Hương Dạ Thảo

Quyển 2 - Chương 3: Vì Thành ca, phản đối kết hôn!



– Loa! Loa! Loa! Báo cáo! Báo cáo! Báo cáo!

Giữa trưa hè nắng như đổ lửa, một viên tướng vừa chạy như bay vừa báo động đã đánh động toàn trại chỉ huy. Đám đàn ông đang cởi trần vật lộn trong lều tức thì đứng hình ba giây rồi vỡ òa như ong vỡ tổ. Cả đám nhao nhao như gà mắc tóc:

– Cái gì?

– Tin gì động trời?

– Oaaaa….không lẽ bệ hạ định nạp phi?!

– Á, ta không muốn! Không muốn đâu! Trừ Thảo muội ra ta không muốn bệ hạ lấy ai nữa!

– Kẻ to gan nào dám gả con thì chính là kẻ thù của ta!!!

Haiz, Ngô Thiếu Kỳ thở dài.

Đám huynh đệ này còn dám tơ tưởng bệ hạ nữa sao? Chẳng phải từ khi biết người ấy của bệ hạ là Thảo muội thì bọn họ đã toàn tâm toàn ý ủng hộ rồi sao? Cả đám tự an ủi rằng “Dạ Thảo là người của mình, bệ hạ lấy Dạ Thảo sẽ trở thành người của mình” rồi thì “ta không ăn được sẽ dành cho huynh đệ ta ăn” đó ư? Nay, bi kịch mới chính thức tới, Thành ca sắp bị người ngoài cướp mới là chuyện đáng lo nha!

– Các huynh đệ bình tĩnh mà nghe đây!- Thiếu Kỳ hắng giọng rồi trịnh trọng vô đề- Ta vừa đi tuần vừa nghe lén được một tin động trời. Nhân vật quan trọng số hai của huynh đệ ta sắp thành hôn rồi! Đau lòng nhất là do đích thân bệ hạ ban hôn!!!

Ngô Thiếu Kỳ đảm nhận chức phó chỉ huy cấm quân bảo vệ hoàng cung, hôm nay là ca trực của anh nên tin tức không có gì phải nghi ngờ về độ chính xác.

– Cái gì???- Dàn hợp xướng opera gào lên.

– Đau lòng hơn là đối tượng vẫn là Mạc Yên Đình, con gái yêu của Mạc thượng thư!

– Trời!!!- Lần này thì hạ xuống một quãng tám.

Mạc Yên Đình nổi danh đệ nhất mỹ nhân, đệ nhất tài nữ, người hại huynh đệ ta vật vã khi hay tin bệ hạ sắp lập nàng ta làm hoàng hậu đó ư? Tại sao… tại sao đối thủ lần này vẫn là nàng?! Không ai bảo ai tất cả cùng lắc đầu ngao ngán.

Sau rồi, Lâm Kiệt vốn là người trẻ nhất trong đám không nén nổi cơn giận, lên tiếng:

– Không được! Đệ không thể để nàng ta dễ dàng cướp Thành ca được! Muốn trở thành thê tử của Thành ca phải lọt qua sát hạch của đệ!

– Haiz, lần này khác với mấy lần trước, chàng ơi!- Trần Ngôn Thanh thở dài vỗ vỗ vai hắn- Người ta có thánh chỉ hộ thân đó! Mấy mối trước bị chúng ta dọa bỏ chạy không dám kiện cáo chứ lần này… Khéo huynh đệ ta nắm tay nhau đi xuống suối vàng cả đám!

– Hứ, đệ mặc kệ!- Lâm Kiệt nghiến răng ken két- Kỳ Nam Thất Kiệt chúng ta một khi có đàn bà xen vào là ngày tàn sắp đến! Các huynh cam tâm nhìn Thành ca bị đàn bà nắm trong tay à?

– Hu hu… Không sai! Không sai!- Ngô Thiếu Kỳ nổi tiếng diễn kịch như thần nặn ra mấy giọt nước mắt cho hợp tình hợp cảnh- Người như Thảo muội ấy à, trên đời sớm đã tuyệt chủng!!!

– Kỳ ca! Đệ van huynh!- Dương Vân Thiên xoa xoa bả vai mình, run run nói- Đệ thấy vừa lạnh vừa muốn ói quá đi!

– Hú hú, Thiên đệ ngươi dám chê ta…

Nói rồi, Ngô Thiếu Kỳ nhào luôn vào người Dương Vân Thiên vừa thuận tay lấy áo của Vân Thiên mắc ở gần đó đưa lên mũi… hỉ sồn sột. Đám huynh đệ cảm thấy da gà da vịt phất cờ nổi lên lớp lớp. Cứ mỗi lần nhìn cặp này, cả đám lại dằn lòng câu kinh điển của Kỳ Nam Thất Kiệt do Thành ca khởi xứng “Của ngon phải để người nhà, ta không ăn được thì dành đệ huynh!”.

Lâm Kiệt đảo mắt nhìn sang Vũ Khải Duy và Dương Nhật Minh, hai người khó hiểu nhất đám, từ đầu tới giờ chưa hé môi bình luận nửa câu. Hai người họ kẻ nhướng mày thích, người nhăn mặt ghét bỏ, rồi đổi vai lại kẻ thở dài người nhếch môi cười. Này, đây là kiểu ngôn ngữ quái gở gì thế không biết! Hắn hắng giọng rồi bước tới chen ngang vào luồng khí u ám đang lượn lờ quanh bọn họ, nói:

– Minh ca, Duy ca! Hai huynh nghĩ chúng ta nên làm gì đây?

– Phá đám! /Lãnh chỉ!- Phan Nhật Minh/Vũ Khải Duy đồng thanh đáp.

– Ta nói phải hủy hôn!- Phan Nhật Minh gầm lên- Vì hạnh phúc của Thành ca, có kháng chỉ ta cũng làm!

– Ta phản đối!- Vũ Khải Duy cũng vặn volume cực đại hét- Binh lực là nền tảng của vương triều, thân là tướng thì phải giữ kỷ luật!

Lâm Kiệt lau mồ hôi trán, run rẩy nói:

– Hơ… ra là hai huynh đang cãi nhau…

Hai người vẫn không để ý đến sự có mặt của hắn, tiếp tục màn khẩu chiến:

– Cùng lắm ta từ quan!- Nhật Minh gân cổ đáp trả- Ta vì huynh đệ không phải vì kỷ luật!

– Ngươi nói thế mà nghe được!- Khải Duy giận tím mặt, siết chặt nắm tay lại- Không giữ gìn kỷ luật sao thống lĩnh được binh sĩ, sao bảo vệ được giang sơn, sao bảo vệ được bệ hạ và huynh đệ? Ngươi làm ta tức chết!

– Chính ngươi mới làm ta tức chết đấy!- Nhật Minh đáp.

Lâm Kiệt đành quay sang cầu cứu Trần Ngôn Thanh. Nhìn đôi mắt cún con của hắn, Trần Ngôn Thanh nuốt khan. Lòng anh thầm than, các ngươi đúng là hữu dũng vô mưu, sao ta lại có đám huynh đệ đầu to óc như quả nho thế này? Anh húng hắng ho, rồi từ tốn lên tiếng:

– Được rồi! Không được làm mất hòa khí! Chuyện đã thế thì chúng ta biểu quyết đi! Nếu ủng hộ đông hơn phản đối thì chúng ta dẹp mọi thành kiến mà vui vẻ mừng Thành ca cưới vợ, nếu phản đối đông hơn ủng hộ thì chúng ta cùng lập kế hoạch hủy hôn. Mọi người tán thành không?

Cả đám đưa mắt nhìn nhau, năm cái miệng cùng đồng thanh hô:

– Tán thành!

– Tốt!- Ngôn Thanh gật đầu hài lòng rồi nói tiếp- Các huynh đệ! Ai phản đối Thành ca lấy thê tử thì giơ tay!

Ba giây sau, kết quả biểu quyết có ngay. Nhóm ủng hộ thánh chỉ có Trần Ngôn Thanh, Vũ Khải Duy, Dương Vân Thiên và dĩ nhiên ba người giơ tay không chút do dự có Ngô Thiếu Kỳ, Lâm Kiệt, Phan Nhật Minh.

Sáu người lập tức chia làm hai phe, mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, thủ thế sẵn sàng. Theo quy tắc bất thành văn, nếu biểu quyết không thành thì chuyển sang biện pháp kinh điển mà cả bọn thường sử dụng: sức mạnh nắm đấm! Phe nào thua phải nghe lệnh phe thắng, vừa đơn giản lại hiệu quả!

– Các ngươi đang làm gì thế? Nếu muốn đánh nhau thì lên hết đi! Ta đang tức điên người đây!

Một câu nói như gáo nước lạnh dập tắt ngọn lửa đang cháy hừng hực. Sáu người lập tức xóa ngay gương mặt nhăn nhó để thay vào gương mặt tươi rói, miệng cười toe toét và đồng thanh hô:

– Thành ca!



Lý Giang Thành thở dài. Bầu không khí hồi nãy là anh hoa mắt sao? Báo hại anh hào hứng đến thế!

Anh ngồi lên ghế chủ tọa, đám huynh đệ lập tức lon ton chạy tới. Mặt thì tươi mà bụng cả bọn lại sôi anh ách. Trần Ngôn Thanh lập tức lên tiếng để chặn đứng mọi mầm mống tai họa có thể nảy sinh từ miệng đám thô lỗ kia:

– Sao huynh chán nản thế?

– Hừ hừ, còn không phải tại thánh chỉ ban hôn chết tiệt sao? Năm lần bảy lượt theo ám ta!

Trần Ngôn Thanh liếc nhìn năm người kia. Ánh mắt ai cũng lấp lánh như đèn pha, xem chừng muốn hỏi Thành ca lĩnh chỉ hay kháng chỉ. Anh nuốt khan rồi tiếp tục nói bằng giọng cực kỳ bình thản:

– Chẳng phải hôm trước huynh tới Mạc phủ tuyên chiếu rồi à? Sao lại nhắc nó ở đây?

– Không được!- Lý Giang Thành nhổm dậy vừa bẻ các khớp tay răng rắc- Cục tức này ta nuốt không trôi! Các ngươi mau đánh nhau với ta đi!

Cả đám sáu người tròn mắt nhìn nhau, không ai bảo ai đều túa ra… bỏ chạy. Lý Giang Thành hét lên:

– Ai dám chạy ta “từ ” kẻ đó!

Sáu anh lập tức đứng hình. Họ quay mặt lại dùng ánh mắt đau khổ, cái miệng méo xệch nhìn Thành vương. Rồi không đợi anh nhắc lần hai cả đám cùng xông lên mà trong lòng thầm nghĩ: “Thành ca nương tay cho đệ nhờ!”

Kiếp trước anh là cao thủ karate, việt võ đạo, kiếp này may mắn nhập vào thân thể cường tráng (nói nôm na là khỏe như trâu) làm việc nặng, đánh nhau không biết mệt, bay nhảy thật nhẹ nhàng. Mỗi chiêu thức tung ra đều kì dị, đám huynh đệ sau ngần ấy năm vẫn chỉ có thể thủ không thể công. Vả lại, mỗi lần nắm tay sắp chạm vào người anh là bọn họ giảm lực, không nỡ làm anh ê mình tím mặt. Chỉ có anh là không nể tình, anh càng đánh lại càng hăng, chúa ghét nhất là kẻ xem thường mình! Kết quả sau nửa giờ bảy tên đàn ông cùng nằm vật ra sàn thở hổn hển, sáu người thì bầm dập, còn anh… mệt lử.

– Ha… ha ha! Thoải mái quá!- Lý Giang Thành cười to sảng khoái- Có huynh đệ hay thật! Ha ha!

Sáu người kia trộm nhìn nhau, thầm lắc đầu thở dài, vừa ai oán nghĩ “Vì người làm bao cát có phải là huynh đâu!”

Lâm Kiệt xoa xoa cánh tay rồi trườn lại gần Giang Thành. Hắn không giữ được bình tĩnh như mấy người kia, thà nói hết mọi chuyện trong lòng cho thoải mái, tội gì để một bụng ấm ức hại thân. Hắn trưng ra bộ mặt âu sầu, nói:

– Thành ca… Huynh tức giận vì bệ hạ ban hôn cho huynh với Mạc tiểu thư đúng không?

– Ha! Lũ yêu quái các ngươi đã biết từ trước còn giả vờ à?- Anh quay sang lườm đám huynh đệ làm cả bọn rét run rồi thong thả đáp- Mà thôi, chuyện cũng chẳng có gì to tát. Sớm muộn gì cũng ai ai cũng biết!

– Ực…- Lâm Kiệt nhìn mặt năm người còn lại, biểu tình của ai cũng là bất đắc dĩ, hắn lại lên tiếng- Vậy… ý huynh ra sao?

– Thôi đi, xưa nay cãi lệnh sếp có kết quả tốt lành gì đâu!- Anh cười khổ- Có lẽ ta nên xuôi theo số phận. Người ta thì vất vả kiếm thê tử, còn ta chỉ một đạo thánh chỉ là có ngay kiều thê theo về nhà. Ta không phải theo đuổi, không bị ngăn cản, không leo rào đi đêm, chẳng cần tình ca hay hoa tươi, cũng chẳng vò đầu bức tóc ngồi nghĩ thơ tình…. Các ngươi nghĩ ta có phúc không? Ha ha ha!!!

– Oa, Thành ca!- Ngô Thiếu Kỳ nhào tới lay lay cánh tay anh- Nhưng huynh từng nói huynh muốn lấy người huynh yêu cuồng si, huynh phải có một mối tình kinh thiên động địa, cảm động nhân gian, lãng mạn chết người để không phí nhan sắc trời ban đó sao? Huynh cam tâm à?

– Ha ha ha!!!- Anh ôm bụng cười sặc sụa- Các ngươi tin thật à? Võ tướng thô lỗ như chúng ta mà nghĩ như thế…thật nực cười! Ha ha ha…

– HUYNH CƯỜI CÁI GÌ!- Trần Ngôn Thanh đột nhiên gầm lên. Trước những cái nhíu mày trợn mắt của huynh đệ, anh ta bò lại gần Giang Thành, túm lấy cổ áo anh, hét vào tai anh- Ở đây đều là huynh đệ một nhà, huynh khai thật đi! Huynh muốn lấy con gái Mạc Yên Thế không?

Lý Giang Thành mở bừng mắt. Nhìn vào đôi mắt đen thẳm sâu không thấy đáy của Trần Ngôn Thanh, anh nuốt khan. Trần Ngôn Thanh là người ôn hòa nhất bọn, nhưng khi nổi giận lại là kẻ đáng sợ nhất. Bình thường, hắn hay mặc áo trắng, tay cầm quạt thơ, nho nhã chẳng khác gì thư sinh. Nhưng trong các cuộc chiến, mỗi khi cả đám cãi vã om sòm, người đưa ra quyết định cuối cũng không phải đại tướng quân anh mà chính là hắn- phó tướng của anh.

– Ta…- Anh nhìn chăm chăm vào Trần Ngôn Thanh, bắt đầu màn đấu mắt- ta không muốn thì có thể thay đổi sao?

Đám huynh đệ cùng hít thở mạnh. Cả bọn quay sang nhìn nhau, mím môi không nói nửa lời. Ba mươi giây sau, Ngô Thiếu Kỳ cười rú lên:

– A ha ha ha! Là bốn thắng ba! Ha ha ha!!!

Lâm Kiệt và Phan Nhật Minh ôm nhau, vỗ vỗ lưng nhau, cảm động rưng rưng.

– Rốt cuộc chúng ta thắng rồi, Minh ca!

– Đúng vậy! Đúng vậy!

Ba tên còn lại nhún vai, cười trừ.

Lý Giang Thành chưng hửng chưa kịp đưa ra thắc mắc gì thì Trần Ngôn Thanh đã vỗ vỗ vai anh, cười cười nói:

– Thành ca chớ lo! Dù có bão táp mưa sa thì bọn đệ cũng đỡ cho huynh!

– Cái… cái gì?- Thành vương giật thót tim, sao anh lại ngửi thấy mùi nguy hiểm nữa thế này- Các… các ngươi định làm gì?

Sáu người đưa mắt nhìn nhau, đôi mắt nheo lại, miệng cong lên như hình trăng khuyết, đồng thanh đáp:

– Bí mật!

– Không phải định hãm hại ta chứ?- Anh ngồi nhổm dậy, lau mồ hôi trán, run run nói- Ta đã đủ thảm lắm rồi nha!

– Không! Không!- Sáu cái miệng cùng đáp lời- Tất cả vì hạnh phúc của Thành ca thôi!

—-

Một người làm chẳng nên thành, sáu người chung sức mười thành cũng xong! Với quyết tâm phá hôn lễ hừng hực, bọn người Trần Ngôn Thanh lập tức họp bàn kế hoạch tác chiến.

Sau một đêm tính toán xói trán, cãi vã nhoi trời, cả bọn đồng lòng đi đến thống nhất là lôi kéo thêm một đồng minh nữa. Người đó là Lý Giang Thành à? Không được, Thành ca đang điên đầu rồi, không thể để huynh ấy thêm áp lực! Ngoài ra, chắc như ăn bắp là Lý Giang Thành sẽ đập tan kế hoạch từ trong trứng nước, thà anh lấy vợ còn hơn bị chém đầu!

Đồng minh này là người đáng tin cậy, vừa gần hoàng đế lại gần Thành vương, có thể xoay chuyển tâm tư hai người bọn họ. Người này phải có nghĩa khí, dù bị lộ cũng không khai ra tổ chức, phải vừa có trí lại vừa có tài lực hùng hậu. Khỏi phải nói thêm, nhắm mắt cũng biết, chính là Mai Dạ Thảo!

Do đảm nhiệm chức phó đại tướng kiêm quân sư, Trần Ngôn Thanh vinh dự được huynh đệ đề cử đi làm thuyết khách. Mai Dạ Thảo tiếp anh như tiếp khách quý lâu ngày không gặp. Nhìn mâm cỗ, Ngôn Thanh nhịn cười nghĩ, đám huynh đệ mà biết anh tới đây được ăn ngon chắc sẽ tức chết!

– Thanh ca! Đừng ngại! Cứ thoải mái mà dùng nhé!- Dạ Thảo cười híp mắt nói- Giá như có mọi người ở đây thì tốt quá! Hôm qua, Dạ Thảo gặp Thành ca, hôm nay lại gặp huynh. Ước gì chúng ta được tụ hợp nhỉ?

– Ha, đáng tiếc bệ hạ ủ muội kỹ quá! Từ lúc muội làm hoàng hậu, chẳng còn đến doanh trại tìm bọn ta. Mấy tên kia cũng nhớ muội lắm đấy!

– Thật à? Thật à?- Nàng phấn khởi chụp lấy tay anh, đôi mắt sáng rỡ- Hay là chúng ta ra cung gặp họ luôn đi!

– Này, này….- Anh nhíu mày, linh cảm có chuyện không ổn, anh thấp giọng hỏi- Muội làm hoàng hậu thấy không thoải mái sao?

Nàng tròn mắt nhìn anh rồi thở dài, giọng tràn ngập ai oán:

– Huynh cũng thấy à? Aiz, làm hoàng hậu chẳng có gì hay cả! Suốt ngày ta không bị ép học lễ nghi thì cũng học nữ công khâu vá thêu thùa, rồi cầm kỳ thi họa gì gì đó… Thật sự là ép người quá đáng mà!

– Ổ?- Lần này đến lượt anh ngạc nhiên- Ta tưởng muội được bệ hạ yêu chiều, tha hồ mà hưởng lạc đấy chứ?

– Aiz, nếu chỉ sống với bệ hạ thì tốt rồi! Nhưng muội bị làm hoàng hậu, là HOÀNG HẬU đấy! Huynh thử nghĩ để một hoàng hậu thô lỗ quê mùa đi dự tiệc với các tiểu thư, mệnh phụ hay tiếp kiến sứ giả mà được à? Danh dự của bệ hạ sẽ bị muội hủy hoại!

– Nói cũng phải!- Anh gật gù- Muội vất vả rồi!

– Nhưng mà…- Nàng nghiến răng nói tiếp- lịch học thì dày đặc, lão sư thì khó tính, bài thì khó học. Muội sắp điên rồi!

– Tội nghiệp! Tội nghiệp!- Anh tiếp tục hùa theo.

– Hôm nay Thanh ca tới tìm chắc có chuyện hay ho cho ta tham gia đúng không?- Nàng lắc lắc cánh tay anh, đôi mắt sáng rỡ.

Anh nhếch môi cười. Mọi sự đơn giản đến không ngờ. Anh còn đang vắt óc không biết phải chèo kéo nàng ra sao thì nàng lại ngỏ lời trước. Xem ra, đồng minh này có hy vọng nha!

Thế là, Trần Ngôn Thanh sử dụng vốn từ ngữ phong phú như đại dương của anh ra kể lể sự tình. Nào là Thành ca vì cứu người mà bị oan khuất, nào là mơ có một mối tình khắc cốt ghi tâm giống như nàng và bệ hạ, nào là Thành ca đau khổ nhưng không dám kháng chỉ, nào là huynh đệ bàn kế hoạch hủy hôn giúp huynh ấy. Giọng anh lúc lên lúc xuống, lúc nỉ non lúc đầy căm phẫn khiến Mai Dạ Thảo cũng phải nhăn mặt, nhíu mày theo mỗi tiếng thở dài của anh.

Kết quả, sau gần một giờ kể lể ỉ ôi muốn sôi bọt mồm, Mai Dạ Thảo siết chặt tay anh hùng hồn nói:

– Được! Dạ Thảo sẽ giúp các huynh một tay! Muội và bệ hạ do Thành ca tác hợp nên muội cũng phải tác hợp Thành ca lấy người huynh ấy yêu! Muội phản đối ép hôn!

– Tốt lắm! Tốt lắm!- Trần Ngôn Thanh vừa gạt lệ vừa vỗ vỗ vai nàng, cảm động nói- Tổ chức hoan nghênh đồng chí gia nhập! Có muội tham gia là có hi vọng rồi! Ít ra, mạng sáu bọn ta giữ được rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.