Tần Nhất Hằng chưa dứt lời, chúng tôi đã buột miệng kêu lên.
Chất lỏng sền sệt và sặc mùi tanh tưởi trên sàn nhà bỗng nhiên chảy về phía tôi. Tần Nhất Hằng đẩy tôi ra, tôi không kịp chuẩn bị nên ngã ngồi xuống đất. Chất lỏng ấy đang hướng đến đũng quần tôi! Trông vừa nhão vừa dính, thế mà chảy còn nhanh hơn cả nước!
Mẹ kiếp! Cái thứ biến thái này!
Tôi nghe Bạch Khai hét to một tiếng, sau đó âm thanh ầm ầm vang lên. Tôi luống cuống đứng dậy, thấy Bạch Khai ném về phía tôi cái quan tài nhỏ nhất. Tôi theo bản năng giơ tay lên đỡ, lập tức cảm giác một nửa cơ thể tê rần.
Tuy quan tài không lớn nhưng dù gì nó cũng là hàng thật giá thật, nhẹ nhất cũng phải mười ký, ai mà chịu nổi chứ!
Giang Thước! Dùng quan tài bắt nó lại! Anh làm đi! Tần Nhất Hằng ở bên cạnh đang nắm chặt lấy sợi chỉ đỏ, bấy giờ sợi chỉ đã bị căng ra, cái tẩu quan nằm trên mặt đất đang rung lên bần bật, hệt như một con chó định nhảy bổ qua bên này. Chất lỏng sền sệt ứa ra ngày càng nhiều.
Tôi than thầm, mẹ nó, đang diễn tuồng nào vậy trời?
Tôi vội vàng nhấc cái quan tài lên định ụp xuống chỗ chất lỏng, song giơ tay lên mới biết hình như ban nãy tôi đã bị thương ở đâu đó trong lúc đỡ quan tài. Bây giờ cả cánh tay đau đớn như bị giật điện, chẳng còn chút sức lực nào. Tôi đành nghiêng người, mượn lực một tay, nhắm chuẩn hướng chất lỏng rồi ném quan tài qua đó.
May mà quan tài rơi xuống đã chặn được chất lỏng.
Bạch Khai nhanh nhẹn ngồi phịch lên quan tài, ba người đợi một lát, sau khi xác nhận không còn chất lỏng chảy ra từ trong quan tài mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tôi hỏi, đây đúng là tẩu quan hả? Bảo là vũ khí sinh học tôi cũng tin! Thứ ban nãy chảy ra là gì vậy?
Bạch Khai vỗ quan tài bên dưới rồi nói với Tần Nhất Hằng, lão Tần, tiết học lần này đã thành công rực rỡ! Lát nữa nhớ giao bài tập về nhà, với tấm lòng hiếu học của Tiểu Khuyết thì có vẻ vẫn chưa thỏa mãn lắm đâu!
Tần Nhất Hằng đi tới, trên tay còn cầm sợi chỉ đỏ. Lúc này cái tẩu quan đã trở thành một khối sắt vụn, bị kéo lê trên sàn nhà phát ra tiếng leng keng.
Giang Thước, vừa rồi tôi đã nói về công dụng của tẩu quan, bây giờ anh hãy tự ngẫm lại đi. Vì sao tẩu quan được đặt ở nơi này? Tần Nhất Hằng không nhận lấy điếu thuốc tôi đưa cho hắn mà chỉ chậm rãi hỏi.
Tôi rít một hơi thuốc, cảm thấy vấn đề mà Tần Nhất Hằng đặt ra đáng để suy nghĩ.
Tẩu quan dùng để chiếm lấy nơi phong thủy bảo địa, cho dù gần đây thật sự có mộ địa hoặc huyệt phong thủy thì cũng không thể nào để nó ở trên lầu được. Hay là thứ này đã thành tinh rồi? Nó không chỉ biết tự dùng thang máy đi xuống lầu mà còn biết bắt xe đến thẳng huyệt phong thủy luôn hả? Mẹ nó vô lý thật chứ!
Chẳng lẽ phong thủy bảo địa không ở đâu xa xôi mà ngay tại gian phòng này?
Tôi nhìn xung quanh một lượt, tuổi đời của tòa nhà này không quá năm năm, thậm chí cả phong cách trang hoàng cũng chẳng mang nét cổ kính. Rõ ràng nơi đây không thể nào có mộ địa được.
Tôi hỏi, chẳng lẽ trong phòng này có phong thủy bảo địa ư? Trước nay chúng ta cứ nghĩ phong thủy bảo địa chỉ nằm dưới đất, không lẽ phải nghĩ xa hơn nữa? Trên lầu chăng?
Tần Nhất Hằng mỉm cười lắc đầu, suy đoán của anh không tệ đâu, nhưng vẫn chưa đủ rộng. Anh nghĩ lại xem, nếu phong thủy bảo địa không phải là một nơi thì sao?
Tôi nghe mà đầu óc rối như mớ bòng bong, nhưng kỳ thật tôi cũng đã nảy ra một ý nghĩ. Lẽ nào phong thủy bảo địa còn có thể là một đồ vật?
Tôi chỉ vào đống quan tài lớp lớp như búp bê Nga, ý anh muốn nói rằng phong thủy bảo địa chính là những cái quan tài đó sao?. T𝑟ang gì mà hay hay 𝐭hế ~ T𝑟Um𝐭𝑟𝓾yện﹒vn ~
Không phải. Tần Nhất Hằng nhìn tôi, đáp, bây giờ phong thủy bảo địa chính là anh. Giang Thước, có nhiều chuyện đừng nên dùng tư duy của người bình thường để xem xét, đặc biệt là những chuyện liên quan đến huyền học. Anh phải vượt ra, đứng ở một vị trí cao hơn để quan sát, hiểu không?
Tôi nửa hiểu nửa không mà gật đầu, tôi là phong thủy bảo địa ư?
Mẹ kiếp, sống trên đời gần ba chục năm, tại sao tôi lại bị dán thêm nhiều cái nhãn mác như vậy? Tôi nhịn không được châm một điếu thuốc khác, sau đó nói với Tần Nhất Hằng, cậu giải thích kỹ cho tôi nghe xem, tôi là phong thủy bảo địa gì?
Tần Nhất Hằng "ừ" một tiếng, hắn bảo Bạch Khai nhường chỗ, rồi cũng ngồi lên quan tài.
Trong huyền học, mộ táng được chia làm nhiều loại. Địa trủng, thiên trủng, tự nhiên trủng, vạn vật trủng, và cả nhân trủng. (*)
(*) "Trủng" có nghĩa là mồ mả.
Địa trủng là huyệt mộ dưới lòng đất, thi thể được chôn sâu xuống mà bình thường chúng ta hay thấy. Tiếp đất, tụ phong thủy. Nếu chọn được vị trí đẹp thì hưởng phúc muôn đời, chọn sai thì con cháu lầm than. Nói trắng ra thì đây là loại mộ dễ nắm bắt và khống chế nhất. Vậy nên từ xưa đến nay, bất kể danh nhân phú thương hay hoàng tôn quý tộc, đa phần đều chọn địa trủng làm cách chôn cất, mưu cầu sự an toàn. Mặc dù họ có đủ năng lực, tiền tài để lựa chọn một loại mộ khác nhưng lại không dám thử, bởi chỉ cần hơi sơ suất thì tai họa sẽ lưu lại ngàn năm sau.
Còn thiên trủng thường gặp ở các dân tộc thiểu số. Thoạt nhìn khá đơn giản, chỉ là phơi thây nơi hoang dã, tiết kiệm cả sức lực và thời gian. Tuy nhiên xét một cách nghiêm túc thì phức tạp hơn nhiều! Vị trí, thời tiết, hướng gió, hướng mặt trời, thậm chí là cả người lẫn động vật qua lại đều được quy định nghiêm ngặt. Chỉ cần trong quá trình đó xảy ra bất cứ sai lầm nào thì thiên trủng chẳng khác nào không có mộ, chỉ là vứt xác ở ngoài trời mà thôi. Bởi quá trình này tồn tại rất nhiều yếu tố không xác định, mà mật độ dân cư ở Trung Nguyên quá dày đặc, khiến thiên trủng trở nên càng khó thực hiện. Vì vậy chỉ có những dân tộc thiểu số sống tại nơi hoang vu mới sử dụng cách an táng này.
Tự nhiên trủng thì dễ hiểu hơn. Bản chất của nó là linh hồn giao thoa hòa hợp với tự nhiên. Thường thấy nhất là khoét rỗng thân cây, đặt thi thể vào, hoặc là hải táng nơi biển cả mênh mông. Ở nhiều khu vực thuộc miền Nam nước ta có tập tục giấu quan tài bên trong hang động trên vách đá, thật ra đây cũng là một loại tự nhiên trủng. Nếu bây giờ tôi phân tích tỉ mỉ cho anh nghe thì tự nhiên trủng bao gồm cực kỳ nhiều loại, khó mà nói hết trong một đêm được.
Tiếp theo là vạn vật trủng, nghe có vẻ còn bao la bát ngát hơn cả tự nhiên trủng, nhưng kỳ thật lại không phải như vậy. Trong huyền học, vạn vật trủng dùng để chỉ những phương thức hỏa táng biến thi thể thành tro cốt, sau đó tro cốt được rải ở trên sa mạc hoặc trong rừng thẳm, ngoài biển rộng hoặc trên đồi núi. Người ta đều gọi chung là vạn vật trủng. Vạn vật không phải chỉ loại mộ bao gồm cả vạn vật trên đời, mà ý chỉ thi thể hóa thành vạn vật trên thế gian.
Cách an táng hòa hợp cùng đất trời này thường chỉ có người đắc đạo nguyện ý lựa chọn. Tư tưởng của họ đã thoát khỏi trần tục, nói thẳng ra là không còn vướng bận với hậu sự, không còn lưu luyến với đời sau nữa.
Cuối cùng Tần Nhất Hằng cũng châm một điếu thuốc, nãy giờ tôi nói chỉ để anh nắm bắt được sơ sơ thôi. Sau này tôi sẽ ghi chép lại cẩn thận, lúc đó anh đọc nhiều chút là được. Bây giờ tôi sẽ nói vào trọng điểm, đó chính là nhân trủng.
Thế nào là nhân trủng? Từ xưa đã có quan niệm, khi chết thì hồn đã tan, khi an táng thì phách đã lạc, chỉ còn tinh thần bám vào mồ mả. Nói ngắn gọn thì nhân trủng dùng để chỉ những người có thể cho linh hồn nhập vào.
Nhân trủng cũng chia ra nhiều loại. Trên đời không có quá nhiều, mà cũng không quá ít. Thường ngày có thể bắt gặp một hai người.
Nhân trủng thấp kém nhất cũng là loại thường thấy nhất, đó chính là những người dễ bị ma nhập quỷ ám. Loại người này có thể chất bất thường, thường xuyên trông thấy ma quỷ. Nếu không kể thói quen hằng ngày, nơi sinh sống hay sức khỏe, mà chỉ xét từ sinh thần bát tự thì đó đều là những người có bát tự nhẹ.
Nhân trủng bậc trung thì ít thấy hơn, nhưng cũng chưa đến mức quý hiếm. Những người có thể mời hồn nhập vào xác, ra đường xưng là đại tiên trải tấm chiếu kiếm miếng cơm, thật ra chính là loại nhân trủng này.
Ngoài ra người khóc thay, người lên đồng gọi hồn,... đều bao hàm trong loại này. Sự khác biệt lớn nhất giữa họ và nhân trủng thấp kém nhất chính là họ có thể giữ được sự chủ động. Giải thích đơn giản thì họ không chỉ có thể chất dẫn hồn nhập xác, đồng thời có cả bản lĩnh tiễn hồn ra ngoài.
Thông thường loại người này có một ít tu vi, nhưng phần nhiều là hạng người đục nước béo cò. Về các hình thức cụ thể hơn, sau này tôi sẽ từ từ giảng cho, trước tiên anh chỉ cần hiểu sơ như vậy được rồi.
Còn nhân trủng cao cấp nhất, cũng chính là loại giống như anh.
Không chỉ có thể dẫn hồn nhập xác, tiễn hồn ra ngoài, mà thậm chí những người như anh còn mang thể chất có thể giúp quỷ hồn hồi sinh. Hồi sinh và nhập xác là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, tôi tin anh cũng biết rồi.
Hồi sinh thì trở thành người sống, còn nhập xác thì vẫn là người chết rồi mà thôi. Đây là điểm khác biệt lớn nhất.
Loại người này trên đời hiếm có khó tìm, mặc dù gặp được thì cũng phải suy xét bát tự mệnh mạch có tương xứng hay không. Vậy nên không phải ma quỷ nào cũng có thể dùng nhân trủng để sống lại, chỉ khi nào thỏa mãn đầy đủ các điều kiện mới được. Cũng vì lẽ đó mà anh vẫn luôn chật vật trong nghề nhưng trước giờ vẫn chưa xảy ra chuyện nghiêm trọng. Mặc dù có tôi hoặc Bạch Khai bảo vệ, nhưng tóm lại cũng vì mệnh anh cứng.
Nếu nói trên góc độ phong thủy, nhân trủng thấp kém là đất lành, nhân trủng bậc trung là bảo địa, thì anh chính là nơi vương giả.
Tần Nhất Hằng nhìn vào mắt tôi, lúc hắn nhắc đến hai chữ "hồi sinh" còn cố ý hơi gằn giọng.
Thôi tôi hiểu rồi, nói cả buổi, từ chuyện này đến chuyện kia, cái gì mà phong thủy bảo địa với chả nhân trủng, cuối cùng vẫn quay lại việc hồi sinh.
Tôi không biết thể chất của mình có gì khác với người ta, từ nhỏ đến lớn mỗi lần kiểm tra sức khỏe cũng chẳng phát hiện mình bất thường chỗ nào. Tôi nhủ thầm, lúc này mà Tần Nhất Hằng lại nhắc đến hồi sinh, ắt hẳn vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ tôi đâu nhỉ? Lát nữa tính giở trò gì đây không biết?
Tôi hỏi, rốt cuộc thể chất của tôi có gì đặc biệt? Cậu chưa từng nói cho tôi biết, tại sao có thể dùng thân thể của tôi để sống lại?
Tần Nhất Hằng chỉ lên trần nhà, việc này phải hỏi ông trời. Tôi không cách nào giải đáp ý trời cho anh được, nhưng bây giờ tôi có thể chắc chắn rằng cô gái chết trong căn escape room này e rằng cũng giống như anh, đều là nhân trủng.