Hương Dạ Thảo

Quyển 2 - Chương 5-2: Thời buổi khó khăn, làm anh hùng cũng bị cạnh tranh! (2)



“Nơi đấy là chốn bán phấn buôn hương, ngày nào cũng là lễ hội, lại có những mỹ nhân thướt tha yêu kiều với giọng nói mê đắm, tiếng cười dụ hoặc, khóc một tiếng đá chảy thành nước, cười một tiếng ngọc châu đầy tay. Nọ chẳng phải tiên cảnh giữa chốn hồng trần mà chẳng qua là một thử thách nhân gian để kiếm tìm người chung thủy. Nữ nhi nghe nhắc đỏ mặt tía tai, giậm chân bứt tóc, quày quả bỏ về nhà tô son điểm phấn, nam nhi vừa gặp mắt sáng như sao, máu trào lên mũi, hết thảy thề thốt ngọt ngào cùng thê tử thả trôi trên chín tầng mây. Tại hạ không phải nhắc thêm, bằng hữu tự khắc biết. Nó chính là Vạn Hoa lâu vậy!”

– Cái gì?- Lý Giang Thành gầm lên- Là chỗ đó!

Anh vò nát tờ giấy tin tức vừa được một gã ăn mày đưa cho rồi quăng vèo ra sau lưng. Hừ hừ, bang chủ cái bang nhà ngươi vẽ chuyện hoa hòe hoa sói cả một tờ giấy cũng không bằng ngươi nói rõ ba chữ “Vạn Hoa lâu” đi! Người xưa nói một khắc đáng ngàn vàng, ta đọc mấy bức thư kiểu này của ngươi bị mất mấy trăm lượng rồi nha, vì đền bù hao tổn, ta quyết định cắt chiết khấu phần trăm của ngươi!!!

Nhắc tới Vạn Hoa lâu này, Thành vương lại không quên trù ếm hoàng đế đáng ghét n lần. Hoa lâu, đổ phường vốn là mầm mống tội ác, bại hoại quốc gia, làm tha hóa con cháu…Thân là cảnh sát, anh sao lại để yên?! Ngày trước, anh từng thức trắng ba đêm viết một tờ sớ với bao nhiêu là tâm huyết rút tận tâm can khuyên hắn nên dẹp tiệm mấy nơi ăn chơi đàn đúm để giữ gìn kỹ cương phép nước. Kết quả thì sao?

Thừa Triết phản hồi cho anh bằng châu phê thế này này ” Hoa lâu, đổ phường này không thể dẹp được! Ta hỏi huynh tội ác trong tối và tội ác ngoài sáng, cái nào dễ trị? Đàn ông vương quốc ta có kẻ nào không tam thê tứ thiếp, con người có kẻ nào không háo thắng tham lam? Huynh bảo thiên hạ sẽ đại loạn nếu không hủy bỏ hoa lâu, đổ phường nhưng trẫm mà ban chiếu hủy, thiên hạ sẽ càng loạn thất bát nháo hơn. Nay trẫm quyết định cho Hộ bộ thượng thư thành lập cơ quan quản lý. Kẻ nào muốn kinh doanh phải đăng ký và chịu thuế bằng bốn phần thu nhập. Tất cả kỹ nữ phải được kiểm tra sức khỏe định kỳ, kiểm tra cầm kỳ thi họa và được phân theo cấp bậc tùy theo năng lực. Kẻ nào trái lệnh lập tức niêm phong, không cho hoạt động!”

Dĩ nhiên là Lý Giang Thành nháo nhào chạy tới tìm hắn để kháng nghị. Hắn cho phép bọn họ hoạt động công khai có khác nào tiếp tay bọn ác, hại con cháu đời sau chìm đắm tửu sắc! Đáng tiếc, Hàn Thừa Triết không những không mảy may động tâm mà còn lạnh lùng nói:

– Trẫm làm việc tự có suy xét, không cần Thành vương phải bận tâm!

– Cái gì? Chẳng lẽ bệ hạ không quan tâm tương lai con cháu sao?

– Ha ha, huynh nha, thật chẳng biết trong đầu huynh còn những ý nghĩ kỳ quặc nào nữa!- Hắn cười ha hả vừa vỗ vỗ vai anh- Yên tâm đi! Trẫm làm vậy vừa quản lý tệ nạn, vừa đỡ hao tổn kinh phí, vừa tăng thu nhập quốc khố lại khiến cho hoa lâu, đổ phường thất thu. Huynh nghĩ thuế cao, bọn họ có tăng giá không? Giá tăng cao thì những kẻ ăn chơi dám vào không? Đợi đến khi bọn họ sắp sập tiệm, trẫm ra lệnh cấm thì còn ai phản đối nữa!!!

Đối diện với lý lẽ hùng hồn của hắn, lại một lần nữa anh á khẩu. Nhưng mà… nhưng mà bắt cảnh sát như anh ngày ngày trơ mắt nhìn “mầm mống tai họa” lượn lờ trước mắt chẳng khác nào độc ngấm vào máu, gai đâm vào thịt, tên cắm vào tim… thật đau quá đi!

Haiz, có lẽ ngày anh vân du cưỡi hạc, đàm đạo cùng Diêm Vương gia, âm mưu của Hàn Thừa Triết sẽ thành. Nhưng đó là thì tương lai, còn hiện tại… Anh mới nhìn thấy Vạn Hoa lâu là da gà da vịt lại báo danh đủ mặt rồi! Cứ nghĩ tới mùi son phấn nồng nặc dày đặc không khí và bao nhiêu thứ bệnh truyền nhiễm đang làm ăn phát đạt trong đó là anh rùng mình ớn lạnh, chân đã muốn chạy dài.

Lý Giang Thành nuốt khan. Xòe tay nhẩm tính chỉ còn hai mươi ngày nữa là ngày đại hôn đến, anh hít vào thở ra mấy cái. Thôi thì vì sự nghiệp kiếm tiền vĩ đại, mạng quèn này ta liều luôn!

– Ai dô! Đại gia! Sao lâu quá không ghé thăm muội a?

– Người ta nhớ chàng sắp chết rồi này!

– Chàng mà không ủng hộ là Lệ Lệ ta giận chàng nga!

Hàng chục cánh tay nõn nà vươn tới lôi lôi kéo kéo đẩy anh vào trong. Anh vội vàng đưa tay che mũi, hắt hơi mấy cái vừa khóc thầm: huynh đệ ơi, ta thề với các ngươi đây là lần đầu ta tới chỗ quái quỷ này, bọn họ đang vu oan cho ta nha!

Ngay khi Lý Giang Thành đặt chân qua cửa, Vạn Hoa lâu đột nhiên im phăng phắc. Hàng trăm ánh mắt cùng đổ dồn vào vị công tử hào hoa phong nhã, ngọc thụ lâm phong, mắt lạnh mày kiếm, mũi cao môi mỏng đang được hàng chục mỹ nhân vây quanh. Trang phục của kỹ nữ ở đây được thiết kế vô cùng độc đáo, áo lụa mỏng tanh, cổ áo xẻ rộng lộ yếm bên trong, đặc biệt nhấn mạnh những đường cong hoàn hảo trên cơ thể các nàng. Đối diện với một người cũng đủ làm anh chóng mặt huống chi cả làng thế này. Anh thúc thủ vô sách chỉ biết đưa mắt nhìn xuống dưới, mím môi lẩm bẩm đọc tâm kinh trong khi vành tai thì đỏ bừng. Chốc chốc, anh lại che miệng hắt hơi mấy cái.

Đám kỹ nữ kẻ chen người lấn, lườm nguýt, ngắt nhéo lẫn nhau, ai ai cũng muốn lọt vào mắt xanh của anh. Khách làng chơi thì toát mồ hôi lạnh, hận sao trên đời lại có một người vừa đẹp câu hồn đoạt phách lại có cái lạnh của băng sơn, toàn thân toát đầy chiến ý lại có khí chất của vương giả, vừa khiến người ta căm tức lại vừa ngưỡng mộ thế này!

– Đại gia!- Một nàng vất vả bon chen nhào tới níu tay áo anh- Ta là Xuân Lan, chàng có tâm sự gì có thể kể cho ta!

– Tránh ra!- Một nàng khác xô Xuân Lan sang một bên, cọ cọ vào vai anh, nũng nịu- Người ta nhất định sẽ làm chàng vui vẻ. Chàng muốn gì ta cũng chiều a!!!

– Thúy Điệp!- Một nàng khác rít lên- Ngươi không biết tôn ti sao? Kỹ nữ “bạch hoa” như ngươi mà đòi lấn lướt “hồng hoa” như ta à?

– Hồng hoa cái gì, bạch hoa cái gì?- Thúy Điệp cười rũ vừa vuốt ve lưng Giang Thành- Ngươi bất quá già hơn ta năm tuổi, cũng sắp thất sủng rồi! Ha ha ha!

– Ngươi….

– Hắt… xìiiii!- Anh gạt phăng những cánh tay đang bám trên người mình, lùi lại, đưa tay che mũi tránh làn hương nồng đậm và cả ánh mắt chớp chớp như đèn pha của họ. Anh quyết định khai thật để cứu cái mũi của mình- Xin lỗi, ta… ta bị dị ứng phấn son. Làm phiền các nàng hãy đứng xa xa một chút! Ta đến không phải tìm vui mà để tìm người! Chỉ cần tìm được người, ta lập tức đi ngay!

– Cái gì?- Một tiếng kinh hô đồng thanh kèm theo một chút thất vọng vang lên.

Trăm đóa hoa tươi lập tức héo rũ. Bọn họ xụ mặt nhìn nhau rồi cùng lúc lùi lại một bước. Lập tức, mặt anh tươi tỉnh hẳn, anh nhoẻn miệng cười nói:

– Cám ơn mọi người đã hợp tác!

Này, một nụ cười như nước Cam Lộ rưới xuống hồng trần, trăm đóa hoa lại nở bừng sắc thắm. Đám kỹ nữ không ai bảo ai vội vội vàng vàng chỉnh trang lại y phục, thay dáng vẻ lẳng lơ bằng nụ cười hàm tiếu, e thẹn như tiểu thư lá ngọc cành vàng. Ý cười trong mắt anh càng nồng đậm, khóe môi cong cong như vầng trăng đêm hai mươi. Đám đàn ông còn chưa hết kinh ngạc trước sự thay đổi như trở bàn tay của các nàng thì mắt thấy nụ cười của anh, tim họ bỗng dưng đập loạn, nước miếng ứa ra dạt dào.

Lý Giang Thành xoa xoa cánh tay đàn áp đám da gà đang phất cờ biểu tình vừa âm thầm thề nếu một phút sau không có kết quả anh cũng lập tức biến lẹ. Nơi này là Vạn Hoa lâu gì chứ, rõ ràng là xà đàm lang huyệt thì có!

– Xin lỗi, ta đang tìm một người tên Lãnh Huyết Vô Tình Sát Nhân Vô Ảnh Liễu… Liễu…- Anh vội rút tờ cáo thị trong ngực áo ra liếc sơ rồi nói tiếp- Liễu Chính Khôi, Liễu đại ma đầu!

Mặt đám người kia tức thì cứng đờ như khúc gỗ, tái xanh như tàu chuối. Đại ma đầu đó nổi danh giang hồ hơn mười năm, tên hắn còn không ai dám nghĩ tới chứ đừng nói thốt ra cửa miệng. Aiz, tại sao mỹ nam lại có quan hệ với hắn chứ?

Đột nhiên, giữa phút mặc niệm lặng ngắt như tờ ấy, một tiếng cười thanh thúy phát ra trong trẻo như châu ngọc khua vào nhau.

– Phụt! A ha ha ha! Đúng là… chết cười mất thôi! Ha ha ha! Vị đại ca này, ta thích ngươi rồi nha!

Lý Giang Thành nhíu mày, ngẩng mặt nhìn lên lầu. Trên đó, một thiếu niên bạch y một tay ôm mỹ nhân, một tay phe phẩy quạt ngọc đang nhìn anh cười rộ làm lộ hai lúm đồng tiền sâu trên đôi gò má trắng hồng của hắn. Anh đưa mắt nhìn chăm chăm vào tờ cáo thị lần nữa, âm thầm tiếc nuối hắn không phải tên Lãnh Huyết cái gì Vô Ảnh đó, nếu không anh đã bay lên bóp cổ hắn rồi!

Thiếu niên kia xô kỹ nữ đang dựa vào lòng mình ra một cách không thương tiếc rồi bay xuống, thân ảnh hắn nhẹ nhàng như chim én. Hắn xòe quạt nâng cằm Lý Giang Thành, cất giọng trêu đùa:

– Ngươi nói ngươi tìm Lãnh Huyết Vô Tình có việc gì nào? Nếu cần ta sẽ giúp ngươi một tay! Ta chính là vừa mắt với ngươi nên mới giúp nha!

– Không cần!- Trên quạt của hắn có mùi son phấn, anh vội vàng gạt ra rồi lạnh lùng nói- Ta không quen nhận lộc của kẻ khác, nhất là một kẻ bán nam bán nữ như ngươi!

– Ha ha ha!- Thiếu niên bạch y lại cười rộ- Ta chẳng qua chỉ muốn kết giao bằng hữu với ngươi. Ngươi cần gì phải nóng nảy như thế chứ?!

Anh hừ mũi, linh tính mách cho anh biết dính với hắn sẽ chẳng có kết cuộc tốt đẹp gì, anh lập tức xoay người bỏ đi.

Thiếu niên bạch y nhếch môi cười gian. Hắn đợi anh vừa bước qua cửa, hắn hô to:

– Tên ta là Liễu Chính Khôi. Còn ngươi?

Lý Giang Thành nhíu mày và quay lại nhìn hắn. Bộ dáng ngông nghênh đáng ghét, cao ngạo của hắn khiến anh giận sôi gan. Hắn… hắn hai tay ôm eo hai nàng, cười ngã ngớn cợt cợt nhã nhã. Thật đúng là phá gia chi tử! Anh siết chặt nắm tay, vờ lạnh lùng như không thấy gì, nói:

– Ngươi đừng có nhận bừa! Ta không rảnh nói chuyện phiếm với ngươi!

– Tại sao ta không thể nhận ta là Liễu Chính Khôi?- Bạch y thiếu niên chớp chớp mắt, ngây thơ hỏi.

– Liễu Chính Khôi không phải là thiếu niên mười mấy tuổi hỉ mũi chưa sạch như ngươi!

– Trông ta trẻ thế chứ ta già lắm rồi!- Hắn đáp tỉnh queo.

– Hắn còn có vết sẹo dài trên trán…- Lý Giang Thành càng nói càng mất bình tĩnh.

– Ồ, ta xóa rồi- Hắn xoa xoa vầng trán nhẵn bóng của mình, nháy mắt với anh- Trông cũng được, đúng không?

Lý Giang Thành hít sâu vài cái. Đoạn, anh rút đao chỉa về phía hắn, giọng anh rõ là tức đến cực điểm, anh hét lên:

– Liễu Chính Khôi, ngươi giỏi lắm! Nếu vậy thì ngươi mau chịu chết đi!

Hàn quang của bảo đao lạnh băng khiến mọi người đều run như cầy sấy. Anh nhướng mày, cười đắc ý với hắn rồi… chém xuống. Liễu Chính Khôi nhanh nhẹn đẩy người trong lòng sang một bên, đồng thời lách mình tránh đòn. Bàn tiệc ở phía sau lưng hắn xui xẻo dính đạn lập tức bị chẻ làm hai, vết cắt vô cùng hoàn hảo.

– Thấy rồi chứ?- Lý Giang Thành hất cằm về phía cái bàn, nói tiếp- Ta không đùa với ngươi!

– Oa!- Hắn thốt lên kinh ngạc rồi phóng tới chỗ anh, chụp lấy cánh tay cầm đao của anh nâng lên, xuýt xoa liên tục- Đao tốt! Đao tốt! Ngươi mua chỗ nào chỉ cho ta với!

– Ngươi…

Anh hất tay hắn ra, mặt đỏ bừng, tức giận trong lòng tăng gấp đôi, ngùn ngụt như núi lửa sắp phun trào. Hắn vờ như không thấy, chỉ chỉ vào cái bàn, cười:

– Ngươi nha, thật chẳng biết tiết kiệm! Ít ra cũng để ta ăn no một chút chứ!

– Hừ hừ! – Anh nghiến răng- Ta hỏi lại lần chót, ngươi có phải Liễu Chính Khôi không?

– Chính là tại hạ!- Hắn gật đầu cái rụp.

– Tốt! Vậy thì… ngươi chỉ việc đi theo ta, bảo đảm không cần lo thiếu ăn nữa!

– Ổ?- Hắn chớp chớp mắt, nụ cười quyến rũ lại hé ra- Ngươi đồng ý kết giao bằng hữu với ta à?

Lý Giang Thành không đáp mà dùng đao trả lời hắn. Nhác thấy lưỡi đao tới ngay trước mặt, hắn vội vàng giơ quạt ngọc ra đỡ. Tay còn lại của anh không để cho hắn yên đã vung quyền tới tấp, hắn nhảy trái nhảy phải tránh né. Nhìn thân thủ của hắn, anh biết hắn là một cao thủ khá mạnh. Rất hiếm có người nào tay trái đỡ đao tay phải đỡ được quyền của anh, lại phản đòn một cách ung dung. Anh càng đánh càng hăng, quả nhiên đánh nhau với kẻ không kiêng dè mới thực sảng khoái làm sao! Chỉ có điều, chiêu thức mềm mại uyển chuyển của hắn khiến lòng anh chấn động đôi chút. Sao… sao lại giống thái cực quyền (taekwondo) thế nhỉ???

Hai người giao đấu mấy mươi phút, không màng đến tình hình xung quanh. Vạn Hoa lâu bị phá tan hoang, bàn ghế ngã nghiêng, chén dĩa vỡ nát. Khách khứa một phần ùa té chạy, một phần thì cùng đám kỹ nữ túm tụm một góc chia phe ủng họ hai chàng mỹ nam.

Đột nhiên, Lý Giang Thành hét lên:

– Coi chừng!

Anh tung chưởng đẩy bạch y thiếu niên lùi xa vừa đá một cái ghế về phía bàn tiệc nằm trong góc khuất; cùng lúc đó, tay còn lại của anh chụp một vật lóe sáng đang lao tới. Liễu Chính Khôi vừa trụ vững đã tức tối chỉ chỉ vào mặt anh trách cứ:

-Ngươi… sao đột nhiên lại ra tay nặng thế? Ngộ nhỡ ta không trụ lại được mà bay vô vách tường thì còn gì xương sườn nữa hả??? Đồ ăn gian!!!

Anh nhếch môi cười, đáp:

– Ngươi sẽ không chết! Vì ngươi không phải người ta cần tìm!

Nói rồi anh xòe bàn tay ra. Đó là một ám khí ba cạnh, sắc bén vô cùng. Bạch y thiếu niên tròn mắt, đưa tay quệt mồ hôi trán. Lúc nãy nếu anh không đẩy hắn, e là ám khí đã cắt động mạch cổ của hắn rồi. Hắn vội đưa mắt nhìn về phía hung thủ cũng là kẻ đang thu hút toàn bộ tập trung của anh.

Gã đó là có vóc người cao to, mắt hí, mày rậm, tóc tai lòa xòa. Hắn cất giọng khàn khàn với anh:

– Người như ngươi không lý nào ta lại quên. Ta chắc chắn là không biết ngươi! Tại sao ngươi lại tìm ta?

Lý Giang Thành thấy tim mình đập liên hồi, máu nóng sôi trào. Anh lại một lần nữa giũ tờ cáo thị ra để chắc chắn mình không mừng hụt. Này, quả nhiên là giống năm, sáu phần! Nhưng mà… trình độ vẽ của đám họa sư thật tệ nha, chả có tên tội phạm nào vẽ ra hồn cả! Mai mốt anh phải đề nghị Hình bộ tổ chức mấy khóa tập huấn đào tạo lại mới được!

Anh vò tờ cáo thị rồi quăng sang một bên. Tên bạch y thiếu niên lập tức la oai oải:

– Này, này, sao ngươi lại ném rác vô mặt ta?! Ngươi đánh lén nha!

Anh lườm hắn. Ta còn chưa trị tội khai gian của ngươi mà ngươi la lối cái gì? Đợi ta đem hàng thật tới quan phủ rồi sẽ tính sổ với ngươi tiếp!

Anh tiếp tục tập trung vào chuyên môn, nói với gã kia:

– Ngươi không cần phải biết ta, ta biết ngươi cũng đủ rồi!

– Ha ha ha, tiểu tử, khẩu khí cũng lớn lắm!- Gã kia rút ám khí kẹp đầy kẽ ngón tay, liếm mép nói- Bất quá, đại gia rất vừa mắt ngươi. Nếu ngươi ngưỡng mộ ta đến thế thì ta cũng không cách nào từ chối. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn hầu hạ ta một đêm, ta bảo đảm sẽ không xử tệ với ngươi!

Lần này thì không chỉ da gà mà bao nhiêu bánh quế trong bụng anh cũng đồng loạt dâng lên tới cổ, anh che miệng khó khăn dằn chúng trở xuống. Chỉ có đám kỹ nữ là nuốt không trôi, đồng loạt nôn thốc nôn tháo. Bên kia, tên Liễu Chính Khôi cười run cả vai:

– A ha ha ha! Hắc y lão huynh, hắn muốn huynh hầu hạ hắn kìa! Thật chẳng khác nào đũa mốc đòi chõi mâm son, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, đĩa quèn đòi đeo chân hạc a! Chết cười mất thôi! Ha ha ha!

Lý Giang Thành tái xanh mặt. Anh bắn ánh mắt sát địch không đao về phía tên Liễu Chính Khôi giả, rồi lạnh lùng phun ra từng chữ:

– Ta- là- thợ- săn- tội- phạm!

Rồi trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh phất tay quăng ám khí trả lại cho tên đại ma đầu. Không biết là vô tình hay cố ý mà ám khí bay xoẹt qua rạch một đường dài trên má phải gã, vừa tiện thể cắt luôn một phần tóc làm lộ ra vết sẹo dài trên trán gã. Mắt thấy tóc mình bay lả tả, tên ma đầu điên tiết. Hắn lật bàn, đá ghế rồi lộn nhào về phía anh. Khinh công của hắn cũng thuộc hàng cao thủ, thoắt cái đã vô tung vô ảnh, chỉ có ám khí bắn về phía anh không ngừng.

– Á! Ngọc Diện lang, chàng coi chừng a!- Trân Trân hét lên.

– Hắn ở phía sau đó!- Đệ nhất kỹ nữ Mai Mai cũng hô hào.

– Tên đáng chết!- Mễ ma ma gào thét- Chàng mà bị thương là Vạn Hoa lâu thề không tiếp ngươi!!!

– Ngọc Diện lang, cố lên a!!!

Nghe các nàng ủng hộ anh, Liễu Chính Khôi hàng thật càng thêm điên tiết. Ám khí của hắn xem anh như nam châm, cứ lao tới vun vút. Phải, trái, trước, sau chỗ nào cũng là ám khí, anh múa đao xoay tròn che bản thân kín không chỗ hở đến mõi nhừ cả tay mà vẫn chưa hết.

Đột nhiên, mưa ám khí dừng lại. Mọi người còn đang ngơ ngác nhìn xung quanh tìm tung tích đại ma đầu thì bỗng nghe bạch y thiếu niên hét lớn:

– Coi chừng phía trên!

Một sợi dây xích từ đâu quấn chặt vào cổ anh. Nắm đầu dây là đại ma đầu, hắn cười lạnh rồi kéo dây lôi anh lên trên. Mặt Lý Giang Thành tái mét, không giọt máu. Anh cắm bảo đao xuống sàn cố ghì lại, hai chân trụ vững như bàn thạch.

Liễu Chính Khôi thật đứng trên lầu đảo mắt thõa mãn nhìn các kỹ nữ khóc lóc, van cầu gã buông tha anh. Gã cười khùng khục, nói:

– Bọn đàn bà các ngươi đợi mà khóc tang cho hắn đi! Hắn muốn đấu với ta hãy còn sớm mười năm!

Khóe môi Lý Giang Thành cong lên. Anh vươn tay chụp lấy sợi xích lôi mạnh xuống vừa vung đao loạn xạ. Đại ma đầu chẳng khác gì một con cá bị giật dây, cả người bổ nhào xuống phía dưới. Mắt thấy đao khí lạnh băng ập tới cuồn cuộn như thủy triều, hắn trợn mắt, trong đầu đột nhiên nhớ ra. Thanh cự đao đen tuyền lấp lánh ánh bạc, tỏa ra hàn khí thấu xương trên đời này chỉ có một, gọi là Dạ Thần Đao. Nhiều năm về trước nó may mắn được một vị anh hùng trong anh hùng, mỹ nam trong mỹ nam, tinh hoa trong tinh hoa, hắc bạch lưỡng đạo đều kính ngưỡng nhận làm chủ nhân. Người này không ai khác chính là Thành vương gia!!!

Chùm tia lửa như pháo hoa lóe lên rồi phụt tắt. Sợi dây xích bị chém thành muôn mảnh rơi lộp độp xuống nền. Không gian một lần nữa lặng ngắt như tờ. Đám người trong Vạn Hoa lâu còn đang ngây ngốc nhìn anh đặt đao lên cổ đại ma đầu thì bị một tiếng vỗ tay lôi họ ra từ trong mộng:

– Đánh hay lắm! Đánh hay lắm!- Chính là giọng của tên Liễu Chính Khôi giả- Ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng! Ta thích ngươi nhiều hơn một chút rồi nha!

Anh bĩu bĩu môi. Ta cần ngươi thích làm gì, ta có phải gay đâu?! Ngươi đúng thật là nam nữ cũng không tha, so với đại ma đầu này còn cao hơn một bậc!

– Tại sao…- Liễu Chính Khôi thật lắp bắp- Tại sao… ngươi lại truy bắt ta? Ngươi rõ ràng là…

– Ngươi đến Trang gia ở Tây Uyển ám sát trang chủ và bốn huynh đệ của ông ta vào mùa thu ba năm trước, có nhân chứng, vật chứng hẳn hoi!- Anh ngắt lời gã- Ngươi tội ác tày trời, giết người không gớm tay, cưỡng bức nam thanh nữ tú tìm vui, có hơn chục vụ án khác cũng liên quan tới ngươi. Ta bắt ngươi là thế thiên hành đạo, ngươi còn không phục à?

– Ha ha! Hôm nay ta gặp ngươi cũng là may mắn trong đời. -Liễu Chính Khôi bật cười ha hả- Đáng tiếc, nếu ta bại vào tay ngươi, ta sẽ rơi vào tay quan phủ, chắc chắn sẽ chết. Cho nên, bất kể ngươi là ai ta cũng phải liều mạng với ngươi!

Nói xong, gã vung tay tung một nắm bột trắng vào mắt anh. Lý Giang Thành vội vàng che mặt nín thở. Thừa dịp ấy, gã tung chưởng bức anh lùi lại năm bước. Đoạn, gã rút đoản kiếm giắt bên hông ra thủ thế sẵn sàng chuẩn bị cho màn đối đầu sinh tử.

Giữa không khí nghiêm trang thần thánh, người người nín thở đó, một tiếng thét lại kéo mọi người giật mình bừng tỉnh.

– Cái gì? Nàng nói Bạch gia nhờ quan phủ treo giải thưởng săn Liễu Chính Khôi à? Trời đất, người sống thì một vạn lượng, người chết thì tám mươi vạn lượng, tin tức chính xác là một ngàn lượng. Oaaaa, sao hắn có giá thế???

Âm thanh này không đâu khác là từ miệng Liễu Chính Khôi giả phát ra. Hắn giật phăng tờ cáo thị nhăn nhúm trong tay kỹ nữ đứng cạnh, mắt hắn sáng long lanh, miệng nuốt nước bọt ừng ực. Ba giây sau, hắn quay phắt sang nhìn đại ma đầu bằng ánh mắt thèm thuồng, khóe môi cong lên:

– Ta quyết định rồi! Con mồi đầu tiên của ta chính là ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.