Hướng Dẫn Cách Vạn Nhân Mê Lật Kèo

Chương 106



Khuya khoắt về đến nhà đã là sau nửa đêm, ngày nay lúc vội vội vàng vàng thì chưa thấy gì, giờ tĩnh lại mới thấy thân thể mệt nhọc, anh tắm nước ấm qua loa rồi chui vào chăn, đầu dính gối liền ngủ thẳng cánh, trước khi nhắm mắt, suy nghĩ cuối cùng trong đầu là:

__Khó có dịp được ngủ không cần dậy sớm, ngày mai có thể ngủ nướng thoải mái rồi.

Nhưng không như nguyện, ngay sáng hôm sau lúc anh còn đang mơ ngủ, ý nghĩ đó đã bị dập tắt bởi tiếng đập cửa ác ôn vô tình lại phiền phức

"Bùm bùm bùm" Tiếng đập cửa không ngừng đánh sâu vào màng tai, Việt Từ thò đầu khỏi chăn, day day đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, cầm di động bên gối lên nhìn, báo thức trên đồng hồ đã được chỉnh theo đúng giờ nước Y, màn hình hiện rõ: 06:00AM.

Việt Từ mặt không đổi sắc nhấc chăn, xỏ dép lê ra mở cửa, vô cùng muốn nhìn một cái xem rốt cục là con quỷ đòi nợ nào mới sáng sớm đã làm anh bực dọc, không nghĩ tới mở cửa ra lại chỉ thấy trước mắt trống không, anh cúi đầu, quả nhiên thấy ông bố ruột ngồi xe lăn.

Dexter Knox hẳn là tự lăn xe lại đây, hai tay hắn đặt giao nhau trên đùi, khuôn mặt đẹp dị thường mang nụ cười nhạt nhẽo, thoạt trông bình tĩnh lại ôn hòa, hắn hơi gật đầu với Việt Từ, chào hỏi: "Bunny, buổi sáng tốt lành."

Vẻ mặt Việt Từ một lời khó nói hết, thuận miệng đáp một câu chào buổi sáng, uyển chuyển hỏi: "Gia tộc Knox có nghi thức sáng sớm mỗi ngày ngủ dậy, việc đầu tiên là phải gõ vang cửa phòng người thân để chào hỏi à?"

"Trước kia không có, nhưng sau khi con về thì thêm quy củ này." Dexter Knox coi như không thấy con trai bất mãn, nói: "Đi thôi, đi chào Felix."

Việt Từ: "... Sớm tinh mơ bố chạy tới gọi con, chính là để con đi chào ông ấy?"

Cánh tay Dexter Knox khoát lên tay vịn cứng đờ, hắn lạnh lùng liếc con trai, cuối cùng vẫn nói ra: "Không phải hôm qua con nói, nếu thường xuyên làm vậy kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn, có thể hắn càng nhanh hồi tỉnh sao? Một khi đã thế con còn lề mề cái gì, sau này sáng nào cũng tới chào Felix đi... Cứ gọi theo cái xưng hô kia của con ấy."

Xưng hô nào?

Việt Từ đầu tiên là nghi hoặc, thấy hắn tỏ ra tâm không cam tình không nguyện nhưng vẫn cố nói cho hết lời, đột nhiên kịp phản ứng, xưng hô nào, đương nhiên là "Mẹ".

Chính bởi hiểu rõ ý Dexter Knox, anh mới vừa khiếp sợ vừa buồn cười, nhưng có cả cảm động khôn kể, anh bước lên giúp đẩy xe lăn về phòng ngủ đối phương, vừa đi vừa không khỏi lắc đầu, cảm khái: "Bố đúng là... dùng tình sâu vô cùng."

Để giúp Felix sớm ngày tỉnh lại, đề nghị hoang đường như thế cũng có thể tiếp thu, dù biết chỉ là trò vui đùa, vẫn có thể thực hành nghiêm túc.

"Này chẳng có gì." Dexter Knox khôi phục trấn định, hắn dùng giọng khàn khàn nói nhẹ nhàng: "Chỉ cần hắn có thể tỉnh, việc gì ta cũng nguyện ý làm, một xưng hô mà thôi, sau này nếu hắn thích thì cứ gọi vậy cũng đươc."

... Đây là tình yêu sao?

Việt Từ đột nhiên nghĩ, nếu người nằm trong kia là anh, có phải Phó Bồi Uyên cũng sẽ biến thành như vậy hay không?

Ý tưởng này chợt lóe qua trong óc, lập tức bị anh tự mình dập tắt, Việt Từ buồn cười lắc đầu, chuyện này hoàn toàn không thể so sánh được.

Felix và Dexter là cặp đôi cùng nhau trải qua hoạn nạn rồi thổ lộ tình cảm, hai người họ yêu đối phương còn hơn yêu bản thân mình, tình cảm như thế là số ít, và chính bởi hiếm nên mới càng đáng trân quý.

Còn anh cùng Phó Bồi Uyên, anh chỉ cảm thấy ở bên đối phương thật thoải mái, Phó Bồi Uyên đối với anh cũng là du͙ƈ vọиɠ độc chiếm nhiều hơn thích, nói đến tình yêu còn hơi sớm, huống hồ, anh cũng không muốn xuất hiện loại chuyện này để cho người khác phải dùng cả đời chờ đợi mình.

Tình cảm đó nhìn như tốt đẹp, nhưng với anh lại quá trầm trọng.

....

Mở cửa vào, người đẹp ngủ say của Dexter còn nằm trên giường, vẻ mặt an tĩnh giống y lần trước anh nhìn thấy, Việt Từ lướt mắt qua thiết bị y tế đang hiện thông số bình thường ở bên cạnh, cười chào hỏi: "Bố, chào buổi sáng."

Có lẽ nhờ việc cãi nhau với Dexter Knox đã thiết lập thành mối "tình phụ tử" thâm hậu, Việt Từ có thể gọi ra miệng xưng hô thân mật kia thực tự nhiên trôi chảy, anh ngồi cạnh giường tự nói theo ý mình: "Hôm qua ở yến tiệc về tương đối muộn, nên sau khi về nhà không tới thăm bố nữa, lại nói thêm, mẹ Dexter có uống rượu trong bữa tiệc, về nhà hắn không làm gì kỳ quái với bố chứ?"

Dexter Knox chưa kịp so đo chữ "mẹ" kia của anh đã bị ý ám chỉ trong câu nói làm giật mình tí thì nhảy khỏi xe lăn, hắn ho khan một tiếng, lạnh lùng trừng mắt con trai, quát lớn: "Nói bậy bạ gì đấy, Felix bây giờ là người thực vật, ta có thể làm gì với hắn hả!"

"Chuyện đó còn chưa biết được."  Việt Từ thấy hắn thất thố, nỗi bực dọc vì bị dựng dậy sáng sớm đã bị đánh bay, anh nở nụ cười xấu xa, cố ý nói: "Người thực vật tức là không thể động không thể nói, không có nghĩa thân thể hắn không thể phản ứng, nếu mẹ muốn làm gì với bố thì vẫn làm được."

Dexter Knox cứng đờ người, bản năng đưa mắt lên thân thể người yêu, trong đầu không khỏi liên tưởng đến hình ảnh đó, hai má nhợt nhạt của hắn lập tức hiện lên tia ửng đỏ, rõ nét khác thường.

Việt Từ bổ đao đúng chỗ: "Đỏ mặt."

Dexter Knox: "..."

Hắn hít sâu một hơi, áp chế những suy nghĩ linh tinh bị Việt Từ khơi dậy, giọng nói khàn khàn mang vài phần cảnh cáo: "Đổi chủ đề khác."

Việt Từ nhìn thiết bị y tế, đột nhiên nói: "Nhịp tim hắn đang đập nhanh hơn."

Dexter Knox nhất thời cả kinh, phản xạ nhìn sang, quả nhiên có biến hóa thật, hắn nhìn gương mặt người yêu yên tĩnh ngủ say trên giường bằng ánh mắt phức tạp, bỗng cười nhẹ, cảm khái: "Hai cha con các người, đến cái tính đùa ác ấy cũng chả khác gì nhau."

Việt Từ hiểu được ý hắn, khẽ cười: "Con không ngạc nhiên khi bố thích trêu chọc mẹ, có điều tương đối bất ngờ rằng, hóa ra mặt thủ lĩnh gia tộc Knox lại mỏng như vậy, đùa một chút là đỏ mặt ngay, phản ứng ngây thơ như thế thật làm con hoài nghi, sẽ không phải đúng như cách con gọi đấy chứ... bố Felix, mẹ Dexter?"

Dexter hạ giọng cảnh cáo: "... Bunny, một vừa hai phải."

Lại là Bunny.

Việt Từ híp mắt, ý cười ngâm ngâm nói: "Đêm qua, mẹ Dexter cũng không hề một vừa hai phải, hoàn toàn không để cảnh cáo của con vào mắt, trước công chúng bao người... chậc"

Anh đột nhiên quay đầu, dùng tiếng Trung nói với Felix: "Bố không biết đâu, hôm qua hắn dự mưu mang con tham gia tiệc tối, sau đó ở giữa sảnh tiệc giới thiệu con trước mặt quan khách, nói đây là con trai ta, Bunny Knox. Chưa nói đến cái tên này như tên con gái, chỉ nhắc tới nghĩa từ, thỏ thỏ hay là thỏ nữ lang*? Nhìn kiểu gì cũng không phải tên của đàn ông bình thường.

Con thật sự là nghĩ trăm lần không hiểu, nếu là con gái còn đỡ, tại sao lại phải đặt cho con trai ruột cái tên ẻo lả như vậy chứ, không ngượng ngùng xấu hổ à?"

Gần đây Dexter Knox cũng đang học tiếng Hoa, tuy không thể nói tiếng Trung cấp cao, nhưng đối thoại đơn giản vẫn có thể nghe hiểu, thấy con trai oán giận, hắn cau mày mắng lại: "Bunny có cái gì không tốt, đây là tên mà Felix để lại cho con từ trước khi ngủ say, chẳng lẽ con không cảm nhận được tình yêu trong đó à?"

Bất ngờ là khi nói xong những lời này, không chờ Việt Từ phản kích, nhịp tim trên thiết bị y tế đột nhiên xuất hiện dao động trên diện rộng, tiếng cảnh báo vang ầm trong phòng ngủ, cùng lúc, các nhân viên chữa bệnh và chăm sóc nhận được tin liền lấy tốc độ vượt trăm mét xông tới, gạt hết đôi cha con thích cà khịa nhau này vào một góc.

Việt Từ và Dexter chờ ở góc phòng, nhìn nhóm người mặc áo dài trắng vây kín Felix, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng hắn lúc này.

Dexter Knox đột nhiên mở miệng chỉ trích con trai: "Con xem đi, đều bởi vì con, không biết tí khéo léo nào mà hiểu tình yêu cha con gửi gắm trong cái tên ấy, mới khiến hắn khổ sở mà kích động."

Việt Từ nhìn hắn với vẻ rối rắm, hận không thể đánh chết ông bố chụp mũ lung tung này: "Nếu đúng như bố nói, vậy hắn nên xuất hiện phản ứng lúc con nói chuyện, chứ không phải đợi bố nói xong mới xuất hiện phản ứng, như vậy xem ra... Con rất có lý do để nghi ngờ, tên Bunny này có phải là do bố xuyên tạc ý hắn, nên sau khi bố nói, hắn mới kích động đến thế."

Dexter Knox: "..."

Người đàn ông ngồi xe lăn trầm mặc, không chỉ chụp mũ không thành công, còn cảm thấy con trai nói cũng rất có lý.

Sau một hồi rối loạn, đợt chẩn bệnh chấm dứt, bác sĩ đứng đầu đi tới, nói với Dexter Knox: "Thưa ngài, tuy phu nhân chưa tỉnh, nhưng bệnh hắn đang ngày càng chuyển biến tốt đẹp, cứ tiếp tục kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy, việc tỉnh lại không thành vấn đề, xin hãy tiếp tục cố gắng."

Tiếp tục cố gắng?

Đôi cha con thích chửi nhau cùng ăn ý tỏ vẻ: "..."

Đợi nhóm bác sĩ và hộ sĩ nối đuôi nhau rời khỏi, tiếng đóng cửa vang lên, hai người trầm mặc thật lâu rồi một trước một sau mở miệng:

Dexter Knox: "Bunny"

Việt Từ: "Mẹ Dexter."

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, Việt Từ dời tầm mắt trước tiên, không chịu nổi bầu không khí ngốc nghếch lại vui vẻ này, đứng dậy định chạy lấy người.

Dexter Knox nhìn theo bóng anh đi ra cửa, cau mày hỏi: "Con đi đâu đấy?"

Việt Từ nói mà không quay đầu lại: "Ăn cơm, Đúng rồi, tối nay con ra ngoài, có hẹn đi nhà hát kịch Lumbu với Tư Minh Tu."

"Hẹn hò à?"

Việt Từ cười: "Đương nhiên không, đi nghe nhạc kịch. Nhạc kịch cũng là một loại hình biểu diễn của diễn viên, con cảm thấy rất hứng thú với phương diện này, có thời gian tất nhiên phải nhanh chân đến xem."

....

Nhà hát kịch Lumbu.

Khi Việt Từ tới nơi, Tư Minh Tu đã chọn được chỗ ngồi, anh nhìn thoáng qua tên vở kịch, không có gì bất ngờ, chính là một trong bốn vở nhạc kịch lớn nhất thế giới, Tư Minh Tu giảng giải: "Toàn bộ vở nhạc kịch này đều được tiến hành bằng hình thức ca hát, tính giai điệu rất mạnh, hơn nữa xung đột kịch rõ nhất, nói tới nhạc kịch, vở đầu tiên tôi nghĩ đến chính là nó."

"Có nghe nói." Việt Từ đáp, anh cũng từng được mời tham gia diễn nhạc kịch, nhưng do lúc ấy vướng lịch trình nên chưa thể nhận lời. Có điều chuyện đó không đại biểu rằng anh không thích loại hình biểu diễn này, ngược lại, anh rất tò mò với nhạc kịch, cho nên khi Tư Minh Tu đưa ra lời mời, mới sảng khoái đồng ý như vậy.

Lúc này còn cách giờ mở màn một khoảng thời gian, người xem trong rạp không nhiều, hai người ngồi ở vị trí giữa hàng ghế thứ hai trong khán phòng, Tư Minh Tu khó được giải thích với anh: "Vị trí xem tốt nhất ở mỗi vở nhạc kịch là khác nhau, với vở kịch trước mắt, vị trí tôi chọn có thể quan sát biểu cảm diễn viên ở khoảng cách gần, nhưng vẫn không gần quá đến mức ảnh hưởng thính giác."

Việt Từ nhìn anh, cười nói: "Trông anh có vẻ thường xuyên xem nhạc kịch."

"Mẹ tôi là người nước Y, nhạc kịch là một trong số sở thích ít ỏi của bà." Tư Minh Tu giải thích: "Hồi bé tôi thường theo bà qua lại trong các rạp hát lớn, về cơ bản có thể nói các vở nhạc kịch từ nhỏ đến lớn đều đã xem không chỉ một lần. Tôi thích xem người khác diễn kịch, nhưng không thích chính mình đứng trên sân khấu, thế nên sau mới chọn làm người đại diện."

Anh hiếm khi nói ra chuyện của mình, ánh mắt nhìn Việt Từ mang theo ý cười: "Không cần biết là nhạc kịch hay là phim điện ảnh, truyền hình, chúng đều có điểm chung nhất định, cậu là diễn viên có thiên phú cao nhất mà tôi từng thấy, cho nên tôi nghĩ muốn đẩy cậu đi cao hơn xa hơn. Cậu muốn danh tiếng vang xa, được càng nhiều người biết, không chỉ có một con đường đóng phim, có thời gian có thể thử xem nhạc kịch thế nào."

Việt Từ hơi gật đầu, bị lời anh ta gây cho càng nhiều hứng thú, ra hiệu anh ta nói tiếp.

Tư Minh Tu nói: "Hình thức biểu diễn nhạc kịch là dùng ca khúc, lời kịch, âm nhạc cùng động tác tay chân kết hợp chặt chẽ, diễn viên đứng trên đài, dùng giọng hát hát ra lời kịch, vừa phải êm tai vừa phải biểu hiện ra tình cảm ẩn trong đó. Nó không giống như diễn viên trong đoàn phim có thể vận dụng nhiều đạo cụ, không những không mượn được ngoại lực mà còn phải khiến khán giả ngay lập tức hiểu được nội dung mình diễn, đây là một sự thách thức lớn."

Tư Minh Tu vừa dứt lời, một tiếng cười khẽ vang lên, thanh âm mềm mại ái muội gần như dán vào tai Việt Từ: "Trùng hợp thật đấy, tiểu thiếu gia Knox có hứng thú đối với nhạc kịch ư?"

Việt Từ xoay người, thấy chỗ ngồi bên cạnh không biết đã xuất hiện một người đàn ông từ lúc nào, tóc vàng mắt xanh, làn da trắng nõn, khuôn mặt anh tuấn dù đứng trong giới giải trí Hollywood thì cũng được coi là nhan sắc số một số hai.

Tất nhiên, anh ta không diễn kịch, mà có năng lực nâng đỡ minh tinh lên địa vị cao được vạn chúng chú mục, bởi anh ta là Holos.

Sau đó, thanh niên Việt Từ bị anh ta nhìn không nháy mắt, lúc này chỉ có một suy nghĩ:

___Tốt lắm, chẳng cần phải nghĩ, chắc chắn anh ta đã biết cái tên xấu đau xấu đớn kia của anh.

Link truyện: www.wattpad.com/story/181342655-hướng-dẫn-cách-vạn-nhân-mê-lật-kèo hoặc buirambut.wordpress.com/2019/09/01/huong-dan-cach-van-nhan-me-lat-keo/

*Chú thích:

Thỏ nữ lang: trong tiếng anh gọi là Playboy Bunny, có nguồn gốc từ phương Tây, là từ chỉ những cô gái ăn mặc sεメy phục vụ trong câu lạc bộ Playboy (câu lạc bộ người lớn). Playboy Bunny không phải gái điếm, họ được huấn luyện kỹ các tư thế và động tác trong việc phục vụ khách. Các cô gái này thường mặc bộ đồ thỏ bao gồm một chiếc áo quây, quần lửng đen, tai thỏ, thắt nơ, cổ tay áo và một chiếc áo choàng lông mịn. Sau này một số trường hợp người ta thiết kế lại bộ đồ dựa trên bộ đồ cũ... Dần dần, trang phục con thỏ đã trở thành một biểu tượng mạnh mẽ của các câu lạc bộ Playboy và là bộ đồng phục làm việc hiếm hoi được đăng ký bản quyền tại Hoa Kỳ. Chúng ta cũng có thể bắt gặp hình ảnh trang phục này nhiều trong truyện tranh Nhật Bản, nhưng các trang phục này ở Nhật Bản đã không còn liên hệ nào với Playboy mà là được đặc trưng trong manga, anime, đôi khi người ta cũng cố tình đặt những hình ảnh sεメy ngoài bìa để quảng cáo câu khách. 

_buirambut_)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.