Chủ tiệm ngồi bên cạnh nghe, trợn tròn cả mắt. Nghe được Tần Nhất Hằng bảo ma quỷ đã bị giải quyết hết thì suýt rơi lệ.
Tôi an ủi một hồi, chủ tiệm mới bình tĩnh lại. Gã bảo giờ có thể ký hợp đồng, sang tên nhà cho tôi ngay.
Tôi lại không vội, nói thật, giờ tôi không còn nhiều hứng thú với căn nhà của gã nữa rồi. Mà Vạn Cẩm Vinh còn chưa quay lại, không chừng tòa nhà này còn có thứ gì mờ ám mà bọn tôi chưa tìm ra. Để cho an toàn thì tôi đề nghị chờ thêm, dù sao trong thời gian ngắn bọn tôi cũng không đi ngay, không cần gấp làm gì.
Chủ tiệm cũng không nài thêm nữa. Đêm đó, gã mời bọn tôi ăn tối tại nhà hàng xa hoa nhất Thành Đô. Lúc ăn cứ cảm ơn miết. Tôi thì chẳng xem là thật, chỉ uống vài ly cho có lệ rồi trở về khách sạn.
Chủ tiệm lại thuê cho bọn tôi phòng ở khách sạn tráng lệ nhất, sắp xếp ổn thỏa cho bọn tôi rồi mới một mình rời đi.
Dẫu sao bọn tôi cũng đã ra sức làm việc rồi nên có thể yên tâm hưởng thụ bữa cơm và nơi nghỉ ngơi này. Có điều tôi cứ nghĩ mãi về chuyện Vạn Cẩm Vinh nên ngủ không ngon lắm. Hôm sau thức dậy đầu óc cứ mơ mơ màng màng.
Thời gian tiếp theo chẳng có gì hay để kể. Chỉ có đi theo chủ tiệm vui chơi giải trí giết thời gian mà thôi. Nhưng trong lúc đó tôi vẫn luôn suy nghĩ vài chuyện, chủ yếu có liên quan tới tòa nhà này. Tôi cảm thấy trước đó sở dĩ Vạn Cẩm Vinh không để lộ chuyện tòa nhà này có liên quan đến Âm Hà có lẽ là để tránh lọt tiếng tăm ra ngoài, đề phòng có người nhanh chân hơn đến trước bọn tôi. Nên hắn mới chọn cách vòng vèo thế này, dẫu có nhiều yếu tố không đảm bảo được nhưng lại tương đối an toàn.
Tôi trao đổi ý này với Tần Nhất Hằng. Hắn đồng ý, nhưng nhiều lần nhắc nhở tôi, cố gắng đừng định kiến quá. Lúc nào cũng nghi ngờ mới là an toàn nhất. Dù là đối với chuyện gì, hoặc với người nào.
Tôi không biết Tần Nhất Hằng nói thế là có ý gì khác hay không, dù sao có hỏi hắn cũng không trả lời, tôi cũng đành gật đầu cười vài tiếng thôi.
Bọn tôi ở lại Thành Đô bốn ngày, đối với cả ba không khác gì đi nghỉ dưỡng cả. Đến sáng sớm ngày thứ năm, chủ tiệm đến thông báo với bọn tôi, Vạn Cẩm Vinh trở lại rồi. Đang chờ bọn tôi trong tiệm bi-a.
Trên đường đến quán bi-a, tôi còn hơi thấp thỏm. Nhưng đến khi thật sự nhìn thấy Vạn Cẩm Vinh ngồi trên sofa thì lòng đã bình tĩnh lại.
Vạn Cẩm Vinh vẫn ăn mặc như cũ, giống như từ Mạc Hà trở về không hề thay quần áo vậy. Ngoài chiếc áo khoác quân đội đã không thấy đâu, những món còn lại đều rách rưới. Cũng không biết rốt cuộc hắn đã đi nơi nào.
Bọn tôi không chào hỏi gì, chỉ gật nhẹ đầu. Vạn Cẩm Vinh không lên tiếng, ra hiệu cho bọn tôi ngồi xuống. Sau đó chỉ lo mân mê món đồ trên tay mình.
Tôi lặng lẽ quan sát hắn, không thấy chiếc ba lô hắn thường mang. Cũng không biết ngọn đèn dầu kia có trên người hắn hay không.
Đợi đến khi chủ tiệm bi-a rót nước cho bọn tôi xong, ra cửa rời đi, Vạn Cẩm Vinh mới cười như không cười nhìn tôi một lúc lâu, nói, từ lúc chia tay đến giờ không gặp vấn đề gì chứ?
Tôi lắc đầu, nói, giữa chúng ta chẳng có tình sâu nghĩa nặng gì. Khỏi khách sáo, vào thẳng vấn đề đi. Tòa nhà này là do anh cố ý đưa chúng tôi đến phá giải sao?
Tốc độ điều tra của các anh chậm quá, tôi nhìn không nổi nên giúp các anh chút thôi. Vạn Cẩm Vinh quay sang nhìn Tần Nhất Hằng, nói, nhất là khi để anh Tần đây dẫn dắt, rất khó tăng tốc.
Tôi nói, anh đừng có giở trò bí hiểm với bọn tôi nữa. Anh phát hiện tòa nhà này như thế nào? Rồi lại muốn bọn tôi chờ anh làm chi? Anh đã đi đâu?
Tôi hỏi ba vấn đề liên tiếp nhưng Vạn Cẩm Vinh không trả lời cái nào. Hắn dùng câu hỏi để đáp lại, có phải các anh đang tìm nhóm người đội mũ không? Hửm? Dùng Hoàng Đại Tiên để tìm?
Trái tim tôi hẫng mất một nhịp, xem ra tên khốn này bí mật giám sát bọn tôi thật. Vụ Hoàng Đại Tiên chỉ mới xảy ra đây thôi, hắn nắm được tin tức nhanh vậy sao?
Tôi nghĩ vậy thôi chứ không lên tiếng. Chuyện so chiêu với loại cáo già này tất nhiên Tần Nhất Hằng hoặc Bạch Khai đều phù hợp hơn tôi. Thế nên tôi cũng không định nói thêm gì nữa, an tâm nghe ba người họ trao đổi.
Tôi thấy biểu cảm của Tần Nhất Hằng không thay đổi gì, rất bình tĩnh nói, đúng vậy. Anh chuẩn bị đưa bọn tôi đi sao?
Không đợi Vạn Cẩm Vinh trả lời, Bạch Khai xen vào nói, thằng già này, không phải lại âm mưu gì đó chứ hả? Anh thật sự coi bọn tôi kém thông minh như Giang Thước đấy à? Anh đánh rắm một phát thì bọn tôi phải chạy theo hít lấy hít để sao?
Vạn Cẩm Vinh sờ lên hình xăm trên trán, rồi bỗng đặt món đồ nãy giờ vẫn mân mê trên tay lên bàn trà.
Con người của tôi rất biết giữ chữ tín. Tôi từng đồng ý với một người rằng sẽ giúp hắn giữ kín một bí mật. Vạn Cẩm Vinh nhìn Tần Nhất Hằng, nói, nhưng các anh nghe rõ rồi đấy, tôi chỉ nói là tôi rất giữ chữ tín, chứ không phải nhất định sẽ giữ. Hi vọng các anh thử nghĩ một lát. Cái chìa khóa này là tôi tìm được, nhưng chỉ có Giang Thước mới có thể dùng. Nhất là anh Tần, hãy suy nghĩ cho kỹ.
Nói xong, Vạn Cẩm Vinh không lên tiếng nữa. Tôi thấy Tần Nhất Hằng nhìn mãi cái chìa khóa trên bàn, cũng không nói gì.
Tôi đành nhỏ giọng hỏi Bạch Khai, ê, sao nghe như tên này đang uy hiếp chúng ta thế? Cái chìa khóa kia có tác dụng gì?
Bạch Khai lặng lẽ liếc Tần Nhất Hằng một cái, mẹ nó sao tôi biết được? Có khi cái chìa khóa cũng bị ngu, nên chỉ anh mới có thể sai khiến nó. Tiểu Khuyết à, chỉ sợ anh là người ngơ nhất thế giới nên chỉ có anh đảm nhiệm được thôi.
Tôi nói, anh còn tâm trạng đùa cơ à. Nghĩ lại, bỗng nhiên tôi hiểu ra gì đó.
Tần Nhất Hằng từng nói có quen biết Vạn Cẩm Vinh, có khi bí mật mà Vạn Cẩm Vinh bảo vệ chính là ước định nào đó giữa hắn và Tần Nhất Hằng. Nói vậy thì không cần nghĩ cũng biết là có liên quan đến tất cả mọi chuyện. Tôi thầm nghĩ, chết tiệt, sẽ không dính dáng đến tôi nữa đó chứ?
Tôi cách hắn rất gần nên tất nhiên thấy rõ, chiếc chìa khóa kia là một món đồ cổ, là cái loại chỉ thấy trong phim cổ trang ấy. Bề mặt chìa khóa đã bị bao bọc bởi một lớp gỉ đồng xanh thật dày, đã hơi không nhìn ra hình dạng nữa rồi. Chiều dài đại khái cỡ bằng bàn tay người lớn, không có chạm trổ hay hoa văn gì cả. Trông như đồ đồng nát, không có gì đẹp đẽ đáng nói.
Tần Nhất Hằng sau khi xem xong thì nhẹ nhàng đặt chìa khóa trở lại trên bàn, châm một điếu thuốc. Đến khi hút xong vẫn không nói gì thêm.
Bạch Khai thấy vậy bèn cầm chìa khóa lên, ước lượng trên tay, đột nhiên hỏi, lão Kitty này, mùi ẩm mốc của Âm Hà nồng thế mà anh tưởng bọn tôi không ngửi thấy à? Cái chìa khóa này rốt cuộc ở đâu ra?
Vạn Cẩm Vinh nói, chìa khóa tìm được bên bờ Âm Hà. Bây giờ không phải lúc các anh hỏi tôi, mà cần phải tự hỏi chính mình. Đi, hay không đi?
Bạch Khai còn muốn nói nhưng chưa kịp há miệng thì nghe Tần Nhất Hằng bỗng nhiên đáp, đi. Khi nào xuất phát?
Tôi với Bạch Khai thấy vậy thì không lên tiếng nữa. Nếu Tần Nhất Hằng đã bảo đi thì hẳn đã suy nghĩ kỹ rồi, bọn tôi cũng không có lý do gì để do dự. Thẳng thắn mà nói, có một thời gian trước đây tôi rất đề phòng Tần Nhất Hằng, nhưng dạo này tôi lại phát hiện hình như tôi lo lắng nhiều quá rồi. Dù sao đi nữa, đáp án sẽ phải lộ diện. Tự mình chủ động tìm ra hay bị người khác mang đi tìm thì cũng chỉ là quá trình mà thôi.
Tốt. Vậy bây giờ chúng ta lên đường thôi. Không cần chuẩn bị gì đâu. Tất cả những thứ có thể phải dùng đến, tôi đều chuẩn bị hết rồi. Xe đang chờ dưới lầu. Vạn Cẩm Vinh đứng lên cầm lấy chìa khóa nói, à, có vẻ con ếch âm của tôi bị các anh làm chết mất rồi. Nhớ kỹ, các anh nợ tôi một con.
Ba người theo Vạn Cẩm Vinh xuống lầu, quả nhiên trông thấy bên đường có hai chiếc xe việt dã đậu sẵn.
Vạn Cẩm Vinh mở cửa xe đằng trước, ra hiệu cho ba người bọn tôi vào. Hối thúc xong hắn ngoắc tay, xe lập tức nổ máy.
Bên trong xe dường như đã được hắn bài trí lại, treo rất nhiều lụa đỏ. Tôi cũng không hiểu nguyên nhân sâu xa trong đó, chỉ thấy xung quanh toàn là bùa với túi gấm đủ kiểu dáng, trông như đạo quán.
Bạch Khai tặc lưỡi một cái, nói, anh có ý gì đây? Xe này khai quang rồi à?
Vạn Cẩm Vinh ngồi phía trước cười một tiếng quỷ dị, à, quên mất, trước khi đi các anh phải chỉnh trang ăn mặc đã. Nào, đội cái này.
Hắn quay lại đưa cho bọn tôi ba cái mũ, tôi cầm mà lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Đây là loại mũ da kỳ lạ kia mà!
Tôi thấy Bạch Khai với Tần Nhất Hằng đều đội lên nên cũng làm theo. Sau đó, cứ hễ nhìn mặt mình trong gương là tôi lại cảm thấy một thứ ảo giác không biết từ đâu ra, luôn cảm thấy gương mặt này không phải của mình.
Đương lúc nghĩ vậy, tôi bỗng nhiên thấy chính mình trong kính chiếu hậu dường như đang nở nụ cười quái đản.