Tôi tưởng Tần Nhất Hằng vừa gọi tôi, ngẩng đầu nhìn mới biết hắn đang cầm tấm ván gì đó.
Tôi không hỏi lại hắn, trên thực tế tôi cũng không thể mở miệng hỏi được. Điều duy nhất tôi quan tâm là bao giờ mới có thể nhổ phân dê trong miệng ra. Ban nãy nghe Tần Nhất Hằng mở miệng không giống như đang ngậm phân dê, nếu hắn đã nhổ ra rồi, tôi cũng chẳng cần phải ngậm tiếp nữa.
Bạch Khai còn nhanh hơn tôi, chưa gì đã nghe thấy y nôn khan mấy tiếng rồi bắt đầu nói chuyện, sau đó cả Mã Thiện Sơ cũng làm theo. Tôi như được đại xá, lập tức nhổ cả nước miếng trong mồm ra, kệ xác hậu quả như thế nào, trước mắt chỉ muốn thoát khỏi thứ gớm ghiếc này đã.
Nãy giờ ngậm phân dê trong miệng không thấy có vấn đề gì, vừa nhổ ra mới cảm giác được toàn bộ khoang miệng ngập tràn hương vị quái dị. Tôi vô cùng hối hận vì không đem theo chai nước để súc miệng, đành bất đắc dĩ tiết ra nước bọt để giảm bớt mùi vị ghê tởm ấy.
Bạch Khai nói, Tần Nhất Hằng, phân dê của anh có tác dụng chậm thật đấy, ông đây cũng muốn ngất luôn. Dứt lời, Bạch Khai liền tiến lại gần muốn xem tấm ván trong tay Tần Nhất Hằng.
Lúc này Tần Nhất Hằng mới như chợt tỉnh khỏi giấc mộng, hắn dùng đèn pin chiếu sáng cho chúng tôi nhìn.
Đó là một tấm ván gỗ màu đỏ sậm, góc cạnh đã bị xói mòn. Chất liệu gỗ khá mỏng, chỉ cần hơi dùng sức là có thể bẻ gãy. Trên đó còn khắc vài chữ đã mờ nhạt.
Tôi tập trung quan sát, lập tức ngây ra như phỗng, sau đó nhịn không được mà tóm chặt lấy bả vai Bạch Khai.
Trên tấm ván khắc: Viên Trận, qua đời năm Giáp Ngọ, tháng Bính Dần, ngày Ất Mão.
Mẹ kiếp! Đây không phải là ngày chết của ông hay sao? Tại sao bây giờ lại trở thành ngày chết của Viên Trận rồi?!!
Bạch Khai ăn đau bèn chửi tôi, Tiểu Khuyết, anh sắp thành tinh rồi hả? Bỏ ra bỏ ra coi. Bạch Khai lại lấy một hũ tro cốt nhét vào lồng ngực tôi, cầm cái này! Cái này cầm sướng hơn!
Tần Nhất Hằng, đây là tấm ván quan tài sao? Tôi hỏi hắn.
Ừ, Tần Nhất Hằng đưa tấm ván cho tôi, Giang Thước, có thể vận mệnh của ông chủ Viên Trận của tập đoàn Hoành Đạt cũng giống như anh. Cuối cùng tôi đã hiểu vì sao tập đoàn Hoành Đạt lại bị cuốn vào chuyện này rồi. Anh không hề cô đơn, sợ rằng Viên Trận còn từng trải qua nhiều việc hơn anh nữa.
Tôi nửa hiểu nửa không, lẽ nào vận mệnh giống nhau chính là chết cùng một ngày ư? Nói vậy thì trên đời này người có vận mệnh giống tôi cũng nhiều lắm.
Tôi nói với Tần Nhất Hằng, tôi không hiểu, Viên Trận có vận mệnh giống tôi, thế thì tại sao gã ta lại giàu hơn tôi?
Đến lúc nào rồi còn nghĩ tới giàu nghèo? Bạch Khai đoạt lấy tấm ván quan tài, Tiểu Khuyết, để tôi xem cho.
Nói rồi Bạch Khai khẽ vân vê đầu ngón tay trên tấm ván, Tiểu Khuyết, tấm ván này là thật. Có vẻ trước đây anh không phải là lựa chọn đầu tiên để Chân Long sống lại, thì ra anh chỉ là lốp xe dự phòng mà thôi!
Thấy tôi vẫn tỏ vẻ khó hiểu, Bạch Khai bèn giải thích, anh đừng ngây ra như thế, dễ hiểu mà? Chắc chắn cái gã Viên Trận này lớn tuổi hơn anh nhiều đúng không? Chỉ sợ lúc người ta còn khỏe mạnh tung tăng khắp nơi thì anh còn chưa được sinh ra đâu, vì vậy khi đó Viên Trận mới là lựa chọn đầu tiên để Chân Long sống lại. Chẳng qua không biết thằng chả dùng thủ đoạn gì mà lại trốn thoát được đến già, trùng hợp làm sao tới lúc anh trưởng thành, cuối cùng mọi vấn đề đều đổ lên đầu anh.
Rốt cuộc tôi cũng đã hiểu rõ. Tóm lại là Chân Long muốn sống lại cần có yêu cầu về độ tuổi sao? Phải là thanh niên mới được à? Già quá thì coi như bỏ? Hay còn điều kiện gì khác?
Nếu đúng như lời Bạch Khai nói, Viên Trận có thể trốn thoát được, tội gì lại phải lún sâu vào vũng nước đục này?
Tôi nói với Tần Nhất Hằng, cậu đừng che giấu nữa, cậu là Chân Long, chắc cậu phải biết chuyện gì đã xảy ra với Viên Trận chứ?
Tôi thật sự không biết, nếu không nhờ tìm được tấm ván quan tài này, tôi sẽ không bao giờ biết rằng còn có người giống như anh. Tần Nhất Hằng lắc đầu đáp, bây giờ tôi rất hoang mang, e rằng phần lớn manh mối mà tôi kết luận được đều sai lầm cả. Chẳng ai có thể đảm bảo rằng chỉ có anh và Viên Trận đã từng trải qua những chuyện đó.
Tôi ngơ ngác, vốn dĩ tôi cho rằng mình chính là người khổ nhất trên đời này. Bây giờ tôi bỗng nhiên tìm được một đại gia đình có hoàn cảnh giống mình, chẳng biết nên vui vẻ hay nên đau lòng đây.
Có thể có người đã từng giống tôi, từng gặp phải quá nhiều câu đố hóc búa, nhưng xem ra bọn họ đều được giải thoát rồi, người duy nhất vẫn còn bị trói buộc chỉ có mình tôi thôi. Điều đó khiến tôi càng thêm cô độc.
Bạch Khai vỗ vai tôi, Tiểu Khuyết, đừng nghĩ vẩn vơ nữa. Chúng ta tranh thủ tìm được cái gã Viên Trận này rồi nói chuyện trực tiếp với gã là ok mà! Trước tiên coi thử ở đây còn gì nữa không đã.
Bạch Khai bắt tay vào dọn hết hũ tro cốt ra ngoài, trong chốc lát dưới sàn nhà đã chất đầy hũ tro cốt. Số lượng hũ tro nhiều hơn tôi tưởng, hơn nữa phần lớn đều rỗng không.
Tôi không biết Viên Trận ăn tro cốt được bao lâu rồi, tự nhiên thấy hơi đồng cảm với gã.
Ồ, có thật này! Bạch Khai hào hứng khiêng một cái rương gỗ lớn hơn ra. Cái rương rất nặng, Bạch Khai phải dùng hết sức lực, may nhờ có Mã Thiện Sơ giúp một tay mới đặt cái rương xuống được.
Đó là một cái rương đựng đồ kiểu cũ, bên ngoài bọc một lớp da, phía trên có hai chiếc vòng lớn, không có khóa, chỉ có một cái chốt cài bằng đồng. Bạch Khai vừa khẩy nhẹ thì chốt cài đã bị đẩy ra, cái rương lập tức hé ra một kẽ hở nhỏ. Một mùi ẩm mốc xộc lên, mọi người vội bịt kín mũi miệng, dùng đèn pin chiếu vào.
Trong rương đựng đầy đồ, đa phần đều được bọc kín thành từng túi, thoạt trông như vật chứng của cảnh sát.
Bạch Khai lấy ra vài món đồ, tất cả là đồ dùng hằng ngày, có vẻ như đều là sản phẩm của thập niên 50-60, bao gồm cốc trà, mắt kính, khăn tay,... Bên dưới những thứ này là một chồng giấy rất dày, được bao bọc cẩn thận hơn, không chỉ được cất trong túi kín mà còn có thêm một lớp giấy kraft chống ẩm.
Ngoài ra trong rương không còn gì khác, chỉ sót lại một lớp bùn đất khá dày. Có vẻ trọng lượng của cái rương chủ yếu đến từ đống bùn đất ấy, hơn nữa mùi ẩm mốc khó ngửi đều do nó mà ra.
Bạch Khai giơ tay chọc thử, đã không tìm được gì trong bùn đất mà còn khiến y cảm thấy buồn nôn.
Chúng tôi đóng rương lại, quyết định chuyển sự chú ý sang xấp giấy kia. Dưới ánh đèn pin có thể thấy được trang giấy đã ố vàng, có khả năng giấy từng bị thấm nước, nhiều chỗ lồi lõm không bằng phẳng.
Tất cả đều là giấy viết có dòng kẻ đỏ trên nền trắng, trang đầu viết tên một đơn vị: Viện nghiên cứu Khoa học Kiến trúc Trung Quốc.
Chữ viết vô cùng cẩu thả, rồng bay phượng múa. Tôi đọc sơ qua, chỉ là những ghi chép lặt vặt, có thể người viết quá rảnh hoặc tạm thời không tìm thấy nhật ký nên mới viết vào đây.
Bạch Khai lật qua vài tờ nhưng vẫn không thấy bất cứ chữ ký nào, chẳng thể xác định được người viết là ai. Không chỉ tên người viết, giữa những hàng chữ còn chẳng có lấy một cái tên nào khác, dường như người nọ cố tình lảng tránh trong lúc viết mấy thứ này.
Xấp giấy quá dày, một mình Bạch Khai không thể xem hết được. Bốn chúng tôi bèn chia ra từng chồng, mỗi người một phần. Chồng giấy của tôi là chồng cuối cùng, trông còn khá mới. Chữ viết đã ngay ngắn hơn, đọc cũng dễ dàng.
Tôi bèn lật sơ qua, chưa kịp coi thử nội dung nhiều ít thế nào, bên trong chồng giấy bỗng rơi ra một tấm ảnh đen trắng. Trong ảnh chụp một thanh niên mang mắt kính gọng vàng, mái tóc xoăn nhẹ. Phong cách ăn mặc như thập niên 80, áo gile len cộc tay phối với áo sơ mi bên trong.
Người thanh niên mỉm cười đứng từ trên cao nhìn xuống, trong ảnh chụp nhìn khá nhỏ. Ở góc ảnh có thể thấy một cái bóng màu trắng, nhưng vì khoảng cách quá xa nên trông giống như một đám hoa cỏ.
Tôi đưa tấm ảnh cho Tần Nhất Hằng, hắn cầm đèn pin nhìn thật lâu. Sau đó hắn chợt ngẩng đầu nói với tôi, đây là vòng hoa, anh xem hình dáng của nó đi, hơn nữa không chỉ có một cái.
Tôi nghe hắn nói vậy, bỗng cảm thấy cũng khá giống.
Tôi hỏi, người này bị điên hả? Bên đó đặt vòng hoa chứng tỏ có người chết, sao trông hắn vui vẻ quá vậy? Chẳng lẽ hắn ghét người ta lắm à?
Tần Nhất Hằng lắc đầu, tôi không cảm thấy hắn thật sự vui vẻ. Anh xem, vị trí chụp ảnh và cảm giác mà nó mang đến không giống như được dàn dựng sẵn. Khả năng cao người này đã bị chiếm xác, đang đứng trên cao định nhảy xuống, mọi người không thể làm gì được, có người đã chụp lại bức ảnh này.
Mồ hôi lạnh toát ra trên trán tôi, trong đầu tôi liền nghĩ tới tình cảnh ngay lúc ấy.
Mẹ kiếp, cuối cùng người này đã chết sao?
Tôi nhớ lại trước đây Tần Nhất Hằng từng cho tôi xem ảnh chụp ông chủ Viên Trận của tập đoàn Hoành Đạt, trông cũng hơi giống người trong ảnh, chẳng qua bức ảnh này được chụp ở khoảng cách quá xa nên không thể xác nhận được. Tôi bèn nhét tấm ảnh vào trong túi, tiếp tục lật xem chồng giấy.
Bỗng nhiên Tần Nhất Hằng lên tiếng, không ổn, có thứ gì đó trong tòa nhà này. Mọi người mau mang xấp giấy về xem, Giang Thước! Nhanh lên!
Tôi chưa kịp phản ứng đã bị nhét phân dê vào miệng, không nói gì được nữa, tôi chỉ đành hoảng loạn tống hết giấy tờ vào túi xách của Tần Nhất Hằng.
Bạch Khai và Mã Thiện Sơ cũng nhận lấy phân dê từ tay Tần Nhất Hằng, nhìn sắc mặt của họ có vẻ cũng không mấy dễ chịu.
Tần Nhất Hằng huơ tay ra hiệu cho Bạch Khai và Mã Thiện Sơ bỏ hũ tro cốt lại chỗ cũ và lấy khăn lau khô dấu vết mà chúng tôi lưu lại. Sau đó chúng tôi dựa sát vào tường, tắt đèn pin.
Trái tim trong lồng ngực tôi đập liên hồi, nhìn mặt hắn căng thẳng như lâm đại địch, không rõ trong tòa nhà này có cái quỷ gì.
Tôi khẽ nuốt nước miếng, bỗng kinh hãi phát hiện ra phân dê trong miệng mình có vị khác với trước đó.