Hướng Dẫn Cách Vạn Nhân Mê Lật Kèo

Chương 28



Quán bar?

Nghĩ đến cặp mắt tùy ý đa tình kia, Phó Bồi Uyên tối sầm mặt, ngừng tay, nói: "Chuẩn bị xe."

"Vâng." Quản gia lau mồ hôi trán, thầm nghĩ Khê thiếu đúng là bị người ta dạy hư, trách không được Tam gia giận như thế.

Dòng chính Phó gia có bốn anh em. Tuy mỗi người đều có quyền kế thừa, nhưng cậu cả lập gia đình sớm, tính tình cũng độc lập, đã sớm lang bạt đến nước M tự lập mảnh trời riêng. Cậu hai và cậu ba tranh đua kịch liệt, có điều cả hai đều có sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, dù không ảnh hưởng quyền thừa kế thì vẫn không được Tam gia đặc biệt coi trọng. Chỉ có cậu út từ nhỏ lớn lên dưới gối Tam gia là đơn thuần nhất, tuy tính tình không được tự nhiên nhưng có thể coi là một đứa trẻ ngoan, nếu được bồi dưỡng, không chừng lại là người có khả năng thừa kế vị trí gia chủ nhất.

Đang nghĩ thế thì nghe tiếng Tam gia lạnh lùng: "Lấy chiếc đồng hồ trong thư phòng tôi ra đây."

Đồng hồ?

Quản gia hơi sửng sốt, ông hiểu sai ý rồi sao?

....

Một chiếc xe thể thao màu đen ngừng ở cửa quán bar, vệ sĩ mở cửa xe rồi cung kính đứng sang bên cạnh, một đôi chân dài thẳng tắp đặt lên mặt đất, người đàn ông nhìn lướt qua con phố nhấp nháy ánh đèn, lông mày hơi nhíu lại.

Chủ quán bar vội ra nghênh đón, khi nhìn thấy người tới là ai thì hít một hơi, cúi đầu khom lưng chào: "Tam gia."

Kẻ nào có thể mở quán bar ở loại địa phương này tất phải có bối cảnh thâm hậu, nhưng dù có thâm hậu đến mức nào thì khi đối mặt với vị này, con cá kình tâm cơ thâm trầm trong ngành thương nghiệp, vẫn sẽ cảm thấy sợ hãi.

Thủ đoạn của Phó Tam gia là thứ mà chẳng kẻ nào muốn được lĩnh giáo.

Phó Bồi Uyên không nói gì, chỉ nhìn ông ta rồi đi vào, đám người phía sau vội vàng đi theo.

Ngoài dự đoán, bên trong quán bar cũng không có tiếng nhạc ồn ào, ngược lại yên tĩnh khác thường, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy rõ ràng tiếng xin tha.

"Em xin anh... em biết lỗi rồi... xin hai anh đừng chấp, tạm tha cho em lần này đi..."

Tóc vàng đứng trên mặt đất, đỉnh đầu có quả hồng tươi mọng nước, trông bộ dạng muốn buồn cười bao nhiêu thì buồn cười bấy nhiêu. Người gã không ngừng run, hai chân cũng rung rung, trong giọng nói còn có tiếng nức nở: "Sẽ chết người thật đấy... cứu tôi với...!"

Tóc vàng cứ thế đứng một mình giữa quán, xung quanh là đám bảo vệ như hổ rình mồi, làm gã không thể chạy trốn. Bọn côn đồ vừa rồi cùng gã kêu gào gây rối cũng đang bị trấn áp chẳng dám ho he, tất cả ngồi xổm ở góc tường nhìn đại ca bị lăng nhục, sợ run bần bật, chả tên nào có gan ra mặt.

"Câm miệng." Có tiếng nói lạnh lùng không hề kiên nhẫn vang lên: "Còn ồn nữa thì mở luôn mấy cái lỗ trên người mày."

Nghe thấy giọng nói này, quản gia vội nhìn về phía người cất tiếng, thấy cậu út ngây thơ vô hại nhà ông đằng đằng sát khí, nói ra lời muốn có bao nhiêu ác độc thì có bấy nhiêu ác độc, con ngươi ông suýt rơi ra ngoài.

"Đừng động thân thể." Một giọng nói khác vang lên mềm nhẹ kèm theo ý cười, nhưng lại khiến người sởn gai ốc: "Nếu anh động, tôi không thể đảm bảo dao gọt hoa quả sẽ phi vào bộ phận nào được đâu."

Ánh mắt của Phó Bồi Uyên sớm đã hoàn toàn bị chủ nhân giọng nói này hấp dẫn.

Thanh niên đang ngả ngớn dựa trên sô pha, trên mắt bịt một tấm vải đen khiến làn da đã trắng lại càng trắng hơn,  miệng ngậm điếu thuốc, thỉnh thoảng nhả ra một ngụm, làn khói mờ lãng đãng vờn quanh đẹp không sao tả xiết.

Anh quay quay con dao gọt hoa quả trong tay, chẳng thèm để ý đến tiếng kêu thảm thiết của Tóc vàng, vừa đạm mạc vừa tàn nhẫn, nhưng lại khiến người ta không dời nổi tầm mắt.

Xa xa, mọi người vây quanh hóng chuyện, xì xầm to nhỏ, chỉ tới gần là không dám.

Đúng lúc này, Việt Từ đột nhiên ngồi ngay ngắn, con dao trong tay phi thẳng đến đỉnh đầu Tóc vàng với tốc độ mắt thường không kịp nhìn thấy.

"A!" Những người đứng xem căng thẳng kêu lên, trong nháy mắt không nói được một câu đầy đủ.

"Phập!"

Dao gọt hoa quả xuyên qua giữa quả hồng trên đầu Tóc vàng, đâm thẳng vào vách tường phía sau, suốt quá trình không giảm tốc độ, tiếng cắm nặng nề.

Tóc vàng mềm nhũn người, sợ đến nỗi ngã ngồi ra đất, đôi mắt ngơ ngẩn nhìn không trung, nét mặt kinh hồn chưa định, mùi nướƈ ŧıểυ thình lình nổi lên khiến người trong quán kêu lên từng đợt.

"Chuẩn... chuẩn quá!"

"Làm tôi sợ suýt chết, cứ tưởng cậu ta sẽ đâm chết người luôn cơ."

"Bọn côn đồ đó hoành hành ở khu này đã nhiều năm rồi, rốt cục cũng có người dạy dỗ chúng, thật hả dạ!"

"Xem kìa, gã ta sợ tới mức tè ra quần, khai quá đi mất!"

Chỉ có Việt Từ là không tỏ vẻ gì, anh tháo băng bịt mắt, quay sang nhìn Lô Khê đang có vẻ hứng thú dào dạt, nuông chiều hỏi: "Chơi vui không?"

Lô Khê híp mắt: "Cũng không tồi."

Việt Từ cười: "Muốn chơi nữa không?"

Chơi nữa? Không sợ chơi chết người ta sao?

Những câu nói đó khiến toàn bộ quán bar trở nên yên tĩnh, mọi người trừng mắt nhìn vẻ thong dong bình tĩnh của thanh niên, không phân biệt được anh đang nghiêm túc hay chỉ nói đùa.

Trong khoảnh khắc, tất cả đều lặng ngắt như tờ.

Phó Bồi Uyên xem hết từ đầu đến cuối, ánh mắt nặng nề không rõ cảm xúc, bảo: "Đưa Thanh Khê vào phòng gặp tôi, đừng để Việt Từ biết."

Quản gia nhỏ giọng đáp: "Vâng."

Chủ quán bar nghe ý vội nói: "Phòng ở phía này, mời ngài vào cùng tôi."

Phó Bồi Uyên chậm rãi thu lại tầm mắt khỏi khuôn mặt thanh niên, bước chân vào hành lang.

....

"Khê... Khê thiếu?" Trần Viên vừa chạy vội đến thì thấy Lô Khê ngồi bắt chéo chân trên ghế một mình. Ở dưới ánh đèn,vẻ ngang ngược hoang dại vốn có của thiếu niên còn tăng thêm tà khí, khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Cô nuốt nuốt nước bọt, cũng may đi theo Việt Từ lâu nên đã có sức chống cự nhất định đối với sắc đẹp, hít sâu một hơi rồi hỏi: "Anh Việt đâu?"

Lô Khê nhìn cô một cái. Cô gái nhỏ có khuôn mặt tròn tròn, tuy chưa phải xinh đẹp nhưng rất dễ mến, hệt như lời Việt Từ miêu tả. Sau khi xác định không có nguy cơ, cậu mới yên lòng nói chậm rì rì: "Đi toilet."

Tất cả chỉ tại cái tên chết bẫm đó quá mức nhận người, thành ra bây giờ cứ hễ nhìn thấy ai, cậu đều có phản ứng đầu tiên là phòng tình địch.

Cậu "hừ" một tiếng bằng lỗ mũi, dặn: "Cô cứ tự chơi một mình trước đi, đừng uống rượu, chốc nữa cần lái xe."

Trần Viên "à" một tiếng, giờ mới hiểu rõ nhiệm vụ của mình.

Cô chớp mắt, không nhịn được lại ngắm trộm gương mặt đầy dã tính kia, trông gần còn đẹp ngất ngây hơn cả trên tivi, khí chất nam tính cũng càng hiện rõ mồn một. Trước kia Trần Viên vẫn luôn giữ ý nghĩ anh Việt nhà cô là đại tổng công, giờ phút này bỗng thấy do dự...

Anh Việt thực sự có thể đè được Khê thiếu kiêu ngạo bá đạo như vậy sao?

Một lát sau, đột nhiên có hai người đàn ông cao lớn mặc đồ đen đến gần Lô Khê, trong lòng Trần Viên nhảy dựng, vội chen qua đám người đi về phía đấy. Cô thấy một trong hai người đàn ông nói nhỏ gì đó với cậu, Lô Khê tỏ ra kinh ngạc nhíu mày, nghiêm túc quay lại khẽ lắc đầu với cô, sau đó đi theo hai người nọ vào hành lang bên phải.

Trần Viên cắn môi, sợ xảy ra chuyện, vội chạy về phía buồng vệ sinh tìm Việt Từ.

Lô Khê đẩy cửa phòng riêng tiến vào, lông mày bất giác dựng lên.

Trên sô pha đỏ sậm, người đàn ông ngồi như vị đế vương, hai chân giao nhau, ngón tay mảnh khảnh vân vê chiếc nhẫn ban chỉ, dưới khí áp của hắn, căn phòng giá rẻ trông cứ như phòng khách ở nhà chính Phó gia, đều làm người ta hít thở không thông.

Bốn góc phòng đều có vệ sĩ, quản gia Phó gia và chủ quán bar chia ra đứng hai bên trái phải, ân cần hầu hạ người đàn ông ngồi giữa.

Lô Khê lên tiếng chào: "Chú!"

Tam gia ngẩng đầu nhìn cậu, nói: "Ngồi đi."

Lô Khê ngoan ngoãn ngồi xuống, nở nụ cười rất tự nhiên, hiện ra hai lúm đồng tiền, bình tĩnh giải thích: "Vốn định về nhà chào ngài, nhưng do công việc cần nghiền ngẫm tính cách hành vi nhân vật nên phải tới quán bar, bất đắc dĩ mới bỏ kế hoạch ban đầu, hy vọng chú sẽ không để ý."

Vì công viêc? Lời này rõ là cẩn thận, vừa thỏa đáng vừa không mất lễ phép, thật khéo đưa đẩy, bản lĩnh đúng là đã tăng lên.

Phó Bồi Uyên cười như không cười nhìn cậu, vạch trần không nể mặt: "Vì công việc hay là vì Việt Từ?"

Việt Từ.

Từ này phát ra từ miệng Phó Bồi Uyên khiến Lô Khê cứng đờ người, ngay sau đó giải thích bình tĩnh: "Việt Từ là một diễn viên rất xuất sắc, con ở cạnh anh ấy có thể học tập rất nhiều kiến thức."

Quản gia nhìn khuôn mặt trấn định của cậu mà cảm khái trong lòng, cậu út trưởng thành rồi, Khê thiếu trước đây làm sao nói được như thế, chắc chắn chỉ biết ngang bướng cãi lại: Làm gì có chuyện đó. Việt Từ là cái gì mà có thể đả động đến ý chí của con!

Nhưng giờ nhìn xem, từng lời từng lời nói không nhanh không chậm, không có lỗi nào cho người ta moi móc, mới ra ngoài được bao lâu mà đã rèn luyện thành thục như thế chứ!

Phó Bồi Uyên hơi gật đầu, không tiếp tục tra hỏi, nói: "Đừng chơi muộn quá, cha con về nước, về nhà sớm để gặp ông ấy."

Lô Khê và cha ruột vẫn luôn bất hòa, nhìn nhau không vừa mắt, chỉ ước người kia không tồn tại trên đời. Nhưng nếu chú nhỏ đã lên tiếng, cậu nắm chặt tay, cuối cùng nhẹ giọng đồng ý: "Vâng, con biết rồi."

Câu bây giờ đã học được nhẫn nại, lấy đại cục làm trọng. Đại cục của cậu, tất nhiên là Việt Từ.

Thấy chú nhỏ vừa lòng, Lô Khê nói tiếp: "Chú, nếu không còn chuyện gì khác, con đi trước nhé."

Không thể dây dưa thêm nữa, chắc chắn Việt Từ đang sốt ruột chờ ở bên ngoài, nhỡ anh ấy xông vào đây bị chú gặp phải thì rắc rối to.

Phó Bồi Uyên nhìn cậu, con mắt đen sâu hoắm hiểu thấu mọi thứ, cười như không cười trong sự căng thẳng của Lô Khê: "Đi đi."

Lúc Lô Khê ra cửa thì chạm mặt một vệ sĩ áo đen, cậu chợt cứng người lại, chạy gấp ra ngoài.

Vệ sĩ đến bên cạnh Phó Tam gia, nhỏ giọng báo: "Tam gia, cậu Việt đang đi về hướng này tìm Khê thiếu."

Ánh mắt Phó Bồi Uyên không đổi, nói: "Tách hai người họ ra, mời cậu Việt lại đây."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.