*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cả nhóm lập tức như rơi vào vòng vây. Chưa kịp phản ứng thì bỗng nhiên một cái bóng trắng toát rơi "ầm" xuống đất.
"Tiểu Khuyết! Trốn đi!" Bạch Khai hô lớn rồi lao đến ngay.
Mẹ kiếp, tôi còn tránh đi đâu được chứ! Tôi lui về sau vài bước, thấy rõ đấy là một xác người. Không khác gì thi thể phát hiện được trong tủ quần áo.
Tôi thở phào, nơi này mặc dù quỷ quái nhưng tối thiểu vẫn tuân theo định luật vật lý. Tòa nhà này đã lâu năm không tu sửa, bên ngoài lại như tận thế đến nơi. Không chừng có chấn động rất nhỏ nào đó vừa đủ khiến thi thể này rơi từ trong tủ ra.
Tôi ngẩng đầu, tòa nhà cao thế này, đừng nói là một thi thể rơi xuống, chỉ cần một hòn đá thôi cũng đủ đập chết người.
Nghĩ vậy tôi thấy hơi lo lắng, chỉ có thể giơ ba lô lên che trên đầu.
Cái xác kia rơi thê thảm vô cùng, bong da tróc thịt hết. Miệng vết thương không hề có máu chảy ra, chỉ thấy thịt thối rữa đen sì.
Tôi nói, mọi người mau tránh sang bên, nếu thêm một xác nữa rơi xuống là tiêu đó!
Tôi vừa dứt lời, lại nghe vài tiếng "kẽo kẹt" vang lên! Một cỗ thi thể khác rơi xuống đập vào gáy Bạch Khai!
"Đậu má cái miệng quạ xui xẻo của anh!" Bạch Khai chưa ngẩng được đầu lên thì đã có thêm thật nhiều thi thể rơi xuống như đá lở.
Tần Nhất Hằng bám chặt lấy một chiếc tủ quần áo bên cạnh mình, lia mắt vài vòng, Vạn Cẩm Vinh, mau dẫn bọn tôi ra khỏi đây!
Nhưng bốn bề không hề có bóng dáng của Vạn Cẩm Vinh, không rõ lão hồ ly ấy đã lặng lẽ lượn mất từ lúc nào, ngay cả ngọn đèn dầu cũng không còn thấy đâu nữa.
Trái tim tôi chợt hoảng hốt, mẹ kiếp, chúng ta trúng kế rồi! Lão già này muốn hại chết chúng ta! Nhưng giọng tôi nhanh chóng bị tiếng xác người đập lên đất vùi lấp đi.
Ba chúng tôi như đứng giữa cơn bão, chỉ cần hơi không chú ý thì sẽ phải gặp Diêm Vương ngay! Vô số thi thể đã rơi xuống không biết là bao, không gian vốn không lớn lắm đã gần như bị lấp đầy. May mà cả ba đều khá may mắn, không ai bị đè trúng.
Bạch Khai liều mạng xông hết tốc lực về phía tôi, Tiểu Khuyết, đứng lên tôi này, nhanh chui vào trong tủ quần áo đi!
Y chỉ vào một tủ quần áo trống không phía trên tôi, đưa tay muốn đỡ tôi.
Mẹ kiếp, ông đây cũng không tham sống sợ chết được chưa? Dù có tránh được chuyện này đi nữa thì anh tin tôi sống sót ra được bên ngoài à? Tôi hất nhẹ Bạch Khai, sau đó liền nhận ra động tác này rất nguy hiểm, vội vàng níu y lại.
Bỗng nghe Tần Nhất Hằng ở bên kia hô to, Bạch Khai! Cẩn thận!
Tôi và Bạch Khai đồng thời ngẩng đầu nhìn theo bản năng, nhưng không thấy thi thể nào rơi xuống cả. Tôi vừa hơi cảm thấy may mắn thì liếc mắt thấy phía sau Bạch Khai, đến lượt tôi cũng kêu lớn!
"Bạch Khai! Xác chết sống lại!" Trong lúc tôi nói, một thi thể đã sắp chạm đến sau cổ Bạch Khai.
Đậu má! Bạch Khai theo bản năng né được, xoay người tung một cú đá. Y đá rất mạnh, thi thể kia trúng đòn lảo đảo, rồi lại tiếp tục lao đến.
Tôi bối rối tìm trên người, lúc vào thành chỉ cầm một cái thẻ gỗ đào thôi, cũng không biết có tác dụng gì không.
Mẹ kiếp giờ không dùng được cũng chẳng còn cách nào, tôi quơ đại lấy rồi xông đến chỗ cái xác.
Được nửa đường thì tôi hối hận, vì giờ đây trong tòa nhà đã có vô số thi thể đứng lên. Hình ảnh này cứ tưởng chỉ có trong phim xác sống thôi chứ. Điểm khác nhau duy nhất là, những thi thể này không đi đứng ngả nghiêng như xác sống, mà hệt như người thường, dù cơ thể đã nát thành từng miếng, bước chân của chúng vẫn ổn định lạ kỳ. Khiến người ta cảm thấy chúng vốn không phải đang đi, mà là bay lướt!
Chết tiệt, chúng đều là ma quỷ sao? Con người tôi đã xông lên rồi thì sẽ không rút lui nữa đâu.
Tần Nhất Hằng ở phía đối diện thấy vậy thì lao thẳng vào trong đám thi thể, nhưng chúng lại không hề quan tâm đến hắn, chỉ nhắm mỗi tôi mà tiến!
Giang Thước! Chạy đi! Mau leo lên trên!
Trong lúc tôi ngẩn người, Bạch Khai đã nắm cổ tôi, lui về phía tường. Nhưng lúc này còn lui về đâu được nữa, ngẩng đầu nhìn lên, còn rất nhiều cửa tủ đang mở ra liên tục. Có điều giờ đây thi thể không nhảy xuống, mà chỉ thò đầu ra dòm ngó bọn tôi. Dường như chúng đang chờ tôi leo lên!
Tôi nói, Bạch Khai, buông ra! Mẹ kiếp, ông đây thà chết đứng!
Bạch Khai chần chừ giây lát, rồi cũng nhanh chóng phát hiện ra những cái xác đang án binh bất động phía trên.
Được! Mang một cái vốn đã đủ, đem hai lợi một! Bạch Khai buông tôi ra, đưa tôi một chiếc đèn pin, sau đó liền xông ra ngoài!
Tôi cắn răng, tự nhủ, cùng lắm thì chết thôi mà!
Tôi tiến bước, vung tay thôi đã đánh ngã được một thi thể. Thậm chí không cần phải nhắm chuẩn, chỉ cần vung bừa là đủ rồi. Nhưng cho dù tôi đã vận hết sức bình sinh thì vẫn bị lớp lớp thi thể ép lui về sau từng bước, nhìn về sau thấy chỉ còn cách tường chưa tới nửa thước!
Bạch Khai và Tần Nhất Hằng không rảnh ra được một giây, đã dùng cả tay lẫn chân rồi. Vậy nhưng bọn thi thể không hề phản kháng, sau khi bị đánh lui thì đứng dậy rất nhanh, mục tiêu của chúng chỉ có một - là tôi.
Đậu má! Chuyện quái gì thế này? Bạch Khai chạy đến chắn trước người tôi, Tần Nhất Hằng! Thử dùng máu chó mực xem!
Trước đó Bạch Khai mang theo rất nhiều bình máu, giắt ở trên người, giờ đây đã có chỗ dùng. Y tháo xuống, vặn nắp tạt lung tung một trận.
Thi thể không phản ứng chút nào!
Con mẹ nó! Hay là dùng máu gà? Bạch Khai luống cuống tìm đồ trên người mình.
Tôi đột nhiên nhận ra, nếu đã muốn thử thì phải thử hết các loại máu mới được. Tôi không màng đau đớn, cố sức cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu!
Vết thương tôi tự cắn ra không nhỏ, nhưng chưa kịp đợi máu chảy thì tôi đã nóng lòng phun ra nên chỉ miễn cưỡng đáp lên lưng Bạch Khai mà thôi. Tôi vừa định thử lại lần nữa thì thấy Tần Nhất Hằng bỗng nhiên nhảy ra khỏi đám thi thể, cũng giống tôi vừa nãy, phun ra một ngụm máu lớn.
Sau đó, chuyện không ai ngờ đã xảy ra! Những thi thể kia thế mà lại cùng lúc ngưng động tác, lao về phía Tần Nhất Hằng!
Ha! Máu người có tác dụng! Tiểu Khuyết, anh qua bên kia, hai người chúng ta có thể câu giờ một lúc đấy!
Bạch Khai đưa tay lên, nhanh nhẹn tạo một vết thương lớn trên cổ tay rồi xông tới.
Mãi tôi mới thở dốc được một hơi, muốn hít sâu mấy lần nhưng suýt thì sặc máu đang ngậm trong miệng.
Nhìn quanh bốn phía, tôi cắn răng, liều mạng đạp tường nhảy lên, bám lấy viền dưới của một tủ quần áo. Không phải tôi định chạy trốn, dù sao phía trên cũng có nhiều thi thể như vậy, nếu như máu người có tác dụng, tôi muốn thử xem có thể mở đường sống cho hai người họ hay không!
Nhưng tôi đã đánh giá quá cao thể lực của chính mình rồi, chưa kéo được thân người lên thì ngón tay đã hết níu nổi. Bấy giờ tôi đã treo giữa không trung, không có chỗ nào để đạp lên mượn lực nữa, chỉ lắc lư được một hồi thì rơi xuống.
Cú ngã này làm mắt tôi nổ đom đóm, suýt thì tự sặc máu mình mà chết.
Tôi vừa định đứng lên thì vai bị ai đó khóa cứng.
Một âm thanh vang lên bên tai tôi, nói rằng, mau đi theo! Tôi đảm bảo bọn họ không chết. Là Vạn Cẩm Vinh.
Mẹ kiếp, tôi dựa vào cái gì mà tin anh? Tôi trở mình tránh thoát hắn. Vạn Cẩm Vinh đạp vào bắp chân tôi, ép tôi quỳ lên đất.
"Đây là cơ hội duy nhất của anh, tôi nói lần cuối. Cầm lấy chìa khóa này, đi theo tôi!"
Lực ép trên vai tôi biến mất.
Vạn Cẩm Vinh chỉ phía trên, anh leo lên đó đi. Chỗ hắn chỉ là một tủ quần áo ở rất cao.
Tôi lên kiểu gì? Tủ quần áo kia cách mặt đất ít nhất mười mấy mét. Với năng lực của tôi, chỉ sợ mới leo được nửa đường đã ngã chết rồi.
"Dùng cái này." Vạn Cẩm Vinh đưa dây thừng trong tay cho tôi, lo tôi không yên lòng còn cố tình giật vài cái, dây liền căng ra thẳng băng.
Giờ tôi mới hiểu khi nãy hắn biến mất là đã đi đâu, hóa ra là đi cố định dây thừng. Tôi mừng rỡ, nếu tôi có thể leo lên, vậy hẳn Bạch Khai và Tần Nhất Hằng cũng được cứu rồi.
Nhìn lại, thi thể vẫn đang đuổi theo Tần Nhất Hằng và Bạch Khai. Lòng tôi biết dẫu thân thủ bọn họ tốt, nhưng máu vẫn có hạn, không thể trì hoãn thêm nữa.
Tôi hô to một tiếng, vừa xem như động viên chính mình, vừa để nhắc nhở Bạch Khai và Tần Nhất Hằng có thể trốn đi từ chỗ này.
Tôi nắm lấy dây thừng, đạp tường, mượn lực trèo lên.
Độ cao mười mấy mét rất đáng sợ. Vài mét đầu tiên tôi vẫn không thấy gì, nhưng càng về sau tôi càng lo lắng. Tay vốn đã không có lực, hiện giờ lòng bàn tay còn ra nhiều mồ hôi, tôi rất sợ sẽ tuột tay rơi xuống.
Được nửa đường thì tôi đã kiệt sức. Nhưng đó không phải chuyện làm tôi lo sợ nhất, mà là tôi nhìn quanh thấy những thi thể ban nãy thò đầu ra thăm dò dần dà đều chậm rãi bò về phía tôi.
- ---------------------------
(*) Góc minh họa để tăng thêm phần kịch tính và kinh dị cho bối cảnh: