Hung Trạch Bút Kí

Chương 23: 23: Chiếu Theo Cảm Giác





Một khi đèn đã điểm, bấc đèn mà tự tiện rời đi chính là điều tối kỵ, hơn nữa trên tay Bạch Khai còn dính đầy dầu thắp, rất dễ dàng mắc mưu.

Lúc y trở vào trong, phát hiện âm khí trong phòng không bình thường, thứ đã đến còn không chỉ có một.

Y nghĩ nếu lấy cứng đối cứng, phần thắng e rằng không lớn.

Bên người cũng không còn quắc quắc, rất nhiều chiêu thức cũng không thi triển được nữa.

Tình huống lúc đó thật sự rất nguy cấp, cũng may linh quang chợt lóe.

Y ngụy trang thành một con chuột đang ăn vụng dầu thắp, ngồi bên cạnh đống gạo mà nuốt lấy nuốt để, rốt cuộc mới có thể tránh được một kiếp.

Bất quá vẫn là tiêu hao quá nhiều dương khí, bất đắc dĩ ngất đi.

Chuột ăn vụng dầu, nhất định lúc chúng ta còn nhỏ đều đã gặp qua trong phim hoạt hình hoặc là truyện cổ tích thần thoại, đều có thật.

Hơn nữa thường chỉ ở nơi cúng tế có hiển linh mới xuất hiện chuột ăn vụng.

Chuyện này nếu giải thích rõ ràng cũng rất đơn giản.

Chuột là một loài động vật có linh tính, tự nhiên biết nơi nào nguy hiểm, nơi nào an toàn.

Xem như là một loại bản năng động vật.

Cho nên những nơi chỉ làm bộ làm tịch hương khói, chúng nó sẽ không đến.

Cũng chính vì điều này mà rất nhiều địa phương ở nước ta, chuột trong chùa miếu hay thần điện đều không bị ai xua đuổi.

Trong truyền thuyết, là thần tiên được cung phụng hay là tiên quân gì đó đều chẳng thể ngồi mãi một chỗ như linh vật được.

Bọn họ cũng sẽ có lúc buồn chán rảnh rỗi chuồn ra ngoài chơi, thăm thú này nọ.

Người ta vẫn thường nói, bọn họ chính là hóa thành chuột rồi mới rời đi.

Vậy nên mới chẳng có người nào dám đánh chuột, lỡ đâu thần linh tức giận lên, hậu quả làm sao mà gánh vác nổi.

Nguyên nhân chính là như vậy, Bạch Khai mới có thể trong lúc bày cục giả làm chuột, suy cho cùng vẫn là có đạo lý.

Thế cục này của y, con chuột lại chính là nét bút điểm mắt rồng, ắt không thể thiếu.

Lời này của Bạch Khai vốn cũng không phải như vậy, lúc tôi thuật lại đã lọc hết ít nhất 30% thô tục.


Nhưng ý tứ đại thể tôi vẫn nắm được.

Thủ đoạn của Bạch Khai so với Tần Nhất Hằng không chút kém cạnh, lại còn rất có cái nhìn đại cục.

Quan trọng nhất là, thời điểm mấu chốt y còn biết để tôi chạy trước.

Không cần biết có phải vì y là bấc đèn hay không, ít nhất còn có chút lương tâm.

Tôi kêu nhà bếp mang cho Bạch Khai một chén tổ yến, trước tiên lo cho y ăn uống khôi phục thể lực, sau đó tôi mới hỏi y vết thương và máu trên áo sơ mi là như thế nào.

Ăn uống một chút, tinh thần Bạch Khai quả nhiên tốt lên, nói chuyện cũng không còn vẻ suy nhược như trước nữa.

Y nói miệng vết thương trên người y chỉ là do bất đắc dĩ mà thành.

Tình huống lúc đó quá nguy cấp, tuy y vẫn hay nói đời này sống vô âu vô lo, nhưng nếu thật sự bỏ mạng trong đó thì cũng thật không cam lòng.

Thế nhưng quanh mình thật sự không có đồ vật gì có thể lợi dụng, y bèn dùng chính miệng vết thương của mình, vẽ lên người một quẻ bói.

Mà một quẻ này, lại là quẻ hung.

Bình thường nếu cứ vậy đem vẽ lên người chính là tự mình tìm đường chết, nhưng nếu là dùng trong căn nhà kia, vậy vừa hay lại có hiệu quả tương phản, nói trắng ra chính là lấy độc trị độc.
Hai nét bút trên áo sơ mi biểu thị âm dương.

Quẻ kia không có âm dương không thể thành, là tri thức cơ bản trong cái nghề này.

Nói tới đây Bạch Khai lại cảm thán nói, mẹ nó cái gì mà sóng to gió lớn, ai ngờ đến cuối cùng lại là ống hút lật thuyền.

Tôi không an ủi y, nói thật, nghe đến ở đó không có Tần Nhất Hằng tôi thật sự có chút thất vọng.

Nãy giờ chỉ lo chăm sóc Bạch Khai, bây giờ bụng của tôi bắt đầu kêu đói rồi.

Tôi lại từ phòng bếp kêu vài thứ đồ ăn, cùng y vừa ăn vừa nói chuyện.

Tôi nói, căn nhà đó hung đến vậy sao? Hay là lão giám đốc kia có gì giấu chúng ta?
Loại sự tình này cũng không phải mới gặp lần đầu.

Lúc mới vào nghề tôi và Tần Nhất Hằng cũng thiếu chút nữa bị một *Thổ Đại Khoản lừa một vố.

*Thổ Đại Khoản: Chỉ một người giàu có nhưng ngu ngốc, thất học, tính cách không tốt (Baidu).

Bạch Khai xì một tiếng khinh miệt, mẹ nó nếu hắn mà là cái bao lão tử nhất định phải lấy dây cột nút chết mới được.


Tiểu Khuyết anh nghe tôi, hai ngày này dưỡng tốt tinh thần, đừng có khóc, quay lại tôi liền mang anh đi báo thù!
Bạch Khai có thể nói như vậy, hiển nhiên đã không còn chuyện gì nữa, tôi cũng yên tâm.

Không quan trọng là có kết quả hay không, nhưng việc này nhất định phải tìm được manh mối.

Trong đầu tôi đã chất đầy nghi vấn rồi, thật sự không nghĩ được gì nữa.

Ăn qua bữa cơm, hai người chúng tôi liền đi ngủ.

Tôi ngủ cũng không yên, chủ yếu là vì cái anh chàng tài xế mấy ngày nay vẫn luôn trong lòng run sợ không ngủ được bao nhiêu kia, bây giờ rốt cuộc thoải mái rồi, ngủ rất say, còn không nghĩ tới ngáy khò khò rung trời đất, làm cho tôi ngược lại không ngủ được.

Tùy tiện giở xoành xoạch tờ báo, đến khoảng sau nửa đêm tôi mới ngủ được, hai ngày sau đó chúng tôi cơ bản không ra khỏi khách sạn nữa.

Bạch Khai lần này là làm việc thật sự, mỗi ngày đều ở trên giường đông một cái kế hoạch tây một cái phân tích.

Tôi không giúp được gì, chỉ phụ trách ở nhà bếp định đồ ăn.

Tới ngày thứ ba, thân thể Bạch Khai đã hoàn toàn khôi phục.

Chúng tôi mời tài xế kia uống rượu.

Tôi cũng không phải người không có lương tâm, người ta vốn chỉ là một tài xế, kết quả ở chỗ này làm gà mẹ hết mấy ngày, theo lý vẫn nên báo đáp một chút.

Nương men say ngủ một giấc ngon lành.

Ngày hôm sau, tôi cùng Bạch Khai dựa theo kế hoạch của y bắt đầu làm việc.

Có kinh nghiệm từ lần trước, lần này Bạch Khai thập phần cẩn thận.

Chạy đi mua đồ cũng mua hết một ngày, kỳ kỳ quái quái thứ gì cũng có.

Có *thanh la loại lớn dùng hát hí khúc, mua một lúc hai cái.

Có một con gà trống, có điều lần này không phải để giết lấy máu, mà là để sống.

*Thanh la: một loại nhạc cụ để gõ, như cồng chiêng vậy.
Có bảy tám chỉ quắc quắc mua ở quán bán trùng cho chim, mỗi con đều đựng trong một cái lồng hồ lô nhỏ rất tinh xảo.

Lần đầu tôi mua thứ này, mới biết được thật ra nó còn rất quý.

Có đèn cầy đỏ và trắng mỗi loại bốn cây.

Tiền giấy linh tinh không cần phải nói nữa.

Cuối cùng làm tôi cảm thấy mới lạ chính là, y còn đưa tôi đến hồ nước trong nhà tắm bồn, rót lấy một lọ nước tắm.

Các bằng hữu ở phía nam có lẽ không quá hiểu biết về nhà tắm bồn nhỉ.

Dù sao cũng chỉ là một đám lão già ngâm mình trong cùng một cái hồ tắm mà thôi.

Tôi nhịn không được hỏi Bạch Khai, nước tắm này dùng để làm gì.

Trước kia đều là thấy Tần Nhất Hằng dùng nước vo gạo với mấy thứ nước gì đó nữa, đều là chú trọng trừ tà hoặc nạp âm.

Bạch Khai rất không kiên nhẫn giải thích, nước tắm trong bồn này đều là nước bẩn.

Bình thường nếu có người gần đây gặp vận rủi, từ bên ngoài mang ô trọc trở về, việc trừ tà đuổi hung không cần thiết lắm, tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân một cái là có thể giảm bớt.

Mà nước tắm dư lại này, có rất nhiều ô trọc mà mắt thường không thể nhìn thấy.

Như bình thường gọi là vi khuẩn cũng được, dựa vào huyền học gọi là đen đủi cũng thế.

Dù sao ý tứ đại thể chính là như vậy.

Y chỉ muốn dùng thứ nước này, cho gà!
Chỉ đơn thuần nghe giải thích thật sự rất khó hiểu rất ảo diệu.

Tôi dứt khoát chờ xem Bạch Khai có thể bày ra thế cục gì.

Nước tắm kia thật sự đúng như lời Bạch Khai, ngày hôm đó liền được đem tới cho gà.

Con gà trống nọ đã rất lâu không được uống nước, sớm khát khô cả cổ, chẳng cần quan tâm là thứ nước gì, hả mỏ uống ngay.

Đợi nó uống gần hết, Bạch Khai lại xách gà trống lên, cột lại.

Chúng tôi ở lại khách sạn nghỉ ngơi một ngày, sáng sớm hôm sau đem mấy thứ đã chuẩn bị bỏ vào cốp xe, quay trở lại căn nhà nọ.

Trên đường Bạch Khai nói, thế nào thiếu tâm nhãn? Tôi rất chuyên nghiệp phải không? Tôi nói cho anh biết, xem tôi là kẻ vô dụng à, các ngươi đều là phàm nhân, cách nhìn người cũng quá nông cạn rồi đấy.

Đến nơi, y lại chỉ tay lên lầu, hô to, Tiểu Khuyết, mở đường! Hai người liền thẳng hướng lên lầu 14.

Vốn dĩ tôi đối với căn nhà cũng không có cảm giác gì quá đặc biệt.

Nhưng sau khi nghe Bạch Khai huyên thuyên thêm mắm dặm muối mà nói chuyện, ngược lại tôi lại có hơi chút kiêng kị.

Mở cửa vào trong, một mảng hỗn độn.

Đều là lần trước tới lăn lộn không dọn dẹp gì.


Trước đó chưa có cơ hội xem kĩ căn nhà, lúc này tôi mới nghiêm túc xem xét đánh giá.

Trong nhà không trang hoàng quá lộng lẫy xinh đẹp gì, lấy mộc mạc làm chủ.

Theo kinh nghiệm của tôi, đôi vợ chồng này có lẽ cũng không có quá nhiều tiền, hoặc đây là cách trang trí thống nhất của cả tòa nhà.

Dù sao thì nhìn vật liệu xây dựng đều là đồ rẻ tiền.

Gia cụ thì không đến nỗi, đều là đồ hiện đại, còn mới khoảng 90%.

Tôi suy nghĩ một chút, nếu mua căn nhà này xem chừng không cần đổi gia cụ nữa.

Bạch Khai lấy một cái bao lớn, vào trong nhà liền đào đào bới bới một hồi.

Đào hơn nửa ngày, y đem nến và thanh la đồng đưa cho tôi.

Muốn tôi đứng ở cửa, lúc nghe y ra lệnh thì thắp lên, dùng thanh la phản xạ ánh sáng vào phòng.

Tôi lúc này mới biết la không phải là để gõ, mà là dùng làm gương.

Thử một chút, độ phản quang của thứ này cũng không tốt, không biết lát nữa có chiếu vào nổi hay không.

Bạch Khai bên kia loay hoay một lát, sau đó quay đầu lại hỏi tôi, Tiểu Khuyết, anh có bị bệnh mù màu không? Biết phân biệt màu đỏ với màu trắng không vậy?
Tôi nói, anh con mẹ nó đừng ở đó mà nhân cơ hội sỉ vả tôi, mau nói cách làm đi.

"Lát nữa anh đốt nến đỏ trước, đuổi theo gà mà chiếu.

Chờ đến lúc gà đứng im lập tức đổi thành nến trắng chiếu theo cảm giác.

Anh hiểu chưa?"
Tôi nói, kháo, cái gì cảm giác cơ?
Bạch Khai nhéo tôi một cái, thì đó.

Tôi nói mẹ nó không nói giỡn với anh đâu, bằng cảm giác là chiếu chỗ nào hả?
Không ngờ đến Bạch Khai lại lắc đầu: "Tôi cũng không biết."
Cái này khó rồi đây.

Cứ nghĩ Bạch Khai sẽ không đến nỗi thừa nước đục thả câu như Tần nhị.

Kết quả y còn không bằng Tần nhị nữa, y là *tứ lục bất thông luôn rồi.

*Tứ lục bất thông: chỉ "Tứ thư" và "Lục kinh", những sách cổ của Trung Quốc.

Cả câu có nghĩa là người không có tài năng, học thức nông cạn, có những lời nói và hành động thô lỗ.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.