Hướng Dẫn Cách Vạn Nhân Mê Lật Kèo

Chương 3



Lô Khê nắm chặt hai tay đến mức nổi lên gân xanh, trái tim lại nhảy kịch liệt, dù có đối diễn với diễn viên gạo cội hai mươi năm kinh nghiệm cũng không mang tới cho cậu rung động giống như Việt Từ.

Diễn xuất thành thạo đến mức hồn nhiên thiên thành, khí tràng áp bách mạnh mẽ, tại sao lại là phế vật cái gì cũng kém trong miệng người ngoài?

Môi cậu tái nhợt, mày chau lại, không chỉ không thấy khó mà lui, còn đón lấy áp bách mà tiến, nói từng chữ: "Ta với Nhị ca là huynh đệ kết nghĩa, Nhị ca chẳng nhẽ nguyện tin tưởng lời châm ngòi của kẻ thù chứ không ngẫm lại con người ta như thế nào sao?"

Vừa dứt lời, Lô Khê bỗng thấy trong đầu trống rỗng, dường như chạm đến cái gì đó, lại dường như chẳng chạm được đến cái gì cả. Nhưng cho dù như vậy, cậu vẫn cứ không cam lòng nhận thua.

Cậu cố gắng nhìn chằm chằm Việt Từ, tự so tài với chính mình, cũng như đang so tài với Việt Từ, giống một chú hổ con lạc đường, kiên cường tìm cách phá tan sương mù. Lô Khê như thế đẹp đến khó tả.

Dù gì cũng là người đào tạo ra nhân tài, Việt Từ lại luôn yêu nhất là mỹ nhân, gặp cậu trai như vậy khó tránh khỏi thấy trong lòng mềm mại.

Anh thở dài kín đáo, nếu đã thấy đương nhiên sẽ không bỏ mặc.

Đáy mắt Việt Từ không có một tia độ ấm, môi vẫn mỉm cười nhu hòa, trường kiếm trong tay xẹt qua hai má thiếu niên, thẳng một đường xuống dưới cổ họng, cười nhẹ thành tiếng: "Tam đệ, lời nói dối ngu xuẩn như vậy mà ngươi cũng nói ra được, đúng là ngu ngốc một cách đáng yêu."

Nhiệt độ lạnh lẽo cùng với chút đau đớn làm Lô Khê run rẩy, cậu bị bắt ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong mắt đối phương là đầm đen sâu thẳm, thất vọng, áp lực cuồn cuộn cách biệt với thân thể lạnh băng bên ngoài.

Người Tần Tố Ngôn đang nhìn không phải là Lô Khê, mà chính là kẻ thù không đội trời chung, hảo huynh đệ trước đây của mình.

Bị diễn xuất tự nhiên này kíƈɦ ŧɦíƈɦ, trong nháy mắt Lô Khê đột phá được tầng sương mù kia, cảm thấy bản thân hòa vào làm một với nhân vật Đường Tầm, không còn là diễn viên đứng biệt lập, mà chính là Đường Tầm - người thiếu niên bị huynh đệ hiểu lầm không cách nào chối cãi.

Trong lòng trào lên phẫn nộ và ủy khuất, Đường Tầm hơi hơi đứng lên, hướng người về phía trước, không để ý lưỡi dao sắc bén, mặc kệ cho trường kiếm xuyên qua bả vai đơn bạc.

Thanh kiếm đạo cụ đâm túi máu phun ra, nửa khuôn mặt bị máu tươi nhiễm đỏ, mang đến hiệu quả kinh tâm động phách.

Hắn nắm lấy tay Tần Tố Ngôn, gần như gào thét: "Nhị ca, nếu ngươi không tin thì một kiếm gϊếŧ chết ta, xem ta có nửa câu oán hận hay không!"

Ánh mắt Tần Tố Ngôn nặng nề nhìn hắn thất thố, đưa tay gạt đi vết máu quanh khóe mắt hắn, miệng cười càng hung ác nham hiểm hơn: "Người cho là ta sẽ hạ thủ lưu tình sao?"

"Ngươi sẽ không." Đường Tầm nhắm mắt lại, độ ấm ở đầu ngón tay nam nhân tựa hồ làm bỏng hắn, đáy lòng nổi lên bi ai, chỉ nói: "Tính mạng ta không đáng nhắc tới, chỉ cần ngươi sẽ không thông đồng với kẻ địch làm bậy, Nhị ca... ngươi là con trai của Tần minh chủ, là quân tử thuộc danh môn chính phái, đừng để người lừa bịp làm hại bản thân!"

Lô Khê chỉ cảm thấy mình như phân liệt thành hai cá thể khác nhau, một là Đường Tầm vì huynh đệ kết nghĩa không tiếc hy sinh tính mạng, một là Lô Khê đang mê muội nhìn bản thân được Việt Từ dẫn dắt nhập vai.

Nhưng bất luận là cá thể nào... đều không thể rời mắt khỏi người con trai trước mặt.

Tần Tố Ngôn nháy mắt giật mình, nhìn kỹ sẽ thấy trong đó còn che giấu đau lòng cùng hối hận sâu sắc, nhưng những điều đó cuối cùng đều bị chôn dấu dưới tươi cười bình tĩnh. Hắn rút trường kiếm ra, mặc cho Đường Tầm ngã quỵ xuống đất, thanh âm lạnh lùng không gợn sóng: "Mang đi."

Đoạn kịch rốt cục hạ màn. Lô Khê từ trên mặt đất đứng lên, sắc mặt hoảng hốt, giống như nhập vai quá sâu chưa thoát ra được.

Đôi môi cậu khép vào mở ra, cuối cùng cũng không thể hỏi ra nghi vấn, dưới khán đài tiếng vỗ tay đã phát ra mãnh liệt, khán giả kích động hò hét đinh tai nhức óc:

"Việt Từ! Việt Từ! Việt Từ!"

Trong phút chốc, hai tiếng "Việt Từ" trở thành âm thanh duy nhất trong toàn bộ trường quay. Sau hậu trường, các nhân viên nhìn sự việc với sắc mặt vi diệu, đây là cảnh tượng hoàn toàn tương phản với lúc mở màn không ai chào đón.

Không thể nghi ngờ, Việt Từ đã thắng.

...

Trận đấu kết thúc, mặt Trần Kha chẳng khác nào vừa gặp quỷ.

Gã hoảng hốt đi hai bước, lảo đảo một cái suýt thì té ngã, nhân viên bên cạnh vội vàng đỡ lấy. "Đạo diễn Trần, ông không sao chứ?"

Làm gì có chuyện không sao?

Trần Kha chửi tục trong lòng, chuyện này mà lớn lên, sẽ lớn đến nỗi không cách nào kết thúc.

Việt Từ làm sao có thể diễn tốt như vậy chứ, nếu thực lực của cậu ta như vậy thì sao có thể mặc cho tổ chương trình bài bố hãm hại đến mức thân bại danh liệt được!

Trần Kha dùng sức nắm tóc, trong lòng tuyệt vọng, coi như xong... Nếu cứ để vậy phát sóng ra ngoài, toàn bộ chương trình này đều phải xong đời!

Thấy Việt Từ và Lô Khê một trước một sau đi vào, sắc mặt Trần Kha càng thay đổi, lập tức chạy đến cạnh Lô Khê, hỏi thật cẩn thận: "Khê thiếu, cậu vẫn ổn chứ?"

Lô Khê không để ý đến gã, vô thức ngồi xuống, quanh quẩn trong đầu vẫn là cảm giác bị Việt Từ dẫn đi vào vai diễn, đó là cảm thụ kì diệu chưa bao giờ có, khiến cho cậu có nhận thức mới đối với diễn kịch.

Cậu lại vô thức nhìn về phía Việt Từ, đối phương dường như có cảm ứng quay đầu nhìn lại, thấy là cậu, hai tròng mắt đầy ý cười chớp nhẹ một cái.

Ngay lập tức Lô Khê có cảm giác như bị bỏng, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cố gắng bỏ qua cảm giác kỳ dị trong lòng, mất tự nhiên dời tầm mắt.

Trần Kha lại hiểu lầm ý cậu, sắc mặt thay đổi liên tục cam đoan: "Khê thiếu cậu yên tâm, trận thi đấu này không làm nên chuyện gì. Việt Từ rõ ràng là dùng mọi thủ đoạn để biết trước đề thi, nhờ gian lận giành thắng lợi, chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng làm ổn thỏa..."

Lô Khê lạnh mặt, tâm tình tốt bị đánh tan, mắt đen như dao nhỏ đâm vào người gã ta, khẽ nhúc nhích môi, lời nói ra cực kỳ tàn nhẫn: "Tôi không muốn tiếp tục nghe lời bôi nhọ Việt Từ từ trong miệng ông, nếu ông muốn nghỉ hưu cứ việc thử đi. Bây giờ thì cút."

Tuổi cậu không lớn, lời nói lại rất có trọng lượng, muốn cho một đạo diễn chương trình rời khỏi giới giải trí cũng không phải việc gì khó, vậy nên tính thực tế của những lời này là không cần phải nghi ngờ.

Nịnh nọt không thành, Trần Kha không dám oán giận bất cứ điều gì, cười gượng gạo rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Lô Khê.

"Khê thiếu." Vị trợ lý ở bên cạnh do dự mở miệng: "Đạo diễn Trần dù có hành vi tiểu nhân nhưng lời nói của ông ta vẫn tiếp thu được, chương trình tuần này nếu phát sóng chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến nhân khí của cậu."

Lô Khê khoát tay, ý bảo anh ta đừng nói tiếp nữa, sau một lúc lâu mới đột nhiên hỏi: "Anh cảm thấy trong tình huống nào thì một người có thực lực mạnh mẽ sẽ cam tâm tình nguyện phụ thuộc vào một người khác, thậm chí không ngại bị ô danh?"

Trợ lý sửng sốt, kinh ngạc nói: "Làm gì có người như thế chứ?"

Có.

Lô Khê nhếch môi.

Việt Từ chắc chắn phải yêu tên Phó Tấn kia đến thảm thương, mới có thể tự hạ thấp mình để nghênh hợp gã, thậm chí không quan tâm người ngoài đánh giá mình là thứ đồ chơi dựa vào quy tắc ngầm để thăng tiến.

Nhưng tình yêu hèn mọn như thế, đổi lấy là bị đối phương chơi chán rồi vứt bỏ.

Cậu rũ mắt, tự dưng sinh ra lửa giận trong lòng, vì Việt Từ cảm thấy không đáng giá.

Cái loại đểu cáng chuyên đùa bỡn tình cảm như Phó Tấn, có tài đức gì để được anh đối đãi như vậy?

Rõ ràng... rõ ràng anh xuất sắc như thế, lẽ ra phải đứng ở trên đài cao được vạn người chú mục, được mọi người tán thưởng, kinh diễm!

Giờ khắc này, cậu đã không phân biệt rõ mình đang bênh vực một diễn viên giỏi có tài năng kỳ diệu, hay là nhập vai sâu quá, khó có thể dứt bỏ tình cảm của Đường Tầm đối với Nhị ca Tần Tố Ngôn.

Nhưng vô luận là cái nào, đều khiến cậu không nhịn được mà để ý đến Việt Từ.

Thật lâu sau, dưới ánh mắt kinh sợ của trợ lý, cậu đột nhiên cười nhẹ một tiếng, nếu Phó Tấn nhìn thấy Việt Từ chói mắt như sao như thần lúc này, nhận ra chính mình đã bỏ lỡ cái gì, không biết sẽ hối hận thế nào.

Cậu thực chờ mong cảnh tượng đó.

Nhưng lần này, cậu sẽ không cho Phó Tấn cơ hội để gã tiếp tục trêu chọc đến Việt Từ.

Đúng lúc này, hậu trường đột nhiên rối loạn, có người thét lên kinh hãi: "Đạo diễn Trần, không hay rồi, khán giả xem trực tiếp lúc nãy đã quay lại video phát lên internet rồi!"

Trang đầu diễn đàn giải trí lớn nhất cả nước xuất hiện một cái chủ đề gây bão, đang tạo nên tinh phong huyết vũ:

"Những kẻ từng mắng Việt Từ là bình hoa nhờ quy tắc ngầm đi lên, bây giờ mặt có đau không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.