Hướng Dẫn Cách Vạn Nhân Mê Lật Kèo

Chương 47



"Súc sinh, đồ súc sinh, mày cho là mày có thể thoát khỏi tao sao, mày có tin tao chỉ cần đến đài truyền hình là có thể làm mày toi đời không!"

"Nếu không phải tao nhất thời mềm lòng thả mày đi thì mày làm gì có được thành tựu hôm nay! Thế mà cũng dám mặc kệ tạo, sớm biết vậy tao đã để mày làm chuột cống cả đời, suốt ngày ăn rác rưởi còn thừa của người khác, từ từ chết rục ở chỗ không ai nhìn thấy!"

"Mày căn bản không xứng được người khác thích, thằng con hoang dơ bẩn, sự tồn tại của mày chính là một thứ dị dạng sai lầm, mau đưa tiền cho tao, ba trăm vạn. Không, một ngàn vạn, mau cho tao, nếu không tao nhất định tiết lộ hết bí mật của mày, để tất cả mọi người đều biết mày ghê tởm đến mức nào, đến lúc đó để xem còn ai thích mày!"

Thân thể mụ bị Ansel túm lấy ngã quỵ xuống đất, nhưng cứ không ngừng giãy dụa giống như điên rồi, hai mắt nhìn chòng chọc Việt Từ, tơ máu nổi lên như muốn phá ra, miệng không ngừng tuôn ô ngôn uế ngữ nhục mạ, uy hiếp, hận không thể vồ lên cắn rách một miếng thịt trên người Việt Từ.

Tình cảnh vừa khủng bố vừa buồn cười, Ansel chứng kiến không khỏi thầm kinh hãi, theo những lời lẽ tục tĩu không ngừng gia tăng của mụ đàn bà thì có thể hơi suy đoán đại khái câu chuyện. Anh lo lắng nhìn vẻ mặt bình thản lạnh lùng của Việt Từ, không biết người kia đã trải qua bao nhiêu đau khổ mới có thể luyện thành lối xử sự không sợ hãi như thế, ý nghĩ này khiến tâm tình anh trở nên nặng nề.

Việt Tân Thư vẫn còn chưa từ bỏ giãy dụa, lòng Ansel trầm xuống, sự phẫn nộ và chán ghét đối với mụ đàn bà này đạt tới đỉnh, anh không do dự nữa, dùng lực bóp mạnh, chỉ nghe tiếng "Rắc, rắc" vang lên, xương tay trật khớp, mụ đàn bà giãy dụa kêu lên thảm thiết, toàn thân đau đớn khiến mụ cuộn mình phủ phục trên đất, không thể động đậy.

Anh đứng dậy, quả nhiên trận ồn ào ở đây đã khiến cho không ít người chú ý, vị trí của Tây Duy tương đối hẻo lánh, ngày thường ít người qua lại, nhân viên trong tòa nhà đều chạy ra hóng chuyện.

"Nhìn cái gì, cút!" Ansel lừ mắt, lạnh giọng gây sự: "Có muốn tôi nói chuyện với Vạn Cẩm về thái độ làm việc của nhân viên Tây Duy không?"

Bị hai con mắt đó dọa, mọi người nhất thời khiếp đảm, hơn nữa còn có uy lực của Tổng biên tập ở đó, cả đám thoáng nhìn nhau rồi lập tức giải tán, trò vui có hay hơn nữa thì cũng không thể lấy công việc của mình ra để đặt cược được đâu!

Việt Từ vẫn cứ dùng vẻ lãnh đạm quan sát bộ dạng thê thảm của mụ, bước đến gần hơi hơi cúi đầu, Ansel vội ngăn lại: "Đừng qua đó, cẩn thận..."

"Tiền, nhanh cho tao tiền..." Việt Tân Thư rõ ràng đã đau không chịu nổi, nhưng ánh mắt vẫn cứ nhìn chòng chọc về phía Việt Từ, miệng không ngừng lặp lại: "Tao cần tiền, nhanh cho tao tiền, nếu không tao sẽ chết... Đồ súc sinh, đồ con hoang, đưa tiền cho tao, tiền..."

"Tao sẽ chết, Tao đau quá..." Đe dọa, nhục mạ không có tác dụng, mụ bắt đầu rên nho nhỏ, không ngừng rơi nước mắt đục ngầu, phá lệ thê thảm: "Cứu, cứu mẹ, con trai, tao là mẹ mày đấy, mày cứu cứu mẹ... Cơ thể của tao đau quá, không có tiền tao sẽ chết..."

Mụ nói năng lộn xộn, tinh thần đã sớm không bình thường, nhưng khi cầu xin lời nào lời nấy đều không thoát khỏi một chữ "Tiền".

"Bà cần tiền làm gì?" Việt Từ lãnh đạm hỏi,

"Thuốc... thuốc!" Mắt Việt Tân Thư sáng lên chưa từng có: "Tao muốn thuốc... tao muốn thuốc!"

"Xttttt...." Ansel chỉ cảm thấy da đầu run lên, khiếp sợ nhìn Việt Từ: "Bà ta đây là..."

Ngay lúc này, chuông điện thoại Việt Từ vang lên, là cuộc gọi của Tư Minh Tu.

Nhận điện thoại, giọng nói lo lắng truyền tới: "Việt Tân Thư bị người đưa đi rồi, người tôi sắp xếp để giám thị bà ta bị đánh ngất, vừa rồi mới tỉnh lại báo cho tôi, chỗ cậu không xảy ra chuyện gì chứ?"

Việt Từ nhìn liếc qua bùn lầy trên đất, hỏi: "Bị đưa đi như thế nào?"

"Cậu ta nói là vào buổi trưa, một đám người cầm súng tìm tới phá cửa, đánh cậu ta bất tỉnh, đợi tỉnh lại thì chỉ thấy còn mỗi mình mình."

"Bà ấy hiện đang ở ngay cửa Tây Duy, đã bị khống chế rồi."

Tư Minh Tu sửng sốt, vội nói: "Tôi lập tức qua đó."

"Không, gọi cảnh sát đi." Giọng Việt Từ không hề phập phồng: "Gặp nhau ở cục cảnh sát, trước giải quyết bà ta."

Không bao lâu sau, một xe cảnh sát dừng ở cửa Tây Duy, vài cảnh sát xuống xe, viên cảnh sát có khuôn mặt trẻ con nhỏ tuổi nhất đầu tiên là quan sát người đàn bà trên đất rồi nhìn về Việt Từ, khi ánh mắt chạm đến khuôn mặt kia thì không khỏi sửng sốt, thầm nói: "Đây không phải là... vị minh tinh rất hot trên mạng đó sao?" Vậy mà cũng liên lụy vào chuyện thế này?

Cảnh sát đứng đầu hỏi: "Nói qua tình huống xem?"

Việt Từ bình tĩnh đáp: "Đánh bạc nợ ba trăm vạn, bây giờ còn thêm tội hít thuốc phiện, các anh cứ xem mà làm đi."

Không những đánh bạc vay nặng lãi mà còn hít thuốc phiện?

Mọi người nhìn người đàn bà không ngừng kêu rên trên đất, nỗi khiếp hãi trên mặt lan ra, vị cảnh sát lãnh đạo quan sát hai người, hỏi: "Hai người có quan hệ gì?"

Mọi người không hẹn cùng nhìn sang.

Sắc mặt thanh niên lạnh lùng, cặp môi khẽ nhúc nhích phun năm chữ: "Mẹ con trên danh nghĩa."

....

Ansel đi cùng Việt Từ đến cục cảnh sát làm bản tường trình, nét mặt vẫn còn hơi lo lắng, dù thái độ đối phương đối với việc này còn lãnh đạm hơn cả người đứng ngoài, nhưng làm người trong cuộc, nội tâm cậu ấy có thật không gợn sóng như vậy không?

Tưởng tượng đến việc đối phương lớn lên như thế nào trong hoàn cảnh ác liệt ấy, anh cảm giác như trái tim mình như bị ai đó bóp chặt, sắp hít thở không thông.

"Việt Từ." Ansel chăm chú nhìn anh, giọng mềm như sợ sẽ làm anh bị kinh động: "Ba trăm vạn không nhiều lắm, để tôi trả."

Trong mắt anh chứa nỗi đau lòng không hề giả bộ, hận không thể móc tim mình ra cho đối phương, ba trăm vạn quả thực không nhiều lắm, đối với gia đình anh mà nói, hoàn toàn chỉ tính là chín con trâu mất một sợi lông.

Việt Từ thấy anh ta nghiêm túc, nở nụ cười nhạt: "Không cần, Ansel, anh suy nghĩ nhiều, ngay từ đầu tôi đã không định lo liệu số tiền kia."

Thấy đối phương kinh ngạc, anh vẫn rất có hứng thú trêu ghẹo, nói: "Làm một đại nhiếp ảnh gia được học cao, nhận giáo dục chuyên nghiệp, sao anh lại có thể nói ra lời thỏa hiệp với thế lực đen tối của xã hội như thế hả?"

Ansel sửng sốt, khi phản ứng kịp nhất thời dở khóc dở cười, anh ho nhẹ một tiếng, nhìn gương mặt thanh niên ngời sáng tự tin, trong lòng thầm nghĩ: chỉ cần có thể bảo vệ cậu không bị thương tổn, thì dù thỏa hiệp cũng đáng giá.

....

Khi Tư Minh Tu tới cục cảnh sát, Việt Từ đã viết xong tường trình.

"Có bị thương không?"

"Không." Việt Từ vắt chân ngồi trong phòng nghỉ, tùy ý giải thích: "Ngay lúc bà ấy định vồ lên, Ansel đã bắt ngay lại khống chế, không để cho gần người một chút nào."

Tư Minh Tu nhìn quanh khắp nơi, nghi hoặc hỏi: "Anh ta đâu?"

"Tôi để anh ấy về rồi." Việt Từ nói: "Hôm nay người bên Tây Duy đã nhìn thấy trò khôi hài này, anh chú ý bàn bạc với họ."

"Tôi biết rồi." Tư Minh Tu ngồi đối diện anh, thở hộc một hơi, từ từ nói: "Phía Tây Duy đã gọi điện cho tôi, họ đã ra lệnh dán miệng nhân viên, không có tin tức tuôn ra ngoài, tình huống bên cậu thì sao, kể một chút."

"Tinh thần bà ấy rất không ổn định, trên cổ tay có vết kim tiêm, nhìn ra là hít thuốc phiện." Việt Từ nói: "Những người đó sau khi bắt bà ta đi, hẳn là xác định bà ta lên cơn nghiện rồi mới đưa người đến đặt ở cửa Tây Duy, để bà ta tìm tôi đòi tiền, làm loạn, gây áp lực cho tôi."

"Loại hành vi này không giống như hành vi thường làm của xã hội đen, mà giống như là cố ý dùng cách này gấp gáp gây áp lực cho cậu." Tư Minh Tu phân tích.

Nói đến đấy, cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, cảnh sát mặt trẻ con đi vào, nói: "Cậu Việt, mẹ cậu vừa được tiêm thuốc rồi, đã tỉnh táo kể lại rõ phần lớn sự tình."

"Bà ấy kể rằng bị người ta dụ dỗ hút một điếu thuốc có giấu thuốc phiện ở sòng bạc, sau khi nghiện cũng không dừng lại, mà trong lúc lên cơn, thần chí hoảng hốt, đã thua nợ ba trăm vạn. Ngoài ra cũng vì để mua thứ thuốc này mà ghi nợ thêm hai trăm vạn nữa. Tổng cộng năm trăm vạn. Hẹn trước trả ba trăm vạn, chờ cậu trả xong rồi mới lấy nốt giấy nợ hai trăm vạn này ra."

Tư Minh Tu cau mày, âm mưu nối tiếp âm mưu là định triệt để trói chặt Việt Từ, đợi cậu ta trả hết một phần sẽ phải nghênh đón phần nợ thứ hai, rồi về sau sẽ có phần nợ thứ ba, thứ bốn, thứ năm... Đây là cái động không đáy vĩnh viễn không lấp đầy được, có thể hiểu kẻ bày kế âm hiểm đến mức nào.

Cảnh sát nói xong, nhìn Việt Từ bằng ánh mắt chứa đầy thông cảm, có người mẹ ruột giống quỷ hút máu như thế này thì dù là đại minh tinh cũng phải bị hút cạn.

Anh ta hỏi: "Các anh định giải quyết như thế nào?"

Hôm nay Việt Từ đã thu hoạch vô số ánh mắt như vậy, nhất thời cảm thấy có chút buồn cười, mấy người họ hoàn toàn cho rằng anh là cái thìa đã chịu đủ chà đạp đi.

"Cứ làm theo đúng luật pháp, nên xử thế nào thì xử thế ấy."

"Thế thì phải đưa vào trại cai nghiện." Mặt trẻ con trả lời rất rõ ràng.

"Đưa vào đi." Biểu hiện Việt Từ cực kỳ bình tĩnh, sớm đoán được sẽ như thế này, thậm chí nếu không có nguyên do hít thuốc phiện, anh cũng nghĩ[phải giam người vào bệnh viện tâm thần, biện pháp trước mắt cũng không khác biệt mấy: "Bà ấy đã phạm vào sai lầm này thì phải gánh lấy hậu quả tương ứng, cứ đưa vào trại cai nghiện đi, trước khi trị tận gốc thì không cần thả ra."

Trị tận gốc? Căn bản không có khả năng. Cái thứ này một khi dính phải thì dù có thể từ bỏ cũng hoàn toàn có khả năng nghiện lại, trị tận gốc căn bản không khả thi.

Tư Minh Tu nhướn mày: "Cậu định nhốt bà ta trong trại cai nghiện cả đời?"

"Cả đời không thực tế." Việt Từ chậm rãi lắc đầu, từ từ nói: "Trong trại cai nghiện không có phạm nhân chung thân, nhưng để phòng ngừa bà ấy gây nguy hại đến sự hài hòa ổn định của xã hội, vì suy nghĩ cho an toàn của quần chúng nhân dân, sau khi bà ấy được thả ra, tôi sẽ sắp xếp cho bà ấy vào viện dưỡng lão, để bà ấy ở trong đó dưỡng thọ."

Nói dễ nghe quá, kỳ thật ý là giam đến chết.

Nghe vậy, hai người còn lại đều gật đầu, có phần đồng ý với cách thức xử lý này.

Mặt trẻ con nhìn anh vẻ tán thưởng, chần chờ một chút lại hỏi: "Tinh thần bà ấy đã bình thường, trước khi đưa vào trại cai nghiện, cậu có muốn gặp bà ấy hay không?"

Tư Minh Tu cũng nhìn Việt Từ, chờ câu trả lời của anh.

Việt Từ tỏ vẻ sao cũng được gật đầu: "Vậy gặp một chút đi." Coi như cho nguyên thân một đáp án thích đáng.

....

Việt Tân Thư đã tỉnh táo lại, sắc mặt tái nhợt, hai mắt trống rỗng như người chết ngồi trên ghế, đôi tay bị băng bó thành cái bánh chưng. Khi mụ vừa thấy Việt Từ, ánh mắt biến thành sâu hoắm, hô hấp từ từ trở nên dồn dập.

Cách một lớp kính thủy tinh, Việt Từ ngồi đối diện mụ, truyền tiếng nói thông qua micro: "Thế này cũng tốt, đỡ tốn tiền thuê bảo vệ, cảnh sát trại cai nghiện sẽ thay tôi chăm sóc tốt cho bà."

Việt Tân Thư run người lên, rốt cục không che giấu được thù hằn oán độc trong mắt, nói giọng khàn khàn: "Mày cho rằng như vậy là có thể thoát khỏi tao à, không thể đâu... tao sẽ không bỏ qua cho mày, thằng con hoang, mày nghĩ lúc trước khi tao thả cho mày đi cùng thằng đại diện kia thì bản thân không có chỗ dựa nào ư? Tao tất nhiên phải có. Chờ tao được thả ra ngoài, chờ tao ra ngoài..."

Mụ kích động đứng lên, hận không thể đập vỡ tấm thủy tinh để nhảy lên: "Chờ tao ra ngoài, mày sẽ xong đời, tất cả mọi người đều sẽ biết mày là cái thứ gì... Mày cái đồ dơ bẩn này, đồ con hoang dị dạng căn bản không xứng sống trong thế giới này, ngày xưa tao nên gϊếŧ mày! Gϊếŧ mày!"

Ánh mắt Việt Từ nặng nề nhìn khuôn mặt mụ kích động đến vặn vẹo, ký ức nguyên thân đột ngột hiện lên trong đầu, đó là thời thơ ấu từng lớn lên trong những ô ngôn uế ngữ cùng lời nhục mạ kiểu "đồ dị dạng, mày không nên được sinh ra" như vậy, khi còn bé, nguyên thân tưởng vì bố ruột bỏ vợ bỏ con nên mẹ ruột mới oán hận dòng máu người đàn ông chảy trong người mình, trút giận lên mình.

Nhưng giờ Việt Từ hồi ức thấy, lại có suy nghĩ khác.

Anh cười khẽ, nhẹ nhàng nói: "Còn phải cảm tạ loại gen dị dạng này, nếu không có khuôn mặt này, làm sao tôi có thể thuận lợi đủ đường trong giới giải trí chứ, bà nói xem có đúng hay không?"

Việt Tân Thư biến sắc, tựa như nhìn thấy thứ yêu ma quỷ quái gì, thân thể run bần bật, giọng nói vừa nhỏ vừa bén nhọn: "Biếи ŧɦái... biếи ŧɦái... thằng điên... Ghê tởm, mày thật ghê tởm, sao mày không chết đi, vì sao mày mãi không chết!!"

Tư Minh Tu đứng cạnh chứng kiến hết thảy, nghe ra ý tứ trong lời Việt Từ nói cùng phản ứng của Việt Tân Thư. Vừa nghiệm chứng suy nghĩ này, sắc mặt anh tức khắc trở nên nghiêm trọng.

Việt Từ vừa lòng nhìn mụ ta gần như suy sụp, đứng lên đi về phía cửa.

Sau khi đi ra, Tư Minh Tu chần chờ mở miệng: "Cậu là..."

Nét mặt Việt Từ bình tĩnh: "Hẳn vậy."

Tư Minh Tu nhíu mày: "Cậu không chắc chắn?"

Việt Từ buông tay, thẳng thắn nói: "Tôi chỉ mơ hồ suy đoán từ đôi ba câu của bà ta, thăm dò một chút, hẳn là đúng tám, chín phần mười."

Tư Minh Tu tức khắc cảm thấy da đầu run lên, dù đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, sớm gặp nhiều loại chuyện kỳ ba lạ đời thành quen, nhưng khi đụng phải tình huống này thì vẫn cảm thấy thế giới quan bị tấn công nghiêm trọng.

Đúng lúc này có cuộc điện thoại gọi đến, Tư Minh Tu nhìn thoáng qua rồi lắc lắc màn hình trước mặt Việt Từ, sự khiếp sợ vừa nãy vào giờ phút này hoàn toàn chuyển hóa thành bất đắc dĩ: "Cậu chọc vào thuốc cao bôi trên da chó, thật sự là bóc không đi."

Lại là Quý Đường, thư ký tâm phúc của Phó Tấn.

"Đầu sỏ gây tội tự đưa lên cửa." Việt Từ cảm khái: "Còn không mau nghe máy, xem thư ký Quý lại mang tới tin tốt gì."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.