Hướng Dẫn Cách Vạn Nhân Mê Lật Kèo

Chương 34



Không khí trong phòng thật vi diệu, mấy người không liên quan cứ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chờ đạo diễn Lạc bị người ta mắng rồi hóa thân thành Godzilla, xốc bay nóc nhà.

Nhưng đạo diễn Lạc cứ như ăn nhầm phải cái gì, rõ ràng đã tức đến nổ phổi, đôi mi tà tà khơi ra, tựa như giây tiếp theo sẽ nện thẳng bình rượu xuống, nhưng cuối cùng lại đột nhiên tỉnh táo lại.

Anh ta đặt bình rượu lên bàn, tùy tiện ngồi xuống một cái ghế, bắt chéo chân, vỗ vang bàn nói: "Đừng im mãi, Phương nhị, bây giờ đã tìm được người diễn vai Hạ Đồng Đồng, có phải cậu cũng nên quay về đoàn phim rồi hay không?"

Một mình anh thật sự bận không hết việc, cho dù trong đoàn đã có vài phó đạo diễn hỗ trợ, nhưng cả đám đến thẩm mỹ cơ bản nhất cũng chẳng có, sản phẩm tạo ra không được như mong đợi. Hiện tại mới khởi quay có một thời gian ngắn, anh đã cảm thấy mình như già thêm mười tuổi, đứng cạnh Phương nhị trông cứ như bạn vong niên*!

Quay về sao?

Phương Trung Quy yên lặng nhìn thoáng qua thanh niên bên cạnh, cong môi: "Tôi sẽ suy xét rồi cho anh câu trả lời thuyết phục."

Lạc Dương thở dài, quay lại nhìn Việt Từ, ra lệnh như đúng rồi: "Cậu, quay cho xong phim của đạo diễn Phương rồi tiến vào đoàn mau lên!"

Việt Từ đang tựa ghế nghỉ ngơi, nghe vậy thì bật cười thành tiếng. Đối mặt với bạn thân ngày xưa, tính ác liệt có sẵn trong người không nhịn được nổi lên, anh ngả ngớn nói: "Đạo diễn Lạc, thử vai là thử vai, tôi đâu có đáp ứng sẽ vào đoàn phim của anh."

"Cậu muốn làm gì?" Lạc Dương híp mắt, chỉ cảm thấy tên này cười rộ lên trông rõ hư hỏng xấu xa.

Quả nhiên, Việt Từ nói: "Loại chuyện này còn phải mời đạo diễn Lạc nói chuyện với người đại diện của tôi một chút." Nói xong thì nín cười bảo Trần Viên: "Đưa danh thiếp của Tư Minh Tu cho đạo diễn Lạc, việc thế này vẫn phải cần người chuyên nghiệp sờ gáy."

Tư Minh Tu, người đại diện vàng của Giải Trí Hoa Thanh, đồng thời cũng nổi danh là "thương nhân tiêu chuẩn" trong giới. Mặt thì lạnh như băng, ấy thế mà khi thương lượng thù lao cho nghệ sĩ lại khéo đưa đẩy muốn chết, đi từng bước thăm dò điểm giới hạn của ngươi, ra giá cao hơn một phần ba so với ngươi dự đoán, đã vậy còn dừng đúng ở mức dù ngươi đau thịt gần chết cũng sẽ không trở mặt.

Nghe thấy tên ấy, Lạc Dương ê buốt cả hàm răng, m*, lại sắp thiếu kinh phí rồi!

....

Nhà chính Phó gia.

"Cậu ba, mừng cậu về nhà."

Phó Tấn xuống xe, nhìn khắp bốn phía, tòa nhà tượng trưng cho trung tâm quyền lợi Phó gia này mấy năm như một ngày, không có gì thay đổi. Gã khẽ động ánh mắt, yên lặng cười cười, hơi gật đầu với quản gia bên cạnh: "Chú Minh, trong nhà vẫn ổn chứ?"

"Mọi sự đều ổn, làm phiền cậu ba quan tâm." Quản gia đáp, ngẩng đầu thoáng nhìn gương mặt đẹp trai bình tĩnh của gã đàn ông, không khỏi kinh ngạc, cậu ba mới ra nước ngoài mấy tháng mà cả người đều có thay đổi, khí chất cũng trầm ổn kín đáo hơn.

Phó Tấn cười cười, hiểu rõ kinh ngạc của người khác. Nhớ lại đủ loại hành vi ngu xuẩn của mình trước kia, gã chỉ cảm thấy mình lúc ấy như va đầu vào gạch, quá mức tự cao tự đại, ngu xuẩn đến mức cho rằng có thân phận thừa kế là có tất cả, chẳng biết bản thân chẳng qua cũng chỉ là quân cờ trên bàn cờ của người khác. Nếu quân cờ này đủ xuất sắc thì còn có tác dụng, nếu vẫn luôn đần độn không hiểu gì...

Mắt gã hiện lên tia đen tối, vậy chuyến công tác ở nước M sẽ trở thành chuyến lưu đày vĩnh viễn.

Dòng chính con cháu Phó gia có bốn người, chưa kể các chi thứ. Kể cả khi không có ai thích hợp, Tam gia cũng có thể tự tay bồi dưỡng một người ngay từ bây giờ.

Mấy tháng ở nước M, ban đầu gã cũng không phục, thậm chí mong sớm trở về trả thù Lô Khê vì đã ngáng chân gã, đập chết cả tên oắt minh tinh luôn ôm mưu đồ với gã. Mãi đến khi Phó Cảnh Việt lập công to, hô mưa gọi gió trong nước, vài cán bộ kỳ cựu ở công ty đột nhiên đổi sang trận tuyến quân địch, gã mới tỉnh ngộ.

Nếu không còn thân phận người thừa kế, lại không được gia chủ coi trọng, gã sẽ chẳng là cái gì cả!.

Một chiếc xe thể thao màu đen theo sau dừng tại cửa, cắt ngang suy nghĩ của Phó Tấn.

Người đàn ông có thân hình cao lớn xuống xe đi vào, trên người người nọ mặc một bộ đồ Tây đỏ sậm vô cùng bắt mắt, anh tháo kính râm, gió thổi loạn tóc, lộ gương mặt cực kỳ anh tuấn.

Anh bước ngay về phía Phó Tấn, gợi lên nụ cười: "Cậu ba đã trở về rồi nhỉ....." Chữ cuối cùng được kéo dài âm điệu, ý vị sâu xa.

Thấy người nọ, Phó Tấn tức khắc nheo mắt, đột nhiên sinh ra cảm giác chán ghét, gã nhàn nhạt nói: "Hôm nay là sinh nhật bà nội, tôi đương nhiên phải về."

Phó Cảnh Việt híp mắt, thầm "chậc" một tiếng. Đúng là khác trước, nếu là bình thường gã đã sớm lườm anh với vẻ cao cao tại thương, không thèm nể mặt mà đi luôn, hiện tại có thể hồi đáp lại một cái đinh mềm cũng coi như tiến bộ vượt bậc.

Anh cười nhạo một tiếng, không cho là có gì đặc biệt: "Vậy cùng nhau vào thôi."

Hai người sóng vai, bề ngoài trông như anh em hòa thuận, kỳ thực trong lòng toàn mưu toan.

Từ trước đến nay Phó gia không tổ chức phô trương, làm lễ mừng thọ bảy mươi tuổi cho cụ bà cũng không mở tiệc chiêu đãi người ngoài, chỉ làm một bữa tiệc gia đình cho tất cả con cháu trong nhà tới trình diện.

Đại sảnh vốn luôn quạnh quẽ yên lặng rốt cục có chút hơi người. Phó Tấn vừa đi vào thì thấy Phó Thanh Khê đang gối đầu lên đùi bà nội, bộ dạng vô cùng ỷ lại, liên mồm kể chuyện chọc bà nội cười không ngừng.

Phó Tấn thầm cười lạnh, nếu chụp lại hình ảnh Phó Thanh Khê hoành hành ngang ngược ngoài kia cho bà nội xem, không biết bà còn có thể nói "Tiểu Khê nhà ta đúng là rất ngoan ngoãn" nữa hay không.

Vừa nghĩ gã vừa tiến đến, cười chân thành, thân mật: "Bà nội, cháu về rồi ạ, khí sắc bà trông có vẻ tốt lắm."

Những tiếng cười nói vui vẻ chợt dừng lại, cụ bà Phó gia nhìn gã một cái, dần tắt nụ cười, sau đó đáp lại một cách lãnh đạm, không thèm che giấu ý tứ không chào đón đối phương.

Phó Tấn nhất thời sượng mặt.

Cụ ông bên cạnh "Khụ" một tiếng nhằm hóa giải: "Trở về đúng lúc là tốt rồi, lại đây để ông xem có gầy đi không."

Vài người thuộc chi thứ hiểu rõ trong lòng, cụ bà thiên vị cậu út, cụ ông lại coi trọng cậu ba hơn. Cậu cả đã sớm tuyên bố không tham gia cuộc đua kế thừa, cậu hai là con trai của ông cả, có năng lực ưu tú, sức cạnh tranh cũng càng mạnh.

Quyền thừa kế này cuối cùng sẽ rơi vào tay ai còn chưa biết được, huống hồ... nếu tật cũ của Tam gia không tái phát, khoảng cách đến khi đời kế tiếp lên ngôi vẫn còn xa lắm.

Đúng lúc đó, cửa phòng khách lại bị đẩy ra, vệ sĩ đứng sang hai bên, các bô lão gần dòng chính vây quanh một người đàn ông đi vào. Người nọ vừa đảo mắt một vòng, không khí bất chợt yên tĩnh.

Tiếng nói bình thản vang lên trầm thấp: "Mọi người đều có mặt rồi à?"

Mọi người nhất thời ngừng thở, không hẹn mà cùng cúi đầu, chỉ cảm thấy khó mà phát ra tiếng dưới áp lực ấy.

Quản gia nhỏ giọng trả lời: "Cậu Phương còn đang làm việc, nói phải muộn một chút mới đến được."

"Mẹ mời Phương Trung Quy?" Phó Bồi Uyên hỏi, tùy tay cởϊ áσ khoác, nhìn cụ bà ngồi trên ghế.

"Đúng dịp nó đến khu này lấy cảnh quay phim nên nói rằng muốn tới chúc thọ mẹ." Bà "hừ" một tiếng, ngữ khí không được tự nhiên chẳng khác Phó Thanh Khê là mấy: "Coi như có tí lòng hiếu thảo, không uổng công mẹ thương nó."

Phó Bồi Uyên hơi động trong lòng, nếu là lấy cảnh quay thì con hồ ly nhỏ kia chắc cũng theo cùng.

Hắn không đổi sắc gật đầu, hời hợt nhìn thoáng qua Phó Tấn đang đứng cạnh cha mình, cất giọng thản nhiên không rõ vui giận: "Một khi đã thế, để Tam nhi đi đón cậu ta đi."

Phó Tấn lấy làm lạ, nhưng vẫn nghe lời đáp ứng: "Vâng, con đã biết."

Gã cũng thật lâu... chưa gặp Phương Trung Quy. Nghĩ thế, trong lòng có chút buồn bã.

....

"Phó tổng." Thấy Phó Tấn ra, bí thư vội nghênh đón.

Phó tấn lấy di động để liên lạc với Phương Trung Quy, tay cầm điện thoại lại mãi không bấm xuống, gã hít sâu một hơi nói: "Liên hệ với trợ lý của Phương Trung Quy, hỏi địa chỉ cụ thể phim trường, bây giờ qua đó."

"Vâng." Bí thư vội đáp, chần chừ một chút rồi nói: "Anh còn nhớ Giang Chi Lâm không?"

Giang Chi Lâm?

Phó Tấn suy nghĩ một chốc mới nhớ mang máng một đôi mắt khá giống với Phương Trung Quy, ngoài ra cũng không còn ấn tượng gì khác: "Làm sao?"

"Sau khi anh ra nước ngoài, cậu ta đắc tội Việt Từ nên không tiếp tục lăn lộn được, vẫn luôn mong ngóng anh trở về." Ý là mong ngóng được gã đến lật bài lâm hạnh*, từ đó tìm cơ hội xoay người.

Lại là Việt Từ, cái tên này làm Phó Tấn không khỏi cau mày, tự nhiên sinh ra cảm giác phiền táo. Không biết bắt đầu từ lúc nào, cái tên này càng ngày càng xuất hiện nhiều bên tai gã, chỗ nào cũng có, làm gã phiền chết đi được.

Gã chép miệng lạnh lùng, không còn hưng trí gì nữa: "Cứ để cái tên Giang Chi Lâm đấy, bây giờ tôi không có tâm trí làm mấy thứ này."

Phương Trung Quy đã trở lại, còn cần mấy thứ đồ dỏm ấy làm gì nữa. Về phần Việt Từ, hy vọng cậy ta biết điều, đừng gây thêm chuyện. Tuy giờ gã đang bận việc chính sự nhưng nếu muốn dẫm chết một con kiến thì vẫn đơn giản lắm.

Trước kia gã đúng là quá ngốc, chèn ép một minh tinh mà chỉ nghĩ đến việc đuổi người ta ra khỏi giới giải trí, rõ ràng có một biện pháp xử lý lưu loát là cho kẻ kia biến mất triệt để không phải sao?

Hiện tại nếu Việt Từ không đủ biết điều, gã sẽ không hề ngại sử dụng mấy thủ đoạn đó.

Phó Tấn nghĩ, mắt mở to, hiện lên sát ý.

* Chú thích:

Bạn vong niên: từ này người Việt mình vẫn hay dùng như từ mượn Hán Việt nên tớ để nguyên, chỉ người bạn có chênh lệch lớn về tuổi tác nhưng vẫn thân thiết, thấu hiểu, đồng cảm như bạn bè cùng trang lứa.

Lật bài lâm hạnh: cái này bạn nào hay đọc truyện hoặc xem phim cổ trang thì đều biết,  là chỉ tình huống hoàng đế vào buổi tối thì được người ta dâng lên một khay đựng các thẻ bài ghi tên phi tần, hoàng đế lật trúng cái bài tử ghi tên phi tần nào thì đêm đó đến lâm hạnh phi tần đó. Ở đây là văn hiện đại nhưng tác giả lấy ý đó ra để ví von châm biếm nên tớ cũng để nguyên.^^

(Có một chuyện là, tớ phát hiện tớ soát chính tả rồi, nhưng sau đó thỉnh thoảng quay lại rà vẫn thấy có lỗi nữa. Có thể là vì khi tớ đọc để ý hơn vào câu cú, rà nhiều quá đến nỗi quen thuộc, thành ra đọc đến đâu câu tự hiện lên trong đầu đến đấy, còn chính tả trước mặt lại bỏ qua mất. Tình hình khó tránh khỏi để sót, tớ mong muốn có thể tạo ra bản truyện để các bạn đọc được một cách hoàn hảo chút, vậy nên nếu trong quá trình đọc các bạn thấy có chỗ nào bị lỗi, hoặc có chỗ nào làm sao đấy khiến mọi người cảm thấy đọc không trôi chảy thì mọi người cứ để lại comment nhắc tớ biết nhé, tớ đọc được comment tớ sẽ sửa ngay, nếu là góp ý về nội dung tớ thấy hợp lý tớ cũng sẽ sửa. Cảm ơn các bạn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.