Chỉ trong khoảnh khắc, mọi thứ xung quanh Tạ Linh Dụ đều bị đóng băng biến thành một bức tranh yên lặng, trong đó chỉ có mỗi Tạ Linh Dụ là người sống duy nhất.
"Những sợi chỉ đen toả ra từ mọi ngóc ngách vừa nãy không lâu nữa sẽ làm ô nhiễm hoàn toàn thế giới này, thế giới này sắp biến mất." Hệ thống nói.
"Ngươi đã biết từ trước?" Tạ Linh Dụ hỏi hệ thống.
"Tôi biết thứ này sẽ khiến thế giới bị ô nhiễm là bởi vì trước kia cũng có trường hợp tương tự. Tổng bộ vì ngăn ngừa virus lây lan, đã diệt trừ thế giới kia." Hệ thống bay ra từ cơ thể Tạ Linh Dụ, nó chăm chú nhìn Trần Đinh, sau đó nhìn Tạ Linh Dụ, cảm ơn lần nữa: "Cảm ơn ngài đã giúp tôi tìm bạn của tôi."
"Ngươi có biện pháp phải không?" Tạ Linh Dụ hỏi 233.
"Tôi đã giúp ngài xin tổng bộ manh mối của nhiệm vụ cấp A cuối cùng."
"Là gì?"
"Ôn Cảnh Diệu từ đầu đã luôn vi phạm quy tắc, từ giả Sở Hiêu Trần lừa hệ thống đến vì tư dục của bản thân mà khởi động lại thế giới này." 233 không cảm xúc chậm rãi nói, "Nhiệm vụ cuối cùng chính là trừng phạt mà tổng bộ đưa ra cho ông ta."
"Nên?" Tạ Linh Dụ có dự cảm không tốt lắm.
"Nên là ngài chỉ cần trừng phạt ông ta là được." Nói xong, một sợi ánh sáng bay vào đầu Tạ Linh Dụ.
Tạ Linh Dụ lập tức hiểu ý hệ thống.
Anh chỉ cần sử dụng năng lực của bản thân hạ cấm chú lên linh hồn Ôn Cảnh Diệu, đưa ông ta vào Minh giới, để ông ta giữ ký ức rơi vào vòng luân hồi đau đớn mãi mãi.
Đây là trừng phạt tổng bộ đưa ra cho Ôn Cảnh Diệu.
"Sau khi ngài hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ khởi động lại thế giới này. Trở lại khi mọi chuyện chưa xảy ra, lần này tôi sẽ giết chết hệ thống nhiễm virus kia trước, trên thế giới này cũng sẽ không tồn tại người xuyên nhanh Ôn Cảnh Diệu, thế giới này sẽ phát triển tự do theo ý muốn của chính nó, sẽ không bị ai quấy rối."
"Nếu không khởi động lại thì sẽ bị tiêu diệt, tất cả mọi người sẽ chết, là như vậy à?" Tạ Linh Dụ nhỏ giọng nói.
233 gật đầu, Tạ Kinh Dụ biết nó không nói dối.
"Ở thế giới ban đầu, ta không tồn tại." Tạ Linh Dụ nói tiếp.
"Ngài sẽ trở về thế giới của ngài." 233 không đành lòng nhìn Tạ Linh Dụ, "Vốn dĩ ngài cũng không thuộc về thế giới này."
"Nhưng ta có liên hệ với thế giới này." Tạ Linh Dụ nắm tay Sở Hiêu Trần, vuốt nhẹ sườn mặt hắn.
233 không đáp, nó chưa từng nói với Tạ Linh Dụ, cho dù không có chuyện vừa nãy, thế giới này cũng phải khởi động lại thành một thế giới cô độc không người, thế giới này bị tàn phá quá nghiêm trọng, đã khác xa hoàn toàn với giả thiết ban đầu của thế giới, cho nên cũng sẽ bị khởi động lại, dựa theo cuốn sách khác trở thành một thế giới mới.
Mà Tạ Linh Dụ vẫn sẽ trở về thế giới của anh.
Vốn dĩ Tạ Linh Dụ đến thế giới này là vì nó, anh đã trở thành bug với thế giới, nhất định phải sửa lại như cũ.
Thế giới này không nên tồn tại một pháp sư vong linh.
"Anh không cần hét to ở trong lòng như thế đâu, em nghe thấy rồi." Tạ Linh Dụ hôn lên sườn mặt Sở Hiêu Trần, sau đó nhìn sang hệ thống, "Nhưng mà ngươi nói có chỗ sai, ta đến thế giới này không phải bởi vì ngươi."
"Ta đến nơi này, là vì Sơ Sơ của ta." Tạ Linh Dụ cười, chăm chú nhìn vào mắt Sở Hiêu Trần.
Hệ thống biết, anh đã quyết định rồi.
"Thế giới khởi động lại, hẳn là ta sẽ không tồn tại trong ký ức của họ."
"Đúng vậy, ngài cũng sẽ không nhớ đoạn ký ức này."
Mọi sai lầm đều sẽ được sửa chữa.
Sở Hiêu Trần vẫn sẽ là thiên chi kiêu tử kiêu ngạo không chịu khuất phục, Tạ Linh Dụ vẫn sẽ là pháp sư vong linh vui vẻ hạnh phúc.
"Thế giới này sẽ không có virus, tất cả mọi người đều sẽ tốt." Hệ thống nói.
Giữa không gian yên lặng, Tạ Linh Dụ cảm thấy ngón tay mình bị nắm lấy.
"Chủ nhân... Đừng..."
Cộng cảm giữa Tạ Linh Dụ và Sở Hiêu Trần lúc này vô cùng mạnh mẽ, anh nghe thấy tiếng gọi đầy đau đớn của Sở Hiêu Trần.
Tạ Linh Dụ nhón chân, cắn nhẹ đầu lưỡi, hôn lên môi Sở Hiêu Trần.
Sơ Sơ, cảm ơn anh vì đã từng đi vào thế giới của em, cảm ơn vì thích em, cảm ơn vì yêu em.
Nỗi lòng Tạ Linh Dụ thông qua cộng cảm truyền đến Sở Hiêu Trần.
Thật xin lỗi, lần này lại là em không giữ lời...
Thật may mắn vì gặp được anh, em cũng thích anh... Em cũng... yêu anh...
Tạ Linh Dụ ôm chặt cổ Sở Hiêu Trần, hôn hắn.
Thế giới bắt đầu rung mạnh, Sở Hiêu Trần ôm lại Tạ Linh Dụ.
Thế giới đóng băng bị Sở Hiêu Trần đập tan, đôi mắt hắn hoàn toàn chuyển thành màu đỏ máu.
Trong ánh mắt ngập tràn yêu thương của Tạ Linh Dụ mơ hồ có nước mắt.
Nút khởi động lại đã được ấn, Tạ Linh Dụ trong chớp mắt biến thành hàng ngàn điểm sáng, biến mất trước mặt Sở Hiêu Trần.
Lần này hắn không bắt được gì cả.
Thời gian bắt đầu tua ngược lại một cách nhanh chóng, mây trôi ngược lại, phế tích trở lại dáng vẻ ban đầu, cây khô trở lại dáng vẻ tươi tốt, tất cả đều trở lại dáng vẻ như trước.
【Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ cấp A: Hình phạt reset. Nhận được 300000 điểm. Tổng số điểm hiện tại là: 855001】
【Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ cấp S: Giá trị tình yêu của Sở Hiêu Trần đạt 100%. Nhận được 1000000 điểm. Tổng số điểm hiện tại là: 1855001】
【Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ cấp S: Giá trị biến ác của Sở Hiêu Trần đạt 100%. Nhận được 1000000 điểm. Tổng số điểm hiện tại là: 2855001】
【Đinh! Tổng điểm của ký chủ đạt một triệu, nhận được khen thưởng "Hồi sinh." 】
Khế ước giữa Tạ Linh Dụ và Sở Hiêu Trần giờ đây đã hoàn toàn biến mất.
Trong lúc ý thức đang trôi đi, tình cảm với thế giới này của Tạ Linh Dụ bay ra khỏi linh hồn anh, để lại một vết thương đầy máu, nhưng trong chốc lát đã lành lại, như chưa từng có ở đó.
"Mong ký chủ chú ý, hệ thống 233 đã hoàn thành phục vụ, sắp thoát ra khỏi ý thức của ký chủ." 233 làm xong nhiệm vụ, tự động phát ra âm thanh điện tử ngắt kết nối với Tạ Linh Dụ.
"Khởi động lại thế giới hẳn là phải trả một cái giá không nhỏ." Tạ Linh Dụ đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Hệ thống cười một tiếng, âm thanh thiếu niên non nớt ngây thơ.
"Ngài yên tâm, cùng lắm thì tôi làm không công mấy trăm năm, kiểu gì cũng trả hết nợ." Nó nói.
"Ta nhớ ta vẫn còn một yêu cầu, ngươi còn nhớ không?" Âm thanh của Tạ Linh Dụ càng lúc càng nhỏ.
Tạ Linh Dụ nói gì đó, 233 nghiêm túc nghe, giúp Tạ Linh Dụ hoàn thành yêu cầu của mình.
Một tiếng cạch rất nhỏ vang lên trong đầu Tạ Linh Dụ, nghe như tiếng tháo xiềng xích, liên hệ giữa Tạ linh Dụ và thế giới cuối cùng đã biến mất hoàn toàn, anh chìm vào giấc ngủ dài.
Tạ Linh Dụ tỉnh lại trong hang động của mình.
Mấy con vong linh thuộc hạ của anh vây thành một vòng, thỉnh thoảng lại thì thầm với nhau.
Tạ Linh Dụ đột nhiên ngồi dậy, mấy con vong linh nhanh chóng lùi lại, cung kính xếp thành hàng đợi Tạ Linh Dụ sai sử.
"Sao ta lại ở đây?" Tạ Linh Dụ buột miệng hỏi.
Các vong linh vốn đang cúi đầu đều ngẩng lên, mù mờ nhìn nhau.
Đại vong linh cẩn thận nói: "Chủ nhân quên rồi sao? Ngài bị đám người xấu xa của Thần Điện đuổi giết, trốn thoát nhưng bị thương nặng. Sau đó ngài ngất đi, chúng ta mang ngài về nhà."
Tạ Linh Dụ lạnh lùng nhìn đại vong linh, đúng vậy, đúng là có chuyện như vậy, anh nhớ rồi.
Vừa rồi lúc tỉnh lại nhìn thấy trần hang tối đen như mực, anh có hơi hoảng hốt.
Anh cứ cảm thấy trước mắt anh đáng lẽ không phải trần hang tối đen mà là bức tường trắng tinh, thứ anh nhìn thấy đáng lẽ không phải là một đám vong linh đứng thành vòng mà là....
Mà là cái gì?
Tạ Linh Dụ không nhớ nổi, anh nghĩ do bị thương nặng khiến anh chìm sâu vào giấc mơ.
Rõ ràng anh luôn ở trong hang động, lấy đâu ra bức tường trắng chứ.
"Đúng đó đúng đó, A Đại nói đúng, sắc mặt ngài không tốt lắm, có cần ta đi trộm ít linh quả giúp ngài bổ sung thể lực không?" Nhị vong linh nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tạ Linh Dụ thì lo lắng nói.
"Chủ nhân chủ nhân, ta cảm thấy A Đại, A Nhị nói đúng lắm, ta cũng có thể tìm lô đỉnh giúp ngài, để ngài hút linh lực bọn chúng..."
"Chủ nhân... A Tam nói cũng đúng đấy..."
"Đều do mấy tên già xấu xa đó, sẽ không khiến chủ nhân chúng ta ngốc đi chứ..."
Đại vong linh cùng nhị vong linh nói xong, đầu Tạ Linh Dụ hơi đau, mấy con vong linh khác thấy anh không nói gì bắt đầu nhao nhao, mồm năm miệng mười phát biểu ý kiến.
"Câm miệng." Tạ Linh Dụ không chịu nổi đám ồn ào này, lạnh lùng nói.
Tất cả vong linh lập tức im bặt, đứng tại chỗ cúi đầu vờ như không biết gì.
Tạ Linh Dụ lấy từ trong góc hang động ra một cái túi chứa đồ, bên trong có đủ loại thuốc trị thương lớn bé khác nhau.
Tạ Linh Dụ đổ toàn bộ đồ trong túi chứa đồ ra, bình thuốc leng keng rơi xuống đất, xếp thành một chồng lớn.
Cũng chẳng cần biết đấy là gì, Tạ Linh Dụ tùy ý cầm một bình thuốc lên uống, linh lực nhanh chóng ngập tràn trong cơ thể, vết thương ngoài da cũng dần dần lành lại.
Tạ Linh Dụ uống thuốc xong, vung tay vứt bình thuốc lên vách tường, bình thuốc vỡ tan phát ra tiếng vang lớn.
Đám vong linh run lên, trộm dùng ánh mắt nhìn nhau đoán xem vì sao chủ nhân lại khó chịu như vậy.
Con vong linh nhỏ nhất trong đó nhìn Tạ Linh Dụ lại uống một bình thuốc khác, nghĩ một lát vẫn to gan bay qua.
Đám vong linh trông thấy hành động không muốn sống nữa của vong linh nhỏ, đều thương tiếc cho nó.
Vong linh nhỏ bay tới trước mặt Tạ Linh Dụ, nhẹ giọng nói: "Chủ nhân đừng uống nữa, uống nữa linh lực của ngài sẽ nổ tung."
Tạ Linh Dụ từ lúc tỉnh lại đã khó chịu mà không rõ nguyên cớ, anh vốn định trách cứ thuộc hạ không hiểu chuyện này, nhưng khi nhìn thấy vong linh nhỏ, anh dùng lại đặt bình thuốc xuống.
Khi vong linh nhỏ chết chỉ mới ba tuổi, cho nên linh hồn của nó là một đứa trẻ.
Từ trước đến nay Tạ Linh Dụ không tức giận với nó.
Tuy nhiên lần này chuyện khiến anh nguôi giận hơi kỳ lạ.
Trên linh hồn của vong linh nhỏ có một vết sẹo hình thoi, nó có trong một lần bị thương, vẫn chưa biến mất.
Ngày xưa không cảm thấy gì, hôm nay lại cảm thấy vết sẹo này vừa mắt một cách kỳ lạ, cũng quen thuộc một cách kỳ lạ.
Tạ Linh Dụ xoa đầu vong linh nhỏ.
Đám vong linh ngạc nhiên rớt cả cằm, mấy bộ xương khô còn rơi cả xương xuống.
Chủ nhân hôm nay dễ nói chuyện vậy?
"Được, còn chuyện gì nữa không?" Tạ Linh Dụ đá cái bình ra, cũng không quan tâm cảm giác quen thuộc kia từ đâu tới.
Nghĩ không ra thì không nghĩ nữa.
"Chủ nhân, hình như phía dưới đống bình đang phát sáng." Vong linh nhỏ chỉ vào chồng thuốc của Tạ Linh Dụ.
Tạ Linh Dụ nhíu mày, đẩy mấy cái bình kia ra, phát hiện bên dưới là mấy thứ anh chưa từng nhìn thấy.
Một cái đèn làm từ bạch ngọc đang phát sáng.
Một cái túi đầy thứ nhỏ nhỏ màu đen như hạt mè, có vẻ là hạt giống.
Một lọ thuốc nước màu tím có mùi kỳ lạ, Tạ Linh Dụ mới chỉ ngửi một cái mà cảm giác cả người nóng lên, mềm nhũn.
Còn có một cuốn không có gì đặc biệt, tên là Sách Của Tử Linh.
Tạ Linh Dụ đặt mấy thứ này cạnh nhau, xoa xoa cằm tự hỏi anh cướp mấy thứ này ở đâu, nhưng không hề có ấn tượng.
Không nhớ ra, anh đặt đèn bạch ngọc sang một bên, thuốc nước không biết tác dụng thì tùy ý vứt trong góc, hạt giống thì đưa cho đám vong linh đi trồng. Còn cuốn sách có tên đáng sợ kia thì Tạ Linh Dụ quyết định sẽ tự mình đọc nó, để xem nội dung có như cái tên không.
Các vong linh phát hiện gần đây chủ nhân của chúng say mê với cuốn sách tên《 Sách Của Tử Linh 》, đã mấy năm không ra khỏi hang động rồi.
Hạt giống Tạ Linh Dụ đưa cho chúng đã phát triển thành một đoá hoa nhỏ màu vàng, trong đó có một đoá hoa trời sinh có lý trí, được Tạ Linh Dụ đặt tên là Nhung Nhung.
Đam vong linh vô cùng ghen tị, bởi vì tên của chúng đều được đặt theo số, rất là đơn giản.
Nhưng đó cũng không phải là vấn đề, bởi vì Tạ Linh Dụ chỉ nhìn thoáng qua hoa vàng nhỏ, sau đó lại bế quan tiếp tục nghiên cứu cuốn sách, cũng không để ý nhiều đến nó.
Mà hôm nay tất cả vong linh đều vô cùng vui vẻ, chúng đều canh giữ ngoài hang động đợi Tạ Linh Dụ xuất quan.
Trong hang động nhỏ hẹp, chiếc đèn bằng ngọc kỳ quái vĩnh viễn không tắt chiếu sáng toàn bộ hang động tối tăm như ban ngày.
Tạ Linh Dụ cắn rách đầu ngón tay, dùng máu làm khế ước, vẽ một trận pháp cực kỳ phức tạp trên mặt đất.
Đây là pháp trận được ghi lại trong phần cuối cuốn《 Sách Của Tử Linh 》.
Cấm thuật có thể triệu hồi vong linh thần ma vô cùng cường đại phục vụ chủ nhân.
Tạ Linh Dụ vẽ xong nét cuối cùng, đưa linh lực vào pháp trận, trong lòng kêu gọi vong linh hoặc tử thi thuộc về anh.
"Tới đây, vong linh của ta, ta là Tạ Linh Dụ."
Pháp trận dần dần phát ra ánh sáng đỏ, đậm đến nỗi che cả ánh sáng của đèn ngọc.
Mái tóc đen của Tạ Linh Dụ tung bay, anh chờ mong nhìn vào pháp trận.
Ở giữa pháp trận dần dần hiện ra một bóng người cao lớn, là một người đàn ông vô cùng đẹp có đôi mắt màu vàng kim.
Hắn đi về phía Tạ Linh Dụ.
"Đồ lửa đảo." Người đàn ông kia thấp giọng nói, ánh mắt chứa tình cảm Tạ Linh Dụ nhìn không hiểu.
Tạ Linh Dụ nghi ngờ mình nghe nhầm, anh khụ khụ hai tiếng, bỏ qua mấy lời kia.
"Ta là chủ nhân của ngươi, ngươi tên là gì?" Tạ Linh Dụ ngẩng đầu hỏi hắn.
Người đàn ông kia nắm tay Tạ Linh Dụ, quỳ một gối hành lễ với anh.
"Chủ nhân, tôi tên Sở Hiêu Trần." Người đàn ông nói.
Tạ Linh Dụ cúi đầu, nhìn thấy sau vai người đàn ông.