Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Quyển 4 - Chương 60: Quán cơm



Thú thật tôi không mấy hứng thú với quán cơm, căn nhà kiểu này có khá nhiều hạn chế, thông thường giá cả cũng rất cao, hiếm thấy người mua lại. Hơn nữa người làm ăn đều cực kỳ mê tín, tuy là người ngoài nghề nhưng còn xét nét hơn cả dân trong nghề nữa. Cho dù chúng tôi đã xử lý sạch sẽ thì cũng chưa chắc sẽ có người chấp nhận mua. Đến nay trong tay tôi vẫn còn vài cửa hiệu chưa bán được, coi như cũng có bài học kinh nghiệm rồi.

Quán cơm này tọa lạc ở một vị trí không tồi, nghe bên kia nói rằng nó nằm trên con phố ẩm thực vô cùng náo nhiệt. Tuy nhiên đây cũng chính là nguyên nhân khiến tôi không muốn nhận vụ này.

Căn nhà nằm trên phố ẩm thực chỉ có thể bán cho người muốn kinh doanh dịch vụ ăn uống, điều đó càng khiến việc mua bán thêm khó khăn. Tôi không rảnh tốn nước bọt để đẩy mạnh tiêu thụ với người ta, vì vậy mới nghe mấy câu, tôi đã định cúp máy luôn.

Ai dè chưa kịp nói gì, Tần Nhất Hằng đã đoạt lấy điện thoại rồi đáp lại vài tiếng, sau đó bảo Bạch Khai lái xuống cao tốc quay trở lại.

Tôi thấy vậy biết chắc có phản đối cũng vô ích, đành bất đắc dĩ châm điếu thuốc rồi mặc kệ.

Tần Nhất Hằng nói chuyện với đầu dây bên kia cả buổi trời, tỉ mỉ hỏi thăm tình hình căn nhà. Sau khi cúp máy, hắn mới nhớ ra phải giải thích với tôi, hy vọng căn nhà nào tôi cũng đến xem, đi càng nhiều thì càng có lợi cho tôi.

Tôi thở dài, không nói gì. Cuối cùng thì tiền cũng vào túi tôi mà thôi. Người ta đã chủ động giúp tôi kiếm tiền, đáng lẽ tôi không nên phàn nàn mới phải. Tôi bèn bảo Tần Nhất Hằng kể về tình hình của tòa nhà để nắm thêm thông tin.

Quán cơm rất lớn, có hai tầng. Tầng một là các chỗ ngồi rải rác, tầng hai là các phòng riêng. Trước đó nơi này là một quán sủi cảo và cũng bán các món khác nữa. Mặc dù không có gì đặc biệt nhưng cũng là cửa tiệm lâu đời ở địa phương này, vì vậy nhiều năm trôi qua mà việc kinh doanh vẫn rất tốt, mỗi lần đến giờ cơm là trong quán đều đông khách.

Chủ quán cơm vốn không muốn bán lại, tuy rằng nó từng xảy ra chuyện khiến công việc làm ăn sa sút, nhưng dù sao đây cũng là cơ nghiệp mà năm xưa mình dày công vun đắp nên vẫn không nỡ. Chẳng qua nguồn tài chính từ việc làm ăn khác đang lâm vào tình trạng khó khăn, chủ quán cơm mới bất đắc dĩ bán căn nhà này với giá thấp, xem như cắn răng mà bỏ đi thứ mình yêu thích.

Tôi đã nghe báo giá, bởi vì thứ ở trong đó nên giá thành của tòa nhà không cao, tôi hoàn toàn có thể hốt được. Vấn đề duy nhất chính là có thể xử lý được tòa nhà hay không. Tôi không cảm thấy lạc quan lắm. Vào nghề đã lâu như vậy, căn nhà đáng sợ kiểu nào mà tôi chưa gặp qua, đáng lý tôi không nên sợ hãi mới đúng. Song câu chuyện xảy ra ở tòa nhà này vẫn khiến tôi thấp thỏm không yên.

Mọi chuyện là thế này. Vào cuối năm âm lịch nào đó, khoảng ngày hăm bảy, hăm tám tháng chạp, quán cơm tiếp đón một nhóm khách gồm toàn người già bảy tám chục tuổi. Gần cuối năm nên quán rất đông khách, những lão già này muốn một phòng riêng, nhưng lúc đó chưa thể sắp xếp chỗ ngồi được, đành đợi trong đại sảnh một lúc, vì vậy nhân viên phục vụ có ấn tượng rất sâu với bọn họ.

Hình như bọn họ là đồng đội cũ hoặc công nhân đã về hưu, ai nấy đều quen biết nhau, vì vậy nhân viên phục vụ mới sắp xếp cho họ một phòng riêng dành cho mười người. Kỳ lạ thay, những lão già này gọi sủi cảo và đồ ăn khác bày đầy cả bàn ăn nhưng không một ai động đũa. Lúc người phục vụ đi vào rót nước, họ chỉ xoay bàn chứ chẳng hề gắp thức ăn. Hơn nữa họ rất ít khi nói chuyện với nhau, không khí trong phòng vô cùng nặng nề. Chuyện này cũng để lại ấn tượng sâu sắc cho nhân viên phục vụ.

Dẫu sao đây cũng là quán cơm, người ta đã gọi đồ ăn rồi chứ chẳng phải ngồi không. Cho dù người phục vụ có thấy kỳ quặc thì cũng không thể hỏi được.

Ngoài ra, người ở tuổi này đã hiếm rồi, có khi còn không thấy được mặt trời ngày mai, vậy nên phục vụ chỉ nghĩ rằng nhóm khách này đang tiếc thương cho người bạn đã qua đời, hoặc cũng có thể họ vừa tham gia lễ truy điệu, vì thế cảm xúc mới nặng nề như vậy.

Bọn họ ngồi trong phòng riêng hai ba tiếng đồng hồ, không ai biết trong đó đã xảy ra chuyện gì. Thời điểm họ đến quán là khoảng hơn một giờ chiều, sau đó đợi ở đại sảnh một lúc, khi họ đi về thì trời đã trở tối.

Khách đến ăn tối đã bắt đầu vào quán, nhân viên vội vàng dọn dẹp vệ sinh phòng riêng để tiếp tục phục vụ khách mới. Ai dè bấy giờ mới phát hiện đồ ăn trên bàn vẫn chưa được động đến, còn nguyên vẹn như cũ. Kỳ quặc hơn, trên bàn còn xuất hiện thêm một đĩa thức ăn. Người phục vụ vô cùng hoảng sợ khi thấy mấy miếng thịt tươi còn đẫm máu trong đĩa, không biết cái này dùng để làm gì, chẳng lẽ để đút cho hổ ăn à?

Mặc dù những lão già đó rất quái dị nhưng dù sao vẫn chưa gây ra chuyện gì. Các nhân viên phục vụ chỉ bàn tán vài lần rồi qua một thời gian cũng quên mất.

Song ngay khi mọi người đã vứt chuyện này ra sau đầu thì người nhà bỗng nhiên tìm tới, không chỉ gây ầm ĩ một trận mà còn luôn miệng khẳng định quán cơm này hại chết ông cụ nhà mình. Ngày nào họ cũng than khóc thảm thiết trước cửa quán, chỉ thiếu điều mặc áo tang hóa vàng mã nữa thôi.

Chủ quán cơm không thể ngồi yên được, bèn lập tức đứng ra giải quyết, hỏi rồi mới biết ông cụ nhà họ chính là một trong số những lão già đến đây lần đó. Sau khi ăn xong bữa cơm ấy, ông quay về nhà không nói một lời, nằm mấy ngày thì đổ bệnh, chưa kịp đưa đến bệnh viện đã từ trần.

Ban đầu gia đình không hề nghĩ đến quán cơm, nào ngờ vô tình nghe người ta gián tiếp nói rằng không chỉ có mỗi ông cụ nhà mình mà mấy ông lão khác cũng đang yên đang lành thì đột ngột qua đời, trước khi chết cũng không hề nói gì trong nhà.

Bấy giờ người thân bắt đầu cảm thấy lo lắng, sợ ông cụ bị lây bệnh truyền nhiễm gì đó, nếu không tìm hiểu kỹ có khi người trong nhà cũng bị như vậy. Sau khi hỏi thăm mới biết được mấy ông lão vừa qua đời hình như đều quen biết nhau, còn cùng đi ăn ở quán cơm này, sau khi quay về mới bắt đầu trở nên bất thường.

Kỳ quái hơn nữa, sau khi các gia đình gặp nhau mới phát hiện ông cụ nhà mình chưa từng nói về những người bạn này, đã thế còn chẳng dính dáng gì đến nhau. Không rõ làm thế nào mà họ quen biết nhau được.

Dù sao thì việc này ắt hẳn có liên quan tới bữa cơm hôm đó. Theo cách nói bình thường thì có thể bị ngộ độc thức ăn, còn nghĩ sâu xa hơn thì quán cơm này có vấn đề. Bởi vậy người nhà mới kéo đến đây yêu cầu một lời giải thích.

Chủ quán nghe xong cũng dở khóc dở cười. Kinh doanh dịch vụ ăn uống lâu như vậy, tuy không thể đảm bảo mình chưa từng lừa gạt khách hàng, nhưng chí ít thức ăn vẫn phải qua kiểm định vệ sinh an toàn thực phẩm. Đây không chỉ là vấn đề đạo đức lương tâm, nếu xảy ra chuyện thật thì khác nào đạp đổ danh tiếng của mình, chủ quán cũng chẳng dám đùa giỡn. Hôm ấy, những lão già đó gọi đồ ăn nhưng không hề động đũa, cho dù đồ ăn có vấn đề thì cũng không thể bị ngộ độc khi chỉ ngửi mùi được. Tuy nhiên mọi chuyện đã rồi, chủ quán chẳng dám bảo người ta vô cớ gây rối, chỉ đành cố gắng trấn an, nhưng sự tình càng lúc càng lớn, không biết vì sao lại lên cả tin tức, sau đó lan truyền khắp cả khu vực. Lời đồn càng ngày càng quỷ dị, kiểu gì cũng có, nào là mấy ông lão làm chuyện tà ma ngoại đạo trong quán cơm, cuối cùng bị tẩu hỏa nhập ma. Hoặc mấy ông lão vốn là đặc vụ trốn ở nơi đây trước khi thành lập nước, nhưng vì bại lộ thân phận nên mới sợ tội tự sát. Quá quắt hơn nữa, có người nói rằng mấy ông lão không hề quen biết nhau, chẳng qua bị thứ gì đó mà mọi người không nhìn thấy được mời đến ăn cơm, bữa ăn này xem như bữa cơm chặt đầu (*), ăn xong thì đi gặp Diêm Vương.

(*) Bữa cơm chặt đầu (断头饭):. Vào thời cổ đại, những tử tù trước khi chết đều được một bữa ăn thịnh soạn, gọi là bữa cơm đoạn đầu, cơm từ dương... Thông thường, trong đó sẽ có một miếng thịt sống, bởi người ta quan niệm sau khi chết phải đi qua cầu Nại Hà. Ở đó có một con chó hung ác bị trói vào cây cầu. Nếu không có gì để cho con chó hung ác ăn, con chó hung ác sẽ nuốt chửng linh hồn con người và ngăn người chết tái sinh.

Mặc kệ lời đồn như thế nào thì cũng là tin tức tiêu cực. Việc làm ăn của quán dần dần sa sút, khách hàng muốn đến không dám đến nữa, khách hàng không tin vào ma quỷ thì cũng khó tránh khỏi liên tưởng tới những chuyện không hay. Chỉ cần hằng ngày gặp phải chuyện rắc rối hoặc xui xẻo thì lập tức đổ cho quán cơm. Cửa tiệm vốn đã không có gì đặc biệt, nay lại càng thêm tiêu điều. Các hàng quán khác trên phố tấp nập náo nhiệt, chỉ mỗi nơi này vắng tanh.

Sở dĩ nguyên nhân chủ yếu mà tôi cảm thấy lo lắng là khi Tần Nhất Hằng thuật lại mọi chuyện, trông vẻ mặt hắn rất nghiêm túc như đang nói đến một việc vô cùng trầm trọng.

Theo tôi, thứ nhất là chưa từng có người chết trong tòa nhà này, hẳn không thể tính là hung trạch được. Nếu vậy thì giá của tòa nhà rất hời.

Thứ hai, e rằng chuyện này hơi khó giải quyết. Mấy ông lão có liên quan đến tòa nhà đều chết ở nhà mình, nếu chúng tôi muốn tìm đến từng nhà một thì lượng công việc quá nhiều và rất khó khăn.

May mà Tần Nhất Hằng chỉ nói đến đó xem thử rồi tính tiếp. Nếu thật sự không xử lý được, hắn cũng sẽ không miễn cưỡng ép buộc. Tôi nghe vậy cảm thấy yên tâm hơn nhiều, chỉ có thể chờ xem thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.