Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Quyển 4 - Chương 73: Hồi cuối



Tôi lập tức sững sờ, đến khi một tiếng "ầm" nữa vang lên, tôi mới khôi phục tinh thần.

Không biết tại sao nhưng cả Bạch Khai và Tần Nhất Hằng đều không đỡ pho tượng nữa, giờ nó đã nằm trên đất, cái đầu bị chấn động mà vỡ ra, lăn trên sàn một lúc mới ngừng lại được.

Tôi lớn tiếng hô, các anh nói một câu xem nào, muốn chạy hay muốn đánh cũng phải nói để tôi chuẩn bị chứ!

Bạch Khai và Tần Nhất Hằng nhìn thoáng qua nhau, Bạch Khai gật đầu, nói, xem ra chữ "tù" kia không phải đang chỉ chúng ta. Mẹ kiếp, chỗ này là một cái nhà giam, mục đích là cầm tù ngọn đèn. Không ngờ lại bị chúng ta phá hỏng.

Tôi nghe vậy liền biết lại chọc phải tổ ong rồi, vội vàng đến bên cạnh hai người họ.

Giang Thước, tôi dạy anh rồi mà, xảy ra chuyện phải cắn rách ngón tay. Tần Nhất Hằng bất thình lình nhắc tôi, chúng ta còn chưa ra ngoài được đâu. Những thứ trong này mà không giải quyết thì sớm muộn cũng sẽ đuổi theo chúng ta.

Tôi không chần chừ cắn rách ngón giữa, lúc này không hơi đâu để ý chuyện đau đớn nữa, máu từ đầu ngón tay tuôn ra ào ào. Tôi cũng không biết nên vẩy tới chỗ nào, trước hết đành bôi lên mặt. Thầm nghĩ, không cần biết ra sao, khí thế không thể kém được!

Trong lúc bọn tôi nói chuyện, ngọn đèn không hề có dấu hiệu tàn lụi. Thế mà tôi vừa ngước nhìn, đèn đã tắt ngúm.

Ba người bọn tôi chỉ có thể đâu lưng vào nhau, túm tụm một chỗ, trước mặt là bóng tối không thấy được bàn tay.

Tôi nhận thấy Bạch Khai ở bên cạnh hơi hơi run lên. Không rõ y đang lo lắng hay gật gù đắc ý.

Tôi có thể cảm thấy trong bóng tối có thứ gì đó. Trước đây xem nhiều nhà ma rồi nhưng chưa bao giờ cảm giác đó mãnh liệt như bây giờ cả.

Tôi không nhịn được, hỏi, rốt cuộc trong nhà có thứ gì vậy? Sao tượng đều đổ hết thế?

Suỵt, Tiểu Khuyết, còn nhớ vị trí ngọn đèn không? Anh nắm chặt tay tôi, đi qua, cầm ngọn đèn về đây. Bạch Khai nhỏ giọng nói, đừng sợ, tôi sẽ không buông tay anh đâu.

Bạch Khai đẩy nhẹ tôi một cái, nắm lấy một tay tôi thật chặt.

Tôi đành phải bước về phía trước một bước, nhưng cố hết sức vẫn không thể tiến lên được. Trong lòng tôi đã nhắc nhở chính mình vô số lần rằng không thể làm vướng chân đồng đội, nhưng dường như nhịp tim cũng ngừng lại rồi, hai tai chẳng nghe được âm thanh gì, mà quan trọng nhất là, chân tôi cứ như không tồn tại nữa vậy. Hoàn toàn không có sức.

Bạch Khai thấy tôi bất động, bèn lắc tay tôi. Lúc này tôi mới cảm thấy như sống lại, miễn cưỡng đi được hai bước.

Độ dài tay người cũng có giới hạn thôi, hiện giờ tay hai bọn tôi đã căng thẳng hết cỡ. Nhưng tôi nhớ vị trí ngọn đèn kia vẫn còn xa hơn một chút.

Vừa khẽ cử động, tôi cảm thấy Bạch Khai lại níu tôi chặt hơn. Tôi giống như đang phải cố lấy thứ gì đó trên vách núi mà dây bảo hiểm lại không đủ dài vậy.

Vô cùng bối rối, tôi kéo kéo Bạch Khai, muốn y nhích về phía trước một chút. Kết quả là y lại càng cố sức giữ tay tôi hơn.

Giờ tôi mới hiểu ra, chỗ hai người họ đang đứng hẳn là một khu vực tương đối an toàn, nên mới không thể tùy tiện bước ra ngoài.

Tôi chỉ có thể gắng sức nghiêng người, đưa tay lần mò lung tung một lúc, không chạm phải thứ gì cả.

Đúng là tiến thoái lưỡng nan mà. Đã tối đen như mực rồi, tôi lại không dám dùng chân dò tìm, sợ đụng ngã ngọn đèn lại càng chết dở.

Bạch Khai, anh cúi người chút đi, không với tới! Tôi quay đầu nói với Bạch Khai, hay là anh lên đi?

Mẹ nó ông đây sắp thành cái bánh quai chèo luôn rồi, xoay người kiểu gì. Anh tự mình nghĩ cách đi! Tôi sắp không chịu nổi nữa rồi!

Tôi hít sâu một hơi, nếu biết trước có ngày hôm nay thì tôi đã đi học yoga rồi.

Đành duỗi tay mò tìm lần nữa, dù trong lòng tôi biết rõ chỉ phí công vô ích mà thôi. Nhưng tôi không thể nào ngờ được, ngay sau khi vươn tay, tôi thật sự chạm phải thứ gì đó.

Mặc dù chỉ là đầu ngón tay quẹt nhẹ qua nó thôi, nhưng cũng khiến lòng tin của tôi tăng vọt.

Thế là tôi lại gồng mình, nín thở, bám vào tay Bạch Khai mà vận sức nghiêng người. Tôi muốn nương theo quán tính, canh đúng khoảnh khắc cơ thể căng ra nhiều nhất mà chụp lấy ngọn đèn.

Cả quá trình đều thuận lợi, thậm chí tôi có thể nghe thấy tiếng xương sống và eo mình kêu răng rắc. Cánh tay vươn ra lập tức chạm tới được vật kia, tôi thuận đà tóm lấy ngay, thế là nó đã bị tôi cầm lên.

Toàn bộ động tác tốn chưa đến một giây, rất ăn khớp với nhau. Tôi cũng không kịp nghĩ xem thứ tôi chạm trúng có thật là ngọn đèn hay không.

Nhưng khi tôi đang đứng thẳng lên lại, trên tay bỗng cảm thấy bị siết chặt. Lòng tôi liền dấy lên nỗi kinh hãi!

Mẹ ơi thứ mà tôi túm được không phải ngọn đèn, mà là một cái tay!

Trong nhà có mỗi ba người chúng tôi, hai bọn họ đều đang đứng sau lưng tôi rồi, vậy đây là tay ai?

Tôi cảm nhận được trong bóng tối có thứ gì đó, không lẽ chính là cái tay này?

Tôi "a" lên một tiếng nhưng đã không kịp buông ra nữa rồi. Chỉ kịp cảm thấy đầu óc choáng váng, sau khi thẳng người dậy tôi hoàn toàn không thể đứng vững, ngã luôn về phía sau, cũng may còn có Bạch Khai nhanh tay đỡ tôi. Có lẽ là do não bị kích động quá nên chập mạch.

Lúc này tôi vẫn còn nắm chặt cái tay kia, nói đúng hơn là, cái tay kia nhất định không buông tôi ra!

Tôi kêu lớn, Bạch Khai, mau giúp tôi gỡ nó ra!

Bạch Khai cạy mở ngón tay tôi ra rồi tát tôi một phát. Trong bóng tối y cũng không thấy mặt tôi ở đâu, thế nên cái tát này đập thẳng lên mũi tôi. Tôi thấy mắt cay xè, máu mũi tuôn ra.

Cũng may không cảm thấy cái tay đâu nữa. Tần Nhất Hằng vội đánh sáng bật lửa. Tôi đứng dậy, nương theo ánh lửa nhìn, không có tay, cũng không có bóng người khả nghi nào cả. Dưới ánh sáng yếu ớt của bật lửa chỉ có Bạch Khai cầm ngọn đèn kia, khó hiểu nhìn tôi.

Tôi cũng sững sờ, mồ hôi lạnh trên người rút bớt phân nửa.

Chết tiệt, không lẽ là ảo giác? Do áp lực ở nơi này quá lớn sao? Hay là ban nãy tôi vốn chỉ chụp trúng ngọn đèn thôi?

Tôi nhìn bàn tay của mình, thầm nghĩ, không thể nào. Cảm giác ấy quá rõ ràng, chắc chắn là một cái tay. Ngọn đèn có thể thô ráp, chạm vào có cảm giác kỳ quái, nhưng hình dạng của nó là cố định mà! Không thể nào nhầm xa thế được!

Tôi vội lên tiếng, hồi nãy thứ tôi bắt lấy không phải ngọn đèn, tôi dám khẳng định là một cái tay. Các anh nhìn xem, có phải có thứ gì đang ám vào tôi không?

Bạch Khai nghe vậy định tát tôi nữa, nhưng Tần Nhất Hằng lại "ừ" một tiếng. Tay Bạch Khai khựng lại giữa không trung, quay đầu lại hỏi, gì thế lão Tần? Không phải Tiểu Khuyết sợ quá nên choáng váng à?

Không phải. Tần Nhất Hằng chậm rãi nói. Chủ nhân ngọn đèn có quen biết Giang Thước.

Ánh lửa chiếu vào mặt Tần Nhất Hằng, nhưng tôi không nhìn thấy biểu cảm của hắn. Cảm thấy dường như khi hắn nói câu này, giọng điệu có chút tiếc nuối.

Tôi bèn hỏi, chủ nhân ngọn đèn biết tôi sao? Chủ nhân ngọn đèn là ai chứ?

Bật lửa của Tần Nhất Hằng tắt đi trong chốc lát, có lẽ do phỏng đến tay. Lúc sáng lên trở lại, hắn đã đến bên cạnh tôi, đưa một chiếc khăn tay cho tôi.

Lau máu trước đi đã. Trong này còn chưa sạch sẽ đâu, xử lý xong chuyện rồi ra ngoài nói sau. Tần Nhất Hằng thở dài nói, Giang Thước, anh đi gọi hai công nhân kia đi mua gạo. Càng nhiều càng tốt, biện pháp cũ, chúng ta dùng gạo nhấn chìm căn nhà này luôn!

Mặc dù tôi có rất nhiều thứ muốn hỏi nhưng vẫn biết phải ưu tiên chuyện gì. Vội vàng quay trở lại lối ra, chui ra ngoài theo cách cũ. Quay đầu nhìn lại, có thể thấy bên trong có một điểm sáng nhỏ mông lung. Không rõ là bật lửa hay bọn họ lại thắp ngọn đèn lên lại.

Tôi đi nhanh xuống lầu, thấy hai công nhân kia vẫn còn ở đó, có điều đã dựa vào tường thiếp đi. Tôi gọi họ dậy giao việc, biết giờ này muốn mua gạo rất khó nên còn đặc biệt hứa hẹn hai ngàn tệ tiền thưởng. Chỉ cần mua được gạo, mỗi bao thưởng thêm năm tệ.

Hai người công nhân còn đang mơ màng, nghe đến tiền thì tỉnh táo lại ngay, vội vàng ra ngoài. Tôi chờ trong nhà một hồi, nghĩ họ cũng không về nhanh được, thế là lại lên lầu đứng ngoài tường báo cáo. Tôi nói không thể mua được gạo trong thời gian ngắn được đâu, hỏi họ có muốn ra ngoài trước không.

Bây giờ nhìn vào trong hoàn toàn không thấy được gì nữa, tôi cũng không rõ họ đang ở chỗ nào.

Tôi kêu lần nữa, Bạch Khai mới đáp lời, dặn tôi trước khi gạo về đến thì lấy gạch mà lấp cái lỗ trên tường lại, đừng có vào. Sau đó y không lên tiếng nữa.

Tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng bức tượng bị di dời, hình như họ đang dựng từng pho tượng lên.

Đêm hôm khuya khoắt mà phải tìm lượng gạo lớn vậy, nói dễ hơn làm. Tôi ngồi trong thang máy chờ đến mơ mơ màng màng, còn chưa thấy hai công nhân kia trở về. Xuống lầu xem thử, tôi mới biết trời đã sáng từ lâu. Ngồi hút thuốc cho lên tinh thần một hồi nữa mới thấy hai người công nhân đem về nguyên một xe tải gạo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.