàn tay mà khóc không ra nước mắt. Đã lâu lắm rồi tôi mới thấy lại nó, nhưng cái mùi vị ám ảnh ấy cả đời cũng không quên nổi.

Tôi chuẩn bị sẵn tâm lý, thấy ba người họ đã lách qua cửa, bèn hít sâu một hơi rồi nhét phân dê vào mồm, tự an ủi rằng không chỉ mình tôi phải chịu đựng thứ gớm ghiếc này.

Phân dê trong miệng không ghê tởm như tôi nghĩ, đương nhiên cũng có thể là do tôi đã vào nghề lâu rồi, khẩu vị càng ngày càng nặng.

Văn phòng ở tầng này rất rộng, trong thời gian ngắn ắt hẳn không thể thăm dò hết được. Tôi quét mắt một vòng, tất cả đều dùng vách kính ngăn giữa các vị trí làm việc. Trên bàn còn sót lại những tài liệu vứt lộn xộn, có thể tưởng tượng ra được khung cảnh bận rộn ở nơi đây vào ban ngày.

Mọi người không nán lại lâu, dọc theo lối đi tìm đến trước cửa văn phòng chủ tịch.

Văn phòng này được thiết kế khác hẳn. Nó không giống như địa điểm đã được quy hoạch sẵn trong bản vẽ, mà dường như sau khi xây xong toàn bộ văn phòng tầng này người ta mới bất chợt thêm nó vào, vì vậy thoạt nhìn rất lạc quẻ. Không chỉ phá vỡ tính thẩm mỹ của toàn bộ thiết kế mà còn ảnh hưởng đến không gian trống, đồng nghĩa với việc lãng phí một khu vực rộng rãi như vậy.

Hơn nữa, văn phòng này cũng không giống với các công ty khác. Thông thường người ta hay dùng cửa kính để làm vách ngăn nhằm toát lên sự hiện đại và tinh tế, hoặc không thì cũng xây tường, đi theo lối phong cách truyền thống. Tuy nhiên ở đây lại dùng những tấm ván gỗ cực kỳ rắn chắc để ngăn cách thành một văn phòng. Tôi chắc chắn ván gỗ phải rất dày, Bạch Khai gõ gõ ngón tay lên đó, chỉ nghe thấy vài tiếng động trầm đục.

Chúng tôi lòng vòng bên ngoài cũng không phát hiện gì mới, bèn đi đến trước cửa. Cửa phòng cũng dùng loại gỗ đặc giống tường ngoài, màu đen sẫm hệt như bị quét một lớp sơn.

Bạch Khai giơ tay đẩy cửa nhưng nó không hề nhúc nhích, cũng chẳng thấy tay nắm cửa và lỗ khóa nào. Y quay lại khua tay múa chân tỏ vẻ khó hiểu.

Tần Nhất Hằng không sốt ruột, chỉ ngồi xổm xuống xem xét hai đế chân của khung cửa, sau đó đứng dậy đẩy nghiêng nó, ai ngờ cửa lại mở ra.

Bạch Khai trợn tròn mắt, tôi thấy hình như y định nói gì đó, nhưng vì trong miệng còn ngậm phân dê nên chỉ đành thể hiện qua vẻ mặt.

Tôi cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ cánh cửa này lại là kiểu cửa trượt, thường thì nó chỉ dùng cho ban công hoặc phòng bếp, ít khi sử dụng ở văn phòng. Nơi đây đúng là hết sức kỳ quái, chẳng biết nhân viên công ty mỗi ngày đi làm có ổn không.

Bạch Khai lấy điện thoại ra đánh chữ cho tôi xem: Tiểu Khuyết, trông nó có giống quan tài không?

Tôi đọc xong, trong lòng chợt dâng lên nỗi thấp thỏm. Quả thật chất liệu và kết cấu từ cánh cửa đến toàn bộ văn phòng đều giống như một chiếc quan tài khổng lồ.

Đa phần các quan tài bình thường được thiết kế có nắp trượt, nếu thật vậy, bên trong sẽ không có người chết đấy chứ? Chẳng lẽ ông chủ của tập đoàn Hoành Đạt vốn là một người chết à? Hằng ngày gã ta ru rú trong văn phòng, chỉ truyền mệnh lệnh thông qua thân tín của mình?

Mải nghĩ, Tần Nhất Hằng và Mã Thiện Sơ đã đi vào. Bạch Khai kéo tôi một cái, tôi cũng vội bước theo sau.

Bên trong văn phòng tối hơn rất nhiều, chưa kịp quan sát kỹ xung quanh, một thứ mùi lạ lùng đã xộc thẳng vào mũi tôi. Tôi đang ngậm phân dê trong miệng mà vẫn có thể ngửi được mùi này, chứng tỏ nó nồng nặc đến mức nào.

Tôi cẩn thận xác định nhưng không rõ đây là mùi gì. Nếu buộc phải miêu tả, tôi cảm thấy nó giống mùi mốc meo của đồ đạc. Có thể đã lâu chưa có ai vào đây khiến cho không khí trong văn phòng không được lưu thông.

Bạch Khai và Tần Nhất Hằng cầm đèn pin soi khắp nơi, tôi cũng dõi mắt nhìn theo ánh đèn của bọn họ. Bài trí của căn phòng khá chỉnh tề, bàn làm việc bằng gỗ đặc dài gần ba mét được đặt chính giữa, trên bàn trống trơn. Phía sau là hai kệ sách rất lớn cũng làm từ gỗ đặc, trên đó chất đầy sách, có mới có cũ, hẳn không phải dùng để trang trí. Trên tường còn treo mấy bức tranh chữ, tôi không hiểu nhiều về tác phẩm nghệ thuật, chẳng biết tác giả là ai, nhưng ắt hẳn không hề tầm thường.

Trừ những thứ đó ra, trong văn phòng cũng không còn gì khác. Không cửa sổ, không ghế sô pha, kỳ quặc hơn nữa, ngay cả ghế làm việc cũng chẳng có.

Bạch Khai cầm điện thoại, thi thoảng lại đánh chữ cho tôi xem. Cái bàn này không giống như dùng để làm việc, giống bệ gỗ hơn phải không?

Tôi đọc chữ xong, cảm thấy y nói cũng đúng, bèn vươn tay ra sờ thử. Trên bàn không bám bụi, xem ra thường xuyên có người đến dọn dẹp. Sau khi đi quanh nó một vòng, tôi phát hiện bốn phía đều không có ngăn kéo hoặc hộc tủ. Thay vì nói là bệ gỗ, tôi lại thấy nó giống một cái thớt bự chà bá hơn.

Tôi mượn đèn pin của Bạch Khai soi về phía đống sách chất đầy trên hai giá sách đằng sau.

Trên kệ chứa rất nhiều sách, thậm chí đa phần là sách cũ, trang giấy đã ngả sang màu ố vàng. Tôi tiện tay lật thử một quyển, phát hiện đây là sách phong thủy được xuất bản dưới thời vua Càn Long. Sách cầm trên tay không giống như hàng mô phỏng lại, chưa biết chừng thứ này đúng là đồ cổ thật.

Tôi quay lại giơ sách với Tần Nhất Hằng, hắn chỉ ngẩng đầu nhìn tôi mà không tỏ vẻ gì. Tôi bèn đặt sách lại chỗ cũ, có lẽ tôi không nên làm quá lên, bây giờ nhiều kẻ có tiền thích học đòi văn vẻ, sưu tập được mấy quyển sách cổ cũng chẳng có gì ghê gớm.

Tôi đang định lấy cuốn sách khác xem tiếp, bỗng dưng nghe thấy trong phòng vang lên tiếng lạch cạch. Tôi quay lại nhìn, Tần Nhất Hằng và Mã Thiện Sơ đang cùng nhau nâng mặt bàn lên.

Quả nhiên nơi này vẫn còn ẩn chứa bí mật!

Tôi cầm đèn pin chiếu sáng, cả cái bàn làm việc đã trở thành một chiếc rương cỡ lớn, không gian bên trong cực kỳ rộng rãi. Trong đó chứa rất nhiều hộp gỗ, tôi càng nhìn càng quen mắt, như thể đã từng thấy nó ở đâu rồi. Bạch Khai cầm lấy một cái hộp rồi mở ra trước mặt tôi.

Tôi hít sâu một hơi, bởi tôi đã nhận ra ngay thứ này chính là hũ tro cốt! Giống như những hũ tro mà trước kia Vạn Cẩm Vinh cho tôi xem ở trong ngôi nhà kia!

Mẹ kiếp, sao cái chỗ quái quỷ này lại có nhiều hũ tro cốt như vậy? Rốt cuộc nơi đây có bao nhiêu người chết rồi?

Tôi cúi nhìn, hũ tro mà Bạch Khai mở ra không hề đựng tro cốt. Chẳng lẽ ông chủ có sở thích sưu tầm hũ tro? Người ta có thú chơi đồ cổ, còn gã này lại thích chơi hũ tro cốt à? Mẹ nó, điên khùng thật sự!

Bạch Khai lại cầm lấy một hũ khác, lần này bên trong có tro cốt nhưng rất ít, chỉ còn lại gần nửa hũ.

Bạch Khai nháy mắt với tôi, cầm điện thoại đánh chữ: Tiểu Khuyết, đây là "nhục trạch"!

Tôi lập tức tỉnh ngộ! Ra là vậy! Hũ tro cốt trước đó vốn không hề trống rỗng, chẳng qua tro cốt bên trong đã bị người ta ăn hết rồi!

Tôi nhớ lại cảm giác lúc ăn tro cốt, cộng thêm mùi vị của phân dê trong miệng, tự nhiên muốn ói ngay tại chỗ.

Bạch Khai vội vàng vỗ lưng tôi, sau đó lại đưa điện thoại cho tôi xem.

Có vẻ bọn họ cũng làm giống như chúng ta, e rằng cũng có mục đích tương tự. Lần này thú vị rồi đây!

Tôi đoạt lấy điện thoại, định gõ mấy câu chửi thề. Bỗng nhiên tôi nghe thấy Tần Nhất Hằng khẽ nói, Giang Thước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.