Với chiếc áo ngủ cài nút tới cằm, Rebecca nằm cứng đờ một mé bên giường, gần sát cạnh giường đến nỗi bất cứ sự chuyển động đột ngột nào cũng gần như nhất định đủ làm cho cô ngã xuống sàn. Cô chỉ còn biết nhận thức được hơi ấm, mùi hương, và những gì phát ra từ thân thể không áo quần nằm kế bên cô. Sức nặng của anh đã làm nghiêng đi tấm nệm.
- Tôi ngỡ anh đã chết. - Rebecca nói.
- Chuyện đó thì quá rõ ràng rồi. - Lucas đáp với một tiếng thở dài.
- Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Anh dành chút thời gian để ổn định trên giường.
- Xí nghiệp nơi tôi làm đã xảy ra một tai nạn. Tôi đã bỏ thời gian hơn một năm trời để phục hồi sức khỏe và đã phải dùng rất nhiều số tiền dành dụm. Một khi tôi đã đứng dậy và đi lại được, tôi đã phải làm kiếm thêm tiền.
Rebecca ngẫm nghĩ về lời nói của anh một cách chăm chú.
- Sau khi xem xét hết mọi việc, - cô cho phép mình lên tiếng sau một lúc ngừng lại. - Tôi cũng mừng là anh không chết.
- Cám ơn. - Lucas đáp với giọng gượng gạo.
Cô thở dài. Lại một lần nữa, cô và bọn trẻ phải tạo một cuộc sống mới ở một nơi khác.
- Bọn trẻ và tôi sẽ rời khỏi vào ngày mai. - Cô nói, gần rơi nước mắt vì ý nghĩ đó. Cô yêu nông trại này, và Cornucopia, và tất cả mọi người ở đây.
Lucas trở mình, duỗi người ra, ngáp một cái thật dài, có vẻ mệt mỏi mà cũng rất đàn ông.
- Ừ há. - Anh nói. - Không cần thiết phải đu đưa một mé giường như vậy đâu, bà xã ạ. Như tôi đã nói rồi, tôi không lấy những người phụ nữ nào mà họ không muốn đâu.
Cho đến ngày hôm đó, Rebecca chưa từng đỏ mặt hơn hai hoặc ba lần trong cuộc đời của cô, về sự giải thích cá nhân. Vậy mà chỉ từ lúc Lucas xuất hiện vào buổi trưa, không biết vì sao, cô cứ cảm thấy mặt mình cứ nóng lên và đỏ bừng ít nhất cũng nửa tá lần rồi. Nó lại xảy ra nữa khi cô so sánh với những lời bộc trực mà anh mới vừa thốt ra.
Cô bậm môi khi cố gắng đè nén lại tâm trạng của cô rồi nói:
- Anh bắt tôi ở lại đây chỉ để giày vò tôi.
Anh cười khúc khích, và cái giọng vừa trầm vừa ấm của anh một lần nữa đã làm cho mọi thứ như rơi xuống và tan chảy trong lòng cô.
- Để giày vò cô? Trời đất ơi, Rebecca. Bộ cảm xúc của cô nồng nàn và mãnh liệt đến vậy sao? Tôi lấy làm sửng sốt đó.
Cơn thịnh nộ dâng lên khắp người Rebecca. Nếu như cô không sợ phải may vá lại thì cô đã nện anh với cái gối của mình.
- Ông tự nâng bản thân mình lên cao quá rồi đó. - Cô nói giọng đều đều, khi mà cô tin rằng mình có thể lên tiếng. - Để tôi nói cho ông yên tâm nhé, Ông Kiley, là nhất định ông gây nên cảm xúc nào của tôi cả.
Lucas đặt mình sâu hơn lên trên tấm nệm bằng lông và ngáy một cách rất ư là giả tạo.
Rebecca nằm cứng đờ, nhìn chằm chằm lên trần nhà tối tăm và nghĩ ngợi xem phải làm gì. Sau khi một khoảng thời gian dường như bất tận đã trôi qua, và cô cảm thấy chắc chắn là Lucas đã ngủ thật sự, cô định ngồi dậy với ý định là làm theo kế hoạch ban đầu của mình là tạo một nơi nghỉ ngơi trên chiếc ghế sô pha nhỏ ở tầng dưới.
Tuy nhiên, trước khi cô có thể ngồi dậy, Lucas đã nhoài ra, trải một bàn tay ngang bụng cô, và ấn cô trở xuống giường một cách nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. Mặc dù sức nặng của lòng bàn tay anh, và sức mạnh của những ngón tay anh nán lại trên người cô chỉ trong giây lát, sự va chạm từ Lucas đã làm lay động những cảm giác có phần hoảng sợ đang lưu loát từ giữa người Rebecca ra khắp tứ chi của cô.
- Chúc ngủ ngon, bà xã. - Anh nói rành mạch.
Sau đó Rebecca đã không dám ra khỏi giường lần nào nữa, ngay cả lúc cô cần đi vệ sinh cá nhân. Cô chỉ nằm đó, suy nghĩ về việc bịp bợm của mình và bây giờ nó đã đan lại như một màng nhện bị rối tung.
Khoảng gần hừng sáng, cô đã cuốn trôi vào giấc ngủ vì thuần túy là cô đã mệt lử vì sự lo sợ. Khi cô thức giấc, cô chỉ còn một mình trong phòng và trong nhà có cảm giác ấm áp một cách kỳ lạ. Ánh sáng nơi cửa sổ vẫn còn lờ mờ, và những bông tuyết nhỏ đang bị cuốn đi trong những ngọn gió đang tấp nập kéo đến.
Thật nhanh chóng, Rebecca bật dậy, thay đồ, chải tóc, và lật đật xuống cầu thang. Vì là thứ Bảy, ngày duy nhất mà chúng được ngủ nướng, cô đã không đánh thức cặp song sinh.
Lucas đang ở trong nhà bếp. Anh đứng cạnh cái lò và hớp từ một tách cà phê đang còn bốc khói. Hơi nghiêng người, anh tặng Rebecca một cái cười toe toét.
- Chào buổi sáng, bà xã.
Được thức dậy trong một ngôi nhà ấm áp và tìm thấy cà phê đã được pha sẵn là một điều sung sướng đến tuyệt vời. Nhưng Rebecca không có khả năng để hưởng thụ điều thú vị đó. Cô và bọn trẻ sẽ sớm phải ra ngoài đường trong cái lạnh với không một chỗ để đi và rất ít tiền để nuôi sống họ.
- Tôi nghĩ đã đến lúc anh ngưng gọi tôi là "bà xã". - Cô nói, lấy một cái tách từ trên ngăn tủ và tự rót cà phê cho mình. - Câu nói đùa của anh đã bắt đầu hơi quá đáng rồi đấy.
Đôi mắt anh như nhảy múa trong sự thích thú khi anh nhìn cô qua vành tách cà phê. Anh đang mặc quần dài, một cái áo làm việc bằng len rất đơn giản, dây thắt lưng, và giày ống. Và mặc dù mái tóc bù xù của anh đã được chải lại, trông anh vẫn cần phải cạo râu.
- Vậy tôi xin nói cho cô biết là tất cả tình trạng này là cô gây ra chứ không phải tại tôi không? - Anh hỏi.
- Lúc đó tôi đã tuyệt vọng! - Rebecca thì thầm một cách giận dữ. - Anh không thấy sao? Tôi không có ý làm tổn thương ai hết. Tôi chỉ là tìm một cách nào đó để có một mái nhà che trên đầu hai đứa em gái tôi thôi!
Lucas nhướng một bên chân mày và cân nhắc lời cô thật kỹ trước khi anh hỏi:
- Nếu như cô thiếu thốn đến như thế, thì làm sao cô và bọn trẻ có tiền để đi đến đây từ Chicago?
Rebecca quay đi nơi khác thật nhanh. Cô lo sợ những gì cô không thích về câu hỏi đó, chưa nói đến câu trả lời của nó, sẽ lộ ra trên gương mặt của cô.
- Tôi đã để dành được một ít tiền. - Cô nói. Điều đó gần đúng với sự thật, mặc dù đó không phải là toàn bộ câu chuyện. - Và tôi đã mượn từ một người bạn.
Điều đó, trái hẳn với lời nói ban đầu của cô, là một lời nói dối trắng trợn. Duke Jones dĩ nhiên là không phải bạn của cô bằng mọi sự tưởng tượng, và ông ta đã lấy đi một phần linh hồn của cô để đổi lại số tiền nhỏ nhoi mà ông ta đã đưa cô.
Sự yên tĩnh lại kéo đến trong căn bếp ấm cúng, rực sáng ánh đèn lồng. Trong khi đó, Rebecca đang gắng sức để tạo ra một nét mặt mà không tiết lộ điều gì có thể phản bội cô. Cuối cùng, sau nhiều sự cố gắng, cô đã có thể nhìn Lucas một cách trung thực.
- Tôi thật sự xin lỗi ông, ông Kiley, về việc lạm dụng tên tuổi và tài sản của ông. Em gái tôi và tôi sẽ ra khỏi nhà này trước buổi trưa.
Chỉ có một trở ngại duy nhất đó là cô không có chỗ nào khác để đi. Thế nhưng cô sẽ lo lắng đến việc đó sau này.
Vẻ thích thú và bối rối không mắt Lucas đã chuyển sang cái gọi là lo lắng.
- Điều đó không cần thiết. Như tôi đã nói ngày hôm qua, tôi cũng hơi thích cái ý nghĩ mình có một gia đình đó chứ.
Rebecca đặt tách cà phê của cô sang một bên với bàn tay run run và nói một cách lạnh lùng.
- Tôi đã từng nói dối và tôi đã xâm phạm đất đai, nhưng tôi không phải là một con điếm. Tôi sẽ không ngủ với anh để đổi lấy thức ăn và chỗ ở cho chúng tôi!
Anh đưa những ngón tay vụng về lên xoa tóc và phát ra một tiếng thở dài có vẻ bực tức.
- Tôi phải nói với cô bao nhiêu lần hả, Rebecca? Tôi sẽ không làm gì kể cả hôn cô trừ khi tôi có sự cho phép của cô.
Cô để tay lên hai bên hông và máu như dồn đến tai cô.
- Nhưng mà anh lại nhất định đòi tôi phải nằm bên cạnh anh ban đêm, giống như một người vợ sẽ làm vậy!
- Nhỏ tiếng thôi chứ. - Lucas nói nghiêm nghị. - Bộ cô muốn cho bọn trẻ nghe thấy cô ăn nói như thế hay sao?
Rebecca thốt ra một tiếng như bị ai bóp nghẹt, vẻ bực tức không chịu nổi. Nhưng cùng một lúc, niềm hy vọng đã trở lại trong lòng cô y như là nhịp tim thứ hai vậy. Có thể cuối cùng cô không cần phải dời chỗ ở cho hai đứa em gái. Ít ra thì cũng không trước lễ Giáng Sinh.
- Vậy là tôi có cần thiết phải ngủ trong phòng anh như đêm hôm qua hay không? - Cô rít lên.
- Ừ. - Lucas trả lời thẳng thừng. - Cô phải như thế chứ.
- Và anh hứa là sẽ không...
- Ân ái với cô à? - Anh nói thay cô khi Rebecca ngập ngừng. - Đúng vậy, Becky à. Tôi xin hứa. Nhưng mà tôi sẵn sàng cá với cô là cô sẽ cư xử như một người vợ thật thụ trước cuối tháng này.
- Những lời quỉ quái như vậy mà anh cũng nói được ư!
Anh nâng ly với cô bằng tách cà phê của mình.
- Quỉ quái thật. - Anh đồng ý. - Nhưng đó là sự thật.
Anh thở dài một cách bình thản.
- Còn bây giờ thì tôi có thể dùng một bữa ăn sáng nếu như cô không ngại. Có rất nhiều việc tôi muốn làm cho xong ngày hôm nay, và một người đàn ông thì cần phải được sự bồi dưỡng của họ.
Đầu óc của Rebecca như đang quay chong chóng. Dưới mọi hoàn cảnh khác, có lẽ cô sẽ nói cho ông Kiley biết chính xác là ông ta có thể làm gì với bữa ăn sáng, nhưng ngoài trời đang lạnh cóng và cô thì còn rất ít tiền và hai con bé để nuôi dưỡng. Cô không thể từ chối lòng tốt của người đàn ông này mặc dù điều đó đem đến khó khăn cho cô trong việc tuân theo sự mong muốn của hắn ta.
Cô lấy cái ấm nước ra và đặt nó trên lò thật mạnh.
***
Vào buổi sớm trưa hôm đó, sau khi căn nhà đã được dọn dẹp gọn gàng và cô đã khâu tay áo của chiếc áo dài nhung đỏ thắm vào ngay ngắn, Rebecca thay vào mình chiếc áo dài để mặc ra đường. Cô kẹp bím tóc của mình lên thành cái búi tròn và đội lên đầu một chiếc nón có vành.
- Em không hiểu tại sao chúng ta không thể ở lại đây với Lucas. - Annabelle nhìn Rebecca phàn nàn trong khi cô cương quyết buộc sợi ruy băng của cái nón ở dưới cằm. - Ngồi trong nhà thờ khi ca đoàn tập dượt thiệt là không có gì vui hết hà!
Rebecca quay lại từ cái gương ở nhà bếp và với tay lấy áo choàng của mình.
- Tụi em không thể ở lại đây với "ông" Kiley được vì... vì ông ấy bận rộn lắm. Được rồi, bây giờ mặc áo lạnh vào và chúng ta đi thôi. Bà Fitzgillen sẽ giận nếu như chị đến trễ đấy.
Susan đã sửa soạn xong đồ mặc ấm cho mùa Đông.
- Tụi em không thể đến thăm bà Daniels ở tiệm bách hóa trong lúc chị hát với ca đoàn hay sao? - Con bé hỏi bằng một giọng thật ngọt ngào.
Bất chấp tình huống của cô lúc này, Rebecca cũng không thể không mỉm cười. Susan đúng là một người biết cách xã giao của gia đình.
- Chị nghĩ đó đúng là một ý kiến rất hay. Và chị đồng ý nếu như tụi em không phá rối ở đấy.
Annabelle hối hả mặc áo lạnh và mang giày ống vào. Con bé hợp tác một cách nhanh chóng khi biết bây giờ thì nó không cần phải ngồi im lặng trên chiếc ghế dài ở nhà thờ đến một tiếng rưỡi đồng hồ.
- Biết đâu chừng bà Daniels sẽ cho chúng em sờ đến con búp bê trong chiếc áo đầm xanh, cái con mà chưng bày nơi cửa sổ ấy.
Sự háo hức trong lòng Rebecca đối với việc một tiếng đồng hồ đi chơi bên ngoài đã đượm nét buồn khi hai đứa em nhắc đến con búp bê mà chúng đang mong muốn. Nhưng cô đã không để cho cảm xúc của mình phơi bày.
- Annabelle, em sẽ giữ hai bàn tay nghịch ngợm của em bên mình. - Cô nói thật mát mẻ. - Bằng không thì chị sẽ biết lý do tại sao đấy.
Tiếng búa bổ vang vọng lại từ nhà kho khi Rebecca và đôi song sinh đi ngang qua sân, hướng thẳng về con đường dẫn ra thị trấn.
- Em có thể chạy vào trong và nói với anh Luc... ông Kiley là chúng ta đi ra thị trấn. - Annabelle tình nguyện, có vẻ hơi háo hức quá đối với Rebecca.
Đơn giản là con bé đã bắt đầu mến cái người cho là chồng của chị gái nó. Và Rebecca không khỏi ngạc nhiên tại làm sao mà gã đàn ông điên tiết kia có thể lấy được lòng của Annabelle - một đứa bé hay dè dặt - một cách nhanh chóng như thế.
- Không cần thiết phải báo cho ông ta biết cái gì hết. - Hít mũi, Rebecca trả lời.
Susan ráng kèo nài thêm:
- Biết đâu chừng anh ấy sẽ lấy xe ngựa và chở chúng ta đến thị trấn nếu như mình hỏi anh ấy? - Cô bé liều lĩnh nói với vẻ không mấy chắc chắn.
Sự nhẫn nại của Rebecca đã bắt đầu căng thẳng.
- Như vậy thì chúng ta sẽ bị xem là lợi dụng đấy.
Cô nói một cách dứt khoát và dẫn đầu cuộc hành trình tiến về con lộ. Annabelle và Susan không còn sự chọn lựa nào hơn là phải theo sau.
***
Đi bộ đến thị trấn cũng mất hết nữa tiếng đồng hồ. Đến lúc đôi song sinh đi xuống cửa hàng bách hóa và Rebecca đã đến nhà thờ thì chân của cô cũng đã tê dại vì lạnh.
Lò sưởi dùng bằng củi rất hiếm hoi bởi vì củi phải được mua ở nơi xa và chuyên chở bằng xe ngựa hoặc xe lửa. Vì thế cái nhà thờ nhỏ có vẻ lạnh lẽo. Giống như những thành viên khác trong ca đoàn - một nhóm ít người mà tích cực - Rebecca vẫn khoác áo lạnh trên người trong lúc cô hát.
Như mọi khi, tiếng nhạc mang cô ra khỏi những suy nghĩ và lo âu của cuộc sống hằng ngày. Trong khi luyện tập bài sôlô thật hào hứng của cô cho buổi phục vụ đặc biệt cho cộng đoàn đã được sắp xếp vào đêm Noel, cô đã quên hết những rắc rối mà chính cô đã mang đến cho bản thân mình.
Khi buổi tập dượt vừa kết thúc, cô nói lời tạm biệt với các thành viên khác trong ca đoàn và bước đi chậm rãi trở lại cửa hàng bách hóa. Thông thường thì cô mong muốn được trò chuyện cùng Mary, vì người đàn bà lớn tuổi này lúc nào cũng tiếp đãi cô bằng một ly trà đá chanh đường và tạo cho cô một cảm giác mình được hoan nghênh. Nhưng hôm nay cô có phần sợ sệt khi phải đối mặt với người bạn của mình.
Như những người khác ở Cornucopia, Mary cũng tin rằng Lucas Kiley là chồng của Rebecca. Vì thế mà họ chắc rằng Rebecca phải cư xử như một người vợ thật hạnh phúc mới vừa gặp lại người bạn đời của mình. Chắc chắn phải có nhiều tin tức mới lạ, nhiều điều bí mật và những giây phút riêng tư.
Nhưng khi đến nơi thì có rất nhiều khách hàng đang xếp hàng ở quầy thu tiền. Và Mary bận rộn quá nên không thể trò chuyện lâu được. Bà mỉm cười và giơ tay chào Rebecca, nhưng trở lại với công việc của mình ngay.
Rebecca nấn ná bên lò sưởi thêm vài phút để cho ấm mình cho chuyến đi về nhà, và nhìn quanh tìm kiếm đôi song sinh. Bọn chúng đang soạn một thùng đồ, sắp xếp những món đồ chơi được sơn sáng chói trên ngăn tủ cho Mary để bán.
Có một chiếc thuyền của ông Noah được làm bằng gỗ. Nó được kèm theo với một tá động vật khác nhau, tất cả đều có đôi có cặp, và những hình người nhỏ xíu được sơn màu, cũng như chiếc xe ngựa nhỏ bé được kéo bởi một con ngựa sắt, một cuốn sách với những trang sách làm bằng vải, và một con búp bê có mái tóc vàng tuyệt đẹp đang mặc chiếc áo đầm màu hồng.
Thật nhanh chóng, Rebecca đã nghĩ đến việc lấy bớt từ số tiền ít ỏi dành dụm được để mua con búp bê đó cho đôi song sinh làm quà Noel. Nhưng cô đã không dám cả gan mềm lòng trước sự thúc đẩy đó. Vài đồng bạc đáng thương đã được cất trong ngân hàng là những gì còn lại giữa ba người họ và một thế giới đầy phức tạp kia.
Cô quay đi nơi khác chỉ để cho bản thân mình chạm mặt với Mary một cách bất ngờ.
Người đàn bà lớn tuổi chìa ra một copy cũ của tờ báo Spokane. Bà luôn luôn để dành chúng lại cho Rebecca đọc.
Nhận lấy tờ báo đã được xếp lại, Rebecca cho phép bản thân một phút để vô cùng hối hận vì đã bước chân vào trong cửa tiệm. Giờ đây, thế nào Mary cũng sẽ hỏi về Lucas, và Rebecca sẽ bị ép để dựng lên vài mẩu chuyện nào đó để chứng tỏ rằng cô rất vui sướng khi có anh trở về nhà.
Nhưng thay vào đó, Mary chỉ thì thầm:
- Chị sẽ để dành con búp bê lại cho em. Và mai mốt em có thể trả tiền sau, từ từ cũng được.
Niềm kiêu hãnh trong cô trỗi dậy. Rebecca thẳng lưng và ngước cằm lên. Cô chưa bao giờ mua đồ thiếu chịu như thế bao giờ và lúc này cũng sẽ không làm thế.
- Không cần thết đâu. - Cô nói nhẹ nhàng đầy lòng tự trọng. - Em có thể lo được quà Noel cho em gái em.
Mary thở dài không hài lòng nhưng không kém phần thương yêu.
- Người đàn ông đẹp trai đó của em chắc là không ngại có một người đàn bà cứng đầu làm vợ. - Bà quan sát. - Hai là hai đứa cách xa nhau lâu quá rồi nên anh ta vẫn nhớ em là một người dịu dàng và dễ bảo?
- Suỵt... thôi à nha. - Rebecca ngượng ngừng, cô gắt gỏng.