Xem mãi cũng khiến tôi hoa mắt chóng mặt, không còn khả năng phân tích nữa, vì thế tôi đành từ bỏ.
Tối đến, Mã Thiện Sơ miễn cưỡng đút đồ ăn cho Tần Nhất Hằng và Bạch Khai, đương nhiên ăn vào thì ít mà vãi ra thì nhiều.
Tôi nhìn hai người vốn dĩ đang bừng bừng sức sống bỗng nhiên biến thành người thực vật, trong lòng càng thêm lo lắng. Nếu tình hình vẫn không có biến chuyển, chúng tôi chỉ có thể để họ nhập viện truyền dịch nhằm kéo dài sự sống.
Mặc dù chúng tôi đang ở khách sạn nhưng cứ có cảm giác bồn chồn thấp thỏm, bèn đi đi lại lại quanh phòng.
Gần về khuya, Mã Thiện Sơ đột nhiên thông báo cho tôi hình như Tần Nhất Hằng sắp tỉnh lại. Tôi vội vàng chạy tới trước giường, thấy hắn cau mày như đang gặp ác mộng, thi thoảng cả người hắn còn khẽ run rẩy. Tôi sờ lên trán hắn, không nóng.
Sắc mặt Tần Nhất Hằng thay đổi xoành xoạch, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không chịu mở mắt. Tôi hỏi Mã Thiện Sơ, bây giờ có thể đánh thức hắn được không?
Mã Thiện Sơ lắc đầu, sếp Giang à, với tình hình này thì phải chờ họ tự tỉnh dậy thôi, một khi chúng ta hành động thiếu suy nghĩ khiến hồn phách trở lại thân thể không đầy đủ thì mất nhiều hơn được.
Tôi nghe vậy bèn không dám làm bừa nữa, chỉ khẽ khàng nhẩm tên Tần Nhất Hằng.
Ngược lại, bên phía Bạch Khai lại không hề có phản ứng gì. Đôi khi tôi phải đi kiểm tra hô hấp của Bạch Khai để xác nhận rằng y vẫn còn sống.
Sốt ruột đợi được một thời gian, Tần Nhất Hằng bỗng nhiên bật khóc. Trông hắn vô cùng bi thương, miệng há to nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Tôi và Mã Thiện Sơ bốn mắt nhìn nhau, liên tục cầm khăn giấy lau nước mắt nước mũi cho Tần Nhất Hằng. Lau xong, cuối cùng cũng thấy Tần Nhất Hằng tỉnh lại, một lát sau hắn đã có thể gượng dậy.
Tôi thở phào, rót cho Tần Nhất Hằng miếng nước. Đợi đến khi hắn đã hoàn toàn tỉnh táo lại, tôi mới hỏi hắn, hai người đi cùng với người lái đò hả?.
harry potter fanficÁnh mắt của Tần Nhất Hằng vẫn đầy vẻ mơ màng, quay đầu nhìn Bạch Khai rồi nói, mau... mau gọi hồn cho Bạch Khai.
Tôi kinh ngạc, tuy tôi đã từng nghe về gọi hồn, nhưng thú thật tôi không hề biết sinh thần bát tự của Bạch Khai! Mã Thiện Sơ cũng tỏ ra hết sức căng thẳng, vội xốc chăn trên người Bạch Khai lên rồi hỏi, hướng nào?
Hướng Bắc. Tần Nhất Hằng yếu ớt trả lời, nhanh lên, không thì chẳng kịp nữa.
Mã Thiện Sơ lập tức quỳ xuống, quay về hướng Bắc rồi liên tục dập đầu, miệng gào to tên Bạch Khai mấy lần.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng người xảy ra chuyện sẽ là Bạch Khai, nhất thời đơ ra một chỗ, đến tận khi Tần Nhất Hằng đứng dậy đè vai tôi, tôi mới quỳ xuống hét theo.
Ba người trông như đang bái tế, không ngừng gào tên của Bạch Khai hết lần này đến lần khác. May mà tôi thuê một gian phòng suite (*), không thì e rằng phòng bên cạnh đã gọi bảo vệ rồi.
(*) Phòng suite (套房): theo như tìm hiểu thì phòng suite cao cấp hơn phòng bình thường, gồm có nhiều phòng gộp lại.Gào hồi lâu, tôi cảm thấy mọi người đã bắt đầu khàn giọng, nhưng Bạch Khai vẫn không có phản ứng. Tôi đẩy Tần Nhất Hằng, hỏi, Bạch Khai có thể sống lại không?
Tần Nhất Hằng cứ ngây ra đó, tiếp tục kêu tên Bạch Khai một cách máy móc. Bỗng nhiên hắn giống như sực tỉnh thò tay lấy vài cái còi từ trong túi áo gió của Mã Thiện Sơ, sau đó ném cho tôi một cái rồi bắt đầu thổi.
Âm thanh trong phòng càng thêm thảm thiết, đừng nói là phòng suite, có là phòng tổng thống thì cũng không giấu nổi.
Tôi đã chẳng thể nghe thấy bất cứ tiếng động nào nữa, hai tai ù đi. Nước mắt của tôi chợt chảy xuống, song tôi không rảnh tay lau mà chỉ đành cố sức thổi còi.
Đệch mợ! Các anh định tổ chức hòa nhạc ở đây hả? Giọng nói của Bạch Khai đột ngột vang lên, khán giả ngồi sau có muốn cùng tôi tẩn cho ba người họ một trận không nào?!
Tôi vừa ngẩng đầu, Bạch Khai đã xắn tay áo phi xuống giường. Tôi chưa kịp làm gì, bả vai đã bị y đấm một cú. Nói thật, đây là lần đầu tiên trong đời tôi bị đánh mà vẫn thấy vui vẻ như vậy.
Tôi chửi Bạch Khai, anh giả chết phải không?
Bạch Khai xua tay, sau đó nhào lên bàn gặm nốt nửa con gà quay tôi đang ăn dở. Lấp bụng xong, y mới quay lại nói, Tiểu Khuyết, hôm nay anh hai cảm thấy rất ấm lòng, đúng là không uổng công thương em. Nhưng mà giờ không rảnh mở tiệc ăn mừng, Tần Nhất Hằng, xong chưa?
Bấy giờ tôi mới để ý thấy Tần Nhất Hằng đã chuẩn bị xong hành trang, hắn ném cho Bạch Khai một cái áo khoác rồi mở cửa bước ra ngoài.
Tôi lập tức tiến tới giữ chặt Bạch Khai, các anh muốn đi đâu?
Bạch Khai nháy mắt ra hiệu với Mã Thiện Sơ rồi nói, Tiểu Khuyết trông cậy vào cậu đấy, cậu giữ người, còn đùi gà tôi mang đi nhé!
Đột nhiên y hất mạnh tay tôi ra, sau đó cũng đi mất. Mã Thiện Sơ vội vàng đứng chắn trước cửa, tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân của Bạch Khai càng lúc càng xa dần, nhưng tôi biết chắc, lần này mình chẳng thể đuổi theo được.
Tôi ngồi lên sô pha, bắt đầu phân tích lại mọi chuyện. Chắc hẳn lúc bọn họ đi cùng với người lái đò đã phát hiện ra manh mối quan trọng, vì thế bây giờ mới phải vội vã lên đường. Hơn nữa lần này lại kiên quyết không cho tôi tham gia, vậy có thể là chuyện gì chứ?
Tôi nhớ đến khoảnh khắc Tần Nhất Hằng bật khóc thảm thiết trong lúc đang hôn mê, chẳng lẽ hắn gặp lại vị cố nhân nào? Người đó đã cho bọn họ manh mối sao? Người lái đò phải qua Âm Hà, nếu nhìn thấy ai ở cái nơi như thế thì cũng chẳng phải chuyện gì quá kinh ngạc. Nghĩ vậy thì đúng là khó mà phân tích được.
Mã Thiện Sơ thấy tôi cứ ngồi trầm tư suy nghĩ, bèn xin lỗi và trấn an tôi vài câu. Tôi biết chuyện này chẳng thể trách cậu ta được, chỉ xua tay bảo không sao cả.
Vốn dĩ tôi tỏ ra bình tĩnh như vậy không phải vì tôi đã chấp nhận tình hình này, mà vì tôi biết sự tình chắc chắn còn có cơ hội biến chuyển.
Trong lúc hai người họ lâm vào hôn mê, không biết vì sao, dường như có ai đó đang nhắc nhở tôi, tôi đã bỏ điện thoại di động của mình vào túi nhỏ phía trong ba lô của Tần Nhất Hằng. Nếu hắn không cố tình lục túi, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không phát hiện ra.
Làm cái nghề thường xuyên phải ra vào nhà ma, tôi vẫn hay lo lắng cho sự an toàn của chính mình, sợ rằng một đi không trở về, cuối cùng đến người nhà cũng chẳng tìm thấy thi thể tôi. Vậy nên tôi đã cài đặt một phần mềm định vị trong điện thoại mình, đương nhiên đây cũng là cách để phòng trộm, dù sao điện thoại tôi có chứa khá nhiều thông tin quan trọng.
Tôi chỉ cần mua một cái điện thoại khác, sau đó điều chỉnh một chút là có thể lần ra được hướng đi của bọn họ. Đương nhiên tôi phải thực hiện càng nhanh càng tốt, bởi điện thoại cũng sắp hết pin rồi.
Tôi ngồi trong phòng nửa tiếng, Mã Thiện Sơ đoán rằng Tần Nhất Hằng đã đi xa nên không có ý định cản tôi ra ngoài.
Lúc này trời còn chưa sáng, tôi đành chạy đến quán bar gần đó mua một chiếc điện thoại với giá cao từ tay một người xa lạ.
Quả nhiên, tôi phát hiện điện thoại của mình đang ở gần sân bay. Không kịp nghĩ nhiều, tôi cũng vội vàng đi thẳng đến sân bay. Dọc đường tôi không thể không cẩn thận, sợ mất dấu hai người họ, lại càng sợ bị họ phát hiện.
May mà Bạch Khai có vẻ quá tự tin, y nghênh ngang tới lui quanh phòng chờ. Tôi lặng lẽ quan sát, thấy Tần Nhất Hằng cũng đang ngồi ở ghế bên cạnh. Hình như hai người họ vẫn chưa quyết định được lộ trình, thi thoảng sẽ bàn bạc với nhau.
Tôi đoán nơi họ đến hẳn phải rất xa xôi, số chuyến bay không nhiều, vì vậy trong thời gian ngắn vẫn chưa đi được.
Việc làm ăn mấy năm nay của tôi không tệ, tôi bèn bỏ tiền ra nhờ một nhân viên ở sân bay giúp tôi theo dõi lộ trình bay của hai người họ, còn mình tìm một chỗ thật kín đáo để ẩn nấp.
Qua vài giờ, nhân viên sân bay nói cho tôi biết hai người họ sẽ bay đến Cáp Nhĩ Tân. Có vẻ đích đến là Mạc Hà, bởi Bạch Khai đã từng tìm hiểu cách bắt chuyến bay nhanh nhất đến Mạc Hà.
Trái tim trong lồng ngực tôi bất giác đập nhanh hơn, Mạc Hà chính là nơi ban đầu chúng tôi cho rằng có Âm Hà. Lần này bọn họ đã biết được vị trí cụ thể của Âm Hà rồi sao?
Tôi lặng lẽ mua vé chuyến bay đến Cáp Nhĩ Tân sau bọn họ, đối chiếu với lịch trình bay, có vẻ chúng tôi sẽ ngồi chung trên chiếc máy bay đến Mạc Hà.
Kế hoạch diễn ra rất thuận lợi, đến Cáp Nhĩ Tân thì trời đã sáng. Tôi mua một bộ quần áo ở sân bay để cải trang, sau đó lên máy bay chờ trước. Quả nhiên Tần Nhất Hằng và Bạch Khai ngồi trước tôi mấy hàng.
Hai người họ không nói chuyện với nhau, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Tôi nghĩ đã mất công bám theo tới đây, dù có thế nào thì cũng không thể bị bỏ lại nữa, bèn mệt mỏi đánh một giấc.
Đến khi mở mắt ra, máy bay đã hạ cánh. Tôi nhìn bầu trời Mạc Hà bên ngoài cửa sổ, tự hỏi lần này mình sẽ gặp phải chuyện gì? Mặc kệ thế nào cũng nên có một cái kết thôi.
Lúc xuống máy bay, tôi cố tình nán lại chốc lát, chờ cho hai người họ ra ngoài hết mới đứng dậy. Vừa bước đến cửa, phía sau có người vỗ vai tôi.
Tôi quay lại nhìn, trái tim hẫng một nhịp. Người nọ đội một chiếc mũ lưỡi trai, vành mũ kéo thấp, lúc người nọ nhìn tôi phải ngẩng đầu lên.
Tôi thoáng nhìn đã nhận ra ngay, người này là Vạn Cẩm Vinh.