Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Quyển 5 - Chương 9: Đường hầm



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi không còn đường lui nữa, dẫu gặp núi đao biển lửa thì cũng chỉ còn cách cắn răng vượt qua.

Đám thi thể khá thong thả, giống như đã xác định tôi sẽ không chạy trốn, chúng chỉ việc chờ con mồi tự dâng đến miệng. Chúng nhìn tôi mà không biểu lộ cảm xúc gì. Nhưng dáng vẻ vô cảm của chúng còn đáng sợ hơn sự dữ tợn hung hãn.

Thứ duy nhất tôi còn có thể dùng để đánh trả lại chúng lúc này chỉ có ngụm máu tươi trong miệng. Chẳng biết có tác dụng hay không, tôi phồng má, phun máu vào thi thể gần mình nhất. Máu bắn lấm tấm trên mặt nó, tôi nhìn mà lòng nguội lạnh, nó không hề có chút phản ứng nào cả.

"Đừng quan tâm chuyện khác, cứ trèo đi. Trên người anh có chìa khóa, chúng không thể động đến anh!" Vạn Cẩm Vinh lắc dây thừng, thúc giục nói.

Nghe vậy, tôi vực lại tinh thần, cố gắng trèo được thêm một khúc nữa.

Gương mặt của thi thể kia đã gần ngay trước mắt tôi.

Quả đúng như lời Vạn Cẩm Vinh nói, tôi và nó gần như đã mặt đối mặt với nhau, nhưng nó lại không hề có ý định tấn công tôi. Tôi thầm nghĩ, cái chìa khóa này thần kỳ đến thế ư? Nó có thể trừ tà sao? Hay là, thi thể trong tòa nhà này đang bảo vệ thứ gì đó? Chỉ có người nào sở hữu chiếc chìa khóa mới không bị chúng nó tấn công? Chìa khóa này tương đương với mật mã giải trừ cảnh báo? Vậy rốt cuộc chúng đang bảo vệ thứ gì?

Cứ nghĩ như thế, tôi đã trèo đến hết dây. Trên đường tôi trèo ngang qua rất nhiều thi thể, trong lòng tôi luôn rất căng thẳng, nhưng sau đó nhận ra đúng là không xảy ra chuyện gì thật, tôi mới thả lỏng. Chỉ cần bản thân mình cố gắng không đối mặt với bọn chúng, bằng không sẽ cảm thấy rét run từng cơn.

Đầu dây thừng buộc ở một tủ quần áo, không có vẻ gì khác với những chiếc còn lại cả.

Tôi vận chút sức cuối cùng, bám vào chân tủ, hô lớn một tiếng, trở người chui vào trong. Lúc này tôi mới nhận ra, bên trong tủ này còn có không gian khác. Hiện ra trước mắt tôi là một đường hầm nhỏ không thấy điểm cuối.

Tôi càng chắc chắn rằng trong tòa nhà này có ẩn giấu bí mật lớn nào đó, bố trí thế này hẳn cũng là biện pháp chống trộm. Cả tòa nhà có nhiều tủ quần áo như thế, nếu không nhờ có Vạn Cẩm Vinh, tôi nghĩ tôi sẽ vĩnh viễn không thể tìm thấy con đường ẩn sau cửa tủ quần áo này.

Tôi ngồi xuống thở hổn hển vài hơi, nhưng tôi biết không thể trì hoãn quá lâu được. Tôi trông xuống dưới thấy Tần Nhất Hằng và Bạch Khai vẫn đang đánh nhau với thi thể, hẳn là sắp hao tốn hết thể lực rồi.

Tôi không thể làm gì khác ngoài đứng dậy, bật sáng đèn pin, bò vào trong đường hầm.

Độ dài, rộng và cao của đường hầm đều giống hệt như tủ quần áo. Dẫu đi khá vướng víu gò bó nhưng cũng không đến nỗi khó chịu lắm. Có điều hiện giờ người tôi đã mệt lả, muốn tiến lên phải dùng cả tay lẫn chân mới được.

Chưa bò được bao lâu, tôi nghe thấy tiếng người phía sau, quay đầu lại trông thấy Vạn Cẩm Vinh cũng đã vào trong đường hầm. Hắn hất cằm về phía trước, ra hiệu cho tôi bò tiếp.

Tôi hỏi, phía bên kia rốt cuộc là cái gì vậy? Bây giờ anh có thể nói với tôi rồi, lối ra đã bị anh chặn, dù tôi có muốn đổi ý cũng không còn cơ hội nữa.

"Là một bí mật anh vẫn luôn không hay biết. Hôm nay tôi muốn phơi bày cho anh xem."

Vạn Cẩm Vinh đi vài bước đến bên cạnh tôi, kéo tôi đứng lên, lách vai xô tôi đi về phía trước.

"Anh tiết kiệm thể lực đi, rồi lát nữa sẽ có lúc anh muốn quỳ xuống thôi."

Đường hầm này dài hơn tôi tưởng tượng rất nhiều, hồi đầu tôi áng chừng theo diện tích tòa nhà này thì đường hầm không thể dài quá mười mét. Bằng không bọn tôi sẽ đi ra khỏi tòa nhà luôn mất.

Nhưng mà khi đi tôi mới nhận ra, nơi này không thể dùng lẽ thường để phán đoán được. Không rõ bọn tôi đã đi được bao lâu rồi, nhưng chắc chắn là đã sớm ra khỏi phạm vi tòa nhà. Tôi không khỏi liên tưởng đến trước đây, bên bờ Âm Hà cũng có một hành lang vượt qua lẽ thường giống như vậy. Tôi thầm nghĩ mình đã đánh giá thấp nó rồi, đường hầm này không lẽ cũng là một hành lang quái lạ giữa không trung, không được thứ gì chống đỡ, tựa như trôi nổi giữa trời, vi phạm tất cả định luật vật lý và kết cấu kiến trúc?

Có lẽ khi con người sức cùng lực kiệt thì não cũng sẽ rối loạn, tôi vô thức suy nghĩ hơi lan man.

Đoạn đường về sau tôi càng đi càng lảo đảo, hầu như hoàn toàn dựa vào Vạn Cẩm Vinh lôi kéo mà đi thôi.

Cuối cùng đi hết hành lang, bọn tôi trông thấy một cánh cửa. Vừa nhìn thấy nó tôi đã cảm thấy quen mắt, trong lòng càng thêm chắc chắn tòa nhà này có mối liên quan đến Âm Hà.

Bởi vì nó chính là cánh cửa tôi từng thấy ở đỉnh toà kiến trúc bên bờ Âm Hà, thông ra đường Hoàng Tuyền.

Dẫu là về tạo hình, hay là dấu vết chắp vá tu sửa sau khi bị tổn hại, đều giống nhau như đúc. Có điều chuyện ấy đã qua lâu rồi, tôi cũng không biết trí nhớ của mình có chỗ nào sai sót không, nhưng cánh cửa này vẫn quá giống cái ở bên bờ Âm Hà.

Vạn Cẩm Vinh để tôi dựa vào tường, rồi cẩn thận đẩy cửa ra. Tôi đã chuẩn bị tinh thần trông thấy vô số ngọn đèn dầu, nhưng sau khi cánh cửa mở ra, tôi chỉ thấy phía bên kia là một mảng đen kịt.

Vạn Cẩm Vinh lấy đèn pin trên tay tôi, chiếu vào trong. Tôi nhìn thấy một đường hầm càng sâu và tăm tối hơn, duy chỉ có một điểm khác biệt là, trên mặt đất có một sợi xích to như cánh tay người trưởng thành, nó không bị gỉ sét, ánh lên phản quang lạ lùng dưới luồng sáng đèn pin.

"Chúng ta đến rồi." Vạn Cẩm Vinh lại đỡ tôi dậy, Giang Thước, tôi biết anh không cảm thấy tôi là người tốt. Nhưng anh cũng cần biết rằng, trên đời này không có ai là người tốt tuyệt đối cả.

Tôi không lên tiếng, ngồi dưới đất một lúc để khôi phục thể lực.

Tôi biết nếu lấy cứng đối cứng, tôi chắc chắn không phải đối thủ của Vạn Cẩm Vinh. Cái mạng quèn này của tôi có thể không cần quan tâm, nhưng điều tôi hiện đang tính toán là làm sao cứu được Tần Nhất Hằng và Bạch Khai.

"Nếu như đã đến nơi rồi, anh hẳn cũng nhớ đã hứa với tôi chuyện gì. Hai người bạn tốt nhất của tôi vẫn còn ở bên dưới."

Tôi biết, họ sẽ được an toàn ngay thôi. Vạn Cẩm Vinh làm tư thế mời, còn đoạn đường cuối cùng, tôi hi vọng anh sẽ tự đi.

Tôi đi thẳng về phía trước, bên trong đoạn đường hầm này lạnh dị thường. Khiến người ta không ngăn nổi hai hàm răng đánh vào nhau lập cập. Tôi xoa xoa đôi tay, hà ra một hơi, không nhìn thấy sương khói. Nhiệt độ nơi đây cũng không quá thấp, nhưng loại lạnh lẽo này giống như sâu tận xương tủy vậy.

May mà đoạn đường hầm này rất ngắn. Bọn tôi chỉ đi vỏn vẹn hơn trăm mét thì đã đến cuối rồi.

Lần này, thứ xuất hiện trước mắt là một cái giếng.

Sợi xích kia dẫn vào trong lòng giếng. Trông nó tựa như dây gàu, có điều tôi không biết đầu kia của nó đang buộc lấy thứ gì.

Vạn Cẩm Vinh đưa đèn pin cho tôi, tự mình kéo lấy xích sắt. Sợi xích ấy dường như vô cùng nặng, Vạn Cẩm Vinh dùng lực đến độ gân xanh trên trán nổi lên hết. Trong đường hầm vang vọng âm thanh "rào rào" của xích sắt ma sát với thành giếng, khiến người ta nghe mà nổi da gà toàn thân.

Tôi quan sát cái giếng, nó được làm từ kim loại, nhìn chất liệu có vẻ giống sợi xích. Tỏa ra ánh xanh nhàn nhạt. Bề mặt thành giếng không hề có hoa văn hay chạm trổ gì cả, nhìn bóng loáng.

Tôi cũng không tùy tiện sờ vào, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, Vạn Cẩm Vinh đang đứng ngay bên giếng, không hề có chút phòng bị nào. Nếu như tôi ra tay trước, đẩy hắn xuống dưới đó, liệu có lấy lại được quyền chủ động không?

Lúc tôi vừa nghĩ như thế thì Vạn Cẩm Vinh bỗng nhiên ngừng lại.

Tôi giật nảy mình, kẻ này sâu không lường được, không lẽ còn đọc được cả suy nghĩ của người khác sao?

Chiếu đèn pin qua, tôi mới phát hiện mình chỉ sợ bóng sợ gió mà thôi, Vạn Cẩm Vinh bấy giờ đang chỉ vào xích sắt, nói, anh Giang, xin hãy dùng chìa khóa mở cái này ra.

Tôi nhìn kỹ lại, thấy trên sợi xích có một ổ khóa lớn, đã gỉ đến không còn hình dạng gì. Trông rất xứng đôi với chiếc chìa khóa trên người tôi.

Có điều khiến tôi thấy kỳ lạ là xích vẫn chưa được kéo lên hết, cái ổ khóa này chỉ là không duyên cớ móc vào giữa sợi xích thôi. Giống như có ai đó không biết để ổ khóa ở đâu nên tiện tay móc đại vào đó vậy, hoàn toàn không có lý do gì phải mở ra cả.

Tôi hỏi, cái ổ khóa này đâu có khóa thứ gì lại đâu, sao phải mở ra vậy?

"Anh cứ mở đi. Bạn anh dưới kia không còn nhiều thời gian cho anh suy tính vậy đâu."

Tôi thở dài một hơi, quả nhiên tôi chẳng có cơ hội mặc cả nào hết.

Tôi không thể tin tưởng hoàn toàn vào lời nói của Vạn Cẩm Vinh, nhưng vì Tần Nhất Hằng và Bạch Khai nên dù bất luận thế nào cũng phải thử mới được.

Tôi lấy chìa khóa từ trong ngực ra, bước đến gần. Tay tôi vừa chạm vào ổ khóa thì một tia hơi lạnh lập tức xuyên từ bàn tay vào thẳng trái tim.

Tôi hít sâu một hơi, cắm chìa khóa vào.

Thật tình tôi vốn cho rằng cả ổ lẫn chìa đều đã gỉ sét thế này rồi thì cắm vào sẽ rất khó. Không ngờ, chiếc chìa giống như bị lỗ khóa hút vào ngay lập tức. Thậm chí tôi còn chưa dùng sức đã nghe thấy một tiếng "tách", chỉ trong nháy mắt ổ khóa đã mở ra.

Tôi sửng sốt mất mấy giây, trong không khí có một loại cảm giác bí bách khiến lòng người bất an.

Theo sau đó, tôi nghe thấy tiếng vang "ầm ầm" truyền lên từ đáy giếng. Âm thanh này chấn động đến nỗi làm tôi suýt thì ngã ra đất! Đây là tiếng sấm! Dưới đáy giếng có sét đánh ư!?

Tôi "á" lên một tiếng, nhìn về phía Vạn Cẩm Vinh.

Hắn đang nhếch mép cười, nhìn tôi không chút thiện ý.

"Anh Giang, tất cả kết thúc rồi."

- -----------------------

(*) Góc minh họa: Nam chính mới té chấn động não lại bị người xốu đấm đá, lôi đi không thương tiếc 😢


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.