Hướng Dẫn Cách Vạn Nhân Mê Lật Kèo

Chương 101



Thỏ Thỏ, Thỏ Thỏ, Thỏ Thỏ, Thỏ Thỏ, Thỏ Thỏ.

Tiếng gọi "Thỏ Thỏ" rót vào tai như tiếng ma kêu không ngừng xoay quanh bộ não, Việt Từ giật mình tỉnh khỏi ác mộng vẫn còn cảm thấy đầu mình phình to ra, anh chưa hoàn hồn ngẩng đầu nhìn bốn phía, thấy mình đang ngồi trong khoang máy bay hạng nhất mới thở phào nhẹ nhõm.

M*... Kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá rồi đấy!

Sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ đó, đầu sỏ gây tội chính là Dexter Knox kia, nếu không phải hắn suốt ngày nhí nhí nhéo nhéo cái tên này, anh cũng sẽ chẳng bị Phó Bồi Uyên đùa cợt, lúc nghe đối phương gọi mình như thế, anh quả thực nổi da gà toàn thân, từ thể xác đến trái tim đều kháng cự cái xưng hô "đáng yêu" này.

Nhớ tới đầu sỏ gây tội, Việt Từ không khỏi nghiến răng.

"Thiếu gia, cậu vẫn ổn chứ, uống chén nước cho ấm." Đường Cổ thấy sau khi anh tỉnh dậy sắc mặt khó coi, ân cần đưa một chén nước sang.

Là một trong số ít thuộc hạ người Hoa của gia tộc Knox, lần này nhờ lập công lớn nên hắn có thể thăng lên thân phận tâm phúc đến nước Hoa theo giao phó, hơn nữa thật may rằng tuy đã ra nước ngoài nhiều năm nhưng vẫn không quên tiếng mẹ đẻ, vậy nên khoảng thời gian này mới được phái đến hầu hạ cạnh tiểu thiếu gia, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một!

Tiểu thiếu gia không phải không hiểu tiếng nước Y, nhưng ngài Knox vẫn cực kỳ săn sóc đưa hắn đến bên tiểu thiếu gia, chính là để thiếu gia có thể giao tiếp càng thêm thuận lợi, phần tình ấy của người cha quả thực cảm động trời đất!

Hơn nữa ngài Knox hạ lệnh ấy sau khi tiểu thiếu gia nhả ra phen phát ngôn kinh thiên động địa kia, điều này càng thể hiện rõ lòng cha như núi Thái Sơn.

Việt Từ bị hắn nhìn bằng ánh mắt quái dị thì đau sọ não, day day trán, không nhịn được hỏi: "Đến mức đó sao, đáng sợ vậy à, tôi chỉ thuận miệng nói thôi mà sao ai cũng tin?"

Vẻ mặt Đường Cổ một lời khó nói hết, nhưng dưới con mắt uy hiếp của tiểu thiếu gia cuối cùng cũng chậm rãi trả lời uyển chuyển: "Dù gì thì... thông thường ngay cả khi có tranh cãi với cha mình thì, cũng sẽ không nói... ừm... kiểu đó."

Người bình thường nào có thể nói ra câu "Bố, bố có thể tự ra trận" như thế chứ, quả thực là tâm thần mất trí đấy được chưa, dù họ là Mafia thì cũng chưa từng gặp cái cách nổ gớm như thế này, huống chi người nói còn là tiểu thiếu gia, con trai mang gen nhà Knox mà nói ra lời như thế, khó đảm bảo sẽ không nói được làm được... Nghĩ mà hãi tột độ đấy ạ!

Việt Từ: ... Việc này đại khái là không thể giải thích rõ được.

Được rồi, không giải thích rõ thì thôi không giải thích, Việt Từ cam chịu từ bỏ, coi như không thấy gì, sau khi máy bay hạ cánh, anh đã khôi phục vẻ mặt bình thản ung dung, xem như chằng biết ánh mắt khác thường của người ngoài, thậm chí thản nhiên đến nói chuyện với Dexter Knox, tất nhiên đề tài vẫn xoay quanh Felix.

Trên xe.

Nhắc tới Felix, nét mặt Dexter Knox mềm hẳn đi, chất giọng khàn khàn cũng dịu dàng hơn lúc thường nhiều: "Felix, là tên theo tiếng Latin thời Trung cổ, mang ý nghĩa may mắn, đó là tên hắn tự đặt cho mình."

Việt Từ rất bất ngờ: "Tự đặt?"

Dexter Knox nói: "Hắn vừa sinh ra đã ở viện nghiên cứu, đám người kia đặt biệt danh cho hắn là Six, vì hắn là vật thí nghiệm thứ sáu, cái danh hiệu sỉ nhục đó vẫn luôn đi theo hắn đến năm mười lăm tuổi, sau khi chúng ta chạy thoát, hắn đặt lại tên cho mình, một cái tên chân chính thuộc về hắn."

Theo lời hắn, Việt Từ hình dung hình dáng Felix trong đầu, anh cười khẽ: "Hắn hẳn là một người cực tự tin, cực lạc quan."

"Đúng vậy." Trong chất giọng khàn khàn của Dexter Knox hiện lên vài phần ý cười, đôi mắt lam của hắn nhìn vào không trung, tựa hồ đã đắm chìm trong ký ức, nói: "Hắn thông tuệ lại lạc quan, mười lăm năm bị giam hãm cũng không hủy hoại được hắn, ngược lại, từ nhỏ hắn đã thông minh biết giành lợi ích cho mình, lớn lên lại càng xoay bọn người kia trong tay đùa giỡn.

Sau khi chúng ta trốn ra, cũng chính hắn đưa ta về gia tộc Knox, đoạt lại những thứ thuộc về ta, không có hắn, đại khái ta sớm đã chết ở góc phòng nào đó."

Việt Từ không nói gì, mặc cho hắn đắm chìm trong ký ức riêng, mãi lâu sau người đàn ông mới hồi thần, vẻ mặt dịu dàng đã bị âm trầm tàn nhẫn thay thế, cùng lúc chiếc siêu xe tiến vào trang viên, hắn nói: "Đi thôi, con gặp hắn rồi sẽ hiểu."

Việt Từ xuống xe, hướng ánh mắt quan sát xung quanh, trang viên Knox là tòa thành mang phong cách châu Âu điển hình, thanh lịch xa hoa làm người ta choáng mắt, canh phòng còn cực sâm nghiêm, cứ cách vài bước lại có một nhân viên cảnh giới, nói khoa trương thì là ruồi bọ cũng không chui lọt.

Dexter Knox ý bảo những người khác rời đi, ngay cả Clare cũng không giữ lại, Việt Từ tiến lên đẩy xe lăn giúp hắn, theo hắn chỉ huy đi vào phòng khách, lên tầng.

"Đây là phòng ngủ của ta, Felix đang ngủ say trong đó." Dexter Knox nói, ý bảo anh mở cửa.

Việt Từ mở cửa, đồng thời đẩy xe lăn vào theo, lập tức thấy trong phòng ngủ rộng lớn sáng ngời ánh nắng, hơi thở ấm áp phả vào mặt, điều này khác hoàn toàn với sở thích ưa chỗ tối tăm râm mát của Knox như anh dự đoán.

Tầm mắt của anh tìm đến trên giường, trên chiếc giường đôi xa hoa có một người đàn ông, đó là người đẹp ngủ say của Dexter Knox, anh đẩy xe lăn lại gần quan sát, khi ánh mắt chạm đến gương mặt an tĩnh say ngủ kia thì không khỏi tán thưởng, so với anh tưởng tượng, khuôn mặt này đẹp đến kinh ngạc.

Đó là một khuôn mặt đúng tiêu chuẩn nam tính, ngũ quan hoàn mỹ không thể soi mói, dù ngủ say hai ba năm, nhưng nhờ đội ngũ chăm sóc chữa trị hùng mạnh nên cũng không gầy yếu quá mức, chỉ có làn da là nhợt nhạt do lâu không thấy mặt trời. Thời gian của hắn như được ấn nút tạm dừng, không chỉ ở ký ức, mà cả da dẻ trên người cũng nhẵn nhụi, gương mặt không một nếp nhăn, thoạt trông như dừng ở năm hai mươi tuổi.

Khác với con trai ruột dáng vẻ diễm lệ, hắn nhắm đôi mắt, khuôn mặt say ngủ giống như thiên sứ ấm áp vô hại, cho người ta cảm giác đầu tiên là thoải mái, vô cùng thoải mái.

Nếu không có Dexter Knox nói, anh hoàn toàn không cách nào gộp chung người này với người song tính, bởi hắn không hề có một chút nữ tính nào.

"Felix." Dexter Knox mềm giọng: "Em xem, ta đã đưa Bunny nguyên vẹn không tổn hao gì trở về."

Lại là Bunny.

Việt Từ giật khóe miệng, nhưng có Fexlix nên kiềm chế không khịa lại, nhưng dần dần theo từng từ, từng từ hắn nói, anh hít sâu một hơi, rốt cục bộc phát hô lên: "Bố, con là... Bunny, mẹ đã tìm con trở về, Việt Tân Thư người mà ôm con đi, cô em gái kia của bố, chúng ta cũng đưa về theo rồi."

Mẹ???

Dexter Knox cứng đờ người, mắt lam trợn tròn nhìn về phía Việt Từ, bộ mặt kia rõ ràng là đang hỏi: "Con cmn gọi ta bằng gì?"

Việt Từ mỉm cười với hắn, ân cần hỏi lại: "Mẹ, mẹ làm sao vậy?"

Ông gọi tôi Thỏ Thỏ, tôi gọi ông bằng mẹ, đây là cách Việt Từ ăn miếng trả miếng, xem ra hiệu quả không tệ, nhìn nét mặt Dexter lúc này như gặp quỷ là biết sức tấn công của nó giống hệt anh khin phải nghe "Thỏ Thỏ".

Dexter Knox trầm mặc một hồi, làm như không có việc gì dời tầm mắt, không nói chuyện, đột nhiên, dụng cụ y tế bên giường phát ra tiếng cảnh báo chói tai mãnh liệt, hai người cùng nhìn qua, chỉ thấy trên màn hình điện tâm đồ, các đường đồ thị nhảy lên theo diện rộng.

____Felix có phản ứng!

Cùng lúc, bọn họ chưa kịp mở miệng gọi bác sĩ, đội ngũ y tế trong trang viên đã lập tức phát hiện tình huống, cả đám bác sĩ vội vã chạy vào, vây quanh đầu giường Felix, Việt Từ và Dexter đều bị gạt ra ngoài.

Lúc này đương nhiên phải nhường bác sĩ, Dexter Knox dù có bá đạo hơn nữa cũng không có khả năng liều lĩnh đẩy bác sĩ ra chen lên làm hại Felix gặp nguy hiểm.

Tình thế rối loạn hết sức, Việt Từ đẩy xe lăn đến góc phòng để tránh gây vướng bận, anh khoát tay lên vai Knox, nhẹ giọng trấn an: "Đây là chuyện tốt, hắn có phản ứng."

Mặt Dexter Knox tái nhợt, mắt lam sâu hoắm giống ngọn lửa ở địa ngục, toàn thân hắn như có vẻ không giống người sống.

Hắn mím môi, hạ giọng nói khàn: "Hắn sẽ tỉnh lại." Felix của hắn, đã kiên trì hai ba năm, đều là vì không bỏ rơi hắn, không muốn bỏ lại một mình hắn trên thế giới này, nên hắn nhất định không nỡ buông tay mà chết, nhất định sẽ tỉnh lại.

Việt Từ cười, nói: "Nhất định sẽ."

Để tránh cho hắn nôn nóng quá mức, anh lái sang chuyện khác nói một cách khó hiểu: "Là do tôi đến khiến hắn kích động à? Vậy tại sao tôi vào lâu như vậy rồi hắn mới kích động mà không phải kích động ngay từ đầu nhỉ."

Chẳng lẽ là nghe thấy anh gọi "bố" nên tức thời kích động vậy sao?

Thuận miệng hỏi một vấn đề, không ngờ lại khiến mặt Dexter lộ vẻ cổ quái, hắn ngoảnh đầu đi, khụ một tiếng nhỏ, bảo: "Lúc con mới tiến vào, đại khái hắn còn chưa tin con là Bunny."

Cho nên lúc sau tin rồi mới kích động như vậy.

Việt Từ nheo mắt, nhìn điệu bộ hắn chột dạ, hỏi: "Có phải trước đó ông cũng dùng chiêu này rồi không?"

Dexter Knox: "..."

Việt Từ càng thêm chắc chắn: "Chắc chắn ông đã từng làm như vậy, tìm một diễn viên đến giả danh tôi, nói rằng tìm được con trai rồi, dùng biện pháp đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn, ý đồ làm hắn tỉnh lại."

Dexter Knox: "..."

"Lần đầu có lẽ có hiệu quả, nhưng kíƈɦ ŧɦíƈɦ không đủ vẫn không khiến hắn tỉnh được, sau đó, hẳn là ông lại dùng lại biện pháp cũ, giống như câu chuyện Sói Đến Rồi*, chắc chắn hắn đã quen đến chết lặng, không bao giờ tin rằng đã tìm được con trai nữa." Việt Từ phân tích: "Cho nên khi tôi vừa tới, nhất định hắn đã nghĩ lại thêm một kẻ giả mạo đến, không chỉ không kích động còn mặc kệ ông, đến tận khi chúng ta nói chuyện với nhau, tôi nói móc ông, kiểu thái độ này tất nhiên diễn viên không dám làm, họ e ngại ông, sợ ông nơm nớp nên có vẻ giả tạo, nhưng con trai thật thì lại khác.

Thế nên, hắn xác định tôi là thật rồi, mới kích động đến vậy."

Vốn tưởng bị nói toạc ra, Dexter Knox sẽ xấu hổ, không nghĩ người đàn ông này không hổ là đại ca Mafia, lại còn phê bình anh rất đúng lý hợp tình: "Bunny, ta là cha con, vô luận ta làm gì cũng không tới phiên con nghi ngờ."

Việt Từ: "..." Mặt mũi ở đâu?

"Ngài Knox." Tiếng bác sĩ cắt ngang cặp cha con đang dèm pha lẫn nhau, ông ta thấp thỏm nói với vẻ thật có lỗi: "Phu nhân hẳn là đã bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ mạnh dẫn đến tim đập nhanh, đây là một dấu hiệu tốt, nhưng còn chưa đủ khiến hắn tỉnh dậy.

Nên kế tiếp, chúng ta có thể thử kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn thêm một chút nữa, như vậy sẽ có lợi hơn, lại nói vừa rồi ngài đã dùng cách gì vậy, có thể nói với chúng tôi không? Như vậy sẽ giúp bốc thuốc đúng bệnh."

Dexter Knox với vẻ đúng lý hợp tình, giống như khinh khí cầu bị chọc thủng, nhất thời không châm chọc nhau với con trai nữa, sắc mặt hắn hiểm ác như la sát dưới địa ngục, mím môi không nói gì.

Việt Từ không khỏi đau đầu, chuyện bốc thuốc đúng bệnh có chút khó đây, cặp chồng chồng này chỉ có một đứa con trai, nếu nhiều một chút thì còn có thể mỗi ngày rước về một đứa, mỗi ngày đều có kinh hỉ, nói không chừng là kinh động đến tỉnh luôn.

Hiện tại chỉ có một đứa con trai, cũng không thể hôm nay nói tìm được con rồi, ngày mai lại nói con trai gặp tai nạn xe, ngày mốt cho hắn biết con trai đã thức tỉnh rồi chứ?

Vừa cực vui lại cực sợ như vậy, người không tỉnh dậy, mà bị hù chết thì xấu hổ.

"Không sao, đây là một khởi đầu tốt." Anh an ủi Dexter Knox, nói: "Tôi sẽ ở lại nước Y một tuần, chúng ta còn có thời gian bàn luận xem tiếp theo nên làm như thế nào, chắc chắc sẽ có cách."

Dexter Knox hít sâu một hơi, cố áp chế cảm xúc tiêu cực, nói: "Ừ."

Felix có phản ứng, thì nhất định sẽ có ngày tỉnh lại.

Việt Từ thở dài, trong lòng trăm mối ngổn ngang, làm người thực vật, Felix có thể kiên trì tận hai ba năm, việc này khó khăn đến nhường nào chứ.

Tuy không biết hắn đã có ý thức ngay từ đầu hay là từ khoảng thời gian nào mới nhận thức được xung quanh, nhưng hàng năm rõ ràng tỉnh táo lại không cách nào nói chuyện, không cách nào giao tiếp với người ngoài, sự tịch mịch này đủ bức người bình thường phát điên.

Felix có thể kiên trì đến hôm nay, ý chí sinh tồn mãnh liệt thật quá kiên định, hắn không chỉ là vì chính mình, mà còn vì để người yêu không sụp đổ.

Dựa theo tình yêu sâu sắc của Dexter Knox đối với Felix, Việt Từ không chút nghi ngờ, một khi Fexlix từ trần, hắn nhất định cũng sẽ tự hủy theo.

Các bác sĩ lặng lẽ nối đuôi ra ngoài, Dexter Knox chuyển động xe lăn đứng trước giường, hắn dùng bàn tay gầy chỉ còn xương vuốt ve hai má người thương, sắc mặt dần bình tĩnh lại, nói: "Bunny, con ngồi máy bay lâu mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi. Ngoại trừ phòng ngủ này, các gian phòng còn lại trong tòa thành đều bỏ không, con có thể tự chọn lấy một gian mình thích."

Cả tòa thành cũng chỉ có Dexter và Felix ở, những người khác đều ở trong nhà trệt ngoài thành, thói quen quái dị này đã ở với hắn hơn hai mươi năm chưa từng thay đổi, cũng chưa bao giờ có người nêu ý kiến.

Việt Từ nhíu mày, ngược lại không ý kiến gì với sở thích của hắn, gật gật đầu nói: "Vâng thưa mẹ, mẹ với bố nghỉ ngơi cho tốt đi."

Mẹ...

Dexter Knox co rút khóe miệng.

Việt Từ nhún vai, không để ý nội tâm hắn suy sụp, mở cửa ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho cặp chồng chồng bên nhau.

Link truyện: www.wattpad.com/story/181342655-hướng-dẫn-cách-vạn-nhân-mê-lật-kèo

*Chú thích:

Câu chuyện Sói đến rồi: câu chuyện chúng ta nghe hồi nhỏ ấy, tớ chú thích sợ bạn nào quên. Chuyện kể về một cậu bé chăn cừu rất hay nói dối, một hôm cậu ta đang chăn cừu trên núi thì chạy về làng kêu Sói đến rồi, Sói đến rồi cứu cứu", người làng nghe vậy cầm gậy gộc đổ xô ra định giúp cậu ta đuổi sói, ai ngờ cậu ta cười ha ha bảo các người bị lừa rồi, tôi đùa đấy. Mấy hôm sau, cậu ta lại chạy về làng kêu Sói đến rồi, sói đến rồi như hôm trước, khi mọi người chạy ra thì cậu ta lại cười phá lên bảo các người lại mắc lừa rồi. Cứ thế lần ba lần bốn. Đến một hôm sói đến tấn công đàn cừu của cậu ta thật, cậu ta hoảng sợ chạy về gọi mọi người giúp, nhưng dù van xin nài nỉ, cũng không ai tin nữa. Thế là con sói ăn hết đàn cừu của cậu ta. Đáng đời kẻ nói dối lấy lòng tốt của mọi người ra đùa cợt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.