Hướng Dẫn Cách Vạn Nhân Mê Lật Kèo

Chương 19



Đêm khuya.

Đoàn phim "Sở Minh Đế" lắm tiền nhiều của, bao cả một tầng của khách sạn có vị trí gần thành điện ảnh nhất, ở đó, Việt Từ thích nhất là máy chạy bộ trong phòng.

Trần Viên xách hộp cơm tiến vào, thấy thanh niên còn đang ở trên máy chạy bộ tập thể hình hằng ngày, áo tập màu đen bó sát vào ngực, phần da thịt lộ bên ngoài bị mồ hôi làm ướt nhẹp, sáng bóng ánh mỡ dưới ánh đèn, trắng đến mức làm người ta hoa cả mắt.

"Anh Việt, bánh nghìn tầng đã mua về rồi đây."

Việt Từ xuống khỏi máy chạy bộ, tùy ý xoa mồ hôi trên trán, vẫy vẫy tóc mái bị ướt, sau đó lấy một miếng xoài trên chiếc bánh nghìn tầng cho vào miệng, cảm giác ngọt ngào dễ chịu tràn vào cơ thể, trong khoảnh khắc, tất cả mệt mỏi cả ngày đều bị tiêu tan.

Tư Minh Tu bỏ xuống công việc trong tay, thấy động tác của anh sảng khoái mà không hề thô tục, nheo mắt:

"Cậu dường như rất thích ăn đồ ngọt."

Trần Viên gật đầu đồng ý: "Cả Khê thiếu vốn không thích dính vào đồ ngọt cũng bị anh Việt dạy hư rồi."

Việt Từ lười nhác ngửa người trên ghế sô pha, ung dung tiêu diệt nốt miếng bánh còn lại trong tay, câu môi cười: "Đồ ăn có lượng đường cao thường làm người ta cảm thấy thể xác và tinh thần  suиɠ sướиɠ, là con đường tốt nhất giúp giảm áp lực, anh có muốn thử không?"

Câu cuối cùng, rõ ràng là để chọc anh.

Gương mặt lãnh đạm của Tư Minh Tu hiện vẻ không dám gật bừa, cũng không định tiếp tục cãi cọ vấn đề này, hỏi chuyện khác: "Cậu còn muốn tham gia kỳ tiếp theo của chương trình Ta Là Diễn Viên nữa không, hợp đồng giữa cậu và chương trình đã đến hạn, lúc nào chấm dứt cũng được."

"Tất nhiên là muốn tham gia." Việt Từ lười biếng đáp, lộ ra nụ cười ác liệt: "Tổ đạo diễn hẳn là hy vọng tôi trực tiếp rời khỏi chương trình, đẹp nhất là cả đời đừng qua lại với bọn họ, để sự việc còn mau chóng chìm xuồng, bọn họ còn có thể an an ổn ổn tiếp tục làm chương trình, kiếm danh tiếng.

Nhưng mục đích của chúng ta hoàn toàn ngược lại, không chỉ kỳ tới mà toàn bộ mùa một tôi đều sẽ không vắng họp. Đặc biệt còn sẽ trở thành quán quân mùa một, khắc đầy đủ họ tên vào màn hình lớn ở đó, để bọn họ thời thời khắc khắc đều có thể nhìn thấy."

Tư Minh Tu hiểu ý nhướn mày, suy tư gì đó sờ sờ cằm: "Đạo diễn Trần kia đại khái sẽ bị tức giận đến nôn ra máu."

Không nghĩ Tư Minh Tu bình thường ít nói cười mà giờ này cũng nghiêm trang đùa cợt, Việt Từ tức khắc buồn cười thành tiếng, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, sóng mắt lưu chuyển đem đến cảm giác mông lung như say mà không phải say: "Lần đầu thấy mặt này của anh."

Tư Minh Tu bị đôi mắt đó làm bỏng, mất tự nhiên dời tầm mắt, anh ho khan một tiếng, sửa lại cà vạt: "Khi có tâm tình tốt, tôi cũng sẽ thả lỏng." Dứt lời lại nói: "Tiếp tục tham gia chương trình cũng được, chương trình này vớt được không ít lợi lộc từ trên người cậu, bây giờ là lúc đòi lại cả vốn lẫn lãi."

Nói xong câu cuối, trong mắt nổi lên ánh sáng lạnh.

Việt Từ gật đầu: "Yên tâm, tôi có chừng mực."

"Tôi biết." Tư Minh Tu nói: "Nếu không còn vấn đề gì, tôi chuẩn bị về đây. Bên Thiếu Kình có bộ phim mới cần tôi xử lý."

Ninh Thiếu Kình là nghệ sĩ có địa vị lớn nhất trong tay Tư Minh Tu, cũng là ngôi sao đang nổi của Hoa Thanh, tất nhiên quan trọng hơn Việt Từ. Nhưng Tư Minh Tu có thể giải thích một câu về lịch trình của mình trước khi đi, chứng tỏ sự coi trọng của anh ta đối với Việt Từ đã tăng lên đáng kể.

Việt Từ không để ý "Ừ" một tiếng, đứng dậy tiễn anh ta ra cửa.

Đã từng làm một ảnh đế phi phàm kiêm Tổng Giám đốc công ty giải trí, anh đương nhiên sẽ không tị nạnh với một nghệ sĩ nổi tiếng khác, tâm phòng ngừa của Tư Minh Tu rõ là dư thừa, thế nhưng ý tốt đó anh vẫn ghi nhận trong lòng.

Thời điểm mở cửa phòng, lại phát hiện cửa phòng đối diện cũng đang mở. Phương Trung Quy đứng trước cửa, đang nói chuyện với một cô gái dáng dấp yểu điệu, xinh đẹp động lòng người.

Nghe thấy tiếng cửa mở, cả hai đều phản xạ quay ra nhìn, đồng thời sửng sốt.

Thanh niên đứng ở cửa, trên tóc mai mềm mại có giọt nước nhỏ xuống, gương mặt trắng như sứ hơi ửng đỏ, mắt hoa đào cong vút lấp lánh như sao trời, cả người là khí chất đường hoàng lại diễm lệ.

Phần da lộ bên ngoài trắng hồng, xương quai xanh gợi cảm, vai rộng eo thon, hai chân dài rắn chắc hữu lực, toàn thân tản ra loại hoocmon có thể khiến người bùng nổ.

"...Đây là?"

Cô gái bên cạnh nhìn Việt Từ không chớp mắt, khi hỏi ra miệng thì tự nhiên mềm giọng đi mà cũng không biết.

Trong lòng Phương Trung Quy nổi lên chút cảm giác kỳ lạ, anh nhíu mày, nhìn trang phục tập thể hình của Việt Từ: "Nhiệt độ bên ngoài thấp như thế, sao không thay quần áo rồi hẵng ra ngoài?"

Nhiệt độ thấp?

Cô gái chần chừ nhìn thoáng xung quanh, nghi ngờ xúc giác của mình có vấn đề.

Việt Từ sau khi kinh ngạc cũng phục hồi tinh thần, nghe thấy câu nói mất tự nhiên của anh thì không nhịn được bật cười, mang ý dung túng đáp lại: "Được rồi, lần sau trước khi ra ngoài tôi sẽ nhớ mặc nhiều quần áo."

Nói xong thì chuyển ánh mắt sang cô gái bên cạnh: trang phục công sở màu vàng nhạt bao lấy đường cong lả lướt, sóng tóc dài xõa ở phía sau, có thể nhìn ra khí chất giỏi giang, là người quen cũ anh đã lâu không gặp.

Việt Từ thành thục cười cười, nói với cô gái: "Xin chào, tôi là diễn viên của đoàn phim, Việt Từ."

Cô gái mỉm cười, ngón tay sơn móng đỏ đưa ra một chiếc danh thiếp: "Tôi là Dương Đào, Giám đốc đầu tư Công ty Kinh Niên Giải Trí, nếu cậu có ý định muốn đi ăn máng khác, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào."

Phương Trung Quy nghe thế vẫn chưa nói gì, trong phòng lại truyền đến giọng nói lạnh lùng: "Bên Kinh Niên không có ai sao, ban đầu tư cũng phải đích thân ra trận đào góc tường nhà người khác?!"

Tư Minh Tu đi ra, ánh mắt sắc bén xem xét cô gái trước mắt.

Nghe thấy tên công ty chính mình tự tay sáng lập bị lôi ra nhiếc móc, đã vậy người công kích hiện tại còn đang thuộc phe mình, Việt Từ có cảm giác chua ê ẩm, không nhịn được sờ sờ mũi.

Dương Đào sửng sốt, hiểu ra thì cười, cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào, còn sảng khoái nói: "Nhìn thấy hạt giống tốt, tự nhiên sẽ có lòng muốn mời chào, ngài Tư không để ý chứ."

"Đương nhiên không." Tư Minh Tu cười như không cười: "Tôi từ lâu cũng đã nghe đại danh của tiểu thư Dương, nhân tài mà Kỳ tổng tự tay dạy dỗ quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt."

Nghe đến tên của Kỳ Dịch Niên, sắc mặt Dương Đào khẽ nhúc nhích, không để khí thế rơi xuống hạ phong: "Chỉ là ở bên cạnh Sếp lâu nên mưa dầm thấm đất, học được chút vỏ ngoài mà thôi, vẫn còn chưa được tính là dạy dỗ, ngài Tư quá khen."

Con hồ ly nhỏ này đúng là giảo hoạt, mỗi câu mỗi chữ đều biểu lộ sự tôn sùng, giữ gìn bảo vệ Kỳ Dịch Niên.

Cô nhìn Tư Minh Tu bằng ánh mắt cảnh giác, phảng phất như chỉ cần đối phương có nửa câu bất kính sẽ lập tức vươn móng vuốt ra cào cho biết tay.

Việt Từ xem hết ở trong mắt, tâm tình rất phức tạp, đây là người quen đầu tiên mà anh nhìn thấy sau khi sống lại, hơn nữa còn là cô bí thư đã theo mình nhiều năm, Dương Đào.

Ngay giây phút nhìn thấy cô, cảm giác quen thuộc kỳ lạ đối với trợ lý Tiểu Dương của Phương Trung Quy tức khắc có lời giải đáp, đấy rõ ràng là phương thức xử sự giống hệt Dương Đào.

Nhưng không biết... cô và Phương Trung Quy có quan hệ gì?

Trong lúc anh nghĩ như vậy, không khí ở hành lang đã biến thành trạng thái giương cung bạt kiếm.

Việt Từ: "...Khụ."

Hai người đồng thời nhìn qua.

Thanh niên nghiêng người dựa cửa, một tay chống cằm, trong mắt hoa đào mang theo ý bất đắc dĩ: "Đã trễ thế này, Minh Tu có phải anh cần phải về rồi hay không?! Tiểu thư Dương và đạo diễn Phương hẳn cũng đang có chuyện cần nói nhỉ, vậy chúng tôi sẽ không quấy rầy nữa."

Tư Minh Tu chợt khựng thân thể, Việt Từ lần đầu gọi thân mật như vậy khiến anh ta phải cố khắc chế không cho mình lộ vẻ khác thường, làm như không có việc gì đáp lại, kết thúc cuộc đối chọi gay gắt này.

Dương Đào chần chừ nhìn về phía anh, cắn cắn môi, trong mắt nổi lên chút hoang mang, thế nhưng cũng bị ma xui quỷ khiến gật gật đầu, cứ như thể... không kháng cự được.

....

Trở lại phòng khách của Phương Trung Quy , vẻ rối rắm trên mặt Dương Đào vẫn không tan đi. Cô cắn móng tay nhìn Phương Trung Quy: "Cậu ta..."

Ánh mắt Phương Trung Quy nặng nề nhìn cửa đối diện, kéo khóe miệng: "Có phải cảm thấy rất quen thuộc?"

"... Ừ." Giọng Dương Đào có chút nghẹn ngào: "Quá giống, lúc cậu ta cắt ngang cuộc đấu khẩu giữa tôi và Tư Minh Tu, trong nháy mắt tôi dường như có cảm giác... anh ấy đã trở về."

Phương Trung Quy ngưng mi: "Cô đi theo anh ấy nhiều năm như vậy mà chưa từng thấy có Việt Từ xuất hiện sao?"

Dương Đào lắc đầu: "Chưa từng."

Dứt lời lại ngẩng đầu trừng anh ta: "Số năm anh si hán theo sau anh ấy cũng chẳng kém tôi, không phải cũng chưa từng gặp người nào như vậy đó sao!"

Hi mọi người, hai hôm trước tớ bận chưa đăng chương nên hôm nay làm liền hai chương bù cho mọi người. Mặc dù bây giờ số người đu truyện vẫn còn ít ỏi nhưng mà tớ vẫn nhắn mấy dòng để các bạn đang theo bớt sốt ruột^^. Tớ ban ngày đi làm nên thỉnh thoảng các cậu hãy thông cảm cho tớ có hôm bận rộn không đăng chương được nhé, nhưng sau đó đảm bảo sẽ bù lại cho các cậu đọc^^! Chúc cả nhà vui vẻ! :)

_Buirambut_


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.