Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Quyển 5 - Chương 10: Sống còn



Tôi hoàn toàn không hiểu được ý hắn trong câu nói ấy.

Tất cả đã kết thúc? Nghĩa là bọn tôi được an toàn ư? Nguy hiểm bên ngoài đã được hóa giải? Hay con mẹ hắn đang đánh đố chơi chữ với tôi, ý muốn nói bọn tôi chết chắc rồi?

Không đợi tôi kịp hỏi lại, tiếng sấm cứ liên tục rền vang khắp đường hầm.

Tôi chỉ cảm thấy dưới thân rung lên từng trận, chứ tai đã không còn nghe được âm thanh nữa.

Tôi theo bản năng hô to, tên khốn anh thả thứ gì ra vậy?

Vừa quay đầu, tôi đã thấy có nước tràn ra từ miệng giếng kia. Thứ nước ấy bốc mùi rất hăng, không biết đã bị ủ trong giếng cổ này bao nhiêu năm, khiến tôi phải nôn khan một hồi.

Nhưng tôi vẫn nhìn chằm chằm không chớp mắt vào miệng giếng. Tôi không biết lát nữa sẽ có thứ gì bò từ trong đó ra, nhưng nghĩ bằng ngón chân cũng biết là không tốt lành gì.

Tôi hét lớn, rốt cuộc anh muốn làm cái mẹ gì thế? Đừng có đứng đờ ra đấy nữa!

Tôi không rõ liệu trong hoàn cảnh ồn ào thế này Vạn Cẩm Vinh có nghe được tiếng tôi hay không, hắn chỉ nhìn tôi một cái, sau đó không ngờ lại nhảy luôn vào trong giếng!

Tôi chỉ thấy hắn lắc người vài cái thì đã lặn sâu xuống nước rồi!

Đậu má! Anh tự sát đấy à?

Tôi hết biết làm sao, không lẽ giếng chính là lối thoát ra ngoài? Nhưng nếu nhất định phải nhảy vào dòng nước hôi thối này, mẹ kiếp thà tôi chết đuối ở đây luôn cho xong.

Huống chi Tần Nhất Hằng và Bạch Khai vẫn còn ở bên ngoài mà! Tôi phải báo với bọn họ!

Trong lúc tôi do dự, tiếng sấm kia càng ngày càng mãnh liệt hơn, dường như đã đến gần trong gang tấc. Sau mỗi tiếng sấm vang lên lại có rất nhiều nước thối tràn từ giếng ra ngoài. Chỉ trong chốc lát, nước đã ngập qua mắt cá chân!

Tôi không còn thời gian suy nghĩ, gấp gáp chạy đến bên giếng nhìn xuống thử. Quá vội vàng nên tôi cũng không trông rõ được gì, chỉ thấy lòng giếng sâu như không đáy, tối tăm đen kịt.

Tôi thầm mắng một tiếng, dốc hết sức lao ra khỏi đường hầm.

Dưới tình thế cấp bách như này, tiềm năng con người quả là vô hạn. Mới nãy tôi còn đang mệt gần chết, vậy mà bây giờ chạy không thấy tốn sức là bao.

Đường hầm vốn không dài, nhưng hiện giờ lại như biến thành xa xôi vô tận.

Tôi nghiến răng, cố giữ nhịp thở, chỉ sợ một khi buông lỏng, tôi sẽ không còn cơ hội nào được nhìn thấy Bạch Khai và Tần Nhất Hằng nữa.

Sau lưng tôi, nước đã dần dâng đến. Dẫu chưa đến mức bị dòng nước đuổi sát, nhưng khi tôi quay lại nhìn vẫn nhận thấy rõ ràng dòng nước đục đang tràn về phía mình!

Không rõ tôi đã chạy bao lâu, thời gian tựa như bị kéo giãn ra vậy. Đến khi tôi cuối cùng cũng nhìn thấy lối ra, tôi còn không để ý đến chuyện tìm sợi thừng, mà trước tiên hô lớn, Tần Nhất Hằng! Nước! Nước đang đến!

"Mẹ kiếp, Tiểu Khuyết, ai lướt đến cơ?"

"Nước! Là nước!" Tôi nhìn xuống, phát hiện Bạch Khai và Tần Nhất Hằng đều đang rúc trong một tủ quần áo lưng chừng cao.

Nửa người Bạch Khai đã bị nhuộm đỏ, đám thi thể còn đang không ngừng trèo lên, cứ một tên bị Bạch Khai đạp xuống thì lại có tên khác thế chỗ vào!

Tôi tìm dây leo xuống mới phát hiện không thấy đâu nữa. Dường như khi Vạn Cẩm Vinh trèo lên đã không nghĩ sẽ trở xuống nữa rồi, nên tự chặt đứt đường lui.

Khắp xung quanh đều không có điểm nào để mượn lực, mà dẫu có đi chăng nữa tôi cũng sợ mình không còn sức mà làm chuyện như leo vách núi. Độ cao như này mà ngã xuống, thật sự sẽ phải chết không toàn thây!

Đậu má! Tiểu Khuyết! Sau lưng anh có thứ gì thế? Bạch Khai lại đạp một thi thể xuống, liếc nhìn tôi một cái.

Tôi vừa quay đầu lại nhìn thì tim như bị bóp nghẹt.

Không biết từ lúc nào, dòng nước hôi thối bỗng nhiên dâng trào. Tựa như một con quái vật há miệng đỏ lòm, xông thẳng về phía tôi! Tôi chưa kịp phản ứng thì đã bị sóng nước cuộn trào đập lảo đảo cả người.

May mà tôi kịp thời nắm lấy cửa tủ theo bản năng nên mới không bị nước hất văng xuống dưới. Thế nhưng tôi giờ đây đã treo lơ lửng giữa không trung, đong đưa theo cánh cửa tủ!

Tôi có cảm giác tay mình sắp không chịu nổi rồi, trong tâm trí chỉ còn lại một suy nghĩ: mẹ kiếp, hai người thứ lỗi, Giang Thước tôi đi trước đây!

Cột nước từ trong tủ phun trào ra càng lúc càng lớn. Tôi có thể cảm thấy vì thế mà tủ quần áo rung lắc kịch liệt.

Khốn kiếp! Xem ra tôi chưa kịp rơi xuống thì nơi này chẳng mấy chốc đã sụp đổ rồi.

Giang Thước! Anh mau nhảy sang bên trái! Tiếng Tần Nhất Hằng bỗng nhiên truyền tới.

Tôi quay đầu, thấy tủ quần áo bên trái tôi vì bị chấn động mà đã dịch ra một khe hở nhỏ. Một người muốn đứng vào đó là không thể nào, nhưng chỉ đạp vào để mượn lực thì vẫn có hi vọng.

Tôi không rảnh mà sợ hãi nữa rồi, lòng thầm khấn vái tất cả thần phật, sau đó hét lớn một tiếng, dùng lực eo mượn lấy quán tính, tung người qua phía đó.

Trong nháy mắt, tôi cảm thấy mọi sự trôi qua như bị quay chậm vậy.

Bàn chân miễn cưỡng đặt được lên điểm mượn lực, sau đó tôi vận hết sức bình sinh nhảy mạnh một phát, thật sự bám được vào cạnh tủ quần áo phía trên đầu!

"Á đù, ghê gớm đấy!"

Tôi không có thời gian nhìn sang Bạch Khai, chân đạp lung tung một hồi, giẫm được lên một chỗ khá chắc chắn. Tôi mạnh tay kéo cửa tủ bật mở, cuối cùng cũng chui được vào!

Bấy giờ tôi mới hoàn hồn, nhìn qua chỗ Bạch Khai và Tần Nhất Hằng. Khiến tôi bất ngờ là đám thi thể đã lui quân hết. Chỉ còn thấy lác đác vài bóng trắng trôi nổi trong dòng nước dưới đáy tòa kiến trúc. Chúng không hề giãy giụa chút nào, giống như đã tỉnh ngộ ra, quyết định sẽ làm xác chết đúng như tên gọi.

Tôi không kìm được kêu to, bọn chúng sợ nước!

Ấy là do tôi thấy những thi thể vốn đang trèo lên tủ quần áo, dẫu chỉ dính phải vài giọt nước cũng giống như bị điện giật vậy, run lên vài cái liền bất động, rơi xuống dưới.

"Mẹ kiếp, anh cho rằng bọn tôi thì không sợ à! Nếu không chạy đi đâu được thì phải chết đuối cả đấy!" Bạch Khai vẫy tay, Tiểu Khuyết, anh có thể sang đây không?

Tôi nhìn xung quanh một chút, trong tình huống này mà phải trèo qua đó thì còn khó hơn lên trời. Nhưng nếu bây giờ không thử thì cũng chỉ có thể ngồi chờ chết thôi. Thế là tôi hít sâu một hơi, vừa định vươn người ra thì nghe Tần Nhất Hằng hô lên, đừng đến đây! Nước đang dâng lên! Chờ đủ sâu rồi thì nhảy xuống!

Lúc này tôi mới chợt chú ý đến nước phía dưới đang càng ngày càng sâu.

Tòa nhà này có cửa mà, dẫu nước tuôn ra vừa siết vừa nhiều thì cũng không thể đọng lại đến mức này được, phải chảy ra ngoài mới đúng chứ! Chẳng lẽ phần sàn vốn được làm lõm xuống? Được thiết kế với mục đích trữ nước lại trong nhà?

Tôi nhìn về phía cửa ra, phát hiện có điểm sai sai, không chỉ là trong nhà, mà bên ngoài dường như cũng là một biển nước mênh mông!

Không chỉ có cái giếng trong này đang tràn nước sao?

Tôi bỗng nhiên cảm thấy tuyệt vọng từ tận đáy lòng. Tòa thành này vốn nằm trong thung lũng thấp trũng, tường vây bên ngoài lại được xây quái dị như vậy. Chẳng lẽ nơi đây chính là một tòa thành nước sao? Vì ban nãy tôi đã mở khóa cơ quan gì đó, nên dòng nước mới bị kích hoạt?

Tôi cảm nhận được toàn bộ kiến trúc ngày càng bị chấn động mạnh.

Số tủ quần áo này được sắp đặt khá chắc chắn, ít nhất bây giờ vẫn còn an toàn. Nhưng dù sao chúng cũng được làm bằng gỗ, nếu như sức nổi đủ lớn thì khó nói trước có ổn định mãi được hay không.

Tôi hô to, chúng ta có thể dùng tủ quần áo làm thành thuyền không? Xuống được trước rồi mới tính tiếp?

Anh quên rồi à? Tủ quần áo này dùng để dìm xuống sông! Không nổi được đâu! Vết thương của Bạch Khai dường như rất nghiêm trọng, tôi có thể thoáng thấy y bắt đầu nhăn nhó.

Hiện tại chuyện tôi có thể làm sợ là chỉ còn tiếp tục chờ đợi mà thôi. Mặc dù lòng tôi biết rõ, cứ chờ đợi thế này chưa chắc sẽ chờ được kết quả tốt đẹp gì.

Nước dâng lên rất nhanh, chỉ một lát sau mực nước đã đến gần tủ quần áo mà Bạch Khai và Tần Nhất Hằng đang nấp. Hai người họ do dự chốc lát rồi nhảy vào trong nước, tránh dòng nước chảy siết mà bơi về phía tôi.

Tiểu Khuyết! Mắc cái gì không nhắc tôi mang quần bơi!? Sao lại không nhắc tôi mang quần bơi chứ? Bạch Khai đã đến ngay dưới chân tôi.

Trong dòng nước đen như mực, chỉ thấy đầu y ngoi lên, chìm nổi theo sóng nước. Tần Nhất Hằng bên cạnh không ngừng đạp nước, dường như đang nâng Bạch Khai.

Lòng tôi chợt thắt lại, chết tiệt, sợ là ban nãy Bạch Khai mất quá nhiều máu rồi, hiện tại đã sắp không chịu nổi nữa!

Tôi không quan tâm mực nước đã dâng đến đâu, Bạch Khai đã thành ra thế này rồi, Tần Nhất Hằng chắc cũng không ổn hơn là mấy.

Thêm một người hỗ trợ, tỉ lệ sống sót sẽ lớn hơn một chút.

"Các cậu tránh ra! Tôi nhảy ngay đây!" Tôi nhảy vọt từ trong tủ quần áo ra ngoài.

Trong tâm trí tôi chỉ có một ý niệm duy nhất, chết! Mẹ kiếp ông đây nhận luôn! Nhưng mặc kệ mi là đầu trâu mặt ngựa, phán quan hay thậm chí là Diêm Vương, đừng tên nào nghĩ có thể mang bạn bè của ông đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.