Hương Dạ Thảo

Quyển 1 - Chương 8



Hắn mỉm cười nhìn những ấn ký của mình rải khắp người nàng như thể chứng minh nàng thuộc quyền sở hữu của hắn. Dịu dàng vén tóc mai của nàng ra sau tai lại thuận tiện nâng một lọn tóc lên hít sâu, mùi hương này cả đời hắn quyết không quên.

Khi Hàn Thừa Triết tỉnh dậy vào sáng hôm sau thì vầng dương đã lên khá cao, những tia nắng hè chói lòa đập vào mắt hắn có phần bỏng rát. Hắn ngơ ngẩn nhìn quanh quất. Chăn, gối vẫn còn đây, y phục của hắn vẫn còn vấn vương mùi thảo dã. Chỉ duy nhất có nàng, nàng mất tích vô tung vô ảnh rồi!

Ngơ ngác vài giây là hắn lập tức thanh tỉnh. Hắn gào lên:

– Dạ Thảo! Dạ Thảo! Nàng đâu rồi? Dạ Thảo!

Cuống cuồng mặc lại y phục, hắn chạy đi tìm nàng khắp mọi ngõ ngách trên đài. Không! Không thể nào!Nàng sao có thể biến mất được! Mãi đến gần sáng, hắn mới chợp mắt. Suốt đêm, hắn ôm chặt lấy nàng, nói vào tai nàng đầy những lời âu yếm cùng thề thốt. Dù nàng không nói, nhưng.. nhưng nàng đã gật gật đầu đồng ý làm hoàng hậu của hắn rồi mà. Cô dâu của hắn hôm nay, hắn không nhớ tên cũng không nhớ mặt, hắn sẽ gả cho hoàng đế chư hầu làm hoàng hậu và ban cho thân tộc nàng ta nhiều bổng lộc, hẳn là sẽ không có vấn đề gì đâu. Đã rõ ràng thế rồi mà nàng còn bỏ đi! Nàng đã là người của hắn mà dám bỏ đi sao?!

– Dạ Thảo! Mai Dạ Thảo! – Đứng trên đài cao hắn gọi nàng thất thanh- Trẫm lệnh cho nàng phải lập tức xuất hiện trước mặt trẫm! Nàng có nghe không, Dạ Thảo?

Giây lát sau, cấm vệ quân, cung nữ, thái giám đều có mặt xung quanh hắn. Hắn mặc kệ mình quần áo xốc xếch, tóc tai luộm thuộm, gào lên:

– Các ngươi lập tức mang Mai tướng quân về cho trẫm! Trẫm muốn nhìn thấy nàng ấy ngay bây giờ!!!

Đám tùy tùng vâng dạ răm rắp, lập tức tỏa đi tứ phía. Chưa bao giờ họ nhìn thấy vị hoàng đế anh tuấn có nụ cười phúc hậu mất bình tĩnh đến thế. Hôm nay, chẳng phải là ngày đại hôn của hoàng đế sao?

Nhưng rồi, người ta nhanh chóng hiểu ra. Khi một cung nữ tất tả chạy lên đài mang theo phong thư của Mai tướng quân trao cho hoàng đế. Người ta thấy hắn run run bóc thư, vừa đọc mặt hắn vừa tái mét. Hắn xé nát bức thư rồi tung xuống dưới đài.

Thân ảnh hắn cô độc đứng trên đài cao lộng gió, phóng tầm mắt nhìn về phương trời xa xăm, tà áo tung bay lẫm liệt. Một sự im lặng đến ngạt thở. Giống như… giống như hắn đang khóc tang cho cái gì đó vừa ra đi.

Gió se se lạnh, hoa giấy bay bay, mây xám trôi lãng đãng, lòng người não nề. Không hiểu sao, bỗng dưng những người có mặt lại thấy mắt mình cay xót. Và rồi … nước mắt mình tự dưng rơi. Không sao cản lại được, rơi…. rơi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.