Hướng Dẫn Chăn Dắt Thiên Địch

Chương 58: Nổi cái nhọt



Sau hành động biến thành chuột nhỏ làm người ta khiếp vía vừa rồi, Edgar trở nên vô cùng cẩn thận, linh lực liên tục dẫn vào thân thể Thư Thư, chỉ sợ đang dở chừng lại đột nhiên thú hóa.

Tuy thú nhân có thể biến thành thú hoang, nhưng trên giường nào ai vận dụng bao giờ!

Lần này quả nhiên Thư Thư không bị đâu, thậm chí vô cùng vô cùng thoải mái.

Nhịn mấy trăm năm rồi mới được khai bao a... Kết thúc hiệp đầu, Thư Thư lại chủ động chèo kéo: "Chúng ta thêm lần nữa đi?"

Edgar không chút do dự đè lên.

Hai người hồ nháo một tối, dù được truyền linh lực, Thư Thư về sau vẫn mệt mỏi gục xuống, ngủ say tít mù, Edgar ở bên đem người ôm vào lòng, cũng nhanh chóng rơi vào mộng đẹp.

Hôm sau, Edgar bị tiếng nhai đồ ăn của Thư Thư gọi dậy, hắn mở mắt ra liền thấy cậu đang ngồi cạnh không ngừng móc các loại đồ ăn trong túi ra nhai.

Quả vỏ cứng, trái cây nhỏ... Thư Thư cầm trong tay thi nhau nhét vào miệng, phồng hai má lên nhai nhai.

Đang bận ngấu nghiến thì phát hiện Edgar tỉnh, Thư Thư thấy hắn mắt lom lom nhìn mình, tò mò hỏi: "Anh đói bụng rồi phải không?" Nói xong nhét vào miệng Edgar một quả vỏ cứng.

Edgar nhai hai cái, đột nhiên bắt lấy Thư Thư, kéo đến bên mình hôn lên.

Thư Thư bị tập kích bất ngờ không kịp đề phòng, ngã lên người Edgar, quả khô cắn đầy một giường, đầu tiên ngẩn người, sau đó đáp lại, đôi mắt sáng lấp lánh.

Hai người hôn nhau hồi lâu mới chịu dừng, Thư Thư lên tiếng: "Tối hôm qua đã vậy rồi, chúng ta thêm lần nữa đi?" Hôm qua tuy có hơi đau, nhưng cậu vẫn muốn hưởng thụ cảm giác thoải mái thêm nữa.

Nào có thú nhân nào từ chối nổi lời mời gọi như vậy, Edgar thậm chí cảm thấy hai người thêm một lần không thể nào đủ được.

Nhưng rồi chỉ làm thêm 1 lần là phải dừng lại, là vì Thư Thư chịu không nổi nữa: "Không được, còn tiếp tục nữa, thận tôi hư mất..." Cậu cảm thấy mình có chút miệt mài quá độ... Hơn nữa không phải phía sau quá độ mà là mặt trước kia... Cậu bắn không được gì nữa rồi.

"Nghỉ ngơi đi, tối ta sẽ trở về." Edgar hôn Thư Thư một cái, tình trạng của hắn khá hơn, một phần nhờ linh lực, quả đúng là đồ tốt mà.

"Đến tối tới lượt tôi được không?" Ánh mắt Thư Thư dừng trên mông Edgar.

Edgar: "..."

"Em cũng nhất định không để anh đau đâu." Thư Thư bảo đảm.

"Da ta cứng, sợ làm em bị thương." Edgar đáp, nhưng chưa từng nghĩ mình sẽ gặp phải vấn đề như vậy, quả thực không biết nên nói gì cho phải.

Thư Thư cân nhắc chút, gật đầu: "Cũng phải a, cơ bắp trên người anh cứng như vậy..." Hai chân đang kẹp trên hông Edgar hơi dùng sức, Edgar căn bản chẳng coi là chuyện gì to tát, nhưng nếu hai chân Edgar mà kẹp hông cậu rồi hơi dùng sức một tí... Cậu tin là eo mình chắc chắn sẽ bị vặn gãy cho xem.

Hơn nữa, đúng là cậu không hứng thú gì với cái mông Edgar cho lắm... "Cứ để vậy đi, sau này lúc làm anh phải giúp em vận chuyển linh lực, biết không?"

Chỉ cần không đau lại thoải mái, vậy chẳng sao! Hôm qua nằm úp sấp còn có thể lén ăn vặt, thoải mái cực kỳ.

Nghĩ thế, Thư Thư lại nhặt quả vỏ cứng rơi trên giường ăn tiếp.

Thấy cậu bất chấp vệ sinh, cứ thế nhoài người trên drap giường đã bị dằn vặt nhăn nheo tìm đồ ăn... Edgar không nhịn được liền hôn lên.

Tại sao dù Thư Thư lôi thôi, hắn vẫn thấy đáng yêu thế này?

"Anh nhẹ chút!" Thư Thư bị ép tới nhíu mày, sau đó mặt mong chờ nhìn Edgar: "Em có thể ăn sáng trên giường không?" Cậu quên mất đây là chỗ ngủ.

"Có thể." Edgar thản nhiên.

Ăn sáng trên giường là chuyện Edgar từ nhỏ tới lớn chưa từng làm, thế nhưng hôm nay, vì Thư Thư mà thử trải nghiệm.

"Chúng ta kết hôn xong phải làm gì nữa?" Thư Thư ăn xong đồ trên giường, tò mò nhìn Edgar: "Em đi học lại được chưa?"

"Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đã." Edgar hôn Thư Thư một cái, hắn đã lên kế hoạch sẵn rồi.

Kỳ nghỉ tân hôn của bọn họ, đương nhiên là phải ngọt ngào lãng mạn rồi.

"Chúng ta đi đâu hưởng tuần trăng mật?" Thư Thư ngay tắp lự, cậu vốn định phấn đấu, cũng muốn đi chơi... Hay là đi chơi trước rồi phấn đấu sau đi!

"Em chọn đi." Edgar lấy máy truyền tin, tìm vài tinh cầu cho cậu.

"Tới tinh cầu khác sao?" Thư Thư có chút hưng phấn: "Em muốn đi biển, có chỗ nào biển đẹp không?" Hưởng tuần trăng mật nên chọn nhà nghỉ bên bờ biển, ban ngày đón nắng nghịch cát, đến tối lăn giường thật to!

"Vậy thì tới sao Thủy." Edgar nói.

"Sao thủy?" Thư Thư nghe xong lên mạng tra, sau đó liền thấy biển nước mênh mông.

"Biển chiếm 90% diện tích bề mặt, lục địa là các đảo nhỏ, trên đó rất ít người sống, là một tinh cầu du lịch nổi tiếng." Edgar nói: " Nơi đó rất đẹp, hoàng thất còn có hòn đảo tư nhân trên ấy."

"Ghê thiệt!" Thư Thư đã thấy hình ảnh sao thủy rồi, mà vừa nhìn thấy liền thích vô cùng, trước đây tắm nắng rất khó chịu, không thích chút nào, nhưng giờ đã tu luyện thành công, cũng có thể dạo bờ biển, quả thực không thể tuyệt hơn!

Thư Thư quyết định địa điểm xong, Edgar lập tức mang cậu lên phi thuyền tư nhân của hoàng thất.

Chiếc phi thuyền kia chính là chiếc Edgar đã từng đưa cậu đi du ngoạn một lần, trên đó còn có nhiều thiết bị trò chơi.

Đồ chơi nhiều vô cùng, nhưng đáng tiếc lần này chỉ có hai người bọn họ, nhiều thiết bị chơi tập thể không thể dùng, cũng may Thư Thư kỳ thực không quá hứng thú, lên phi thuyền xong, thậm chí một lòng một dạ nhào vào bể bơi.

Bể bơi xây trên phi thuyền là rất tốn kém, Thư Thư đang không ngừng bay nhảy, muốn học bơi lội đây.

"Không buông đâu! Sắp chìm rồi a a a!" Túm chắc được Edgar rồi, Thư Thư căn bản không dám buông, cơ hồ cả người đều đu trên người hắn.

Edgar đột nhiên hiểu ra tại sao mẫu phụ và phụ thân đều thích bể bơi như thế, mỗi lần đi bơi đều không muốn mang mình theo.

"Lỗ mùi em sắp ngập nước rồi, lỗ tai cũng bị nước chui vào..." Thư Thư kêu lên, kỳ thực trong tai cậu gắn máy trợ thính chuyên dụng, có lẽ tại cảm thấy không thoải mái.

"Từ từ nào." Edgar đáp, mặt không đổi vỗ về Thư Thư.

"Em không học nữa, anh cho em cái phao đi." Thư Thư rốt cuộc từ bỏ, cậu rất sợ mình sẽ chìm xuông,s cũng chỉ dám tùy tiện bay nhảy mấy lần, không dám bơi thật.

"Phao là cái gì?" Edgar hỏi.

"Là cái làm từ vật liệu không thấm nước, hình vòng tròn, bên trong bơm khí, có thể giúp em di chuyển trên mặt nước đó." Thư Thư giải thích.

Edgar trầm mặc chốc lát, cuối cùng nói: "Không cần phiền phức như vậy đâu."

"A?" Thư Thư có chút không hiểu, sau đó thấy Edgar lấy ra một cái mặt nạ, một bộ quần áo.

"Đeo mặt nạ này em sẽ hô hấp được dưới nước, bộ quần áo này dùng để điều chỉnh chìm nổi." Edgar giải thích cách dùng.

Thư Thư dứt khoát lao về phía Edgar cắn tới – té ra còn có vật như vậy! Sớm biết thế còn học bơi làm gì a!

Edgar chiều theo tiểu chuột đồng dùng bắp tay mình mài răng, vật như vậy đương nhiên đâu thể mới vào đã lấy ra được... Tuy trước đây chưa yêu đương bao giờ, nhưng chiêu trò chiếm tiện nghi này, không cần dạy cũng biết.

Tối đến, Thư Thư muốn tỏ rõ bất mãn của mình, biến thành chuột nhỏ.

Đương nhiên đây cũng không chỉ vì muốn tỏ vẻ bất mãn... Edgar tối nào cũng ôm lấy cậu mà ngủ, còn ôm rõ chặt, khiến cậu toàn mơ mình bị rắn cuốn lấy, câu quyết định hôm nay không cho Edgar ôm nữa đâu!

Edgar nhìn Thư Thư một hồi, kéo cậu lại, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa hai viên tiểu đản đản của Thư Thư.

Chuột đồng là loài động vật rất dễ động dục, chuột cái mới sinh con hai tuần xong, có thể sinh tiếp ổ nữa, chính là nhờ "công lao" rất lớn của chuột đực!

Chỉ cần đồ ăn sung túc nhiệt độ phù hợp, chuột đồng có thể sinh sôi liên tục, nói cách khác chuột đồng đực có thể động dục không ngừng...

Thư Thư trước đây vì để biến thành người luôn nhẫn nhịn, cùng lắm là tìm đồ vật gì cọ cọ một tí... Hiện tại...

Biến thành người, Thư Thư chủ động đánh gục Edgar, dù có muốn giận dỗi, cậu cũng không để bản thân phải ủy khuất, cho nên cứ để Edgar hầu hạ cậu đi.

Edgar để Thư Thư ngồi trên người mình, đột nhiên cảm thấy bản thân có chút cầm thú, hạ thủ với Thư Thư thoạt nhìn còn nhỏ đã đành, lại còn đi đùa giỡn với một con chuột nhỏ xíu như thế...

Nhưng thôi, dù có biết là cầm thú, giờ phút này cũng không nhịn được nữa rồi.

Hai người triền miên, linh lực Edgar không ngừng chuyển nhập vào thân thể của Thư Thư, khiến Thư Thư thoải mái vô cùng.

Chỉ là... Thư Thư đột nhiên phát hiện, nhiêu đó linh lực tựa hồ cũng không phải toàn bộ đều tẩm bổ cho thân thể cậu, còn có một phần bị thú châu của Edgar mà cậu nuốt phải hấp thu mất.

Đương nhiên giờ nó không còn là thú châu nữa, mà là một cái nhọt xám xịt, bên trong ẩn chứa nguồn năng lượng không nhỏ chút nào.

Chuyện này rốt cuộc là sao? Thư Thư hơi ngạc nhiên, cũng muốn hỏi Edgar, nhưng không tiện nói chuyện mình không cẩn thận nuốt mất thú châu ra...

Thôi, vẫn là tìm cơ hội dùng máy trị liệu kiểm tra cơ thể chút đi, cùng lắm thì... Tới lúc đó phẫu thuật cắt bỏ cái nhọt đó là được!

Nghĩ tới phẫu thuật phải dùng dao mổ xẻ, Thư Thư không nhịn được run lên, có hơi sợ hãi.

Mổ xẻ nghe đã đủ khủng bố rồi, không phải vấn đề gì lớn, cậu sẽ không mổ đâu.

Thư Thư xoắn xuýt không thôi, Edgar lại không biết chút nào. Bây giờ hắn đã có linh lực, kỳ thực có thể dùng để kiểm tra tình trạng cơ thể của Thư Thư, nhưng phương pháp Thư Thư chưa từng dạy cho hắn, hắn chỉ biết làm theo cách Thư Thư đã trị thương cho mình mà không ngừng đem linh lực truyền vào cơ thể cậu thôi.

Cho thì cho thế chứ nào biết linh lực trong người Thư Thư rốt cuộc là thế nào đâu.

Thừa dịp Edgar vắng mặt, Thư Thư chạy tới máy trị liệu, sau đó dựa theo sách hướng dẫn quét toàn thân, nhất là chỗ bụng, quét đi quét lại nhiều lần.

Máy quét nhanh chóng đưa ra kết luận, Thư Thư thở phào nhẹ nhõm. Cậu cứ lo mình thêm cục thịt thừa sẽ có vấn đề gì, giờ nhìn lại, căn bản không sao hết a!

Chỗ xám xịt kia hấp thu linh lực, có lẽ là hạ đan dự trữ linh lực chăng...

Nghĩ thế Thư Thư còn chủ động chuyển linh lực tới gần nó.

Đám xám xịt lại hấp thu.

Vật này hấp thu rất ít linh lực, hồng ngọc lại không phản ứng gì với nó, chắc vô hại rồi... Thư Thư rất nhanh liền quăng nó ra sau đầu.

Sao Thủy cách thủ đô tinh không xa, phi thuyền vận chuyển hành khách 2 ngày là tới, Edgar và Thư Thư đi phi thuyền tư nhân, chỉ cần 1 ngày là tới nơi.

Nhưng để Thư Thư có thể thỏa thích vui chơi các trò trên phi thuyền, Edgar để phi thuyền đi rất chậm, cho nên đến ngày thứ 3 bọn họ mới tới sao thủy.

Edgar ghi danh phi thuyền mình xong, liền dừng trên sân bay địa phương, mang Thư Thư cùng ngồi phi hành khí.

Sân bay trên sao thủy là giữa mặt biển, một vài cây cột lớn nhô lên từ dưới biển làm bệ đỡ cho các sân bay, mỗi sân bay một phi thuyền đậu.

Quang cảnh trên biển nhờ vậy mà đẹp vô cùng, xuống phi hành khí, thấy nước biển trong suốt xong, Thư Thư càng thấy vui hơn: "Ở đây phong cảnh đẹp thật đó!"

Edgar gật đầu, đáy mắt tràn ngập ý cười.

Hòn đảo hoàng thất sở hữu không nhỏ, còn chiếm vùng biển đẹp nhất, một nửa khu vực mở ra đón du khách, chỉ cần trả tiền, ai cũng có thể tới chơi.

Về phần nửa kia hòn đảo, hai phần ba là làng du lịch cỡ lớn, trong đó có vài quán rượu, mỗi quán đều có bãi cát tư nhân, những chỗ này chỉ có người làm thủ tục vào ở mới được vào.

Cuối cùng một khu vực nhỏ nữa, phải là hoàng thất mới được vào, nơi này có nhiều thiết bị an ninh, không có sự cho phép tuyệt đối không thể tới gần, cũng không thể điều tra được tình hình bên trong.

"Đây là đảo tư nhân, tại sao lại mở đón du khách?" Thư Thư thắc mắc.

"Đương nhiên là tranh thủ kiếm lời rồi. Hòn đảo này sẽ mỗi ngày đều mang về cho ta một khoản thu nhập lớn." Edgar cười nói: "Hòn đảo này là khu phong cảnh đẹp nhất sao thủy, mỗi ngày đón khách phổ thông đã mấy trăm ngàn, mang về cho ta khoảng 10 triệu tiền vé vào cửa và phụ thu, còn cả làng du lịch nữa, phí nghỉ lại nơi đó mấy ngàn điểm tín dụng một đêm, mỗi ngày đón vạn khách, có thể thu về hơn 10 triệu, tất cả đều đã trừ thuế rồi đó."

Ăn vặt từ đầu phố tới cuối phố mới chỉ tốn mấy ngàn điểm tín dụng thôi, Thư Thư nhìn Edgar tràn đầy sùng bái.

"Hơn nữa, nếu nơi đây mà thực sự không để người ta tới gần, khẳng định trên đảo cũng không có gì để chơi đâu." Edgar lại nói, nếu không mở đón du khách, trên đảo sẽ trống rỗng, đừng nói tới vui chơi, muốn ăn gì cũng không có mà mua, hiện tại thì khác, mỗi ngày đông du khách tới, trên đảo đủ loại cửa hàng, mua gì cũng được, bệnh viện lại đầy đủ thiết bị nữa.

Dù nói chỗ cho hoàng thất chỉ chiếm 1/6, nhưng mà đã lớn vô cùng, ở đó còn có bãi cát tốt nhất trên đảo kia.

Thư Thư và Edgar thay áo tắm xong liền ra bờ cát, Thư Thư liền bị bãi cát này hấp dẫn mất rồi.

Cậu ù chạy ra bờ cát, để lại một chuỗi vết chân, cuối cùng chạy tới bên biển lớn, sóng biển xô bờ hôn lên đôi chân ẩm ướt từng đợt.

"Chúng ta bơi chứ?" Edgar hỏi.

"Không, giờ tôi không muốn bơi." Thư Thư cự tuyệt lời đề nghị, tỉ mỉ dùng linh lực kiểm tra tình trạng bãi cát, còn hỏi: "Nơi này không có ai khác chứ?"

"Chỉ có chúng ta thôi." Edgar đáp, ánh mắt nhìn ghế nằm cách đó không xa. Thư Thư đột nhiên hỏi ở đây có người khác không, không phải là muốn... Thư Thư vẫn luôn rất táo bạo, không cần biết là chuyện gì thích là làm, không chừng thật sự muốn cùng hắn giữa thanh thiên bạch nhật làm chuyện gì đó...

Edgar nhìn Thư Thư, sau đó thấy cậu đột nhiên chạy tới chỗ bờ cát chưa bị nước biển giội rửa, biến thành tiểu chuột đồng.

Chuột nhỏ xù lông từ quần áo chui ra... Chọn một vùng, sau đó... quơ móng nhỏ đào bới!

Hai móng vuốt vung vẩy hoa lên, phía sau rất nhanh chồng chất thành một ngọn núi cát lớn hơn chuột ta nhiều, thế nhưng một cái động nhỏ chừng nắm tay cũng bị đào ra.

Edgar: "..."

Thư Thư căn bản không biết tâm tình phức tạp của hắn, cậu chỉ thấy rất vui vẻ. Nhìn bãi cát liền thấy ngứa tay, muốn đào đào cào cào, hiện tại cuối cùng cũng tạm đỡ ghiền rồi!

Khi hai người đang hưởng tuần trăng mật thì ở thủ đô tinh, phu nhân công tước Monde, Jonathan đang cùng hoàng hậu Ian đi dạo phố.

Jonathan từng là con nuôi của đế hậu, cũng từng là á thú nhân đáng chú ý nhất của đế quốc, ánh hào quang của hắn, Meillet hiện tại chưa theo kịp một góc kìa.

Đương nhiên tất cả đã là chuyện quá khứ, hiện tại đã kết hôn và có con nữa, thậm chí còn không ở thủ đô tinh.

Thế nhưng, dù bình thường không ở thủ đô tinh, Jonathan vẫn là cực phẩm, tùy tiện chọn một con phố để đi dạo mà nhận được ánh mắt ngưỡng mộ là thường tình.

Ian vốn xuất thân bình dân, dù đã gả vào hoàng thất 50, 60 năm, tiếp nhận nhiều năm hun đúc, nhưng nhiều chỗ vẫn không sánh được với Jonathan, tỷ như phối quần áo.

"Ngươi có thể thử phong cách này xem." Trong phòng thiết kế, Jonathan đang đề cử cho Ian.

"Ta mặc vậy hợp sao?" Nhìn bộ quần kia, Ian có hơi do dự.

"Dùng hình giả lập kia nhìn thử đi." Jonathan cười nói.

Ian dựa theo ý kiến của Jonathan tạo một mô hình, thay bộ quần áo này vào... Thấy mình thay xong thoạt nhìn rất đẹp, mắt Ian sáng rực lên: "Jonathan, ngươi đề cử quả nhiên không sai."

Thay bộ đồ phong cách hoàn toàn mới ra khỏi phòng thiết kế, hai người tới cao ốc hoàng gia lên tầng cao nhất ăn cơm.

Từ đây nhìn xuống có thể thấy toàn bộ khu buôn bán, cũng có thể phóng tầm mắt nhìn ra xa, ngồi đây ăn cơm giúp tâm trạng tốt vô cùng, nhưng Jonathan nhìn Ian chằm chằm một hồi, lại nhíu mày.

"Jonathan, chú có tâm sự?" Ian lo lắng hỏi.

"Còn không phải tại tên tiểu tử thúi kia, vẫn không chịu kết hôn." Jonathan nói.

"Có người thích rồi sẽ vội vã kết hôn thôi." Ian nói: "Lúc trước tôi còn lo Edgar sẽ cô độc hết đời, cuối cùng thì sao? Con người ta còn nhỏ như thế, nó đã vội kết hôn rồi."

"Kết hôn sớm cũng có chỗ tốt, có thể sớm sinh con đẻ cái... Người trẻ tuổi thân thể cường tráng, không chừng hết tuần trăng mật về lại có hài tử luôn ấy chớ." Jonathan hâm mô nhìn Ian.

"Con trai tôi không trông cậy được gì..." Ian thở dài.

"Sao vậy?" Jonathan khó hiểu.

"Thú châu của Edgar không còn nữa, đời này sẽ không có con." Ian giãi bày, tâm tình nhất thời trùng xuống.

"Cái gì?" Jonathan cũng khiếp sợ: "Rốt cục là có chuyện gì đã xảy ra?"

Chuyện Edgar sớm muộn mọi người cũng biết, hơn nữa Jonathan là người trong nha, không nên giấu giếm, Ian nhanh chóng kể rõ ngọn ngành.

"Nó lại đi ném thú châu, thật đáng đánh đòn mà." Ian nhắc tới mà nghiến răng nghiến lợi.

Jonathan vẫn còn chưa hoàn hồn: "Edgar sẽ không có con ư? Như vậy sao được!"

"Việc đã đến nước này, chẳng còn cách nào... Hơn nữa, nó có thể sống sót trở về, tôi và Chris đã mừng lắm rồi." Ian cười cười.

"Edgar không còn thú châu, vậy làm sao kết hôn được với Thư Thư?" Jonathan khẽ nhíu mày.

"Thư Thư đã biết, nó không ngại... Nó là đứa trẻ tốt." Ian nói, lại hổ thẹn với Thư Thư vô cùng.

Con dâu ngoan sao? Jonathan không tỏ rõ ý kiến gì, Thư Thư kia, đoán chừng là vì hoàng thất có tài phú địa vị mới nguyện ý kết hôn đi? Mà Edgar thì... Chẳng lẽ vì không còn thú châu, mới chọn cưới Thư Thư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.