Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Quyển 5 - Chương 4: Nguồn gốc của tranh tường



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, Tần Nhất Hằng đã xông tới lục ba lô của tôi.

Chuyến đi này không ai biết phải mất bao lâu, sợ không thể nhận tiếp tế nên ngoài những đồ dùng cho phương thuật, trong ba lô đều là nước và thức ăn. Trong lúc bối rối mà kêu lấy hết ra thì chỉ dễ nói khó làm.

Tần Nhất Hằng không hề báo trước, vận sức lôi ba lô từ trên lưng tôi xuống, đổ hết đồ ra đất, nhặt chai nước ném về hướng cửa thông gió trên nóc nhà.

Hiện tại trong nhà đã loạn hết lên, tôi vừa giúp Tần Nhất Hằng vừa tranh thủ xem Bạch Khai thế nào. Y nhanh trí cởi áo khoác ra làm thành một cái bao, muốn ném hết nước ra ngoài trong một lượt. Nhưng y lại không tính đến chuyện bao quá cồng kềnh, va phải khung cửa thông gió mà văng ra, số chai nước ấy lại rơi xuống đất.

Tôi thầm nghĩ, thôi xong, thế này thì không kịp nữa rồi. Nghĩ vậy tôi càng bất an hơn nữa. Tần Nhất Hằng chỉ lo giúp tôi, còn ba lô hắn vẫn đeo nguyên trên lưng!

Tôi lập tức nhìn sang Vạn Cẩm Vinh, thế mà lão hồ ly ấy lại đang dựa vào tường, mặt không cảm xúc mà nhìn chúng tôi.

"Mẹ kiếp, ra phụ một tay đi! Tôi mà chết thì ai giúp anh mở khoá hả?!" Tôi vỗ trán, đậu má, sao chúng ta không đổ nước ra cho xong!?

"Sao Tiểu Khuyết lại không biết bảo vệ môi trường thế? Đổ hết rồi lấy mẹ gì uống?" Bạch Khai không buồn ném từng chai nữa, hai tay cầm hai chai ném bừa về phía cửa thông gió.

Trong nhà vốn đã nóng bức khó chịu, lại phải vất vả thế này, tôi cảm thấy cả người đã ướt nhẹp mồ hôi. Trán bắt đầu đau nhức, cơ thể cũng lả đi.

Tuy vậy tôi vẫn không ngơi tay, lại ném được thêm hai chai ra ngoài nữa. Bỗng nhiên, ba người bọn tôi đều ngừng lại. Vì bọn tôi đồng thời nghe thấy, bên trong toà nhà trống trải này, từ trong những góc tối dần truyền đến một thứ âm thanh.

Nếu là ngày thường hẳn tôi cũng phải liên tưởng mất một lúc mới biết được đấy là tiếng gì. Nhưng trong tình huống này, tôi lập tức có thể kết luận đây chính là âm thanh khản đặc phát ra từ cổ họng người sắp chết. Vừa giống như đang cầu cứu, lại tựa như là rên rỉ. Nhưng tôi nghe vào cảm thấy sự nguy hiểm nhiều hơn.

Tần Nhất Hằng lập tức chắn trước người tôi, còn vặn mở nắp chai nước, xối từ trên đỉnh đầu mình xuống.

"Giang Thước, anh và Bạch Khai đi xem có thoát ra ngoài được không. Đừng hành động một mình với Vạn Cẩm Vinh." Tần Nhất Hằng đưa tay đẩy, giữa hai chúng tôi cách nhau cỡ nửa mét. Tôi vừa định bước lại gần thì hắn liền không ngừng xua tay.

Tôi lấy đèn pin bên hông xuống, chiếu sang hướng phát ra âm thanh. Dưới ánh đèn, trong góc nhà dường như dâng lên một màn sương đen. Điều đáng ngạc nhiên là đám sương ấy không trôi về phía bọn tôi, mà lại theo vách tường trôi nổi lên cao.

Bạch Khai hô to, Tiểu Khuyết, anh đang dạo chơi vườn thú đấy hả? Mau đứng lên tôi mà trèo ra đi. Tôi quay đầu lại, thấy Bạch Khai đang ngồi xổm phía dưới cửa thông gió.

"Chúng ta đi, để mặc Tần Nhất Hằng chết sao?" Ánh mắt tôi vẫn dán vào Vạn Cẩm Vinh. Tôi nghĩ, dưới tình huống này mà tên ấy vẫn bình chân như vại thì chắc hẳn đã biết cách giải quyết rồi.

Thế là tôi nảy ra một ý, cúi xuống nhặt một chai nước, vờ như đi về hướng Bạch Khai, nhưng lại lặng lẽ vặn mở nắp chai. Ngay khi đến gần Vạn Cẩm Vinh nhất, tôi bất ngờ tạt nước về phía hắn!

Vạn Cẩm Vinh cũng không ngờ tôi sẽ làm vậy nhưng phản ứng của hắn quá nhanh, vô thức tránh được, chỉ có một ít nước dính lên cánh tay hắn. Tôi còn định thừa cơ tạt thêm phát nữa, nhưng Vạn Cẩm Vinh đã đạp mạnh lên tường, mượn lực xông tới.

Trong thời gian chưa đến một cái chớp mắt, hai tay của hắn đã kẹp lấy cổ tôi. Chai nước trên tay tôi cũng bị đánh văng đi!

"Anh muốn chết à?" Vạn Cẩm Vinh không thả lỏng tay chút nào, tôi cảm thấy không thở nổi nữa.

Mẹ kiếp, lão Kitty, đánh chó phải ngó mặt chủ chứ! Tôi vừa nghe Bạch Khai mắng xong, y đã lao tới nơi rồi. Vạn Cẩm Vinh bị Bạch Khai xô một cái lảo đảo nhưng tay lại không hề thả ra. Tôi bị hắn lôi kéo suýt thì ngã sấp mặt.

Trong lúc ba người bọn tôi đang giằng co, Tần Nhất Hằng bỗng nhiên hô lớn, dừng lại! Các anh xem này!

Cũng không biết giữa Vạn Cẩm Vinh và Bạch Khai ai là người dừng tay trước, tôi chỉ cảm thấy hai người họ đồng thời sững sờ, theo đó cánh tay đang siết cổ tôi được thả lỏng.

Bạch Khai nhổ nước bọt, kéo tôi từ trên đất đứng lên. Mặc dù vừa rồi chỉ mới qua mười mấy giây ngắn ngủi, còn khướt mới đủ để ngạt thở đến chết, nhưng trước đó tôi mới tiêu hao quá nhiều thể lực, chỉ giày vò như vậy cũng đủ để tôi cảm thấy trước mắt tối sầm.

Trong lúc tôi đứng thở cho lại sức, Vạn Cẩm Vinh đã đến bên cạnh Tần Nhất Hằng, hai người cùng nhìn chằm chằm vách tường.

Tôi nhìn bóng lưng Vạn Cẩm Vinh, đây quả là cơ hội tuyệt vời để ra tay, nhưng hiện tại phải lấy đại cục làm trọng. Thế là tôi chỉ đành chửi thầm trong lòng, đi cùng Bạch Khai qua đó xem chuyện gì đã xảy ra.

Khi chỉ cách bức tường khoảng bốn, năm bước, tôi hơi sửng sốt. Ở khoảng cách này tôi đã có thể thấy được chi tiết trên tường. Nhưng tôi không yên lòng, đưa đèn pin lên soi kỹ lại, nhịp tim liền tăng vọt.

Không biết từ lúc nào, trên tường nhà đã xuất hiện một bức tranh tường vừa kỳ quái vừa quen thuộc.

Nói kỳ quái là bởi vì bức tranh tường này tựa như xuất hiện từ hư không, ngay khi vừa vào nhà bọn tôi đã xem kỹ từng góc rồi, nếu như trên tường có bức tranh dễ thấy như thế thì làm sao bọn tôi bỏ sót được.

Mà nói quen thuộc, ấy là do tranh tường này rất giống hình vẽ bên trong tủ quần áo. Quả thực là do cùng một bàn tay vẽ nên.

Tôi thấy da đầu tê rần, trong nhà chỉ có bốn người chúng tôi, mới nãy lại chỉ có Tần Nhất Hằng đứng ở chỗ này. Tranh tường này là do hắn vẽ nên ư? Nhưng nghe giọng điệu hắn gọi bọn tôi ban nãy thì lại thấy không giống. Huống hồ, hắn có gì muốn truyền đạt với tôi thì cứ nói chuyện là được rồi, cần gì vẽ tranh cho rườm rà.

Nếu nói vậy thì chỉ có một lời giải thích: Tần Nhất Hằng bị nhập?

Trong nhà toàn là quỷ chết khát, cả người hắn lại ướt đẫm nước nên mới chọc giận bọn chúng?

Tôi nói, Tần Nhất Hằng à, cậu không sao chứ? Bức tranh này đâu ra vậy?

"Chậc, tranh này chúng ta thấy rồi còn gì? Trên vách tủ quần áo ấy!" Bạch Khai xem xét một chút rồi nói, lão Kitty, chuyện ban nãy chưa xong đâu, đợi đó tôi sẽ đập anh dính lên tường thành tranh luôn.

"Đừng làm ồn, để tôi suy nghĩ một lát." Tần Nhất Hằng quay lại, vẻ mặt nghiêm trọng.

Hồi lâu sau, hắn lại nói, tôi đã biết những bức tranh trong tủ quần áo là do ai vẽ! Vốn không phải do con người vẽ nên, chúng là manh mối do ma quỷ để lại! Người chết thà rằng mình hồn phi phách tán cũng phải dùng chút tinh khí cuối cùng để lưu lại những hình vẽ này, khó trách! Khó trách từng đường nét đều thô kệch đơn sơ! Hóa ra là như vậy!

Tôi nghe Tần Nhất Hằng nói chuyện một mình, tóm tắt được vài ý sau. Những bức tranh này do ma quỷ dùng tinh khí mà vẽ nên, dùng hết thì cũng hồn phi phách tán. Nói ngắn gọn thì cũng giống như người đang hấp hối liều mạng mà vẽ vậy, nên nét bút mới tối giản như thế.

"Ma quỷ cũng vẽ được sao? Vẽ bằng cái gì? Tinh khí lại là gì nữa? Không phải ma quỷ chỉ có âm khí hoặc là oán khí ư?"

"Đấy là ma quỷ bình thường thôi." Tần Nhất Hằng nhìn tôi nói, những linh hồn này là người trong nghề. Những người chết khát trong nhà này đều là cao thủ huyền học cả!

Chỉ có những cao thủ ấy, từ nhỏ đã tiếp xúc với ma quỷ, tà linh, lại còn thường đụng đến với những vật dụng trong huyền học, dương khí trên người mới có thể luyện thành tinh khí. Trong vạn vật trên đời, thứ gì có linh tính, có thể tu luyện đều sẽ có tinh khí. Những cao thủ này nhất định phải cho chúng ta biết vì sao họ xảy ra chuyện!

Tôi nghe hắn nói vậy bèn lập tức xem bức tranh tường.

Bức tranh ấy rất lớn, nhưng thứ mà nó miêu tả lại ít ỏi vô cùng. Nhìn sơ thì giống như giữa bầu trời ẩn hiện mấy tòa lầu các, huyền ảo như hải thị thận lâu (*). Mà trên mặt đất lại không thấy bóng dáng một vật hay người nào cả.

(*) Ý chỉ ảo giác. Hải thị thận lâu nghĩa là chợ trên biển và lâu đài do con Thận tạo ra. Thận (Tiếng Trung: 蜃, bính âm: shèn) là một loài hải quái trong thần thoại Trung Quốc, có ngoại hình trông như một con hàu khổng lồ (cũng có thuyết nói là ngao mật, thủy long). Có thể phun ra sương khói, hình thành ảo tượng lâu đài. Thận cũng được cho là một loài linh thú. (Theo Wikipedia)

Ý là sao? Những người chết này muốn nói họ đã thăng thiên? Giờ sống tốt lắm, mọi người không cần thương tiếc? Tất nhiên không phải là thế rồi. Suy nghĩ một lát, tôi dần tỏ tường.

Những lầu các trong tranh có vẻ như chính là tòa thành này. Lúc đầu tôi tưởng là bút pháp tối giản, không vẽ rõ chi tiết nhà cửa. Nhưng giờ xem ra vẽ vậy là tả thực đầy đủ rồi!

Còn thứ che khuất những tòa lầu ấy là gì vậy? Mây ư? Hay sương mù?

Nếu như đây là lời nhắc nhở của người chết dành cho bọn tôi, vậy hẳn thứ này rất nguy hiểm.

Tôi nói, có phải bức tranh giải thích cho chúng ta biết lý do bọn họ phải trốn trong tòa nhà này không?

Tôi vừa dứt lời thì nghe thấy bên ngoài có thứ gì gào lên một tiếng!

- -----------------------

(*) Góc minh họa tình bạn tốt đẹp của bọn họ ^^



Giang Thước bị bóp cổ kêu ặc ặc nhưng Tần Nhất Hằng chỉ lo dòm tranh tường kệ mẹ bạn ^^


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.