Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Quyển 4 - Chương 63: Căn hầm



Tôi vỗ mặt, cố trấn tĩnh lại, cảm thấy có lẽ mình nghĩ hơi nhiều.

Mặc kệ có là đầu trâu mặt ngựa, nếu cắt được hai đĩa thịt từ trên người mình xuống thì không chết cũng thành tàn phế. Nhưng trông tư thế bước đi của chủ quán lại không hề có gì bất thường, hơn nữa trên đĩa cũng chẳng có ngón tay hay con mắt, không thể xác định đó là thịt người được. Tôi chỉ đang đoán mò mà thôi.

Tôi ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định lên lầu báo cáo tình hình để cho hai người họ giải quyết.

Tôi bỏ đồ đạc về chỗ cũ, sau đó bước ra khỏi phòng bếp. Vừa đến đại sảnh, bỗng nhiên tôi phát hiện có chuyện không ổn.

Hai đĩa thịt trên bàn đã biến mất!

Không rõ nó đã bị người khác bưng đi từ khi nào!

Tôi càng thấy bất an hơn vì trên lầu bây giờ vô cùng yên lặng, thậm chí không có lấy một tiếng động. Chẳng biết tình hình trên đó thế nào.

Tôi nhủ thầm, chẳng lẽ lần này đụng phải boss à? Cả Tần Nhất Hằng và Bạch Khai đều đã bị thu phục rồi sao?

Nghĩ lại thì không đúng lắm, mặc dù ban nãy tôi có đóng cửa bếp, nhưng nếu trên lầu có đánh nhau thì tôi vẫn nghe thấy được mới phải. Thậm chí tôi cũng coi như người từng trải, tôi tin chắc rằng trên đời này không một kẻ nào có thể âm thầm lặng lẽ xử lý được cả Bạch Khai và Tần Nhất Hằng, kể cả Hoàng Đại Tiên cũng thế.

Vì vậy tôi nắm tay vịn cầu thang rồi dò dẫm đi lên từng bước một. Lần này tôi còn thận trọng hơn cả lúc đi xuống, cố gắng thở nhẹ nhất có thể, chỉ sợ lấn át những âm thanh cực nhỏ khác trong không khí.

Nhưng khi bước lên được tầng hai, tôi vẫn chưa nghe thấy bất cứ động tĩnh nào cả.

Tôi hé mắt ra khỏi vách tường, thấy đèn trong phòng vẫn đang sáng. Cánh cửa đóng chặt, chỉ có vài tia sáng len qua khe cửa khiến lòng tôi dâng lên nỗi thấp thỏm, sợ rằng mở cửa ra thì nhìn thấy hai cái xác chết.

Ngó nghiêng xung quanh một lúc, xác định không có nguy hiểm, tôi mới men theo bức tường đi tới cạnh cửa phòng.

Bên trong hình như không có ai, tôi chẳng dám chần chừ nữa, chỉ sợ hai người họ dính bẫy, tôi đến chậm một chút thì coi như toang.

Cuối cùng tôi hạ quyết tâm vặn tay nắm cửa.

Ngay trong khoảnh khắc đó, tôi đã chuẩn bị tâm lý bên trong sẽ có người đánh lén. Tuy nhiên sau khi mở cửa ra, đập vào mắt tôi là căn phòng trống không, mấy chiếc ghế dựa được đặt lung tung, tuyệt nhiên không có bóng người.

Tôi lách người vào, sợ phía sau cửa có người mai phục, nhưng nhìn một vòng thì đến cả một bóng người cũng chẳng có.

Kỳ quặc hơn, trong căn phòng này có một mùi cực kỳ khó ngửi. Ban đầu nó không quá rõ ràng, đến khi tôi để ý thì mùi ấy đã sặc lên mũi.

Tôi chửi thầm, mẹ kiếp, hai tên kia tiểu tiện trong này luôn hả? Sao cái mùi khai nồng quá vậy?

Dạo một vòng, tôi không tìm thấy vết nước nào trên sàn nhà cả, đành mở cửa sổ ra rồi lấy điện thoại gọi cho Bạch Khai.

Tôi làm vậy cũng là chuyện bất đắc dĩ, gào thét trong quán sủi cảo quái quỷ này thì càng dễ rước họa vào thân mà thôi.

Điện thoại mới đổ chuông vài tiếng thì đầu bên kia đã bắt máy, tôi vội nhỏ giọng hỏi Bạch Khai đang ở đâu, nhưng chẳng có tiếng trả lời, thi thoảng lại truyền đến âm thanh sàn sạt. Không biết tín hiệu bị nhiễu hay là đầu dây bên kia không nói chuyện.

Tôi cẩn thận nghe thêm một lát, âm thanh sàn sạt ấy dường như không có quy luật, chắc không phải là Bạch Khai đang ra ám hiệu cho tôi.

Tôi đành giơ điện thoại lên rồi đi ra khỏi phòng. Ban nãy tôi vẫn luôn ở đại sảnh dưới tầng, nếu có người ra ngoài thì chắc hẳn tôi sẽ phát hiện ngay. Khả năng cao hai người họ vẫn còn ở trong quán sủi cảo này.

Tôi nhìn trái nhìn phải, trên tầng hai có không ít phòng riêng, cánh cửa đều đóng chặt.

Tôi bèn đi tìm trong từng phòng một. Qua mấy căn phòng vẫn chưa có phát hiện gì. Điểm khác biệt duy nhất là không khí bên trong các phòng khác tuy chẳng trong lành cho lắm nhưng ít ra không có mùi lạ.

Tôi càng lúc càng thấy lo lắng, sợ rằng mở hết cửa vẫn không tìm thấy ai.

Lựa chọn duy nhất còn lại của tôi có lẽ là báo cảnh sát.

Tuy nhiên tôi đã xem xét hết gian phòng trên tầng hai, bao gồm cả hai phòng giống như phòng chứa đồ, ngoại trừ tro bụi ra thì chẳng thấy gì cả.

Tôi đành đi xuống lầu một lần nữa, cuộc gọi vẫn chưa tắt. Đôi lúc tôi sẽ kêu lên vài tiếng nhưng không ai trả lời.

Tầng một cũng không có gì cần xem xét, ngoại trừ sau bếp thì nhìn một vòng là thấy hết rồi.

Tôi không yên tâm, thậm chí còn nhìn xuống dưới từng bàn, đến cuối cùng tôi thật sự quá ngạc nhiên. Bấy giờ tôi đã không rảnh lo nghĩ nữa, bèn châm một điếu thuốc lấy lại bình tĩnh, sau đó suy nghĩ đối sách.

Tôi cảm thấy khả năng hai người họ chủ động biến mất là khá thấp, rất có thể đã bị chủ quán dụ đi hoặc bắt đi rồi.

Tôi bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, nếu điện thoại của Bạch Khai vẫn kết nối được, vậy thì ông chủ quán đâu?

Thế là tôi bèn tắt điện thoại với Bạch Khai, trước đây lúc hẹn thời gian địa điểm gặp mặt với chủ quán, tôi vẫn còn lưu lại lịch sử cuộc gọi. Nếu bây giờ tôi thật sự phải gọi điện cho ông ta thì vẫn không khỏi lo lắng.

Tôi hít sâu một hơi, nhấn nút gọi. Chẳng mấy chốc trong điện thoại đã truyền đến tiếng tút tút.

Một chuyện khiến tôi lạnh gáy đã xảy ra, trong đại sảnh đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại réo rắt, nhưng tôi nhìn quanh vẫn không thể tìm thấy nơi phát ra âm thanh!

Mẹ kiếp, ông ta vẫn đang ở trong đại sảnh này ư!? Vì sao tôi lại không thấy?

Nếu điện thoại đã reo thì chắc chắn màn hình phải sáng lên, nhưng bốn phía tối đen như mực, ánh sáng ở đâu ra?

Tôi tự nhủ, mẹ nó chứ, bây giờ ma quỷ còn biết dùng cả công nghệ cao cơ à? Nghĩ lại mới thấy không đúng. Tiếng chuông nghe như đang bị ngăn cách với tôi, vì vậy tôi cất điện thoại vào trong túi rồi cẩn thận nhận biết.

Cuối cùng tôi đã tìm được, hóa ra nơi phát ra tiếng chuông lại ở dưới chân!

Nhất thời tôi cũng chẳng có thời gian suy xét kỹ càng, bèn bật đèn trong đại sảnh lên. Lúc này tôi mới để ý trên sàn nhà gần góc cửa bếp có một tay nắm cửa khó thấy. Phía dưới quán sủi cảo này có một căn hầm!

Trước đây tôi có một người bạn học đại học y, khi ấy tôi đến chơi, vì tò mò nên mới cùng cậu ta tham quan phòng giải phẫu. Trường đại học đó đặt thi thể giải phẫu ở trong hầm, thoạt nhìn bên ngoài cũng không khác lắm so với nơi này. Bên trong đựng đầy formalin, bình thường thi thể vẫn được ngâm trong đó, khi nào cần dùng thì cử chuyên gia vớt lên.

Tôi không rõ các quán cơm có cần không gian cất trữ như vậy không, ít nhất trước giờ tôi chưa từng nghe nói qua.

Tôi thử cầm cái tay nắm cửa, không quá nặng. Tôi chỉ hơi dùng lực là sàn nhà đã bị hé ra một khe hở, bên trong không có ánh sáng. Tôi thở phào nhẹ nhõm, ít nhất nơi này không dùng để ngâm xác chết là được.

Lúc này cuộc gọi đã tự động ngắt máy, tôi không gọi lại nữa.

Tôi gập người dùng sức kéo cửa căn hầm lên. Một thứ mùi khai nồng lập tức ập vào mặt.

Tôi nương theo ánh sáng thấy bên dưới dường như cũng không lớn lắm, chỉ có một cái thang sắt nhỏ. Do dự một chút, tôi vẫn quyết định xuống dưới xem thử.

Tôi tiện tay cởi áo sơ mi ra bịt lên mũi, sau đó nhanh chóng bò xuống hầm. Mặc dù đã có áo sơ mi che chắn, nhưng mùi khai khó ngửi vẫn không bớt đi phần nào.

Căn hầm không cao lắm, tôi phải khom lưng mới miễn cưỡng vào được. Trước mắt là một cái động rất hẹp, kéo dài về phía trước, cách đó không xa là một khúc ngoặt, không thấy được bên trong có gì.

Tôi bật đèn điện thoại lên soi rồi tiến về trước. Qua chỗ ngoặt, tôi thấy một bộ quần áo được gấp ngay ngắn trên mặt đất, phía trước còn có cả quần áo của Bạch Khai và Tần Nhất Hằng. Tôi nhủ thầm, trông tình hình này có lẽ trên người họ còn mỗi cái quần cộc. Đừng nói đầu kia là cái bể bơi ngầm, ba người họ đang mở tiệc áo tắm đấy nhé.

Tôi không dám động vào quần áo, lật xem thì thấy đồ đạc của Bạch Khai và Tần Nhất Hằng không có trong đó. Vậy thì quần áo này là do bọn họ chủ động cởi ra.

Tôi tiếp tục đi về phía trước, hết bảy tám lần quẹo trái quẹo phải, cứ đi vài bước là một khúc ngoặt.

Quay tới quay lui hình như vẫn còn ở trong quán. Tôi không rõ mình đã qua bao nhiêu ngã rẽ, cuối cùng cũng thấy một nơi rộng rãi hơn chút. Trước mặt lập tức xuất hiện hai cửa động, nhất thời tôi cũng chẳng biết nên chọn cái nào.

Tôi gần như nín thở, thứ nhất là bởi vì mùi quá khó ngửi, tôi đành phải giảm số lần hô hấp của mình. Thứ hai là vì tôi bắt đầu nghe thấy vài âm thanh xì xào như có người đang nói chuyện. Tôi cảm thấy đó chắc hẳn là Bạch Khai và Tần Nhất Hằng.

Tôi thăm dò kêu lên một tiếng, âm thanh nọ lập tức im bặt.

Vài giây sau, giọng Bạch Khai vang lên, này! Ai đó?

Tôi đáp, mẹ kiếp! Giang Thước!

Anh là mẹ kiếp hay là Giang Thước? Giọng của Bạch Khai càng ngày càng gần.

Tôi chưa kịp trả lời, Bạch Khai đã ló đầu ra khỏi một cửa động trong đó. Y bịt mũi nói với tôi, anh xuống đây làm gì? Thích tự làm khổ mình à?

Tôi vừa định trả lời, mẹ kiếp ít nhất cũng phải nói cho tôi biết một tiếng chứ! Tại sao bắt máy rồi còn giả làm người câm?

Nhưng lời đến bên miệng thì tôi lại nuốt xuống, bởi tôi thấy trên đầu Bạch Khai bây giờ đang đội chiếc mũ da quen thuộc kia, y không ngừng nháy mắt với tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.