Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Quyển 4 - Chương 64: Hoàng Đại Tiên



Tôi thầm nghĩ, thôi tiêu. Lần này sập bẫy thật rồi. Tôi làm sao mà ngờ được đám người đội mũ cũng dính dáng tới tòa nhà này cơ chứ.

Bọn họ người đông thế mạnh, dù Tần Nhất Hằng với Bạch Khai có trâu bò cỡ nào cũng đâu đánh lại được. Hang động này tuy đường xuống dễ đi, nhưng đường lên có lẽ không đơn giản như thế.

Tôi điên cuồng nháy mắt lại với Bạch Khai, ý muốn hỏi y có kế hoạch gì không.

Y lại không nhanh không chậm nói rằng, Tiểu Khuyết, lát nữa vào trong đừng nói chuyện ồn ào, phải giữ im lặng! Nói rồi y lui trở vào trong.

Tôi đang vào, lại gặp Tần Nhất Hằng ló đầu ra. Cũng không biết hắn vừa làm cái gì mà mặt mũi đầy bùn, cả người tanh tưởi. Làm tôi bất ngờ nhất là hắn cũng đang đội một chiếc mũ da.

Mẹ kiếp, các cậu đều bị chiêu mộ hết rồi hả? Tôi hỏi, các cậu làm cái quái gì thế?

Giang Thước, anh vào xem sẽ biết. Tần Nhất Hằng định đưa tay đỡ tôi, nhưng đưa ra nửa chừng dường như nhận ra tay mình đầy bùn, lại bỏ xuống.

Tôi nhìn tình hình thế này cũng không thèm chạy nữa, hai người họ mà bị xử hết rồi tôi chạy cũng chả làm được cái gì. Dù có là núi đao hay biển lửa cũng phải xem thử mới biết nên quyết định thế nào.

Thế là tôi đi theo sau Tần Nhất Hằng vào trong hang động. Bên trong động còn rộng hơn bên ngoài, đi không cần khom lưng nữa. Tôi thấy phía trước có vẻ sáng sủa, không biết rốt cuộc có thứ gì.

Đi cỡ mười mấy mét, chúng tôi tiến vào một cái hang lớn trống trải. Trong góc tường dựng một cái điện thoại di động dùng làm đèn. Tôi trông thấy chủ quán trần truồng ngồi giữa hang, trong tay còn đang ôm thứ gì đó. Bên cạnh ông ta bày hai đĩa thịt.

Tôi vội vàng nhìn xuống hai chân chủ quán, trong lòng đánh thót một cái, quả nhiên hai chân ông ta đã bị cắt xẻ lộ cả máu thịt ra ngoài. Có điểm lạ là vết thương của chủ quán không hề chảy máu, cũng không biết là cầm máu bằng cách nào.

Tôi dùng điện thoại chiếu xung quanh nhìn, bốn phía quanh cái hang lớn này có rất nhiều cửa động, đếm sơ được chừng mười cái. Mỗi cửa động chỉ lớn cỡ hai nắm tay mà thôi, tất nhiên người không thể nào chui vừa được.

Bạch Khai nhặt điện thoại trong góc tường lên, vẫy vẫy về phía tôi. Tôi đi sang bên cạnh y, hỏi, tình hình sao rồi?

Bạch Khai đưa tay lên "suỵt" một cái, đưa di động qua cho tôi. Bởi vì đã đổi chỗ đứng, tôi mới thấy rõ được thứ mà chủ quán ôm trong lòng dường như là một pho tượng. Dưới ánh đèn điện thoại, pho tượng ấy lấp lánh ánh vàng. Tôi nghĩ thầm, đậu má, vàng ròng hả?

Tôi vừa nghĩ vậy thì thấy chủ quán bắt đầu dùng tay lau pho tượng. Không biết lòng bàn tay ông ta có bôi thứ gì không nhưng khi chà lên pho tượng phát ra tiếng "chít chít" rất kỳ quái. Từ bốn phía quanh hang động lập tức truyền đến thật nhiều tiếng "chít chít" khác, giống như đang đáp lại.

Không lâu sau đó, tôi nhìn thấy từ một trong các cửa động có con gì đó xông ra. Tôi còn chưa kịp nhìn rõ xem là loài vật gì, bọn chúng đã lao đến càng nhiều hơn nữa từ khắp xung quanh. Lúc này tôi mới nhận ra, đó đều là chồn!

Quả nhiên là Hoàng Đại Tiên! Những con chồn này dường như đã đói lắm rồi, phóng thẳng tới chỗ hai đĩa thịt, thoáng cái ăn sạch bách. Tim tôi đập thình thịch, má ơi đừng nói là ăn thịt xong sẽ chuyển qua ăn bọn tôi đấy nhé!

May là sau khi bầy chồn đó ăn thịt xong thì không làm gì nữa. Chúng giống như được huấn luyện nghiêm chỉnh vậy, con nào con nấy đều ngồi xuống bên vách hang, trừng đôi mắt đen bóng nhìn chúng tôi.

Trước đó Bạch Khai đã nhắc không được nói chuyện, tôi nhịn rất lâu không dám hỏi câu nào. Đợi cả buổi, chủ quán mới buông pho tượng ra, đặt xuống đất, dập đầu một cái thật thành kính. Sau đó một chuyện càng đáng kinh ngạc hơn xảy ra, những con chồn kia vậy mà cũng bắt chước quỳ lạy như người.

Tôi không kìm được, đưa tay kéo Bạch Khai. Tôi đã gặp qua không ít ma quỷ rồi, nhưng động vật có tính người quái dị đến mức này là lần đầu tiên tôi thấy. Tôi sợ lát nữa lỡ bọn chúng mở miệng nói chuyện, tôi biết phải đáp thế nào đây.

Giờ đây tôi đã chẳng ngửi thấy mùi tanh hôi trong không khí nữa, trợn mắt há mồm xem bầy chồn quỳ lạy thật lâu. Sau đó, từng con một bắt đầu bò về phía chúng tôi.

Tôi không dám cử động, thực tế nơi này nhỏ như vậy có chạy cũng chẳng trốn được vào đâu. Những con chồn kia bước đi rất chậm rãi đường hoàng, không giống như lao đến bắt mồi, tôi chỉ có thể an ủi mình như thế.

Cũng may là hình như bọn chồn không hứng thú gì với tôi, chỉ đến ngửi ngửi Bạch Khai với Tần Nhất Hằng, thỉnh thoảng còn lít cha lít chít với nhau như đang trò chuyện. Không biết đã qua bao lâu, pho tượng vàng kia lại phát ra tiếng "chít chít", cả bầy chồn lại lui đi như thủy triều rút, trong nháy mắt đã biến mất không còn con nào, tựa như chưa từng xuất hiện.

Lúc này tôi mới dám thở mạnh, kết quả là bị mùi hôi xông cho sặc sụa một trận.

Tôi nói, giờ đã nói chuyện được chưa? Rốt cuộc các cậu đang làm gì vậy? Xem xiếc thú hả?

Đừng bất kính! Tần Nhất Hằng bịt miệng tôi, Giang Thước à, chúng ta đang nhờ họ giúp đấy!

Tôi huơ tay, ý bảo tôi không nói bừa nữa đâu. Tần Nhất Hằng mới thả tay ra, nói, giờ chúng ta muốn biết đám người đội mũ đang ẩn nấp trong góc tối nào, thì cũng không thể cứ ở ngoài sáng mà tìm mãi được, phải đổi vị trí thôi.

Giờ tôi mới hiểu, hóa ra bọn họ đội mũ da là để cosplay. Bầy chuột đồng... nhầm, Hoàng Đại Tiên này thật sự có thể giúp tìm người sao?

Tần Nhất Hằng gật đầu, bầy chồn kia không phải Hoàng Đại Tiên đâu, là đây mới đúng.

Tôi nhìn theo hướng Tần Nhất Hằng chỉ, thấy pho tượng vàng kia đang đứng yên trên đất. Đến giờ tôi vẫn không nhìn ra nó điêu khắc thành hình gì, nhưng chắc chắn không phải hình chồn.

Hoàng Đại Tiên không phải một sinh vật sao? Tôi hơi không dám nói thẳng, sợ nói sai cái gì lại gây chuyện.

Ai bảo anh nhất định phải là sinh vật chứ? Bạch Khai nói, y tiến lên đỡ chủ quán đang quỳ đứng dậy. Mặc dù chân chủ quán không còn chảy máu nhưng đứng lên đi lại vẫn vất vả vô cùng. Bạch Khai lau mồ hôi cho ông ta, quay đầu nói với tôi, chúng ta ra ngoài trước đã, tắm rửa xong sẽ giải thích với anh.

Tôi mừng như được ân xá, nơi như thế này ai mà muốn ở lâu, vội đi theo mấy người bọn họ ra khỏi hang. Đợi đến khi đóng cửa hầm lại, tôi mới ngồi xuống đất hít sâu mấy hơi.

Cũng không có thời gian tìm nơi tắm rửa, bọn tôi đành dùng tạm vòi nước sau bếp, hứng ít nước tạt lên người là xong. Mặc dù trời cũng không lạnh nhưng đang gấp nên vậy thôi cũng đủ rồi. Sau đó chúng tôi về phòng ngồi, mở điều hòa hồi lâu mới hết run rẩy.

Chủ quán dường như bị thương nặng quá nên mặt cắt không còn giọt máu. Có điều trông rất bình tĩnh, hẳn là vết thương không còn đau nữa.

Tôi nhả ra một vòng khói, nhìn Bạch Khai chằm chằm chờ y lên tiếng. Y cũng không né tránh giấu giếm gì, kéo ghế về phía tôi, ngồi xuống kể, dân gian đều gọi Hoàng Đại Tiên thế này thế nọ, nhiều người cứ tưởng là chồn thành tinh. Thật ra đều là tin đồn thôi. Việc loài chồn tu luyện và Hoàng Đại Tiên là hai chuyện khác nhau.

Hoàng Đại Tiên, thật ra chính là một thứ vật chất mà những con chồn tu luyện lâu năm nôn ra. Cụ thể là chất gì thì hiện tại chưa ai giám định được hết, nhìn bề ngoài trông hơi giống vàng. Vậy nên, đôi khi chúng ta sẽ nghe nói có người nhặt được vàng ở chốn hoang vu, thật ra hơn nửa số trường hợp đều là thứ này cả. Kết cục của những người nhặt được "vàng" này kể ra cũng chẳng tốt đẹp gì.

Vậy bãi nôn Hoàng Đại Tiên có gì hay ho? Khác gì với chúng ta uống say quá nôn mửa? Ây dà, có phải Tiểu Khuyết đang thắc mắc vậy không, điểm khác nhau lớn nhất là, thứ mà bầy chồn kia ăn, không gì khác ngoài thịt người. Chỉ có con chồn nào ăn thịt người mới nôn ra thứ vật chất kia.

Chuyện này người trong nghề giải thích thế này, linh tính của nhân loại là đứng đầu trong vạn vật. Ăn thịt người vào ít nhiều sẽ hưởng được chút nhân khí, hút được chút hồn phách. Thế là thứ nôn ra tích tụ lại cũng sẽ có linh tính. Nếu anh không biết phải hiểu thế nào, thì cứ xem như giống Thái Tuế là được.

Một khi Hoàng Đại Tiên có linh tính, nó có thể ra lệnh cho chồn trong chu vi vài trăm dặm. Bọn chồn đó đều thành con cháu của nó hết. Tính ra đám chồn này cũng quái thật, thế mà lại xem Hoàng Đại Tiên như tổ tông thần minh mà tế bái. Cứ tuần hoàn như thế, Hoàng Đại Tiên càng ngày càng linh. Tương truyền ngày xưa trong hoàng cung có rất nhiều đồ vật được làm từ thứ này, nghe đồn lửa không nấu chảy được, chỉ có thể hòa tan bằng phương pháp đặc biệt. Còn cụ thể là phương pháp gì thì tôi cũng không rõ lắm, hết giờ học mời anh tự đi hỏi thầy Tần. Giờ chúng ta nói về chủ đề chính đi, Hoàng Đại Tiên có linh tính thì sao? Nó sẽ tự mình tìm tín đồ. Hoàng Đại Tiên cao cấp không thèm tìm chồn đâu, nó cần con người thờ cúng mình cơ. Nên ông chủ quán này, chính là người đàn ông của... nhầm, là tín đồ của Hoàng Đại Tiên.

Tôi nghe cả buổi, rốt cuộc cũng hiểu. Hóa ra chủ quán đang tự mình thờ cúng thứ này. Thế nên ban nãy ông ta mới có hành động như vậy.

Tôi hỏi, giờ Hoàng Đại Tiên muốn dùng thịt người nuôi bầy chồn kia à? Bạch Khai liếc chủ quán, gật đầu, nói, chuyện này để giáo sư thỉnh giảng giải thích cho anh đi.

Nãy giờ chủ quán ngồi nghe chúng tôi nói chuyện nhưng không hề ngẩng đầu lên, chỉ cúi gằm hút thuốc. Nghe vậy, ông ta mới ngước nhìn chúng tôi, nhưng hồi lâu không hề lên tiếng. Có vẻ như nói ra chuyện này cũng không dễ dàng gì.

Cuối cùng Tần Nhất Hằng phải ra hiệu cho ông ta cứ yên tâm, ông ta mới rít mạnh một hơi thuốc rồi nói: Hoàng Đại Tiên tự mình tới tìm tôi.

- ---------------------

Bắt đầu từ chương này người edit sẽ tạm thời đổi thành Trần Thái Ngân, cảm ơn sự hỗ trợ của chị rất nhiều ❤️

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.