Hướng Dẫn Cách Vạn Nhân Mê Lật Kèo

Chương 109



Trang viên Knox được canh phòng sâm nghiêm, trước cửa lớn cao ngất luôn luôn có bảo vệ đứng gác, tuy tay không cầm súng nhưng hơi thở lạnh lẽo khiếp người kia vẫn làm người ta nhìn mà khiếp sợ, không có ai chưa được cho phép mà dám can đảm vượt quá nửa bước.

Người tiến vào trang viên Knox đa phần đều là tâm phúc của Dexter Knox, người ngoài luôn có hẹn trước rồi mới tới thăm, hơn nữa được cho phép rồi mới có khả năng đi vào, người chưa hề đặt hẹn đã tới thật là số ít, vậy mà hôm nay trước sau tới tận hai vị.

Người thứ nhất là một Holos có lý lịch không tầm thường, hơn nữa còn được thủ lĩnh Balak bảo lãnh, nên quản gia dù do dự cũng không đuổi đi ngay, xin phép thiếu gia rồi mời người vào, nhưng người thứ hai... thì có phần kiêu ngạo không coi nổi.

Siêu xe màu đen đỗ công khai trước cổng trang viên, nhìn như không thấy cảnh cáo của gia tộc Knox, từ đầu đến cuối, người đàn ông lấy thân phận bạn đời tiểu thiếu gia để đến thăm kia luôn ngồi trong xe không xuống nửa bước, tất cả giao thiệp đều do cấp dưới tự xưng là đặc trợ của hắn thực hiện, người đặc trợ này cũng mang điệu bộ không kiêu ngạo không siểm nịnh, hoàn toàn không để uy nghiêm gia tộc Knox ở trong mắt, quản gia nhìn mà chau cả mày.

Dưới cái nhìn của quản gia, vị tiên sinh họ Phó này cùng lắm cũng chỉ là một trong những tình nhân ở nước Hoa của thiếu gia, dám tìm tới cửa thì đúng là to gan lớn mật, ông ôm thái độ khinh thị này báo lại đầy đủ cho thiếu gia, lại không nghĩ rằng sau khi nghe xong, Việt Từ đầu tiên là kinh ngạc, sau đó buồn cười lắc đầu, nói một câu tôi biết, rồi tức khắc tự mình ra nghênh đón!

Quản gia kinh ngạc không thôi đuổi theo sau.

Việt Từ ra ngoài, bước chân hơi dừng ở cửa, ánh mắt nhanh chóng tập trung vào chiếc siêu xe đỗ nghênh ngang trước cổng không coi ai ra gì kia, anh hơi câu môi, bước nhanh lên trước, mở cửa xe sau, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm nọ.

Vẫn là bộ Tây trang đậm màu như trước, cúc áo cài đến tận nút trên cùng, không lộ nửa phần da thịt, cổ hủ khắc chế lại không màng du͙ƈ vọиɠ, dụ dỗ người hận không thể xé cái mặt nạ ngụy trang giả dối này xuống, làm hắn phải rơi vào thất thố, chỉ lộ ra tư thái nhiệt tình chân thật vì mình.

Việt Từ nở nụ cười, đưa tay kéo cằm đối phương, trêu đùa ngả ngớn: "Nghe nói ngoài cổng có mỹ nhân yêu thương nhung nhớ, tôi liền không chờ được ra nghênh đón ngay."

Phó Bồi Uyên thuận thế nắm lại tay anh, ngón tay dài rắn chắc xoa xoa cổ tay anh, cảm nhận xúc cảm mịn màng, nhan sắc anh tuấn lãnh đạm gợi nụ cười nhạt, giọng nói trầm thấp chứa ý đùa nho nhỏ: "Nghe nói thiếu gia Bunny tìm được người thân, trở về nhận tổ quy tông, đặc biệt tới để tự tiến cử, hy vọng có thể làm ngài cho phép vào trong rèm*, thiếu gia nhìn xem, có thể lọt mắt không?"

Việt Từ "chậc" một tiếng, biết ngay hắn không có khả năng bỏ qua cái tên "Bunny" hề hước này, bèn hỏi sang chuyện khác: "Sao nào, nhớ tôi?"

"Do có công tác nước ngoài, nếu đã đến đương nhiên phải gặp cha mẹ vợ một lần." Phó Bồi Uyên đáp lại trơn tru.

"Thôi được." Việt Từ nhún vai, cũng không so đo từ ngữ với hắn, đẩy luôn người vào trong, nhanh nhẹn nhảy lên ngồi cạnh, đóng cửa xe, chào một tiếng với đặc trợ Đoạn ở ghế lái rồi bảo: "Đặc trợ Đoạn, đã lâu không gặp, lái xe thẳng vào trong thôi."

Đặc trợ Đoạn đáp lời, đạp chân ga, cổng lớn trang viên Knox mở ra cung kính đón bọn họ, siêu xe lái thông thuận vào vườn trong trang viên, dừng trước tòa thành. Quản gia theo kịp, kéo mở cửa xe, gọi: "Thiếu gia."

Việt Từ chỉ chỉ người đàn ông bên cạnh, ý bảo: "Đây là thiếu phu nhân của các vị."

"Thiếu, thiếu phu nhân..." Sắc mặt quản gia đọng lại, hoàn toàn không ngờ vị họ Phó này đến đây khoa trương như vậy, quả nhiên đã dụ dỗ xoay tiểu thiếu gia còn non nớt của bọn họ như chong chóng, còn được cấp danh phận chính thất, ông chần chừ nhìn về phía thiếu phu nhân, lại ngoài ý muốn bắt gặp một đôi con ngươi đen thẳm khó lường, giống như vực sâu không đáy, mang sắc tối dày đặc cùng tính nguy hiểm đánh vào tận đáy lòng, loại cảm giác khủng bố này không thua gì uy lực ngài Knox gây cho ông, khiến sắc mặt ông tái nhợt, không dám sinh ra chút khinh thị nào nữa.

Quản gia miễn cưỡng lùi về sau một cách cứng nhắc, cong người nói: "Thiếu gia, thiếu phu nhân, xin mời."

Không chỉ quản gia, Tư Minh Tu và Holos nghe tiếng động cũng cùng đi ra. Đối với người chưa hề gặp mặt đã chiếm cứ vị trí bạn đời tiểu thiếu gia Knox, Holos tự nhiên sinh ra địch ý, vốn tưởng sẽ là một người đẹp mỹ mạo, ngờ đâu khi Việt Từ và người nọ cùng xuống xe, lại nhìn thấy một người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú, khí độ bất phàm.

Người đàn ông này có thân hình cao lớn, bề ngoài trông có vẻ lớn tuổi hơn Việt Từ rất nhiều, mang sức quyến rũ của sự vững vàng, khí chất rộng rãi được lắng đọng qua năm tháng, ánh mắt hắn vẫn luôn tập trung vào bạn đời bên cạnh, dù thỉnh thoảng có dời tầm mắt, con ngươi đen sâu hoắm lạnh lùng vẫn hoàn toàn không để ý người ngoài. Hắn và Việt Từ cùng nhau đi tới, bước chân bình ổn không nhanh không chậm, lại gây cho tất cả mọi người xung quanh cảm giác áp lực không nói nên lời.

Đây là bạn đời của Bunny Knox ư? Holos khẽ động yết hầu, quả nhiên kẻ được cậu ta coi trọng thì không giống bình thường, có điều chẳng sao cả, vô luận là phương diện nào, anh chưa bao giờ sợ thử thách.

Thấy thanh niên diễm lệ đi về hướng này, anh ta nở nụ cười quyết tâm đạt được.

Tất cả những điều đó đều bị Tư Minh Tu quan sát hết, trong mắt anh hiện lên tia trào phúng, cũng không biết là trào phúng ai, lúc bước lên đã trở về điệu bộ bình lặng, thản nhiên chào Tam gia, sau đó cầm theo di động đang rung, rời đi trước.

Không ngờ người gọi điện là Dương Đào, Tư Minh Tu hồi tưởng một chút, thấy gần đây không có công việc gì qua lại với Kinh Niên Giải Trí, liền kết luận đối phương tìm mình hẳn là có liên quan đến Việt Từ. Quả nhiên, sau khi bắt máy, giọng nữ đầu dây kia cất tiếng hỏi trước: "Người đại diện Tư, bây giờ anh có đang ở cùng Việt Từ không?

Tư Minh Tu thấy không ngoài dự liệu, đáp: "Có, tổng giám Dương có chuyện gì?"

Dương Đào thở phào một hơi, nói: "Tôi gọi vào điện thoại cậu ấy nhưng không ai nghe máy, nhờ anh báo lại cho cậu ấy, bảo Phó Tam gia ra nước ngoài rồi, chậc... hẳn là đi bắt gian, bảo cậu ta chú ý an toàn." Nói xong hơi khựng lại, than thở một câu: "Mà dường như không nhắc cũng không việc gì, đẳng cấp của cậu ta làm sao dễ dàng bị lật xe được."

Cụm từ "bắt gian" này được dùng thật vi diệu, Tư Minh Tu nhếch đôi lông mày, rất lãnh đạm nói cho cô biết: "Tam gia đến rồi, hiện giờ đang ở cạnh cậu ta."

"Nhanh vậy..." Dương Đào lẩm bẩm: "Đúng là sấm rền gió cuốn, không phục không được, nghe giọng điệu của anh thì chắc chắn cậu ấy cũng không vấn đề gì, tôi đây yên tâm. Đúng rồi, lúc nào thì hai người về nước?"

Tư Minh Tu biết Việt Từ có quan hệ tốt với cô, nên không giấu giếm, thành thực đáp: "Phải nửa tháng nữa, Việt Từ có lòng muốn thử nhạc kịch ở nước Y."

"Nhạc kịch?" Dương Đào lặp lại từ anh dùng, lập tức phản ứng kịp, giọng nói nhất thời cất cao: "Nhạc kịch? Tôi không nghe nhầm chứ, nhạc kịch mà anh nói chính là cái dạng một đoàn người dùng phương thức ca hát để biểu diễn trên sân khấu đó hả?"

Tư Minh Tu bị tiếng nói chói tai của cô làm đau óc, anh đưa tay xoa xoa lỗ tai, đáp khẳng định: "Là nhạc kịch, sao thế, ý tổng giám Dương là?"

Giọng Dương Đào đã khôi phục bình tĩnh: "Không có gì, tốt lắm, thay tôi chuyển lời tới cậu ta, cố lên, cố lên cố lên cố lên, không thành vấn đề. Lúc các anh tập luyện nhớ quay lại video, tôi chờ xem bản ghi lại của anh đó nhé, chụt chụt, gặp sau."

Tư Minh Tu nghe đầu kia vang tiếng "Tút tút tút", nhíu mày không hiểu thái độ khác thường của Dương Đào, anh tắt máy tự hỏi, nhạc kịch có vấn đề gì à? Hay ý là nhạc kịch đi cùng với Việt Từ thì sẽ có vấn đề?

Nhưng bản thân Việt Từ không thấy phản ứng gì lạ cả, anh cũng đành tạm gác lại vấn đề này, chậm rãi đi vào phòng khách, nhìn ba người biểu lộ bình tĩnh ngồi trên ghế sa lông, nhạy bén nhận ra bầu không khí vi diệu.

Anh thấy Holos mỉm cười, ngữ khí phóng túng của Holos mang theo ái muội khó phát giác, anh ta nói: "Xin chào, tôi là đạo diễn của Bunny, Milo Holos."

Bunny, gọi sao mà thân mật, Tư Minh Tu nheo mắt, nhạy bén nhận thấy giọng người đàn ông chứa ý khiêu khích Tam gia. Anh khẽ lắc đầu, nghĩ thầm chiêu kín đó vẫn chưa đủ đẳng cấp, loại hành vi này không chỉ không đủ chọc giận Phó Tam gia, mà ngược lại xưng hô đó sẽ khiến Việt Từ khó chịu.

Quả nhiên, đối mặt khiêu khích trẻ con đó, thái độ Phó Tam gia vẫn bình tĩnh lễ phép, trông có vẻ là nghe không hiểu, thực ra là không thèm nhìn một cách trắng trợn, hoàn toàn không để loại tình địch có sức chiến đấu kém cỏi này vào mắt.

Sau vài câu đối thoại, Phó Bồi Uyên quay đầu nhìn người yêu, hắn hỏi: "Bác nhà sau khi tỉnh lại đã hồi phục đến đâu rồi, nếu bác ấy có thời gian, tôi muốn tự mình qua thăm một chút."

Holos xem thái độ hắn thân mật với Việt Từ, không khỏi nghẹn họng, quả nhiên là đẳng cấp cao, đến cái là muốn gặp phụ huynh rồi, mình so với hắn hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

Việt Từ buồn cười đáp: "Anh còn dám nói thế thật à, không sợ lại tái diễn một hồi hài hước ở khu Nhạc Lộc sao?"

Phó Bồi Uyên cười nhạt, tiếng nói bình thản, lại gây lòng tin tưởng mạnh mẽ: "Chịu thôi, những chuyện đó là điều tất phải trải qua."

Không lâu sau, quản gia từ trên tầng xuống, cung kính nói: "Thiếu gia, thiếu phu nhân, ngài ấy mời mọi người lên đó."

Làm quản gia gia tộc Knox, ông đã quen dùng thái độ bề trên mà khinh những kẻ thấp bé ý đồ muốn bám vào gia tộc Knox, nhưng vừa tiếp xúc với vị thiếu phu nhân này, phần khinh thường ấy liền biến mất tăm tích, thậm chí đối với người đàn ông trông có vẻ không hung hiểm nhưng khí thế lại bất phàm này, trực giác ông cảm thấy có vài phần sợ hãi giống như khi đối mặt giáo phụ.

Việt Từ gật gật đầu, bảo quản gia dẫn Tư Minh Tu và Holos dạo quanh trang viên, không để sao nhãng khách, sau khi báo đơn giản với hai người, liền cùng Phó Bồi Uyên lên tầng.

Holos biết, vào lúc này cần thức thời tỏ ý cáo từ, nhưng anh ta cố tình không nghĩ đến, thản nhiên ở lại, làm ra vẻ rất tò mò về trang viên, lúc sát qua vai Phó Bồi Uyên, anh ta hơi gợi khóe môi, ngụ ý không cần nói cũng biết.

Phó Bồi Uyên nhìn anh ta một cái, mắt phượng tỏa hơi lạnh nhè nhẹ, ánh nhìn lạnh như băng tuyết vạn năm không đổi, mang tới cơn rét xông tận vào tim, Holos chỉ vô tình chạm phải, bỗng cảm thấy như rơi vào hầm băng, không rét mà run.

Anh hơi ngẩn ra, hai người kia đã đi xa.

Bên tai, một giọng nói mát lạnh vang lên đột ngột, như có ý tốt khuyên anh: "Đạo diễn Holos, Phó Tam gia có du͙ƈ vọиɠ độc chiếm rất mạnh với Việt Từ, người nào có ý đồ nhúng chàm Việt Từ, cuối cùng đều bị con mãnh thú này làm trọng thương, chưa có ai toàn thân trở về."

Holos thu hồi tầm mắt, xoay người nhìn Tư Minh Tu, không hiểu hỏi: "Anh là người đại diện của Bunny, sao lại để nghệ sĩ của mình lưu hậu hoạn bên người như vậy?"

Tư Minh Tu kéo kéo khóe môi, giương mắt nhìn bóng dáng đằng xa, đáp đơn giản: "Đó không phải chuyện tôi có thể ngăn được, trước khi Việt Từ mất hứng thú, ai cũng không ngăn nổi bọn họ, bao gồm cả ngài Knox và phu nhân."

Holos nhíu mày: "Anh mặc kệ nghệ sĩ làm ẩu, công ty các anh ở nước Hoa cũng không quản à?"

Tư Minh Tu nhẹ giọng trả lời: "Hắn chính là Tổng giám đốc công ty, trước kia thì không phải, bây giờ phải."

Holos kinh ngạc, ngay khi anh ta cho rằng Bunny bị người đàn ông kia đặt quy tắc ngầm thì nghe thấy Tư Minh Tu nói tiếp: "Để nắm Việt Từ trong lòng bàn tay, không cho bất cứ ai tơ tưởng, hắn đã thu mua công ty giải trí mới đây không lâu, đồng thời dốc hết tài lực công ty cùng các mối quan hệ của hắn, dùng nguồn tài nguyên* tốt nhất nâng đỡ Việt Từ, hắn coi cậu ta thành vật sở hữu của mình, vừa chuyên quyền hống hách lại vừa chiều chuộng đến tận trời."

Tuy Tư Minh Tu rất bài xích Phó Bồi Uyên, nhưng tất cả những việc có ích cho tiền đồ của Việt Từ, anh đều sẽ không từ chối, đó mới là cách anh yêu người.

Holos còn đang hỏi đầu hỏi đuôi: "Thế lực hắn mạnh lắm à? Mạnh bao nhiêu?"

Tư Minh Tư câu môi: "Sản nghiệp của hắn không chỉ có ở trong nước, mà thậm chí trải ra toàn thế giới, tôi nghĩ nếu hắn nghiêm túc lên thì cũng đủ chống lại gia tộc Knox, thế nên vì an toàn của đạo diễn Holos mà góp ý, tốt nhất là không nên tiếp tục chọc hắn nữa."

"Cảm ơn ngài Tư khuyên răn." Holos được câu trả lời cảm thấy mỹ mãn, nhưng không hề bị dọa, anh ta híp con mắt xanh lục, nói: "Nhưng tôi cũng không định buông tay, càng có tính khiêu chiến, càng thú vị, không phải sao?"

Tư Minh Tu cũng không để ý, chỉ nói: "Nếu đã vậy, xin đạo diễn Holos chú ý an toàn, tôi còn thực mong anh có thể an an toàn toàn hợp tác với Việt Từ một bộ phim, đây là chuyện tốt hai bên cùng có lợi."

Ban đầu anh vốn chẳng thèm để tâm sống chết của Holos, có lòng nhắc nhở cũng là do sợ đối phương xảy ra chuyện, từ đó ảnh hưởng đến con đường Việt Từ tiến quân quốc tế, nếu trong lòng đối phương đã biết, vậy anh cũng không còn gì phải nói.

Holos ngoảnh đầu nhìn anh, đột nhiên bảo: "Ngài Tư, anh thật là một người thú vị."

Tư Minh Tu nhếch mép: "Cảm ơn đã khen."

Bên kia, Việt Từ mở cửa phòng ngủ, thấy Felix trên giường thong thả nhìn qua đây, động tác hắn tuy chậm, nhưng có thể nhận ra rằng hắn đã điều khiển được thân thể tốt hơn hôm qua rất nhiều.

Việt Từ gọi một tiếng: "Cha." Lại nhìn sang Dexter Knox, xấu bụng gọi: "Mẹ Dexter."

Dexter trầm cả mặt, hận không thể đánh chết thằng con vô đạo đức này của mình.

Phó Bồi Uyên nghe xưng hô đó, từ từ nắm tay đặt cạnh môi ho nhẹ, cố áp tiếng cười sắp tràn khỏi miệng.

Phó Bồi Uyên như thế là coi như nể tình, còn vị trên giường kia đã cười đến không thèm cố kỵ, cười xong còn khản giọng nói chậm chạp: "Con cũng có thể gọi là bố Felix, như vậy mới xứng."

Không nói giúp người thương, còn bỏ đá xuống giếng, mặt Dexter càng thối.

Nhưng Việt Từ cũng rất kinh ngạc, anh phản ứng đầu tiên là: "Bố đã nói chuyện được rồi sao?"

"Ừ." Felix cười gật đầu, hắn nhìn thoáng qua Phó Bồi Uyên phía sau Việt Từ, nói: "Đây là Ngài Phó phải không?"

Phó Bồi Uyên bước lên, gật gật đầu, ưu nhã thong dong chào: "Chào bác ạ, cháu là Phó Bồi Uyên."

Felix gật đầu với hắn, nói: "Đúng là khí độ bất phàm, khó trách Dexter lần đầu gặp cậu đã muốn kết bạn, còn thẳng thắn cho phép cậu gọi thẳng tên hắn, gọi bằng Dexter."

Dexter bị bà xã kể ra quá khứ, nhất thời tái mặt.

 Việt Từ kinh ngạc: "Có chuyện đó nữa à?"

(buirambut.wordpress.com___hoặc ___wattpad.com/user/Buirambut)

*Chú thích:

Cho phép vào trong rèm: rèm ở đây là hình ảnh ẩn dụ chỉ nơi bí mật, người xưa thường dùng rèm để che giường, phòng ngủ, buồng trong, là những chỗ riêng tư, bí mật, mang tính cá nhân, được cho vào trong rèm có nghĩa là được chủ nhân coi là người thân cận, sẵn sàng chia sẻ riêng tư.

Nguồn tài nguyên: ở đây là nguồn tài nguyên xã hội (khác với tài nguyên thiên nhiên), bao gồm nguồn nhân lực, nguồn thông tin, tiền tài được tạo ra bởi lao động. Tài nguyên xã hội này có thể dùng cho mục đích kinh tế..., ở đây là dùng cho việc phát triển của ngôi sao giải trí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.