Hung Trạch Bút Kí

Chương 29: 29: Miệng Ngậm Giày Gặp Nhất Hằng





Bạch Khai tấp xe vào ven đường, nói chúng ta cứ từ từ, cái xe này chơi vui hơn người ta nghĩ đó! Sau đó chúng tôi cũng không quan tâm xem để xe ở đấy có thể bị cảnh sát dán giấy phạt hay không mà đến một tiệm cơm nhỏ gần đó ăn bữa khuya.

Cơm chiều mới ăn chưa lâu, lại không thể uống rượu, chúng tôi bèn uống coca cắn đậu phộng nói chuyện phiếm.

Thời gian loáng cái đã đến 11 giờ, bụng thấy hơi đói, tôi ăn vài miếng rau dưa rồi cùng Bạch Khai trở về chỗ đậu chiếc xe kia.

Xe vẫn đậu ở chỗ cũ, chắc tại ở đây quá vắng người, có đỗ xe trái phép cũng không bị ai đến lôi đi.

Chúng tôi lại leo lên xe, một lần nữa lặp lại tuyến đường trước đó.

Xe chạy đến nửa đường thì bị Bạch Khai ngừng lại.

"Tiểu Khuyết, răng của anh còn chắc không vậy?" Y cởi chiếc giày đang đeo trên chân đưa cho tôi nói, anh cắn thử xem.

Tôi tức giận trừng mắt, mẹ nó tôi là chó hả?
Bạch Khai lại nói, không phải, ngậm giày là để làm giảm dương khí, nếu không lát nữa sợ là không nghe được.

Tôi đây là đang lo lắng cho anh đấy Tiểu Khuyết à, tôi sợ giày của anh cứng quá, nói xong y cũng thật sự ngậm lấy một chiếc.

Thấy một màn đó tôi cũng không thể không làm theo, nhưng nhất định sẽ không ngậm giày của y.

Đều là ăn phân, ăn của chính mình cũng sẽ tốt hơn là ăn của người khác.

Tôi cởi giày ra, đưa lên miệng cắn.

Hôm nay giày tôi đi là giày da, khá nặng, cắn một lúc đã thấy mệt.

Tôi nhìn trái nhìn phải, may mà trên đường không có ai, nếu không lỡ đâu bị phát hiện, chắc ngày mai sẽ lên trang nhất mất.

Xe tiếp tục tiến về phía trước.

Tất cả đều bình thường, qua đoạn đường kia, xe lại bắt đầu mất khống chế.

Tôi đã có kinh nghiệm lần trước, lần này ngồi xe thoải mái như đi ngắm cảnh.


Nhưng xe chậm rãi chạy được một lúc, tôi lại bắt đầu nghe được vài âm thanh lạ vọng lại từ phía sau.

Nhưng trong kính chiếu hậu lại không thấy có gì, tôi lắng tai nghe thật kĩ, tiếng động này rất giống tiếng mưa liên tục đập vào mặt rương vậy, nhưng lại không đủ phát ra tiếng động quá lớn.

Bạch Khai bên cạnh không ngừng đưa mắt ra hiệu với tôi.

Tôi hỏi nhỏ, tiếng gì vậy? Vì trên miệng vẫn đang ngậm giày, tôi phải mất nhiều sức lực lắm mới nói chuyện được, cũng không biết Bạch Khai nghe có hiểu hay không.

Bạch Khai phì phì nhổ giày ra, nói, anh thấy tiếng động đó nghe hay không? Tôi tức giận mà không thể mở miệng nói được, trong lòng không ngừng kêu gào, giờ này mà anh còn nói giỡn được hả? Thật sự là tức muốn chết.

Một lúc lâu sau, rốt cuộc Bạch Khai cũng nói được một câu đứng đắn: "Phía sau đều là tiểu quỷ với không tới xe nên đập cửa đòi kẹo đường ăn ấy mà.

Anh có không? Nếu không thì tôi đành phải vứt anh ở lại thôi." Bạch Khai vừa dứt lời, tiếng động liền xuất hiện ở cửa kính bên trái chỗ tôi đang ngồi.

Tôi quay đầu, một gương mặt người đột nhiên xuất hiện ngoài cửa xe, là Tần Nhất Hằng! Vậy mà lại là Tần Nhất Hằng!
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, hắn dán thứ gì đó lên cửa kính xe rồi chớp mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.

Qua kính chiếu hậu, tôi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc ấy đang đi sang đoạn đường bên kia.

Tôi theo bản năng a một tiếng, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Thể lực của Tần Nhất Hằng tốt hơn tôi rất nhiều, chạy nhanh như bay.

Chờ đến lúc tôi muốn kêu tên hắn đã chẳng thấy người đâu nữa.

Cũng vì một tiếng kêu ấy mà giày trong miệng rớt ra, thanh âm phía sau lập tức biến mất.

Bạch Khai buồn bực nhìn tôi, chắc lúc nãy y không thấy Tần Nhất Hằng rồi.

Tôi giơ ngón tay cố gắng chỉ cho y thấy thứ trên mặt kính, y cũng rất sửng sốt.

Xe chạy đến giao lộ, tôi xuống xe tìm thứ dán trên mặt kính, dù sao cũng không tìm được Tần Nhất Hằng nữa.

Lúc ở trong xe tôi đã biết đây là thứ gì, chỉ là muốn xác nhận xem phía trên có chữ viết hay thông tin gì Tần Nhất Hằng lưu lại hay không mà thôi.

Đây là một mảnh lá dương, một mặt được hắn bôi thứ gì đó như keo nước.


Tôi không dám gỡ xuống, sợ sẽ làm mất chi tiết quan trọng.

Bạch Khai chăm chú quan sát, không nói chuyện.

Tôi hỏi, không phải tôi hoa mắt phải không? Hồi nãy tôi thật sự đã nhìn thấy Tần Nhất Hằng đấy! Bạch Khai gật đầu, không phủ định.

Y dùng giọng rất nghiêm túc nói với tôi, đây là oan được giải trên cây, không cần biết người đến có phải Tần Nhất Hằng hay không, nhất định đã có vấn đề.

Nghe y nói vậy, trong lòng tôi lập tức có suy nghĩ xấu.

Cái này là cây giải oan mà, không lẽ Tần Nhất Hằng đã chết rồi ư? Hắn thấy tôi tới nên mới hiện thân báo với tôi hắn có oan tình? Tôi không dám nghĩ nhiều nữa, bản lĩnh của Tần Nhất Hằng là cái dạng gì chứ, chỉ số hồi máu và phòng ngự đều rất cao, không thể chết dễ vậy được.

Tôi nói, Bạch Khai, anh nhìn xem cái lá này có chỗ nào kì lạ không? Tôi đã quan sát qua, bên trên cũng có sẹo, nhưng mấy vết sẹo đó thật sự không có gì đặc biệt, tôi nhìn mãi mà chẳng ra huyền cơ gì.

Bạch Khai lấy tay sờ sờ: Tôi phải đốt nó mới biết được.

Y lấy bật lửa ra, lại nói, Tiểu Khuyết, anh phải chuẩn bị tâm lí cho tốt đấy.

Tôi gật đầu đáp lời dù thật ra cũng không biết vì sao phải làm thế.

Bạch Khai cẩn thận gỡ chiếc lá dán trên cửa kính xe xuống, ngồi xổm bên đường dùng bật lửa đốt.

Lá cây còn chưa khô, cho nên không thể cháy được, chỉ có thể dùng bật lửa không ngừng đốt, rất nhanh đã có khói bốc lên.

Bạch Khai hô, anh đừng thở, thứ này mà ngửi vào là bị thương đấy.

Bản thân y lại hít mạnh một ngụm, ho khan hai tiếng, lại hít vào.

Chờ đến lúc đốt xong hai mắt đều đã hoe đỏ.

Nửa ngày sau y mới mở miệng nói một câu, Tiểu Khuyết, có gì đó không đúng, mùi không ổn!
Tôi nói, đây cũng không phải thuốc lá, mùi làm sao mà ngon được, anh trước nói cho tôi biết, việc này có quan hệ với Tần Nhất Hằng hay không? Bạch Khai lắc đầu nói, đây là cái lá độc nhất trên cây đấy, thân thủ Tần Nhất Hằng quả nhiên rất tốt, mẹ nó đến cái này mà cũng tìm ra được.


Mai mốt lúc chia tiền thì bớt phần tôi lại, đưa cho hắn làm phí dịch vụ đi.

Sau đó y giải thích cho tôi, cái cây này nói là cây giải oan, nghe thì giống như nơi mấy thứ đó đến tìm lại thanh danh, thật ra không phải.

Nói đơn giản thì là chỗ để trút bỏ, cũng không biết có phải là hành động chính nghĩa của người nào đó không, nói trắng ra cũng chỉ là cho cô hồn dã quỷ chút hi vọng, để chúng đừng làm loạn nữa mà thôi.

Đất nước chúng ta rất nhiều nơi đều trồng cùng một loại cây, bình thường đều nằm hai bên đường, nhưng nếu là trong trường học hoặc công viên thì hoàn toàn tùy thuộc vào ý muốn của người trồng.

Người trồng cây này không phải chỉ nhân viên cục lâm nghiệp, mà là người họa lên chiếc lá đầu tiên trên cây.

Bọn họ đều là người trong nghề, nguyên nhân để làm việc này có rất nhiều.

Có khi là để khai thông âm khí mồ mả, có khi là để bày cục hại người, cũng có khi chỉ là làm việc thiện, việc tốt, vân vân mây mây.

Việc gọi là họa này cũng chỉ để dễ hình dung hơn thôi.

Thao tác cụ thể rất phong phú, có cái vẽ phù lên trên, có cái đốt thủng một lỗ, thậm chí tự mình điều chế nước tẩy để rửa trôi cũng được.

Dù sao thì dùng cách gì đi nữa kết quả cũng giống nhau, đều loan báo cho ma quỷ xung quanh biết, chỗ này có thể giúp các ngươi giải oan, hoan nghênh mọi người quẹo lựa quẹo lựa.

Sau khi chiếc lá mọc đầu tiên được họa lên, cả cái cây đều chính thức biến thành một bia mộ sống.

Ngày sau nếu không liên tục cung phụng, ma quỷ dù tìm được hi vọng cũng sẽ gây náo loạn.

Hơi sơ sẩy một chút sẽ làm hại đến cây cối con người hoặc là con vật chung quanh.

Lấy ví dụ ngay ở con đường này, hậu quả trực tiếp nhất chính là tai nạn giao thông ở đây nhiều hơn hẳn các nơi khác, nguyên nhân chính là vì đã không thể áp chế những hồn phách này nữa.

Tôi dựng lỗ tai nghe Bạch Khai giải thích, có điều càng nghe lại càng loạn.

Vậy quan hệ giữa cái cây này và tiểu quỷ trên đường là gì? Lại có quan hệ gì với Tần Nhất Hằng? Nghĩ đến đó, tôi giật mình nhớ đến một chuyện, nãy giờ xem ra đầu có vấn đề rồi.

Mẹ nó giả sử cái cây này có liên quan đến Tần Nhất Hằng, làm sao hắn biết tôi đang ở đây? Là trùng hợp gặp được? Còn có chuyện như vậy sao? Chẳng lẽ hắn vẫn luôn núp ở chỗ khuất nào đó theo dõi tôi? Vì cái mẹ gì không xuất hiện chứ? Nhất định phải trốn tránh tôi ư?
Tôi càng nghĩ lại càng thấy không đúng, trong lòng nóng như lửa đốt.

Tôi nói, Bạch Khai, anh nói cho tôi biết, anh với Tần Nhất Hằng thông đồng với nhau chứ gì? Anh biết hắn ở đâu phải không? Mẹ nó anh mà lừa gạt tôi cái gì, ông đây liền đem anh đi bạch bạch với thế giới này luôn, anh tin không hả?
Bạch Khai tức giận nói, cái đệt, ông đây còn muốn tìm Tần Nhất Hằng đây này.

Có điều tôi nói cho anh biết, cái cây này đúng là do Tần Nhất Hằng trồng, không sai được! Tôi lại hỏi, anh dựa vào cái gì mà nói vậy hả? Anh là chó anh ngửi một cái là đoán được chắc?
Bạch Khai chửi tục một tiếng, "Biết từ lâu rồi! Hồi nãy ta đây ngửi mùi chỉ là để xem thằng cha họ Tần đó còn sống hay không thôi.

Bây giờ xem ra hắn còn sinh long hoạt hổ lắm, anh cũng đừng ở đây làm trò mèo với tôi nữa!"

Bạch Khai nhổ một ngụm nước miếng, bảo, tôi nói cho thiếu tâm nhãn anh biết, chỉ cần anh có nguy hiểm Tần Nhất Hằng nhất định sẽ xuất hiện.

Tôi dùng chiêu này cũng là vì hết cách thôi.

Nhưng mà nhìn anh bây giờ có vẻ không đủ nguy hiểm, đừng có ép tôi, coi chừng tôi lấy dao xẻo vài miếng đấy.

Tôi ngây ngẩn cả người, cũng không phải vì lo lắng Bạch Khai sẽ thật sự động thủ phóng dao.

Tôi chỉ muốn biết, Tần Nhất Hằng xuất hiện là để bảo vệ thứ ở trên người tôi, hay hắn thật ra vẫn còn nhớ đến người bạn này? Tôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Bạch Khai, không đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì.

Nhưng vẫn có một điều tôi hiểu rõ, con người đều không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Lúc trước muốn mua xe là Bạch Khai liên hệ giúp tôi, thời điểm chọn lựa cũng là y đề cử chiếc xe này.

Tổng hợp lại, nếu ngay từ đầu y đã tính toán đem tôi biến thành mồi câu, mà Tần Nhất Hằng quả nhiên lại mắc câu, thế thì thật sự không biết nên vui vẻ hay là nên chửi má nó nữa.

Nhưng dù sao đi nữa, ngay lúc này chúng tôi đều cần bình tĩnh lại.

Tôi buông tay, làm một cái hành động khiêu khích.

Tôi và y cũng không phải lần đầu tiên động thủ, có động đao đi nữa cũng không có gì đáng nói.

Huống hồ hiện tại lời y muốn nói cũng đã nói, việc làm ăn sau này xem chừng cũng khó tiếp tục.

Tôi không để bụng chuyện y đem tôi làm mồi câu Tần Nhất Hằng xuất hiện, dù sao ngay từ đầu hai chúng tôi kết nhóm cũng là vì đợi hắn.

Cái tôi để ý là mẹ nó y không thèm báo trước với tôi tiếng nào cả, trông tôi có khác gì con khỉ bị cả đám xúm vào đùa bỡn đâu?
Bạch Khai đốt điếu thuốc, cũng dùng tay khiêu khích tôi, nhưng vẻ mặt của y lại rất kì quái.

Tôi nói, anh nói tiếp đi, còn gì muốn giải thích hay không? Y lại cười nói, bây giờ tôi không muốn cãi nhau với anh nữa, vừa nãy đã đốt cái lá đầu tiên của cây rồi, chuẩn bị chơi *Chiến thắng để tự do thôi! Nói xong y duỗi tay chỉ về phía trước.

Không biết từ khi nào cây giải oan đã rụng lá đầy đất.

*Escape to victory: Một bộ phim về cuộc chiến tranh thể thao Mỹ - Anh - Ý kể về những tù nhân chiến tranh của quân đồng minh bị giam giữ trong một trại tù của Đức và phải tham gia vào một trận đấu triển lãm bóng đá với một đội Đức.

Bây giờ còn lâu mới đến mùa thu, không có khả năng rụng lá quá nhiều thế được, tôi thấy tình huống như vậy cũng không tiện nói tiếp nữa.

Muốn gì cũng phải giải quyết chuyện trước mắt đã, nếu không chỉ sợ không còn mạng mà nghĩ nữa.

Tôi nói, chúng ta phải phá cục à? Làm gì tiếp bây giờ?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.