Hàng loạt tiếng nổ long trời đột nhiên vang lên. Mảng tường cách chỗ hai anh em đứng khoảng hai mươi mét bị phá nát. Cùng lúc đó, ba bóng người từ bên kia nhảy sang.
Qua lớp bụi mờ mờ và ánh sáng như đèn sắp hết pin của dạ minh châu, Lý Giang Thành nhận thức người tới đều là cao thủ. Anh càng thêm siết chặt vòng tay ôm Mạc Yên Đình, cắn răng nhịn đau, rất chi là khí khái nói thầm bên tai nàng:
– Cứ để anh lo! Anh còn đấu được!
Anh trai ngốc này, nếu không phải do tác dụng cầm máu và giảm đau của thần dược, lúc này anh còn nói được sao?! Mạc Yên Đình hung hăng lườm anh. Nàng còn chưa kịp mở miệng thì một người đã vọt tới trước mặt hai người, xoẹt một cái chỉa kiếm vào mặt Lý Giang Thành, lấy hết hơi từ buồng phổi, hắn gầm lên:
– KHỐN KIẾP! MAU BUÔNG TIỂU THƯ NHÀ TA RA!!!
Lý Giang Thành và Mạc Yên Đình trợn mắt. Ba giây sau, hai người đồng thanh:
– Lưu Dự/ A Dự!
Đồng chí Lưu Dự một phen ngơ ngác, đứng hình trong gió. Giây lâu sau, hắn run run chỉ vào Lý Giang Thành, lắp bắp:
– Tiểu… tiểu thư… Người này… là vương gia?
Sau lưng hắn, Trần Ngôn Thanh và Mai Dạ Thảo âm thầm gạt lệ. Chẳng trách Lưu Dự lại giật mình, khiếu cải trang của Thành ca quả thật “vĩ đại”, tóc rễ tre, râu quai nón, chân mày sâu róm… Còn đâu dấu vết của thiên hạ đệ nhị mỹ nam a a a….
– Khụ… khụ… khụ…- Nam chính bị xem thường nào đó nhìn gương mặt quỷ dị của ba người, lòng ngứa ngáy như bị sâu bò bèn ho khan liên tục nhắc nhở sự tồn tại của mình.
Bấy giờ, ba người mới thu liễm lại, đôi mắt cùng dời sang thanh kiếm gãy vinh quang ngự trên ngực Thành vương, hai mũi tên cắm trên bả vai anh, lại thuận tiện dời sang cánh tay thân ái của anh và Mạc Yên Đình đang ôm lấy nhau.
Chết lặng ba giây.
– Thành ca! Oa a a~~~- Mai Dạ Thảo nhào vào lòng anh, bức Mạc Yên Đình phải buông tay né sang một bên, nàng khóc lóc cực kì bi thảm mà rằng – Huynh có sao không? Đau không? Cho muội biết là tên khốn nào đã ra tay? Muội sẽ tru di cửu tộc nhà hắn!
– Chắc chắn là tên khốn Hàn Thừa Vận chứ chẳng phải ai!- Trần Ngôn Thanh đấm mạnh vào tường, lại làm thủng thêm một lỗ to tướng nữa, rít lên- Ta thề không đội trời chung với ngươi! Ta mà bắt được ngươi sẽ ăn gan, uống máu, cắt thịt, róc xương ngươi!!!!
– Đúng vậy!- Lưu Dự cũng tru tréo- Tên khốn đó đày chúng ta quá thảm! Phải bắt hắn trả giá đắt! Hàn Thừa Vận! Ngươi đi chết đi!!!
Phía bên kia, Mạc Yên Đình mím môi, nhắm mắt hít thở sâu.
– Ta e mọi người sẽ không gặp được hắn…- Nàng giật giật gấu áo Lý Giang Thành khẽ nói- Hàn Thừa Vận đã vào cung rồi!
Là ông trời cho nàng cơ hội gặp lại anh trai, nàng không thể để anh chết lần nữa. Có trách… xem như giữa Mạc Yên Đình “kia” và người đó duyên mỏng, nàng với hắn không có chút tình ý, tội gì lại đi bảo vệ hắn.
Hiu hiu gió lạnh thổi lại thổi, một đoàn bốn người trầm mặc lại trầm mặc, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi nghẹn ngào không nói nên lời.
Chừng như chỉ còn một giây nữa không khí sẽ nổ tung, Trần Ngôn Thanh mới chụp lấy bả vai Mai Dạ Thảo, cúi người nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng anh lạc đi:
– Thảo muội… muội đến tìm ta sẽ không phải vì… vì công chúa Lưu Ly quốc đang ở bên bệ hạ chứ?
Ầm.
Quả nhiên, lập tức có hai người bị chao đảo, là Mai Dạ Thảo và Lý Giang Thành. Bên này, Mai Dạ Thảo mặt mày tái mét, rơm rớm nhìn hai vị nghĩa huynh, cắn chặt cánh môi đến trắng bệch, gật gật đầu. Bên kia, Lý Giang Thành siết chặt nắm tay rồi thả lỏng rồi lại siết chặt. Vết thương trên ngực anh rõ ràng là bên phải, cơ hồ hiện đang lan sang bên trái, tuy không đau đớn buốt xương nhưng cũng âm ỉ, bức bối, khó thở vô cùng.
– Khoan… khoan đã!- Người giữ được bình tĩnh lúc này chính là Lưu bang chủ, hắn giơ tay phát biểu ý kiến- Hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt, lại do Ngô thống lĩnh trấn thủ, không khả năng xảy ra chuyện lớn được. Các ngài chớ nên khẩn trương, tự mình dọa mình đi!
– Đáng tiếc! Chuyện này không khẩn trương không được!- Trần Ngôn Thanh bẻ gãy lời hắn- Ngươi chớ quên công chúa là hôn thê của Hàn Thừa Tín! Trước đây tình cảm của nàng ta và hắn rất tốt, nàng ta có đủ động cơ trả thù cho hắn!
– Á a a!- Mai Dạ Thảo vò đầu bức tai thét lên- Muội chính là đã quên! Muội bị Thừa Triết chọc giận nên hoàn toàn quên khuấy chuyện đó! Không xong rồi! Không xong rồi! Thừa Triết! Ta có lỗi với ngài~~~
Ba vị nam nhân tại đương trường ngoài mặt thì đen thui, trong lòng lặng lẽ thắp ba nén nhang tụng niệm, cầu trời hoàng đế nào đó có thể sống tốt đến mãn đời. Hàn Thừa Triết, số ngươi thực khổ a! Ngươi nắm cả thiên hạ, thao túng mọi nhân tâm, hô phong hoán vũ không gì không làm được, ngươi lại không thể quản được tâm người mà ngươi si luyến. Ngươi rất thảm đi!!!
Phía bên kia, Mạc Yên Đình cũng không khỏi rùng mình.
Tự cổ làm sao hai hổ có thể sống chung một núi, sao mối thù sâu nặng có thể hóa giải, sao dòng dõi đế vương có thể không xảy ra tranh đoạt?
Hàn Thừa Tín là thái tử do lão tặc Hàn Vĩnh Thuần sắc phong. Mấy tháng trước, hoàng đế Hàn Thừa Triết khởi binh lấy lại vương quyền vốn bị cưỡng đoạt từ mười năm trước, cũng là báo thù cho phụ mẫu. Do lão phản tặc bị giết, lòng dân không theo, binh sĩ đa số cởi bỏ khí giới quy thuận theo chính nghĩa, một mình Hàn Thừa Tín thế cô sức yếu buộc phải rút về kinh thành phòng thủ. Ngày ngày, hắn bị nỗi lo âu bị giết, bị Hàn Thừa Triết cướp ngôi, bị thần dân phỉ nhổ… ám ảnh, bức hắn gần như điên loạn. Lúc Kỳ Nam Thất Kiệt dẫn binh vào cung, hắn lúc đó đang ngự trên ngai vàng, mắt mở trừng trừng, miệng cười tà nghễ, máu từ khóe môi hãy còn chưa khô. Chỉ có… tim hắn đã ngừng đập. Y sư nghiệm thi nói, hắn chết vì trúng kịch độc, phỏng chừng hắn sợ bản thân bị ngũ mã phanh thây nên an bày cho mình chết được dễ coi.
Thời điểm đó, hoàng đệ Hàn Thừa Vận của hắn nổi tiếng phong lưu còn bận ngao du sơn thủy ở chốn non bồng nước nhược nào đó may mắn thoát được một nạn. Y lập tức mai danh ẩn tích, nghiễm nhiên trở thành tội phạm truy nã hàng đầu.
Có câu oan oan tương báo bao giờ mới dứt, nhưng ngẫm lại không báo thù thì phải làm sao đây? Hàn Thừa Triết trong một đêm mất hết tất cả khiến hắn trãi qua mười năm nếm mật nằm gai, Hàn Thừa Vận cũng vậy, chỉ một hồi ngao du y liền không tìm được nẻo về. Ha! Thật nực cười! Rốt cuộc thì, trong cuộc chiến vương quyền này, ai là kẻ có lợi đây?
Hoặc giả, cả hai cùng… lưỡng bại câu thương?
Dưới sự dẫn dắt của Trần Ngôn Thanh, năm người lập tức rời khỏi hầm mộ hồi thành bảo vệ hoàng đế. Mạc Yên Đình trên danh nghĩa là vị hôn thê của Lý Giang Thành, lại được anh gắt gao nắm tay tràn đầy thâm tình nên mặc nhiên không bị ai kỳ thị. Chỉ là, trong lúc sửa soạn ngựa, Trần Ngôn Thanh nghiêng đầu ghé tai Mai Dạ Thảo thì thầm:
– Đừng vì thế mà từ bỏ kế hoạch hủy hôn của chúng ta, chúng ta chỉ là tạm ngưng thôi. Chúng ta có nàng ta trong tay, Hàn Thừa Vận kia tự nhiên không còn đáng ngại. Mọi chuyện đã có ta, muội cứ thuận theo là được!
Dạ Thảo mở to mắt nhìn anh, một tia sáng lóe lên trong mắt nàng