Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Quyển 4 - Chương 66: Hoàng Đại Tiên (3)



Chủ quán càng nói càng kích động, tôi ra hiệu cho ông ta cố gắng khống chế cảm xúc mấy lần, nhưng càng làm ông ta khóc dữ hơn.

Tôi định kêu Bạch Khai cũng an ủi ông ta vài câu, không ngờ nhìn sang lại thấy đôi mắt y cũng đỏ hoe.

Lúc đó tôi mới nhớ ra, khi trước Bạch Khai nói y cũng từng có sư phụ, bây giờ sư phụ sống chết ra sao chưa rõ, hẳn là cũng bị xúc động lây.

Tôi vỗ vỗ vai Bạch Khai, có vẻ y thấy hơi xấu hổ, vội rít một hơi thuốc, xoay đầu sang hướng khác.

Tôi không thể làm gì khác, bèn tiếp tục khuyên nhủ chủ quán, bây giờ ông áy náy cũng không làm được gì, cố gắng kể hết chuyện đi rồi chúng tôi sẽ tìm cách giúp cho, biết đâu có cơ hội thay đổi gì đó. Hai người đi cùng tôi đây đều là cao thủ trong nghề, mỗi lần mời đến không dễ đâu, đừng phí thời gian khóc lóc.

Chủ quán ôm mặt rất lâu mới nói tiếp, sếp Giang à. Tôi biết tôi hại chết không ít người, giờ gặp kết cục như này cũng chưa trả hết tội. Nhưng cậu nghĩ đi, trên tôi còn có cha mẹ, dưới có vợ con, cả nhà đều trông cậy vào tôi cả. Nếu như lỡ chọc giận Hoàng Đại Tiên, đừng nói chi chuyện tiền bạc, chỉ sợ vợ con gặp chuyện bất trắc thì đời tôi coi như bỏ.

Sau này tôi thỉnh giáo vị cao nhân nọ, ông ta nói Hoàng Đại Tiên tự tìm tới tôi thì là cái số tôi phải chịu. Trừ khi Hoàng Đại Tiên tự bỏ đi, chứ tôi mà tự tiện tiễn đi thì không khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết. Nhưng Hoàng Đại Tiên vẫn còn trong quán thì không bao giờ hết chuyện chết người được. Vì vậy, cao nhân kia đề xuất cho tôi một cách, đó là dùng thịt của tôi dâng cho Hoàng Đại Tiên. Nếu như Hoàng Đại Tiên phụ thuộc vào tôi thì sẽ không để tôi phải chết. Bằng cách này có thể giải quyết chuyện ăn thịt người của nó, cũng không ai phải chết nữa. Tuy là đau thật, nhưng so với vợ con thì có đáng gì đâu?

Chủ quán nói đến đây thì xắn ống quần lên cho tôi xem, vết thương quả thật thê thảm vô cùng. Tôi chỉ dám nhìn một cái rồi lại ngồi về chỗ cũ, sợ xem kỹ quá sẽ nôn mất.

Nếu như ông đã cung phụng nó đến mức này sao bây giờ tài vận lại xảy ra chuyện, cần phải bán quán? Tôi khó hiểu hỏi, có chuyện gì xảy ra sao?

Sếp Giang à, cậu cũng thấy rồi đó. Bầy con cháu của Hoàng Đại Tiên càng ngày càng đông, chỉ dựa vào thịt của tôi làm sao mà nuôi nổi. Nếu như có con nào phải chịu đói thì sẽ tức giận, mà đã tức giận thì hẳn sẽ trả thù. Giờ phải bán nhà cũng là do không còn cách nào, cái hố sâu này vốn không hề có đáy! Ngày nào đó chúng sẽ nuốt chửng cả tôi, mà nuốt tôi cũng không sao, tôi chỉ sợ tiếp theo nó sẽ nuốt luôn người nhà của tôi thôi!

Tôi ừ một tiếng, giờ đây mọi chuyện đã sáng tỏ. Đại khái chân tướng cũng đơn giản thôi. Hoàng Đại Tiên tìm tới cửa mang tài vận đến cho chủ quán, cái giá phải trả là nó sẽ ăn thịt người trong quán. Chủ quán cũng không phải người độc ác, nhìn thấy từng người một bị ăn thịt, lương tâm thức tỉnh, tự mình đứng ra gánh chịu hậu quả. Có điều, tuy ông ta nguyện ý gánh hậu quả một mình nhưng vẫn lo lắng sẽ liên lụy đến gia đình. Thế là muốn bán quán. Về phần tại sao ông ta lại tìm tới chúng tôi, hẳn là cũng hỏi thăm đâu đó được chuyện chúng tôi là dân chuyên nghiệp, mấy tòa nhà khác ghê gớm hơn cũng dám mua, thế là mới liên hệ thử.

Tôi không khỏi thổn thức, thường nói chim chết vì mồi người chết vì tiền, đây là sự thật. Trên đời quá nhiều vụ như thế rồi, nhưng kiếm nhiều tiền rồi lúc chết có mang theo được đâu? Nhìn chủ quán mà tôi cứ nghĩ tới chính mình, con đường mà tôi đang đi liệu có phải do vận mệnh dẫn lối, hay là tự tôi đã tìm đến vận mệnh? Nếu không ham giàu, có khi nào bây giờ Giang Thước tôi đã mang một dáng vẻ hoàn toàn khác không?

Có lẽ tôi nghĩ xa quá rồi, trước mắt phải đặt chuyện xử lý tòa nhà này lên hàng đầu.

Tôi nhỏ giọng bàn bạc với Tần Nhất Hằng và Bạch Khai, hỏi ý kiến bọn họ một chút. Tần Nhất Hằng không tỏ thái độ gì, chỉ có Bạch Khai vỗ ngực ý nói rằng mấy thứ như Hoàng Đại Tiên y giải quyết dễ như chơi, cứ việc nhận đi. Vừa kiếm được tiền, vừa giải quyết được nỗi khổ tâm của chủ quán, mà sau đó lại còn có thể dựa vào Hoàng Đại Tiên để tìm bọn người đội mũ. Nói chung là một mũi tên trúng ba con chim.

Tôi nghe thấy cũng ổn áp, trong lòng đã định giá được quán cơm.

Mà nói thật thì tình huống đã như thế này, dù tôi có ra giá bao nhiêu, chủ quán cũng sẽ đồng ý thôi. Khác nào nhặt được món hời chứ. Nhưng do vừa nãy đã nghe ông ta kể chuyện, nên giờ tôi cũng không muốn làm gian thương.

Tôi huơ tay ra một giá tiền, ý là tôi đồng ý trả nhiêu đó. Chủ quán vội vàng gật đầu, muốn chuyển khoản liền cho tôi, ý của ông ta lại là sẵn sàng bỏ tiền để tôi chịu nhận tòa nhà, ông ta chịu lỗ lớn.

Tôi nói, quán này là tâm huyết của ông, tôi sẽ không để tất cả phải hóa thành công dã tràng đâu. Mua bán là mua bán, nếu ông đồng ý bán, cứ theo giá của tôi mà ký hợp đồng. Những chuyện còn lại ông không cần lo lắng. Có điều, giờ ông phải kể cho chúng tôi chuyện của mấy lão già trong phòng riêng kia.

Chủ quán đứng thẳng dậy, hướng về phía tôi, run rẩy cúi người một cái thật sâu. Có lẽ nếu chân không bị thương thì ông ta đã quỳ xuống luôn rồi. Tôi nhìn mà đau lòng.

Chủ quán nói, sếp Giang à, tôi thật sự không lừa các cậu đâu. Những lão già đó tôi không hề quen một ai cả. Hôm đó tôi không ở trong quán, bọn họ đã gặp chuyện gì, xảy ra tình trạng như thế nào, tôi đều không hay biết. Sau này, người nhà của bọn họ tới gây chuyện, tôi sợ đông đúc náo loạn phiền tới Hoàng Đại Tiên nên mới nhượng bộ đủ đường. Tôi không hề hại chết bọn họ. Các cậu nói xem, có phải bọn họ đã làm gì trong phòng ăn riêng nên chọc giận Hoàng Đại Tiên không?

Tôi nghe chủ quán phân tích thấy cũng hợp lý, huống hồ bây giờ ông ta cũng không còn lý do gì để nói dối cả. Thế là tôi quay sang xem Tần Nhất Hằng với Bạch Khai tỏ ý thế nào.

Chắc chắn có ai đó đã giở trò trong phòng ăn riêng, nhưng giờ chúng tôi cũng không thể truy cứu nguyên nhân rõ ràng.

Tôi thấy Tần Nhất Hằng như đang tự hỏi gì đó, cũng chỉ đành kiên nhẫn chờ. Tôi cũng chẳng ngồi không, mà giải thích cho chủ quán về những phát hiện của chúng tôi. Bấy giờ chủ quán mới bừng tỉnh, cúi xuống nhìn dưới gầm bàn thật lâu, lúc đứng lên mặt mày trắng bệch, hỏi chúng tôi liền mấy lần liệu thứ này có phải đã chọc giận Hoàng Đại Tiên hay không.

Bạch Khai lắc đầu nói, mấy người đừng lo lắng quá! Không thấy Tần đại sư đang nhập định sao? Tiểu tăng lui xuống nhắm mắt lại hết đi!

Tôi với chủ quán đành phải quay lại ghế. Chờ đại khái mười mấy phút, mới thấy Tần Nhất Hằng ừ hử vài tiếng như đang tự nói với mình, tôi nhìn liền biết ngay đã có manh mối, bèn hỏi ngay, sao rồi, nghĩ ra chưa?

Bạch Khai lên tiếng, hỏi cái gì mà hỏi! Không biết trên dưới gì cả! Làm gì có chuyện Tần đại sư nghĩ không ra?

Tôi cãi, mới hôm qua còn là thầy Tần cơ mà? Mà không quan trọng, rốt cuộc trong căn phòng này đã xảy ra chuyện gì?

Chủ nhật, thứ ba, thứ năm là thầy Tần! Thứ hai, thứ tư với thứ sáu là đại sư! Anh biết quái gì! Bạch Khai châm điếu thuốc, nói, đằng sau vụ này còn có một câu chuyện xưa cảm động lòng người đấy! Bếp trưởng lại đây, tôi nói chuyện với ông.

Bạch Khai kéo chủ quán đến bên cạnh mình, cẩn thận hỏi ông ta, sư phụ ông có phải không có người nối dõi hay không? Không con trai con gái gì cả phải không!

Thấy ông chủ gật đầu, Bạch Khai lại hỏi, sau khi sư phụ ông qua đời được chôn cất ở đâu vậy? Có tế bái thường xuyên không? Lễ tết có đi thăm viếng không?

Chủ quán có vẻ áy náy, hít sâu vài hơi mới nói, chôn cất ở nghĩa trang công cộng vùng ngoại ô. Vài năm đầu tôi đi thăm viếng thường xuyên, sau này việc làm ăn bận bịu quá nên ít khi tự đi, có điều tôi đã thuê người trông coi dọn dẹp mà!

Bạch Khai bỗng nhiên đấm cho chủ quán một cái, nổi giận nói, mẹ nó, ông cụ xem ông như con! Sao ông dám bất hiếu như thế? Tôi nói cho ông biết, Hoàng Đại Tiên ở cái quán này của ông, vốn là do đám lão già trong quán ông lúc trước đưa cho đấy! Ông cụ vì chuyện làm ăn của ông nên mới lặng lẽ nhận Hoàng Đại Tiên làm con thừa tự cho ông! Ông hiểu không? Hả?

Chủ quán nghe mà sững sờ, rất lâu không phản ứng kịp, hỏi, không lẽ là sư phụ muốn hại tôi?

Bạch Khai đấm thêm cái nữa, mẹ kiếp ai bảo sư phụ hại ông? Ông cụ muốn giúp ông đổi vận! Hoàng Đại Tiên đách phải yêu quái! Hiểu không? Nhân viên quán ông mất tích không phải vô duyên vô cớ bị ăn thịt! Tôi hỏi ông, trước đó ông đặt Hoàng Đại Tiên ở đâu?

Chủ quán chỉ ra ngoài cửa, nói, đặt trong cái hang kia.

Vậy là giấu dữ chưa? Những nhân viên mất tích hẳn là vô tình hữu ý phát hiện chỗ giấu Hoàng Đại Tiên, tưởng là vàng, muốn ăn cắp! Trong lòng có ý xấu, thế nên mới mắc lừa! Liên quan cục cớt gì tới ông đâu! Chồn ăn thịt người là thật, nhưng đó là cống phẩm do tín đồ dâng lên! Nghe chuyện cắt thịt nuôi ưng (*) bao giờ chưa? Cùng một bài học cuộc sống đó! Ok?

(*) "Cắt thịt nuôi ưng" là một câu chuyện trong Phật giáo. Chuyện rằng, một hôm đức Phật đi vào rừng, thấy một con chim ưng đang rượt đuổi bồ câu. Thấy đức Phật, bồ câu vội sà vào lòng Ngài lánh nạn. Thấy đức Phật bảo vệ bồ câu, chim ưng than rằng, nếu Ngài làm vậy thì ưng sẽ phải chịu đói mà chết. Đức Phật bèn tự cắt thịt cánh tay mình cho chim ưng ăn. Do hành động xuất phát từ tấm lòng chí thành muốn phổ độ chúng sinh và không mảy may hối hận, tất cả thịt trên tay Ngài đều lành lặn lại như cũ. Hóa ra, chim ưng là do vua trời Đế Thích biến thành để thử lòng đức Thế Tôn.

Mấy lão già kéo đến quán ông chắc chắn đã gấp gáp muốn khùng luôn rồi, tìm mấy năm trời mới nghe được phong thanh rằng Hoàng Đại Tiên đang ở đây, đến nơi muốn thỉnh Hoàng Đại Tiên về! Có nhớ chuyện nhân viên từng nói mấy lão già tự để lên bàn thêm một đĩa thịt hay không? Thịt trên người bọn họ đấy!

Lúc Bạch Khai nói mấy câu đó, nước bọt bắn đầy trời, tôi phải né rất xa.

Đợi y bình tĩnh rồi, tôi mới về chỗ ngồi hỏi y, không đúng, nếu như nói Hoàng Đại Tiên không hại người, vậy tại sao mấy lão già về nhà hai ngày sau lại chết?

Chuyện này phải hỏi Tần đại sư. Đại sư à, đến anh đấy. Bạch Khai chắp tay nói, mau xòe tay ra cho các bạn nhỏ xem đi.

Bấy giờ Tần Nhất Hằng mới đứng lên, tay giấu dưới khăn trải bàn bưng ra một vật. Tôi nhìn mà trợn tròn mắt, hắn trộm lấy Hoàng Đại Tiên mang ra từ lúc nào thế? Lúc đi từ trong hang ra có thấy đâu!

Chủ quán cũng kinh ngạc quá đỗi, nãy giờ ông ta nói ra nhiều chuyện như thế, kết quả bị Hoàng Đại Tiên nghe thấy hết, hẳn là đang sợ tai họa giáng xuống đầu mình.

Tần Nhất Hằng cung kính đặt Hoàng Đại Tiên lên bàn, nhìn quanh một vòng mới nói, kỳ thực nội tình bên trong không phức tạp lắm. Vài năm trước loạn lạc, sư phụ ông trốn đến vùng nông thôn, đói bụng nên trú vào một hang động. Ông cụ cùng với khoảng mười người quen cùng đi săn thỏ ăn đỡ đói. Kết quả lại gặp bão tuyết, vài người mất mạng, những người may mắn còn sống thì lại lạc đường, có vẻ cũng không qua khỏi đêm đó. Nhưng trùng hợp thế nào họ lại bắt gặp Hoàng Đại Tiên, nhờ ít xương thịt bọn chồn ăn còn thừa mà sống sót tiếp. Cuối cùng ra được khỏi rừng. Những người này hẳn cũng đã nghe ngóng được ở đâu rằng Hoàng Đại Tiên không phải vật tầm thường nên mỡi giữ lại, cắt thịt mà cung phụng suốt mấy chục năm. Thoắt cái, họ đã đến ngưỡng sáu mươi.

Sư phụ ông muốn giúp ông, biết mình sống không được mấy năm nữa, thừa dịp đang đến lượt mình thờ cúng Hoàng Đại Tiên, lén lút chuyển sang cho ông. Về phần sư phụ ông đã dùng thủ đoạn gì, tôi không cách nào biết được.

Sau khi sư phụ ông qua đời, tài vận của những người còn lại hẳn đã tụt dốc không phanh. Họ muốn tìm lại Hoàng Đại Tiên mà tìm không được, sợ rằng đến tận nơi hỏi thì sẽ lộ bí mật. Sau này hẳn là họ thấy việc làm ăn của ông càng ngày càng lớn, mới không kìm được mà đến đây thăm dò. Cái la bàn dưới gầm bàn này thật ra có tác dụng tìm Hoàng Đại Tiên. Có điều bọn họ cũng không phải người trong nghề, không am hiểu huyền học thuật số, chỉ trông mèo vẽ hổ thì chắc chắn không tìm được.

Bọn họ nhận ra, không cách nào tìm Hoàng Đại Tiên về được nữa rồi, tự nhiên lòng không còn hi vọng gì nữa. Người sống trên đời, trước đây còn bám víu vào khả năng tìm được Hoàng Đại Tiên, giờ đây không còn hi vọng thì lìa đời cũng hợp lý thôi. Đương nhiên, nói vậy có thể mọi người thấy không logic. Vậy nói cách khác đi, lúc mấy lão già đó tìm đến nơi, Hoàng Đại Tiên hẳn cũng cảm nhận được. Mạng của bọn họ trước đây là do Hoàng Đại Tiên cứu, giờ đây dù có lấy lại thì cũng không thể trách. Mấy chục năm thọ mệnh được kéo dài của họ coi như là phúc báo nhờ cung phụng Hoàng Đại Tiên. Nói vậy có phải dễ tiếp nhận hơn rồi không?

Tần Nhất Hằng rít một hơi thuốc lá, nhìn tôi nói, anh đừng nên cảm thấy Hoàng Đại Tiên làm vậy là vô nhân đạo, sâu xa mà nói, nó cũng chỉ tuân theo quy luật thời gian mà thôi. Không ai có cách cãi lại mệnh trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.